Uy hiếp của Lý Dịch Nhiên không thể nghi
ngờ đã chạm trúng điểm yếu trong lòng mỗi người, ai cũng biết một khi
chuyện này bị phát hiện ra thì sẽ có hậu quả gì, thư viện Tùng Nhân sẽ
không cho phép đệ tử lén mua bán đề thi, càng không nói đến là đề thi
của cuộc thi nhập núi vào ngày mai, nếu chuyện này bại lộ, hậu quả tuyệt không đơn giản là lần này không thể thi thôi, thư viện Tùng Nhân chú
trọng nhất là phẩm chất của đệ tử, hoàn toàn có thể đem bọn họ liệt vào
danh sách vĩnh viễn không được nhập môn.
Nhưng là có vài đệ tử cảm thấy không
phục, một trăm lượng bạc đau phải số lượng nhỏ, có người trong nhà nhiều tiền không quan tâm, cũng có người ôm tâm lý được ăn cả ngã về không đi mua, lập tức có người đứng lên nói, “Hiện tại ngươi nói đề thi ra, mấy
chục người không mua kia cũng biết…”
Lý Dịch Nhiên mang vẻ mặt châm chọc cười, “Lần này đăng ký dự thi có tổng cộng hai trăm bảy mươi đệ tử, có hai
trăm linh ba người đều giao tiền cho ta, nếu đã nhiều người như vậy,
nhiều thêm sáu mười người hay ít đi sáu mươi người biết thì cũng có gì
khác biệt?”
Khác biệt rất lớn đó! Sáu mươi bảy người
kia không mua đề thi hoặc bởi vì nhà rất nghèo không mua nổi, hoặc bản
thân đã học cao nên không thèm thôi, nếu là những kẻ phía trước thì thôi đi, còn nếu là những kẻ phía sau không phải ăn đủ mệt sao? Thật sự
không có bản lĩnh ai dám đến thư viện Tùng Nhân?
Dựa vào đâu mà mọi người đều giống nhau?
Thiếu đi sáu mười bảy người cạnh tranh, cơ hội của bọn họ không phải
càng cao thêm chút nữa sao?
Lý Dịch Nhiên nhìn mọi người, lại nhìn
Trương Tuấn Vĩ ở đầu kia phòng, vẻ mặt hiện lên một tia giảo hoạt, thảnh thảnh thơi thơi mở miệng, “Không bằng ta lại bán cho các ngươi thêm một tin tức, miễn cho các ngươi nói ta tâm địa đen tối chiếm đoạt tiền của
các ngươi, thế nào?”
Gần như toàn bộ người ở Sơ Nha viện đều
vây trong này xem kịch, thật nhiều người vì Lý Dịch Nhiên đột nhiên làm
lộ đề thi mà khó chịu, hiện tại vừa nghe hắn lại muốn bán tin tức, đều
vểnh tai lên nghe, cũng có người sợ Lý Dịch Nhiên đang lừa bọn họ, cao
giọng hỏi vọng vào từ ngoài phòng, “Ai đó hỏi Lý Dịch Nhiên kia xem, hắn làm sao mà biết được tin tức? Có đáng tin hay không vậy?”
Lời này truyền vào trong phòng, Lý Dịch
Nhiên cười ha ha, trên khuôn mặt thanh tú thế nhưng để lộ ra chút hàm ý
khiến người khác không thoải mái, “Sách ta đọc cũng không ít, nhưng điều kiện trong nhà lại không được tốt như nhóm các ngươi. Cho dù có được
nhận vào thư viện Tùng Nhân, ngoại trừ bốn người đứng đầu các viện cùng
với ba người đứng đầu các năm, học phí nhập học hàng năm đều phải chi
không ít tiền, nhà ta nào có nhiều tiền như vậy để chu cấp cho ta? Mấy
cái danh hiệu đứng đầu này ta đều không với được, nếu như vậy, không
bằng ta tốn chút tâm tư tại những phương diện khác kiếm chút tiền, các
ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ bỏ thi, rời khỏi Sơ Nha viện! Thế nào? Các ngươi muốn nghe không?”
Trên mặt Trương Tuấn Vĩ cùng mọi người đều hiện ra thần sắc quái dị, có nên tin tưởng Lý Dịch Nhiên không?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều mang vẻ mặt “nhỡ đâu”.
Lý Dịch Nhiên đều nhìn thấy, lành lạnh
bồi thêm một câu, “Cuộc thi nhập núi chia làm hai phần, một phần thi
văn, xem tự xem văn. Một phần khác là…” Hắn đứng dậy tự rót cho mình một chén nước, không tiếp tục nói nữa.
Cuộc thi vào núi còn chia làm hai phần? Tranh nhi lại giật mình, lần này nó cũng muốn biết, phần kia là gì.
Trương Tuấn Vĩ do dự một chút, rốt cuộc
không thể cưỡng lại sự dụ hoặc, môi khẽ giật một cái muốn hỏi, lại thấy
Tranh nhi đang dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Dịch Nhiên, trong đầu xuất
hiện một ý tưởng, thốt ra, “Lý Dịch Nhiên, ngươi nếu muốn bồi thường cho chúng ta, vậy những người chưa từng mua tin tức như hắn không được
nghe!”
Mọi người theo tay Trương Tuấn Vĩ nhìn
qua, hắn đang chỉ vào Tranh nhi với vẻ mặt tò mò, trong mắt tràn ngập
ích kỷ. Đã nói cho họ đề thi thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn cho họ thêm
một tin tức khác sao?
Mọi người lập tức hùa theo, ngươi một câu ta một câu, “Đúng đó, không thể để cho đám người không mua tin tức
nghe. Lý Dịch Nhiên, ngươi không thể để bọn hắn nghe được!”
Lý Dịch Nhiên nhìn Tranh nhi, rất tự
nhiên gật đầu. “Bọn ho chưa từng cho ta tiền, đương nhiên không thể để
cho bọn họ nghe. Nhưng mà, trước tiên ta phải nói rõ, đề văn mà Trương
Tuấn Vĩ làm có phải đề thi ngày mai hay không, chỉ có Trương Tuấn Vĩ
biết. Còn nữa… muốn nghe tin tức thứ hai, Trương Tuấn Vĩ, ngươi có lẽ
cũng nên đưa ta tiền chứ nhỉ?” Lý Dịch Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn
Trương Tuấn Vĩ.
Trương Tuấn Vĩ chán nản, “Ngươi… đề thi là từ nơi ta mà biết được đó!”
“Rồi sao, tin tức thứ hai này nếu ngươi
cũng muốn biết, phải tốn tiền mua, còn có mấy người các ngươi cũng vậy
nữa, muốn lưu lại nghe tin tức, phải giao một trăm lượng bác, như vậy
mới công bằng, đúng không?” Lý Dịch Nhiên nhìn qua mọi người, đám người
chưa mua đề thi lẫn trong đám người có mấy người đã bắt đầu do dự.
“Đúng! Dùng tiền mua! Vậy mới công bằng!”
“Đúng vậy, Trương Tuấn Vĩ nhà ngươi cũng phải chi tiền, dựa vào đâu mà bắt chúng ta tốn tiền chứ!”
Mọi người bắt đầu nói loạn lên.
Trương Tuấn Vĩ sau một hồi do dự, khi
ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng miệt thị, “Lý Dịch
Nhiên, ngươi cũng thật có tiền đồ đó!” Nói xong từ trong tay áo mình lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng, đập “ba” một tiếng lên mặt bàn
trước mặt Lý Dịch Nhiên.
Lý Dịch Nhiên cũng không giận, cẩn thận
cất ngân phiếu vào, cười hì hì đáp lại một câu, “Tuấn Vĩ huynh, hai ta
giống nhau mà. Còn có a,” Lý Dịch Nhiên nhìn nhìn mọi người, trong giọng nói mang theo cảnh cáo, “Lát nữa mời các vị không có bỏ bạc đi ra ngoài tránh một chút, chỉ hy vọng các ngươi đừng quên rằng, đề thi các ngươi
cũng nghe thấy rồi, nếu các ngươi dám tố giác chúng ta… hừ hừ, vậy mọi
người cứ dắt tay nhau rời đi thôi! Đến lúc ta ta chắc chắn vẫn sẽ giữ
tiền của các ngươi… Các ngươi ngàn lần đừng trở thành kẻ phản bội bạn bè nha!”
“Đúng! Chúng ta đều sẽ làm chứng, nói các ngươi cũng bỏ tiền mua!”
“Nếu ai dám bán đứng chúng ta, chúng ta liền cùng rời đi!”
“Đúng! Chúng ta sẽ cùng rời đi!”
“Chúng ta không được thi, các ngươi cũng đừng mong được thi!”
Tranh nhi nhìn tờ ngân phiếu một trăm
lượng kia, bên tai tràn ngập những âm thanh vặn vẹo, trong đầu nó hiện
lên lời nói nghiêm khắc của Thâm Huy cùng ánh mắt mong đợi của cha mẹ.
Còn có tứ thúc… Tứ thúc lúc trên xe đã nói cho nó nghe, trong cuộc đời
con người có rất nhiều lựa chọn, mỗi lần lựa chọn đều phải nghe theo
trái tim của mình, như vậy mới sẽ không bị mất phương hướng!
Nó không phải không do dự, không phải vấn đề tiền bạc, sự dụ hoặc này quá lớn, tin tức tuy rằng không nhất định
là thực, nhưng cũng không nhất định là giả a! Nếu là thật, biết được
càng nhiều tin tức, khoảng cách đến sơn môn thư viện càng thêm gần!
Nhưng mà, lòng nó đang không ngừng kêu gào, lý trí không ngừng nói cho
hắn, đây là sai! Không thể, không thể làm như vậy!
Tranh nhi yên lặng rời khỏi phòng, ra
khỏi cửa Sơ Nha viện, cánh cửa phía sau bị đóng kín, ngoài cửa Sơ Nha
viện có khoảng sáu mươi mốt sáu mươi hai người đang đứng, cũng có vài
người đã bỏ tiền mua đề thi.
Sơ Nha viện nho nhỏ, một cánh cửa này
ngăn cách đám đệ tử một lòng dốc sức học tập này, sau cánh cửa kia là
hai trăm mười chín đệ tử dùng tiền mua tin tức, ngoài cửa là sáu mười
mốt đệ tử trai qua dụ hoặc vẫn có thể nghe theo trái tim mình.
Những người đi ra từ bên trong còn có
Vương Trùng, Vương Trùng cau mày nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lại nhìn
sáu mươi mốt học sinh đứng ngoài cửa mang theo thần sách khác nhau nhưng đều thực trầm lặng, có chút nghi hoặc mở miệng, “Chúng ta… thật sự
không di báo lại chuyện lại với sơn trưởng sao?”
Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ lại như ném ra một quả bom, mỗi người đều bắt đầu cân nhắc trong lòng.
Đi? Hay không đi? (to be or not to be, it’s a question… hehe)
Đi tố giác bọn họ, sẽ làm cho những đệ tử trong đó thân bại danh liệt, từ nay về sau sẽ không thể tiến vào thư
viện nữa. Nhưng bọn hắn cũng sẽ một mực khẳng định tất cả mọi người đều
đã mua tin tức, chỉ có mình Lý Dịch Nhiên nhận tiền, hắn đã thực sự nói
cho bọn họ, nếu bán đứng bọn họ, vậy mọi người đều phải rời đi!
Không đi? Trong lòng… sao lại cảm thấy
không công bằng như vậy? Chẳng lẽ cứ để mặc bọn họ thu được tin tức quan trọng mà dễ dàng tiến vào thư viện sao? Thư viện Tùng Nhân khó thi vào
là chuyện nổi tiếng khắp thiên hạ, lần này đến đây không thi được, lần
sau chắc gì sẽ lại được phu tử đề cử!
Đệ tử gọi Bằng Đức do dự một chút nói,
“Vẫn là… không nên đi… ba người thành hổ*… bọn họ lại có nhiều người như vậy… chúng ta vẫn nên tự lo cho bản thân đi.”
(*Ba người thành hổ: đã từng nghe câu “1
cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, hay “ba ông thợ da bằng Gia Cát Lượng” chưa nhỉ? Ý nghĩa cũng tương tự như vậy, nhiều
người thì càng nhiều sức, thành công càng cao; nhưng câu này thì mang
nghĩa xấu, kiểu ỷ mạnh hiếp yếu ấy)
Một đệ tử khác lập tức phản bác, “Bên
trong đều là một đám đạo chích! Nghĩ rằng biết chút tin tức là có thể
bước vào sơn môn! Chúng ta nhất định phải đi tố giác bọn họ! Ta không
tin, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không nói lại bọn họ
sao?” Đệ tử này kích động đến mặt đỏ tai hồng, hắn gọi Bạch Cánh, tính
tình táo bạo, lòng dạ hẹp hòi, là người ở phòng cách vách Tranh nhi,
thường xuyên cùng đồng xá* bởi vì chút việc vặt mà cãi nhau, Tranh nhi
biết điều kiện trong nhà hắn cũng không tốt lắm, kích động như vậy cũng
không phải vì chính nghĩa gì cả, mà là vì không kiếm ra nổi một trăm
lượng bạc mà cảm thấy khó chịu trong lòng thôi, buổi tối lúc ăn cơm còn
bởi vì không có bạc mua tin tức mà bị đồng xá cười nhạo, thiếu chút nữa
không ngóc đầu lên được.
(*đồng xá: người cùng phòng)
Mọi người rôm rả nghị luận, có đồng ý đi
tố giác, cũng có người sợ phiền toái không muốn đi, còn có những người
vẫn luôn bảo trì trạng thái im lặng xem xét. Qua hồi lâu cũng không
thống nhất được.
Trầm mặc thật lâu, một người sạch sẽ
thành thực tên Tạ Thanh hơi run run nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói một câu,
“Chúng ta vẫn nên tìm phương pháp vẹn cả đôi đường đi. Ta thấy như vậy
không tốt lắm…”
Vương Trùng huých vào bả vai Tranh nhi, “Liêu Gia Tranh, ngươi nghĩ sao?”
Tranh nhi suy nghĩ một chút, “Ta cũng
hiểu như vậy không tốt, nhưng nếu trực tiếp đến chỗ sơn trưởng tố giác
không khỏi rất rất không hay, một khi chuyện xảy ra, thanh danh bọn họ
có thể bị hủy hết. Không bằng…”
“Đổi đề thi!” Một thanh âm ôn nhuận đồng thời vang lên với Tranh nhi.
Tranh nhi nhìn qua, người nói chuyện là
người lớn tuổi nhất trong Sơ Nha viện, cũng là người ít nói nhất, rất ít khi nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.
Vương Trùng cười hắc hắc, “Nhuận Trác
huynh, ngươi cùng Liêu tiểu đệ thật ra có cùng ý tưởng.” Hàn Nhuận Trác
cũng đã sắp mười tám tuổi, Vương Trùng cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi,
tuổi của Tranh nhi tại Sơ Nha viện cũng coi như nhỏ, nhỏ nhất là Tạ
Thanh Trung, nhỏ hơn Tranh nhi ba tháng.
Hàn Nhuận Trác mỉm cười, “Không bằng
chúng ta đi tìm Hạ Đình học trưởng đi, hắn là học thủ (aka học sinh đứng đầu) của Dương Xuân viện, mời hắn tiện thể báo với phu tử trong thư
viện, để bọn họ đổi đề thi ngày mai thì tốt rồi. Về phần tin tức thứ hai mà bọn họ nói tới, ta nghĩ khả năng có liên quan đến phu tử nào tham dự cuộc thi ngày mai có liên quan.”
Biện pháp này cũng coi như vẹn cả đôi đường.
Mọi ngươi thương nghị xong, quyết định để Hàn Nhuận Trác cùng Vương Trùng đến tìm Hạ Đình, sắc trời cũng không
còn sớm nữa, thời điểm hai người bọn họ đi tìm Hạ Đình thì hắn đã sớm đi ngủ, biết được mục đích đến của hai người xong cũng thật giật mình, lúc này nói lập tức sẽ báo với tiên sinh trong thư viện.
Chuyện này cứ như vậy xác định rồi, chờ
bọn hắn quay lại Sơ Nha viện, Bạch Cánh đang chờ ở cửa, nhìn thấy hai
người bọn họ lập tức nghênh đón.
“Sao rồi? Hạ Đình học trưởng nói thế nào? Phu tử có nghiêm trị bọn họ hay không?” Bạch Cánh nhìn bọn họ một cách nóng bỏng.
Hà Nhuận Trác khẽ cau mày, nhà nhàng bâng quơ nói, “Không biết.”
“Không biết? Các ngươi không đến tìm Hạ Đình học trưởng sao?”
Hàn Nhuận Trác không để ý đến hắn, trực
tiếp đi vào Sơ Nha viện, Vương Trùng cười hác hắc, nhìn Hàn Nhuận Trác
cười, đi thẳng vào.
Bạch Cánh hấp hấp mũi, trong lòng ảo não, cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, cũng theo vào.