Đoàn người thong thả đi tới thư viện Tùng Nhân ở Hồ Châu, nhìn bốn năm chiếc xe ngựa dùng tốc độ của loài rùa mà
lăn bánh, Thẩm Huy có chút sốt ruột, liền thừa dịp mọi người nghỉ ngơi
nói với họ.
“Ta đi trước một chút, tới an bài trước
một số chuyện ở thư viện, mấy người cứ thong thả theo sau. Cứ theo tốc
này, để tới được thư viện chắc cũng mất một tháng, ta cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn chút, phu nhân mang bầu, vẫn nên cùng lão tứ và Phùng tiên sinh từ
từ mà đi thôi.” Thẩm Huy nhìn cái bụng đã hơi hơi lộ ra của Hoa Đào.
Phùng tiên sinh cùng Thẩm Nghị đương
nhiên không có ý kiến, Thẩm Huy làm sơn trưởng, trì hoãn lâu như vậy đã
thật không hay, sớm trở về một chút cũng tốt. Dặn dò một vài chuyện,
Thẩm Huy lúc này mới lên ngựa, một mình đi trước.
Cả đại gia đình, có trẻ con có thai phụ,
một đường này tuy rằng không tịch mịch nhưng thời gian lại kéo dài rất
nhiều, vốn lộ trình nhiều nhất chỉ một tháng đã chậm thêm hơn mười ngày.
Ở chân núi thư viện, Thẩm Huy đã sớm mang theo người nghênh đón bọn họ. Thẩm Huy vừa nhìn thấy họ lập tức tiến
lại, lần này đến rất nhiều người; Phùng tiên sinh không có thân nhân,
chỉ dẫn theo một gã sai vặt chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của lão. Nhà
Thẩm Nghị có ba người còn mang theo Tam Nha, cộng thêm Tranh nhi.
Đông oa nhảy xuống xe, cẩn thận đỡ Hoa
Đào xuống xe ngựa, sau đó lại chen người vào đỡ Ngọc nhi đi ra. Hoa Đào
ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, vẻ mặt đã sớm mỏi mệt, tay vịn thắt lưng
không ngừng xoa bóp, Thẩm Huy thấp giọng phân phó Đông oa hầu hạ Hoa Đào về nghỉ ngơi trước. Ở đây đều biết tình trạng thân thể Hoa Đào, nàng
cũng không từ chối, trực tiếp cáo từ mọi người đi về.
Thẩm Huy gọi một đệ tử khoảng mười sáu
mười bảy tuổi đến, “Hạ Đình, nó là đệ tử theo từ gia hương ta đến, tư
chất cũng không tệ lắm, an bài tại Sơ Nha viện, từ nay trở đi cùng với
những đệ tử mới tới cùng nhau tiến hành cuộc thi nhập núi.”
Hạ Đình cung kính đáp lời, đi đến trước mặt Tranh nhi, ôn hòa nói: “Đi thôi, ta mang ngươi đi đến nơi ở. Ngươi tên gì?”
Tranh nhi cũng hiểu được ý của Thẩm Huy,
kể từ thời khắc bước chân vào thư viện Tùng Nhân này, thì có nghĩa rằng
nó phải trở thành người lạ với Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị, từ nay về sau
sống cuộc sống tự lập tại thư viện; lúc này, nó mỉm cười, “Cảm ơn học
trưởng, tiểu đệ gọi Liêu Gia Tranh.”
Phùng tiên sinh, Thẩm Nghị nghe thấy nó
nói như vậy đều âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này có thể nghĩ đến việc không
dùng họ Thẩm mà dùng họ Liêu, là một đứa nhỏ có chí khí! Xem thái độ
cùng biểu lộ của đứa nhỏ này, mấy đại nhân (người lớn) cũng không xen
vào nữa, đứa nhỏ có thể có được tâm lý này là một chuyện tốt.
Thẩm Huy sau đó nói, “Phùng tiên sinh lẻ
loi một mình, trong thư viện có một tiểu lâu chuyên vì tiên sinh độc
thân chuẩn bị, tiên sinh nếu không chế, xin mời dời bước, ngồi xe ngựa
đã nhiều ngày, tiên sinh chắc cũng mệt alwms rồi.”
Phùng tiên sinh gật gật đầu, biết những
nơi khác không thể sánh với thư viện, nơi tiên sinh độc thân ở khẳng
định là một nơi thanh tĩnh, hơn nữa không có nữ nhân ra vào, người mang
theo bên cạnh chắc cũng chỉ có một gã sai vặt, những tiên sinh có vợ,
thư viện chắc sẽ an bài ở nơi khác.
Quả nhiên chợt nghe Thẩm Huy nói, “Lão tứ, đệ cùng đệ muội theo ta, chỗ chúng ta ở cách nhau không xa.”
Hành lý cùng đồ dùng đã có đệ tử tới hỗ
trợ mang đi, Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy đi ở phía trước, Trinh nương chậm
rãi theo sau, trong lòng Tam Nha ôm theo Minh nhi đã sớm ngủ say.
Thẩm Huy vừa đi vừa giới thiệu về thư
viện Tùng Nhân, “Vừa rồi khi các người tiến vào cổng thư viện, nhìn thấy một loạt phòng ở bên cạnh chính là Sơ Nha viện, Sơ Nha viện là nơi mà
tất cả những đệ tử sắp tới muốn tham gia cuộc thi nhập núi cư ngụ, nếu
thông qua cuộc thi hội rồi sẽ căn cứ theo thành tích mà phân tới các
viện khác, tốt nhất là Hàn Đông viện, theo sau là Lương Thu viện, Noãn
Hạ viện, Dương Xuân viện.”
“Trong thư viện, lục nghệ ngoài trừ thư,
tính*, tứ nghệ khác đều có nơi giảng dạy riêng, những thứ này, sau này
đệ sẽ thấy. Nơi tiên sinh trụ cũng phân biệt, những tiên sinh giống như
Phùng tiên sinh không có thân nhân, sẽ ở tại Tĩnh Thư lâu. Tĩnh Thư lâu
cấm mọi nữ tử tiến vào, thị nữ cũng không, chỉ có thể mang theo sai vặt. Còn như đệ với ta sẽ có viện riêng, viện của sơn trưởng là hai tòa nhà
tám phòng cùng một nội viện, viện của tiên sinh là một tòa tám phòng
cùng nội viện, ừm… Hẳn là so với viện tử của đệ ở thôn Bạch Hà không sai biệt lắm.” Thẩm Huy từng nghe Thẩm Nghị nói qua về nơi ở tại thôn Bạch
Hà.
(*tính: vốn là sổ-đếm, nhưng ta dịch ra thành tính cho… giống 1 môn học, kiểu kế toán ấy)
Thẩm Nghị vừa nghe vừa nhìn ngắm xung
quanh, thư viện Tùng Nhân chiếm diện tích rất lớn, từ giữa sườn núi kéo
thẳng lên trên, bố cục trong sân thưa thớt lại không xa, khoảng cách
giữa các kiến trúc cũng vừa đúng, thậm chí còn có cảnh một mảnh lại một
mảnh ruộng… xem ra tam ca nói đệ tử làm ruộng là thật.
Thẩm Huy thấy hắn nhìn cảnh tượng bốn
phía xung quanh, cười nói, “Mấy thứ đó đều do đệ tử làm, mỗi thân cây
mỗi ngọn lua đều do bọn hắn tự trồng, tự thu gặt, còn có không ít vườn
rau. Thức ăn trong thư viện phần lớn đều là tự cấp tự túc.”
“Đúng rồi, đệ còn có thể ở trong viện của mình trồng ít cây trái rau dưa, nuôi chút gà cũng được, Diệu nhi trước
kia không phải nuôi không ít gà sao? Viện của tiên sinh cũng không nhỏ,
không ít tiên sinh đều trồng vài loại rau dưa và trái cây trong nhà.”
Thẩm Huy cười nói.
Từ khi Diệu nhi đi rồi, gà trong nhà đều
do Hỉ nhi chăm sóc… Thẩm Nghị có chút buồn bã, đứa nhỏ kia không biết
hiện tại có ổn không? Có chịu khổ hay không?
Nghĩ lại nghĩ, hắn vẫn trả lời Thẩm Huy, “Nói sau đi.”
Thẩm Huy không tiếp tục đề tài này nữa,
hơn nữa chuyển sang một đề tài khác, “Lương hàng tháng của tiên sinh
trong thư viện là mười lăm lượng bạc, cuối tháng sẽ chia cho các tiên
sinh.”
Thấp Nghị chậc lưỡi, “Cao vậy sao?” Hắn
dạy ở thôn Bạch Hà một tháng nhiều lắm cũng không quá ba lượng bạc, thư
viện Tùng Nhân cũng quá tài đại khí thô* đi.
(*tài đại khí thô: ý chỉ giàu có)
“Đước chứ nhỉ. Tốt lắm, đệ ở ngay viện
này, xung quanh ở đều là tiên sinh cùng gia quyến của bọn họ, men theo
đường nhỏ này đi thêm chút nữa là tới nơi ở của ta, đệ muội không có
việc gì, khi nhàn rỗi phải tới tìm tam tẩu của muội tâm sự đó, các đệ
dọn dẹp trước đi, ta còn có chút việc khác.” Thẩm Huy đưa bọn họ tới cửa thì rời đi.
Thẩm Nghị cùng Trinh nương đánh giá viện
này, so với nơi ở tại thôn Bạch Hà còn nhiều hơn một gian phòng, sân
cũng đủ lớn, xem mặt tường đều là mới trát. Hai đệ tử chuyển hành lý lên đây đang cung chính đứng trước cửa, chắp tay hành lễ với Thẩm nghị nói, “Đệ tử đã mang đồ dùng của tiên sinh đặt vào trong phòng, không biết
tiên sinh còn căn dặn gì không ạ?”
Thẩm Nghị nói, “Không có gì, vất vả rồi.”
Hai đệ tử kia hành lễ, “Tiên sinh nếu
không còn gì căn dặn, vậy đệ tử xin cáp từ trước.” Thẩm Nghị gật gật
đầu, hai đệ tử nhận được câu trả lời liền rời đi.
Nhìn viện tử, Trinh nương cảm thán, “Bốn
gian phòng ở, còn có sân lớn như vậy, nếu Diệu nhi còn ở, không biết sẽ
muốn đòi nuôi thêm bao nhiêu gà con nữa đâu.”
Thẩm Nghị nở nụ cười nhẹ, nhìn đứa con
còn đang say ngủ, nói với Tam Nha, “Tam Nha đi thu dọn phòng trước đi,
để phu nhân cùng thiếu gia nghỉ ngơi một chút, hôm nay ngươi vất vả một
chút, quét dọn một lượt phòng ở. Tối chúng ta nướng con gà, chân gà cho
ngươi.”
Tam Nha đỏ mặt, có chút thụ sủng nhược
kinh* liên tục xua tay, “Đừng đừng, không cần không cần, lão gia, nô tỳ
không ăn chân gà, không cần phần nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ đi dọn dẹp
phòng.”
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
“Đưa đứa nhỏ cho ta đi.” Minh nhi vẫn
được Tam Nha ôm, Trinh nương tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn Tam Nha đỏ mặt chui vào trong nhà; liếc Thẩm Nghị một cái, cười nói, “Biết nha đầu kia da
mặt mỏng chàng còn trêu nó, buổi tối nướng gà, chân gà giữ lại cho nó là được, chàng còn nói như vậy, nhìn bộ dáng của nó đi.”
Thẩm Nghị cười ha ha, “Tiểu nha đầu đi
theo chúng ta cũng đã hơn nửa năm còn gầy như que củi ấy, nàng nhìn Hỉ
nhi cùng Đông oa đi, người nào cũng so với nàng khỏe hơn, nhất là HỈ
nhi, mặt nha đầu kia càng ngày càng tròn vo ấy.”
Trinh nương cùng cười bước vào, “Chàng để ý thật đấy.” Lời này vốn là lời vui đùa rất bình thường, nhưng Thẩm
Nghị vẫn cảm thấy có chút hương vị không giống.
Thẩm Nghị chế nhạo, vẻ mặt tươi cười xấu
xa, “Ý? Hôm nay chuyển nhà mới chưa mua gia vị, sao lại gửi thấy mùi dấm chua nồng như vậy chứ? Ha ha ha ha…”
Minh nhi trong lòng Trinh nương bị tiếng
cười của phụ thân đánh thức, oa một tiếng liền khóc nức nở. Trinh nương
giận dỗi đem con đặt vào lòng Thẩm Nghị, “Chàng làm phiền con chàng, tự
mình dỗ đi!”
Dứt lời đi thẳng vào nhà sửa sang lại đồ
đạc, lưu lại Thẩm Nghị luống cuống tay chân dỗ con, “Ngoan nha… Phụ thân dỗ con nè…Con ta không khóc… Nương con ghen liền mặc kệ con… giao con
cho phụ thân ta đây… Ta thực đáng thương… không khóc không khóc…”
Trinh nương ở trong phòng nghe những lời
này của hắn không khỏi cười thành tiếng, hô một câu, “Ôm con vào đây
đi.” Thực không nên để hắn dỗ con mà!
Thẩm Nghị vừa nghe liền vui mừng rạo rực ôm con đi vào, “Con ngoan… con đừng khóc… nương con cho con ăn cơm nè…”
Trong một căn phòng khác, Tam Nha đang
quét dọn nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng âm thầm cười, lão gia cùng
phu nhân đều là người tốt! Cho nàng quần áo mới mặc, còn có thể ăn no,
làm việc cũng không sách nhiễu, khi ở nhà làm việc so với ở đây còn mệt
hơn, mà vẫn không đủ ăn, trong lòng Tam Nha cảm thấy may mắn, may mà lúc ấy được phu nhan chọn trúng, sau đó khi trên đường gặp được mấy người
lúc trước đưa tới Thẩm gia nhưng không được phu nhân chọn, không có ai
được tốt như nàng.
Tam Nha dùng sức quét dọn, lời của Hỉ nhi tỷ tỷ nàng vẫn nhớ trong lòng, cho tới bây giờ cũng không dám quên.
Nàng tin rằng chỉ cần dụng tâm hầu hạ phu nhân, phu nhân cùng lão gia sẽ không bạc đãi nàng.
Tranh nhi theo Hạ Đình tới Sơ Nha viện,
phát hiện có rất nhiều hài tử lớn như nó, thậm chí còn lớn hơn nó đều
đang đọc sách, Hạ Đình vừa đi vừa nói với nó, “Tuổi ngươi còn rất nhỏ,
thế mà đã được sơn trưởng nhìn trúng, còn tự mình mang lên đây, sách
khẳng định đọc không ít. Là tú tài sao?”
Tranh nhi lắc đầu, “Ta chưa từng tham gia thi cử, cơ duyên xảo hợp mới được sơn trưởng mang đến.”
Hạ Đình có chút ngòi ý muốn nhìn hắn, sau đó cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Không sai, ngươi nói ngươi mới mười ba tuổi, ta còn tưởng người tuy nhỏ nhưng đã là tú tài đâu, đến, phòng này.”
Tranh nhi theo Hạ Đình vào phòng, thấy
một loạt giường được trải dài, nhưng đều được thu dọn rất sạch sẽ, Hạ
Đình mang theo nó vào, trong phòng có vài đệ tử, thấy Hạ Đình đều lễ
phép hành lễ, “Hạ học trưởng, có phải có tân học tử đến đây?”
Hạ Đình gật gật đầu, chỉ vào chiếc giường trong góc nói, “Có một tân đệ tử đến đây, các ngươi dọn dẹp góc trong
cùng kia, để hắn ở, ngày kia các ngươi cùng nhau tham gia cuộc thi nhập
núi.”
Lập tức liền có một đệ tử nhiệt tình đến
giúp Tranh nh chuyển hành lý thu dọn giường, Hạ Đình lại dặn dò chút
chuyện phải chú ý rồi rời đi.
Hạ Đình vừa đi, không khí trong phòng càng náo nhiệt, Tranh nhi bị vây ở bên giường nghe bọn họ giới thiệu.
“Ngươi tên gì vậy? Ta gọi Tuấn Vĩ, đến từ kinh thành đó.” Một đại nam hài mười lăm mười sáu tuổi hiền lành nói.
Tranh nhi lần đầu tiên rơi vào tính huống này, cảm giác thật kỳ lạ, nhưng mà hắn biết cảm giác này không tồi là
được, hắn mỉm cười, “Ta gọi Liêu Gia Tranh, là nhân sĩ trấn Tú Thủy Hồ
Châu.”
“Vậy không phải người cùng trấn với sơn
trưởng sao? Hắc hắc, ta gọi Lý Dịch Nhiên, đến từ Thục Trung.” Da Lý
Dịch Nhiên rất trắng, bộ dáng thực thanh tú, nói chuyện có chút ngốc
ngốc.
Tranh nhi gật đầu, “Ừ, ta là người cùng
thôn với sơn trưởng, là… là phu tử của ta giới thiệu ta đến.” Nó không
thạo nói dối, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể đổ lên đầu phu tử, dù
sao tam thúc nói phu tử không thể dạy nó thêm nữa, cũng không coi là lừa người.
“Ta do cha ta đưa tới.” Trương Tuấn Vĩ nói.
“Ta cũng được phu tử đề cử, hai ta giống nhau a.” Lý Dịch Nhiên cười nói.
Cùng mọi người trong phòng tán gẫu chuyện thư viện, cùng đi ăn cơm, buổi tối ngủ cùng một giường, Tranh nhi cảm
giác vô cùng mới mẻ, trong lòng cũng có một loại cảm giác hưng phấn, rời đi vòng bảo hộ của cha mẹ người thân, cảm giác ống một mình là như thế
này sao? Cảm giác cũng không tồi.
Có điều nhiền qua những đệ tử đang không
ngừng cố gắng tại Sơ Nha viện, nó cũng cảm nhận được áp lực trước nay
chưa từng có, ở trấn Tú Thủy, thành tích của nó luôn tốt nhất, bình
thường học bài không cần quá cố gắng, chỉ hơi chăm chỉ chút mà thôi.
Hiện tại thấy ngập tràn trong thư viện
đều là không khí học tập như vậy, những đệ tử bên người hoặc lớn hơn
hoặc nhỏ hơn nó, đứa nhỏ nhà quan cũng có, còn có không ít người đã có
danh tú tài. Những đệ tử đó hoặc là đã được giáo dục tốt, hoặc đã cố
gắng hết sức để tiến về phía trước, nền tảng đều so với nó tốt hơn rất
nhiều, hôm nay vừa mới vào thư viện, nó liền cảm nhận một cách sâu sắc
về sự khác biệt giữa không khí học tập nơi này cùng với trong quá khứ.
Suy nghĩ đầu tiên của nó chính là, so với người khác nhất định phải càng thêm cố gắng mới được.
Tranh nhi cũng hiểu được dụng tâm lương
khổ* của tam thúc, chỉ có ở đây, dưới bầu không khí đầy áp lực này, nó
mới có thể trưởng thành! Cuộc thi nhập núi vào ngày kia, nó nhất định
không thể trượt được!
*dụng tâm lương khổ: aka suy nghĩ hết lòng vì người khác.