Tù Tâm

Chương 11: Khuất nhục



Chương 11: Khuất nhục

Tắc Mông chậm rãi thở ra một cái, nhỏ giọng đối với Âu Dương Yên, "Yên, bọn họ thật xứng đôi!"

Ngón tay co rút của Âu Dương Yên bỗng dưng nhúc nhích, nhưng trên mặt vẫn như cũ không lộ ra vẻ gì, nhưng Tắc Mông biết, tâm trạng của Âu Dương Yên thống khổ vạn phần, mà bản thân nàng cũng như vậy, thực sự uể oải.

Tắc Mông mang theo tâm tình âm u cười với Âu Dương Yên, "Yên, nhớ rõ lời ngươi nói sao? Ta đã không thể chờ đợi được nữa." Âu Dương Yên không trả lời, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Nghi thức đã xong, La Vũ tươi cười kéo cánh tay Ba Siết, đi đến trước mặt Âu Dương Yên,"Yên tỷ tỷ, tỷ sẽ đưa muội đi sao?"

Âu Dương Yên miễn cưỡng tươi cười, "Không được, Vũ nhi, ta phải đưa Nữ vương bệ hạ trở về."

"..." La Vũ có chút thất vọng, nhưng nàng biết Âu Dương Yên còn phải làm công vụ, nên không miễn cưỡng, chỉ nhẹ nhàng nói, "Vậy tỷ nhất định phải đến thăm ta." Âu Dương Yên cười cười, "Nhất định!" La Vũ nhìn ra Âu Dương Yên không vui, nhưng nàng cũng không rõ vì sao Âu Dương Yên lại không vui, nhưng ở tình cảnh Ba Siết cứ kéo nàng đi, nàng không thể hỏi được.

Dù lời Âu Dương Yên nói là thật, nhưng nàng cũng không muốn nhìn La Vũ rúc vào lòng một người khác. Âu Dương Yên cũng bồi Tắc Mông lên xe ngựa trở về. Được ngồi cùng xe ngựa với Tắc Mông là đặc quyền Tắc Mông cấp cho Âu Dương Yên. Trong xe ngựa, Âu Dương Yên ngồi bên cạnh Tắc Mông, nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài đến xuất thần.

Tắc Mông nhìn chăm chú lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tinh tế, tựa hồ muốn hôn nàng rồi lại khắc chế nói, "Yên, ngươi có biết ta có bao nhiêu kích động không?"

Âu Dương Yên không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại. Âu Dương Yên cảm giác được ngón tay Tắc Mông đang phác họa gương mặt nàng, từ mày, đến môi, rồi mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt nàng, "Yên, ta vẫn cảm thấy, ánh mắt của ngươi cực kỳ xinh đẹp, giống như hai viên hắc bảo thạch...." Tắc Mông nói xong dụi mũi mình lên mũi nàng, lại tiếp tục nói, "Ta hy vọng hai viên hắc bảo thạch này, chỉ có bóng dáng của mình ta."

Xe ngựa về đến Hoàng cung. Đến tẩm cung của Tắc Mông, Tắc Mông nhanh chóng ôm Âu Dương Yên trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào nàng từng hôn qua trong mộng vô số lần. Âu Dương Yên vẫn không nhúc nhích đứng đó. Âu Dương Yên khẩn trương nhưng cũng cảm thấy chán ghét, nàng nóng lòng muốn giãy dụa thoát ra, nhưng là không thể. Tắc Mông càng lúc càng kích động, đầu lưỡi cạy mở miệng đóng chặt của Âu Dương Yên, tiến quân thân tốc.

Âu Dương Yên chán ghét đến cực điểm, nàng theo bản năng đẩy Tắc Mông ra. Tắc Mông cũng không bất ngờ, chẳng qua áp chế kích động của bản thân lên tiếng, "Yên thân ái, ngươi không thể cự tuyệt ta, biết không?"

Tắc Mông nói xong lại ôm Âu Dương Yên vào lòng, hơi thở như lửa nóng, thổi tới tai Âu Dương Yên, làm Âu Dương Yên khẩn trương một chút, nhưng nàng lại theo bản năng lấy tay chắn trước ngực Tắc Mông, Tắc Mông lại cầm tay nàng, đặt lên ngực mình, "Yên, có lẽ ta nên cho ngươi chút thời gian để thích ứng, nhưng ta thực sự không thể đợi được nữa... Yên..."

Tay Âu Dương Yên ôm trọn bộ ngực mềm mại của Tắc Mông, nhất thời cảm thấy có chút khác thường, Âu Dương Yên hoảng sợ rút tay mình về, "Ta muốn đi tắm một chút.", nàng chỉ muốn kéo dài thêm một chút thời gian, vì nàng không biết nên đối mặt với chuyện phát sinh kế tiếp như thế nào. Tắc Mông nở nụ cười, cúi đầu nói với Âu Dương Yên đang trong lòng mình, "Ý kiến hay, chúng ta có thể tắm cùng nhau!"

Trong phòng ngủ của Tắc Mông có một phòng tắm rất lớn, bên trong có hồ đá, lớn đến mức có thể cho nhiều người bơi lội trong đó, trong hồ tắm cũng có nước ấm phun ra liên tục không ngừng nghỉ. Tắc Mông kéo Âu Dương Yên đến phòng tắm, mấy thị nữ đi đến, Tắc Mông lại đưa hai tay lên, các thị nữ bắt đầu cởi y phục trên người nàng. Âu Dương Yên đứng ở đó, bất an rối rắm, hai người thị nữ đi đến, muốn cởi quần áo nàng, Âu Dương Yên lại vội vàng lên tiếng, "Ta tự mình làm!", các thị nữ đều cúi đầu lui ra.

Tắc Mông đã cởi quần áo xong, đi vào bể tắm, thân thể nàng trần truồng đứng giữa làn nước đầy sương mù, nhìn Âu Dương Yên mỉm cười, "Yên, đến đây đi!"

Âu Dương Yên không dám nhìn đường cong đầy đặn của nàng, cúi đầu, trong lòng tràn đầy khuất nhục, rồi lại không thể không nhượng bộ. Âu Dương Yên cắn chặt răng, điều nên đến cũng sẽ đến, trốn? Có thể trốn được sao?

Âu Dương Yên cố trấn định bản thân mình một chút, rốt cục bỏ suy nghĩ ra sau đầu, cởi quần áo, lộ ra cơ thể lả lướt. Thân thể của nàng so với Tắc Mông mảnh khảnh hơn nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài, ngực và mông đều vểnh cao, tóc đen dài xõa xuống dưới, bao trùm lên thân thể nàng. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên xinh đẹp động lòng người, cơ hồ như muốn ngừng thở, ánh mắt si mê nhìn nàng, từ trong nước bước đến, vươn tay ra với nàng.

Âu Dương Yên khẩn trương nắm tay Tắc Mông, đi vào hồ tắm, vừa mới đứng vững, nàng đã bị Tắc Mông ôm vào lòng ngực mềm mại nóng bỏng. Âu Dương Yên phản xạ có điều kiện xoay người lại, đưa lưng về phía Tắc Mông. Tắc Mông nóng bỏng hôn lên lưng của nàng, thân thể Âu Dương Yên run lên một cái, rời khỏi ngực Tắc Mông, nhẹ nhàng lặn vào trong nước, thò đầu lên thì đã đến bên bờ hồ tắm bên kia, vẫn đưa lưng về Tắc Mông như trước.

Tắc Mông nở nụ cười, nàng cảm thấy Âu Dương Yên đang thẹn thùng, vì thế bơi đến, ôm Âu Dương Yên từ phía sau, vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng. Thân thể Âu Dương Yên có chút cứng ngắc, nhưng bàn tay Tắc Mông lại càng xấu xa, vòng qua cơ thể Âu Dương Yên, ôm trọn lấy nàng.

Dáng vẻ bất an, khủng hoảng đều bị Tắc Mông thu vào trong mắt. Nhưng Tắc Mông trêu đùa một phen, đã tự kích động không thôi, chỉ cảm thấy nhiệt huyết phun trào, một tay như muốn bảo vệ Âu Dương Yên, một tay lại không kiêng kị ôm đến trước ngực mềm mại của nàng.

Tắc Mông dùng đầu lưỡi liếm gò má và cái cổ thon dài của Âu Dương Yên, nàng muốn tinh tế nhấm nháp cô gái này. Hơi thở ấm áp của Tắc Mông dán lên cổ, lên tai Âu Dương Yên. Âu Dương Yên đột nhiên bị một cảm giác bi ai khổ sở không hiểu được bao quanh, một cảm xúc hối tiếc ai oán. Cho đến nay, nàng cứ nghĩ là mình đủ mạnh, có thể bảo vệ được những người bên cạnh mình không bị thương tổn, nhưng là, nàng lại không thể bảo vệ được chính bản thân mình. Lúc này, cũng không có người nào đến bảo vệ nàng, mà hết lần này đến lần khác, nàng lại hy vọng được bảo vệ.

Vì quá mức hưng phấn mà hơi thở Tắc Mông có chút dồn dập. Thân thể Âu Dương Yên mềm nhẵn như thế, bóng loáng như thế, làm Tắc Mông yêu thích không buông tay. Tay nàng lướt qua đùi Âu Dương Yên, theo bản năng muốn tiến vào giữa hai chân Âu Dương Yên, nhưng Âu Dương Yên đột nhiên giật mình, cúi đầu la lên một tiếng, xoay người khom lưng, khép hai chân lại, ngăn cản Tắc Mông muốn tiến vào.

Tắc Mông rút tay ra, một tay sờ sờ cơ thể của nàng, dùng sức hôn nàng, hôn đến mức Âu Dương Yên không thể thở được. Âu Dương Yên nhắm chặt hai mắt lại, nếu không trốn thoát, cũng chỉ có thể chấp nhận. Nàng bị Tắc Mông đỡ đến bên thành hồ tắm. Tắc Mông bắt đầu có chút không thể khống chế được mà thô lỗ vuốt ve thân thể của nàng, thân thể co giãn của Âu Dương Yên như mang theo hấp dẫn, hút lấy ngón tay Tắc Mông, môi Tắc Mông, làm Tắc Mông không rời khỏi phút giây nào.

Bỗng nhiên Âu Dương Yên cảm thấy cơ thể chợt lạnh đi, Tắc Mông không dán lên người nàng nữa. Theo tiếng nước chảy, giống như đang lặn xuống, sau đó giống như có một vật gì mềm mại dán lên nơi tư mật nhất của mình, có lẽ là môi của Tắc Mông. Âu Dương Yên nhắm mắt, đôi mắt rơi xuống một giọt nước, tất cả cảm xúc đều trở nên chết lặng, nàng có thể cảm giác được cơ thể của mình dựa lên thành hồ, đã lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Đêm hôm đó, La Vũ đã trãi qua một đêm tự nhận là hạnh phúc nhất của mình, cũng không biết rằng, Yên tỷ tỷ của nàng, vì nàng, cũng lâm vào bất lực, thống khổ, vực sâu cô độc trong cùng một đêm.

Đêm đó, Tắc Mông bị vây trong trạng thái cuồng nhiệt, siêng năng thăm dò thân thể Âu Dương Yên một đêm, kích động đến mức xem nhẹ phản ứng của Âu Dương Yên. Âu Dương Yên lẳng lặng, cứng ngắt nằm ở trên giường, chịu đựng hết tất cả. Nhưng khi bắt đầu, lúc Tắc Mông muốn tách hai chân của nàng ra, nàng lại quật cường khép lại. Tắc Mông ôn nhu, chân thật nói cho nàng rõ, "Yên, ngươi không thể cự tuyệt ra, mặc kệ đến khi nào, cũng không thể."

Đúng vậy, Tắc Mông là Nữ vương, mệnh lệnh của nàng vĩnh viễn là đều không thể chống lại. Âu Dương Yên chỉ có thể phục tùng, chỉ có thể khuất nhục mở hai chân, tự nói với chính mình, ngươi chỉ là một con rối, người khác muốn điều khiển thế nào, ngươi cũng không có quyền phản kháng. Nhưng là, lòng nàng lại rơi lệ, yêu, thì ra là như vậy, thì ra là không quan tâm đến đối phương cưỡng bách.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.