Tú Tài Nương Tử

Chương 5: Thành thân…



Trước ngày thành thân một ngày, Lưu thị gọi Trinh nương vào phòng mình ngủ lại. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của nữ nhi, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, “Trinh nương, ngày mai con đã là nương tử của người ta, cố gắng hầu hạ phu quân cho tốt, đối nhân xử thế đúng đạo lý, chớ để xảy ra tranh chấp với người khác.”

Trinh nương nằm trên tay Lưu thị, nhỏ giọng sợ hãi nói, “Nương, nữ nhi sợ.” Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, làm nũng nói, “Nương, nữ nhi có thể không lấy chồng hay không? Nữ nhi muốn cả đời sống bên cạnh người cùng phụ thân, còn có đệ đệ nữa.”

Lưu thị từ ái cười, vuốt mặt nữ nhi, “Con có tấm lòng hiếu thảo là tốt, nhưng chỉ sợ nếu hôm nay nương giữ con lại, về sau con sẽ oán giận ta a. Nam tử như cô gia cũng không có nhiều đâu.”

Trinh nương xấu hổ đỏ mặt, không đồng ý, “Nương cứ giễu cợt con. Hắn có gì tốt chứ? Làm sao mà không có nhiều chứ?”

Lưu thị nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trinh nương cười nheo mắt. Nữ nhi sớm sớm chiều chiều chiếu cố nàng cùng Diệu Ca Nhi, so với những cô nương bình thường ngày càng hiểu chuyện hơn, ngày thường khó thấy được bộ dáng tiểu nữ nhi của nàng, vì ngày mai là ngày nàng thành thân, hôm nay mới cùng nàng nói giỡn vài câu như vậy.

“Hắn tất nhiên tốt. Có công danh tú tài, lớn lên tuấn tú, nam tử Thẩm gia cũng ít khi cưới thiếp. Nam tử như vậy còn không được sao?” Lưu thị càng nói càng cảm thấy con rể này tốt.

Trong lòng Trinh nương vụng trộm cao hứng. Kỳ thật nàng biết, hắn tốt lắm. Nhưng mà nàng thực luyến tiếc cha mẹ, luyến tiếc đệ đệ nhỏ tuổi, “Nương…” Nàng nhẹ kêu.

Lưu thị cười xoa đầu nàng, nữ nhi có nơi chốn ổn định, nàng cũng có thể yên tâm mà ra đi, dù con còn nhỏ, nàng cũng cố không nổi nữa, “Trinh nương, con mặc dù gả cho người ta, nhưng mà Diệu Ca Nhi còn nhỏ, về sau một số thời điểm, con có thể giúp đỡ nó. Nhưng cũng không thể toàn quan tâm tới nhà mẹ đẻ, phu quân mới là chỗ con dựa vào cả đời.”

Trinh nương gật gật đầu, nàng nhất định sẽ giúp đỡ đệ đệ, cũng nhất định sẽ hầu hạ phu quân thật tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trinh nương đã bị kéo đi trang điểm. Thừa dịp mọi người không chú ý, Hoa Đào đặt một tiểu hà bao vào trong tay Trinh nương. Trinh nương mở một góc ra nhìn, là một ít điểm tâm, hình dạng nhỏ nhỏ rất khéo, vừa vặn thích hợp ăn một miếng một cái, cũng sẽ không lo bị dính môi.

Hao Đào đắc ý nói nhỏ vào tai Trinh nương, “Khi chị dâu gả lại nhà, ta nhìn thấy trong lòng nàng lúc ấy có một bao đồ này. Nghe nói tân nương tử sé bị đói. Muội nếu thấy đói bụng liền ăn một chút, giấu đi cũng dễ dàng.” Chị dâu trong miệng Hoa đào tất nhiên là chỉ Bành thị.

Trinh nương cảm động đến rơi nước mắt, nói một tiếng “Hoa Đào tỷ” liền nghẹn ngào. Hoa Đào liền nóng nảy, hai mắt trợn tròn, thấp giọng quát Trinh nương, “Hôm nay muội không được khóc. Muội gọi ta một tiếng tỷ thì ta chính là tỷ tỷ ruột thịt của muội. Tỷ tỷ đau lòng muội muội là chuyện đương nhiên, đừng khóc nữa, hại ta bị ăn mắng bây giờ.”

Trinh nương vừa nghe liền xì cười một tiếng, Hoa Đào ngây ngốc nhìn Trinh nương hâm mộ, “Hôm nay trông muội thật đẹp.”

Trinh nương xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được liếc mắt nhìn Hoa Đào một cái, “Hoa Đào tỷ cũng nhanh gả đi đi, chắc chắn so với Trinh nương còn đẹp hơn nữa cơ.” Cái này Hoa Đào không đồng ý, tay định đánh nhẹ Trinh nương, lại e ngại Trinh nương là tân nương tử nên không dám động thủ, giận không có nơi để trút.

Sau đó, tóc Trinh nương bị người kéo xõa ra, làm hết kiểu này đến kiểu khác. Đến lúc xuất môn lên kiệu, Hoa Đào đỡ nàng, ở bên tai nàng cúi đầu nhắc nhở, “Gả đi cần khóc a, khóc nhanh lên, khóc càng lớn càng tốt.” Trinh nương dùng sức ép nước mắt chảy ra, cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không, hay là tại bị ép buộc quá mức, hồi lâu vẫn không thấy nước mắt đâu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói nhỏ một câu, “Tỷ, muội khóc không nổi.”

Hoa Đào đơn giản cắn răng, hung hăng nhéo Trinh nương một cái. Thịt trên lưng mềm như vậy bị nhéo một cái thật mạnh, Trinh nương cực đau, thế mới khóc lên được. Nghe thấy tiếng tân nương tử khóc, mọi người vậy xem bên cạnh lại vui vẻ chúc mừng, “Khóc là tốt a, tân nương này thật sự rất có phúc nha…”

Ai cũng không nhìn thấy, bên cửa hông của Hà gia có một thiếu niên đang đứng, vẫn nhìn chằm chằm vào phía kiệu hoa dời đi.

Thẩm Nghị cưỡi ngựa đi ở phía trước, cười nhìn Trinh nương được Hoa Đào đỡ lên kiệu, ôm quyền cảm ơn mọi người, ở giữa những tiếng chúc mừng cùng tiếng kèn trống trở lại Thẩm gia.

Tiễn bước Trinh nương, Lưu thị khóc ngã vào lòng Hà Tam Lang, nữ nhi từ nay về sau sẽ là người của Thẩm gia. Lưu thị nửa không nỡ, nửa lại vui mừng, nàng tin tưởng Thẩm Nghị sẽ đối xử tốt với Trinh nương.

Hà gia năm đó ở riêng, đại phòng cùng nhị phòng Hà gia hoàn toàn cắt đứt với nhà Hà Tam Lang, ngay cả khi Trinh nương xuất gia cũng không ai tới, chỉ có Lưu ma ma bế Diệu Ca Nhi, lấy tư cách huynh đệ nhà mẹ đẻ tới rước gả.

Thẩm gia cũng náo nhiệt dị thường, con trai bảy tuổi của Thẩm Phong, Tranh Ca Nhi dẫn con trai bốn tuổi của Thẩm An, Hâm Ca Nhi đứng ở cửa không ngừng ngước mắt nhìn chung quanh, từ xa đã thấy bóng kiệu hoa, vội vàng hô to chạy vào bên trong, Tranh Ca Nhi vừa bước vào đại sảnh đã rúc vào lòng Liêu thị, “Nương, nương, tứ thúc dẫn tân nương tử trở lại rồi! Tứ thúc dẫn tân nương tử trở lại rồi!”

Hâm Ca Nhi chưa hiểu chuyện, cũng học Tranh Ca Nhi kêu, “Nương, tứ thúc dẫn tân nương tử trở lại rồi!”

Trương thị ôm lấy Hâm Ca Nhi, cười nói, “Tốt lắm, biết tứ thúc con dẫn tân nương tử trở lại cơ đấy.” Lại chuyển sang Lưu thị, “Đại tẩu, tiểu thúc đã trở lại, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi.” Liêu thị cười gật gật đầu, lôi kéo Tranh Ca Nhi đứng nghiêm lại ở bên cạnh. Nhìn quanh phòng một vòng, thấp giọng hỏi Thẩm Phong, “Sao lại không thấy tam thúc đâu?”

Thẩm Phong cười khổ, cũng thấp giọng trả lời, “Hắn nói bản thân là kẻ không vợ, có hiếu trong người, không nên tới phá hỏng không khí vui mừng này. “Cúi đầu hít một hơi, “Thôi thôi, hắn có thể trở về đã tốt lắm rồi.” Liêu thị nghe xong, cũng không hỏi nữa, thúc giục mọi người chuẩn bị chào đón người mới. (hiếu ở đang trong câu “hiếu hỉ”, hiếu chỉ tang, hỉ chỉ hôn (nhân))

Trinh nương xuống kiệu hoa, Hoa Đào cấm tấm lục đỏ đặt vào tay Trinh nương, nàng cứ vậy nắm lấy lụa đỏ, được Hoa Đào đỡ, bước qua chậu than. Đến giờ hành lễ, cha mẹ Thẩm gia đã qua đời, người mới chỉ phải làm lễ khấu đầu với bài vị của hai người, lại hành lễ với huynh trưởng tẩu tử là xong, sau khi bái thiên địa, Trinh nương được mang vào tân phòng.

Sau khi vào tân phòng, Hoa Đào không thể ở lại quá lâu, nàng không phải nha hoàn của Trinh nương, chỉ có thể lưu lại một mình Trinh nương, chính mình được Liêu thị cho người mời đến Thiên Viện cùng nhóm nữ quyến đến cùng với kiệu hoa ở chung một chố. Tùy ý ăn vài món ăn, nàng liền sốt ruột muốn trở về, nàng còn phải trở về nói với Lưu thị về tình huống của Trinh nương bên này nữa mà.

Hoa Đào bước ra cửa Thiên Viện, đi tiếp vài bước thì cảm thấy có chút không đúng, hình như không giống như con đường từ này dẫn vào Thiên Viện, vừa quay đầu muốn đi trở về, lại gặp được một nam nhân, tuổi chừng hai mươi, mặt mũi hao hao giống Thẩm Nghị, chỉ là mi gian có chút sầu khổ, ảnh hưởng tới cảm giác. Hoa Đào hơi hơi lui về sau vài bước, khoảng cách nam nữ nàng vẫn biết. (khoảng cách nam nữ: nguyên cv là “nam nữ chi phòng”, chỉ sự phòng bị, khoảng cách giữa nam và nữ)

Nam nhân kia chính là người không muốn tham dự phá hỏng việc vui, Thẩm Huy, hắn sợ cứ ở trong nhà sẽ bị lôi kéo tham gia hôn lễ, như vậy sẽ khiến cho hắn nhớ tới lúc hắn thành thân, đành phải ra bên ngoài chờ đến khi kiệu hoa vào cửa mới trở về, vừa bước vào sân đã đụng phải Hoa Đào.

Hôm nay người đến rất nhiều, hắn thấy Hoa Đào hình như là khách nhân, có lễ hỏi thăm, “Tại hạ Thẩm Huy, cô nương dường như đi nhầm đường rồi, phía trước mới là nơi tổ chức việc mừng.”

Hoa Đào đỏ mặt, vốn gặp gỡ nam tử ở nơi không người đã có chút không tự nhiên, nam nhân này vừa mở miệng đã cảm thấy tự trách vì đi nhầm đường, không khỏi có chút buồn bưc, “Có lễ với tam thiếu gia Thẩm gia, ta lần đầu đến nơi lớn như vậy, khó tránh khỏi có chút nhận nhầm đường. Nhưng tam thiếu gia nhắc nhở như vậy rất đúng, phía trước mới là nơi tổ chức tiệc mừng, tam thiếu gia sao lại không đi tới tham dự một chút?”

Thẩm Huy mỉm cười, cũng không trả lời Hoa Đào, “Tại hạ đường đột, cô nương nếu muốn rời đi, từ nơi này đi tiếp rồi rẽ về bên phải, là được rồi.” Dứt lời lại thi lễ, xoay người rời khỏi.

Hoa Đào nhìn bóng dáng Thẩm Huy, bĩu môi, nhưng vẫn theo hướng Thẩm Huy chỉ đi ra ngoài.

Trinh nương ngồi chờ trong phòng một mình, từ trong tay áo lấy điểm tâm mà Hoa Đào cho mình ra, cẩn thận bẻ một miếng cho vào trong miệng, rốt cuộc cũng có thể ăn chút gì đó, cầm túi điểm tâm này, nàng vẫn không dám ăn, chỉ sợ bêu xấu, hiện tại khó lắm mới ở một mình, nếu không ăn chút gì đó thì nàng sẽ đói đến ngất xỉu mất.

Lại ăn một miếng, vừa nuoostx uống, chợt nghe tiếng cười của hài đồng từ cửa truyền tới, còn có tiếng tranh chấp nho nhỏ, “Ca ca, tân nương tử chắc chắn là không xinh đẹp, không sao lại không muốn kéo vải trùm kia xuống gặp người khác chứ?” Một thanh âm hài đồng khác vang lên, “Đệ thì biết cái gì, kia gọi là khăn voan, phải đội ở trên đầu, tháo xuống thì sẽ không gọi là khăn voan nữa.” =))

Đệ đệ kia có vẻ không đồng ý, không buông tha nói: “Ca ca , khăn voan vẫn phải đội sao? Chúng ta đây khi nào mới có thể nhìn xem tân nương tử có xinh đẹp hay không?” Thanh âm của ca ca kia rõ ràng rất đắc ý, “Tứ thúc sẽ lập tức tới tháo khăn voan xuống, ngày mai chúng ta có thể thấy tân nương tử rồi.”

Trinh nương biết trước mắt chắc hẳn là con của Thẩm Phong và Thẩm An, nàng không biết, cũng không tự tiện vén khăn voan lên nhìn, chỉ có giả vờ như không biết. Nghe mấy hài tử bên ngoài tranh luận xem nàng có xinh đẹp hay không, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm hài tử bên ngoài lớn rất nhiều, “Tứ thúc, tứ thúc, nhanh vén khăn voan lên đi. Chúng cháu muốn nhìn tân nương tử!”

Trinh nương cả kinh, biết rằng Thẩm Nghị đã trở lại, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đoan đoan chính chính ngồi trên giường, động cũng không dám động nữa. Chỉ nghe một thanh âm dễ nghe vang lên, “Nương mấy đứa đang gọi mấy đứa đó, hình như rất vội, nói nếu không nhìn thấy mấy đứa ngày mai sẽ không cho mấy đứa gặp tân nương tử đâu.” Thanh âm nam tử nói chuyện thực trong trẻo, mang một chút trầm, chắc do uống rượu đi. Không biết Thẩm Nghị lại nói mấy lời gì dỗ dành bọn trẻ, chỉ nghe thấy thanh âm hài tử chạy đi, lại nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, Trinh nương chỉ cảm thấy đầu óc cứ kêu loạn cả lên.

Thẩm Nghị vừa bước vào cửa đã thấy tân nương tử của mình ngồi ngay ngắn ở kia, trong lòng dâng lên chút ấm áp. Tình cảm của ca ca cùng tẩu tử hắn đều vô cùng tốt, cho nên hắn cũng hy vọng bản thân cũng có thể có được một vị nương tử tri kỷ am hiểu ý người để thương yêu, hiện tại, người này lại đang ngồi kia, chờ hắn. Nghĩ như vậy thôi, trong lòng hắn liền vô cùng ấm áp.

Nghe tiếng bước chân Thẩm Nghị càng ngày càng gần, tim Trinh nương đập càng lúc càng nhanh, mặt càng lúc càng hồng, màng tai cũng ẩn ẩn đau, hắn nói gì, nàng hoàn toàn không nghe thấy, chỉ thấy một màu đỏ thẫm trước mắt được vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú ở đối diện, gương mặt tuấn tú kia cùng mặt của nàng giống hệt nhau, cũng hồng hồng.

Thẩm Nghị nở nụ cười nhẹ, tiểu nương tử của hắn sao lại đỏ mặt thành như vậy, còn đang nhìn thẳng hắn mà ngẩn người. Hăn nâng tay sờ mặt của nàng, hỏi, “Mặt nàng như thế nào lại đỏ như vậy, có mệt hay không?”

Bàn tay nam tử thật lớn mang theo cảm giác ấm áp khiến Trinh nương bừng tỉnh, Trinh nương nghe xong lời của hắn cúi đầu thật thấp, xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ lên, nhăn nhó hồi lâu, mơi nhỏ giọng nói, “Không mệt.”

Thẩm Nghị gật gật đầu, biết nàng đang thẹn thùng. Xoay người cầm lấy hai chén rượu trên bàn, đưa một ly cho Trinh nương, ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng nói, “Đây là rượu hợp cẩn, uống xong rượu hợp cẩn, hai ta sẽ hòa hòa mỹ mỹ.”

Trinh nương đỏ mặt nhận rượu, nghe được bốn chữ hòa hòa mỹ mỹ, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Nghị một cái, chỉ thấy trong mắt hắn là sự chân thành, gật gật đầu, khẽ ừ, cùng Thẩm Nghị uống hết chén rượu giao bôi.

Uống xong rượu hợp cẩn, Thẩm Nghị giúp Trinh nương tháo mũ phượng xuống, không có sức nặng, Trinh nương cũng nhẹ nhàng thở ra, mũ phượng kia đội trên đầu thật sự rất nặng. Thẩm Nghị nhẹ nhàng cầm tay Trinh nương lên, Trinh nương khẽ rụt lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc hắn nắm lấy. Thẩm Nghị nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Trinh nương, trong lòng vô cùng thỏa mãn, thật muốn cứ năm như vậy cả đời, cả đời nắm trong tay không bao giờ buông ra, đây chính là tay của nương tử hắn.

Thẩm Nghị kéo Trinh nương đến ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn có chút điểm tâm, Thẩm Nghị cười nói, “Ta nhưng lại đói bụng, bên ngoài đã uống chút rượu, cũng may nhị ca ta tửu lượng tốt, ta uống không được, chỉ uống một chút đại tẩu đã lén lút đổi thành nước trắng cho ta, hiện tại thực rất đói bụng, nàng cùng ta ăn chút gì đó đi.” Nói xong, gắp mấy món ăn vào trong bát Trinh nương.

Trinh nương cười ngượng ngùng, nàng gửi thấy mùi rượu không quá nồng trên người hắn, vừa vặn bản thân cũng đang đói bụng, cùng hắn ăn, hẳn không tính là thất lễ đi. Nghĩ vậy, cũng cầm đũa lên, chậm rãi ăn.

Thẩm Nghị biết Trinh nương chưa ăn gì, hắn ở bên ngoài khi kính rượu cũng cố ý không ăn gì. Nhìn Trinh nương ăn, Thẩm Nghị cũng cảm thấy bụng mình đang âm thầm kêu đói, lập tức hai người cùng nhau ăn không ít.

Ăn no, Thẩm Nghị tới tịnh phòng rửa mặt, cũng thay Trinh nương chuẩn bị chút nước, thế mới gọi Trinh nương đi rửa mặt chải đầu. (tịnh phòng aka phòng tắm)

Trinh nương có chút không an lòng tới tịnh phòng, cọ cọ rất lâu mới rửa mặt xong, đi ra thấy Thẩm Nghị đã ngủ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, nằm xuống trên giường.

Ngủ ở chỗ lạ, bên cạnh lại có thêm một người đang nằm, Trinh nương cảm thấy tim mình vẫn đập rất nhanh, căn bản ngủ không được, nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn mặt Thẩm Nghị, bộ dạng của hắn thật rất đẹp mắt a, so với Trường An ca, Thuận An ca đều đẹp hơn. Làm nương tử của hắn, nàng còn chưa thể, nhưng mà nàng có thể chậm rãi học, nàng sẽ cố gắng làm một thê tử thật tốt.

Ngay lúc đang miên man suy nghĩ, Thẩm Nghị đột nhiên choàng một cánh tay lên trên lưng nàng, kéo thân mình của nàng lại thật gần, chân cũng gác lên, đem chân của nàng vây chặt trong lòng mình. Trinh nương cứng đờ cả cơ thể, đợi thật lâu, không thấy Thẩm Nghị có động tác gì nữa, mới nghe thấy tiếng hít thở đều đều cùng tiếng đập vững vàng của Thẩm Nghị, hắn vẫn đang ngủ.

Chờ hô hấp của Trinh nương trở lên đều đều một thời gian dài, khóe miệng Thẩm Nghị hơi gợn lên một chút, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trinh nương, thế mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. (TĐHS: Thẩm Nghị đểu vật vờ; Thiếu Quân: đấy, tao đã bảo mà, k tin đc bọn đọc sách đâu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.