Tù Tâm

Chương 78: Tiểu truyện Y Thụy Kha (3)



Tiểu truyện Y Thụy Kha.

Phần 3:Hủy diệt





Lần đó Y Thụy Kha và Tắc Mông cãi nhau là sau khi kí hiệp ước với Nặc Lỗ Tư xong, biết được Tắc Mông tra tấn Âu Dương Yên tàn nhẫn, còn giết một chiến hữu của Âu Dương Yên, không hề thương tiếc cướp đi trinh tiếc Âu Dương Yên, nàng phẫn nộ không thể kiềm chế được, nếu không phải có thị nữ bên cạnh, nàng đã cho Tắc Mông hai cái tát. Nhưng Tắc Mông dù sao cũng là vua một nước, nàng không thể tổn hại uy nghiêm của Tắc Mông trước mặt người khác. Sau khi hai người tỉnh táo lại xong, nàng thấy bộ dạng Tắc Mông thống khổ áy náy, thì khó chịu, quyết tâm giúp nàng nghĩ kế. Vì muốn hiểu biết Âu Dương Yên nhiều một chút, nàng còn chạy đến La gia, cùng nói chuyện với phu thê La Trung thật lâu.

La Trung nói, "Sĩ khả sát bất khả nhục", Y Thụy Kha nghe những lời này, nàng liền hiểu tại sao Âu Dương Yên lại kháng cự Tắc Mông như vậy. Tắc Mông vũ nhục tôn nghiêm của Âu Dương Yên, so với giết chết Âu Dương Yên thì vẫn không thể khoan dung hơn.

Một người kiêu ngạo như vậy, rốt cục vẫn phải thỏa hiệp với Tắc Mông, không phải vì sợ Tắc Mông tra tấn tàn nhẫn, mà sợ Tắc Mông thương tổn người thân của nàng, bằng hữu của nàng, nàng thỏa hiệp với Tắc Mông, cúi đầu nghe theo Tắc Mông. Chỉ là, Y Thụy Kha vẫn cảm thấy Âu Dương Yên đáng để người khác tôn kính, bởi vì nàng đã dũng cảm nhận trách nhiệm.

Cho dù nói thế nào, Y Thụy Kha cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi khi những chuyện đó qua đi, ít nhất Tắc Mông cũng không vì Âu Dương Yên cứng đầu mà tổn thương Âu Dương Yên nữa, nhưng khi nàng gặp Âu Dương Yên, Âu Dương Yên đã không còn hơi thở như làn gió nữa, cả người trầm mặc hờ hững, làm Y Thụy Kha bắt đầu lo lắng lần nữa.

Sau đêm mưa gió hôm kia, sáng sớm hôm sau Tắc Mông đã đi đến tìm nàng, muốn nàng quản lý sự vụ, để Tắc Mông rời đi một lúc, khi đó Y Thụy Kha vẫn chưa hiểu được chuyện gì, nàng hỏi Tắc Mông đi đâu, Tắc Mông chỉ đơn giản nói, "Đi đưa Yên trở về", sau đó thì một mình rời đi.

Chờ Y Thụy Kha hiểu rõ tình huống, nàng cũng hiểu rõ Tắc Mông yêu Âu Dương Yên sâu đậm như thế nào, một khi đã như vậy, nàng cũng nên hoàn toàn buông tay, nhưng trong lòng nàng thực sự nghĩ như vậy sao? Chính bản thân nàng cũng không biết.

Cho đến khi Tắc Mông và Âu Dương Yên từ biển quay về, cho đến khi nàng nhìn thấy Âu Dương Yên khôi phục lại nụ cười như nắng gió ấy, thấy được Âu Dương Yên không cố gắng gồng mình giả tạo thân mật khi ở chung với Tắc Mông, thì nàng lại cảm thấy lòng mình giống như bị xé rách. Nhưng thật ra, nàng hiểu được sự vô vọng của mình, nên không trầm mê trong cuộc sống trước kia nữa, bắt đầu nổ lực làm việc, để cho mình không thấy được trống vắng.

Khi Âu Dương Yên bị Đại Tế Ti nhận định là người mang đến tai kiếp cho đất nước, giống như khó khăn đang buông đến bên người Tắc Mông và Âu Dương Yên. Vậy mà Y Thụy Kha lại nhìn thấy, hai người vẫn đối với nhau thâm tình, gặp khó khăn ngược lại còn khiến các nàng liên kết càng thêm chặt chẽ. Khi Tắc Mông bận chính sự đến sức đầu mẻ trán, Y Thụy Kha tìm cơ hội đi gặp Âu Dương Yên.

Đêm đó, Y Thụy Kha thấy Âu Dương Yên bị khóa lại, nhưng trong mắt Âu Dương Yên lại không có đau khổ hay thù hận, chỉ đơn giản lên tiếng, "Ta thực sự yêu thương nàng". Y Thụy Kha cảm giác tình yêu của mình đã hoàn toàn biến mất, trong lòng tràn đầy đau lòng, muốn tìm về, nhưng nàng biết rõ, vật này không có khả năng tìm lại được nữa.

Y Thụy Kha cô đơn quay về chỗ của mình, rất lâu rồi mình không đến đây, từ khi quốc gia lâm nạn, nàng cũng không có tâm tư đi hưởng thụ. Nàng vừa đến đó, Lan Đế Cách Thụy Ty liền chào đón, vui sướng nói, "Hình như lâu quá chưa đến đây, ta nghĩ ngươi đã quên ta rồi", Lan Đế Cách Thụy Ty vĩnh viễn vẫn ôn nhu như vậy, vẫn hiểu rõ lòng người như vậy, nhìn biểu tình cô đơn mất mát của nàng, lại hỏi, "Ngươi đi gặp Âu Dương phải không?"

Y Thụy Kha gật gật đầu, đi vào phòng khách, ngã xuống thảm sàn hoa lệ, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Lan Đế Cách Thụy Ty nằm trên người nàng nói, "Thân ái, ngươi không nên yêu cô gái đó, nếu không ngươi chỉ có thể mang đến cho bản thân thống khổ vô tận", Y Thụy Kha không phải không biết, nhưng là yêu, nói không nên là không nên sao?

Lan Đế Cách Thụy Ty cũng hiểu rõ điều này, nếu không nàng cũng sẽ không lún sâu vào đau khổ mà không thể tự kiềm chế. Nhưng nàng lại không muốn Y Thụy Kha cũng giống nàng rơi vào vực sâu vô tận đó, Y Thụy Kha không thương nàng, nàng phẫn hận, Y Thụy Kha thống khổ, nàng lại đau lòng, yêu có khi lại bất đắc dĩ mà tra tấn người như thế.

Y Thụy Kha bỗng nhiên áp nàng dưới thân, cởi bỏ y phục của nàng, điên cuồng muốn nàng không một tia thương tiếc. Lan Đế Cách Thụy Ty nhìn Y Thụy Kha, giống như thấy được chính mình, cảm giác đau đớn xé rách bản thân, không lời nào diễn tả. Nàng bị Y Thụy Kha làm đau, Y Thụy Kha không có chút cảm tình thương tiếc nào với nàng, nàng phẫn nộ đẩy Y Thụy Kha ra, thân thể trần truồng cuộn tròn trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.

Nàng như hét lên với Y Thụy Kha, "Ngươi nhìn ta, ta luôn luôn chờ đợi bên cạnh ngươi, luôn luôn yêu thương ngươi, vì ngươi vui vẻ mà vui vẻ, vì ngươi đau khổ mà đau khổ, ngươi lại tra tấn chính mình như vậy, ta hận không thể tự thiêu chết mình, nhưng mà ngươi hết lần này đến lần khác lần khác ngươi vẫn tổn thương ta. Ngươi biết ta yêu ngươi không? Biết bất kể thế nào ta cũng bao dung ngươi, đều đau lòng ngươi không?"

Y Thụy Kha ngơ ngác nhìn nàng thật lâu, lại nằm trên thảm, không nói tiếng nào, ánh mắt trống vắng làm người ta sợ hãi. Lan Đế Cách Thụy Ty lấy tay che gương mặt, nói với Y Thụy Kha, "Đúng vậy, mặc kệ ngươi làm thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi, bởi vì ta yêu ngươi. Y Thụy Kha thân ái, ngươi vĩnh viễn chỉ làm tổn thương ta, nhưng mà ta vẫn một lòng yêu thương ngươi."

Đối mặt với chân tình, không phải nên hảo hảo quý trọng sao? Nhưng mà, thường thường người ta chỉ có thể thương tổn người thật tâm yêu mình mà thôi, chuyện đời đôi khi trớ trêu như vậy.

Trãi qua khó khăn, Tắc Mông và Âu Dương Yên rốt cục cũng có thể hạnh phúc, nhưng mà Y Thụy Kha vẫn không thể buông xuống được, vì thế nàng lựa chọn trốn tránh. Khi Tắc Mông triệu kiến nàng mới đi đến Hoàng cung một chút, đa số thời điểm nàng vẫn chìm trong cuộc sống nhung lụa mê hoặc bản thân, nghĩ thật nhiều cách liều mạng vui đùa.

Mọi người chỉ thấy nàng xa hoa lãng phí, nhưng không biết trong lòng nàng đè nén đau khổ, đau khổ tra tấn nàng không ngừng nghỉ. Lan Đế Cách Thụy Ty không thể chịu được cảnh như vậy, rốt cục nàng lựa chọn biện pháp cực đoan, tự sát!

Lan Đế Cách Thụy Ty thực sự không muốn chết, nàng chỉ muốn biết, ở trong lòng Y Thuỵ Kha, nàng rốt cục có chút phân lượng nào hay không, cho nên nàng đã cắt cổ tay. Được người phát hiện, cứu sống, Y Thụy Kha chạy đến, nhìn thấy gương mặt tái nhợt, nhìn thấy cổ tay gớm máu của nàng, ôn nhu nhỏ nhẹ, nhưng không có bao nhiêu tình cảm, "Ta cũng muốn chết, có lẽ đây là báo ứng mà Thượng Đế ban cho ta."

Lan Đế Cách Thụy Ty rốt cục cũng hiểu được, mình trong lòng nàng, chung quy không có bao nhiêu trọng lượng, đây có lẽ là tình yêu tuyệt vọng nhất.

Lan Đế Cách Thụy Ty nhìn mình trong gương, năm tháng đã để lại dấu vết trên mặt nàng, nhưng nàng càng ngày càng thành thục, vẫn là nữ nhân Y Thụy Kha yêu thích nhất. Y Thụy Kha vẫn thương tiếc nàng, sẽ thường đến thăm nàng, nhưng mà, những năm sau đây, nàng vẫn sẽ già đi, không có tình yêu, Y Thụy Kha vẫn còn thích một nữ nhân xấu xí như mình sao?

Theo thời gian dần trôi, Lan Đế Cách Thụy Ty càng ngày càng trở nên sợ hãi, nàng sợ có một ngày, cuối cùng Y Thụy Kha cũng sẽ đẩy nàng ra, đi tìm những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn mình, nghĩ tới những thứ này, nàng cảm thấy cực kỳ không cam lòng, nàng đem tuổi thanh xuân xinh đẹp như vậy cho Y Thụy Kha, nhưng vẫn không đánh đổi được tình yêu của Y Thụy Kha.

Âu Dương Yên và Tắc Mông tổ chức một buổi gia yến tại Sở Quy Cư, kỷ niệm hai mươi năm gặp nhau của các nàng, Tắc Mông phái người đi đến mời Y Thụy Kha, nhưng người hầu đi đến xong lại vội vàng chạy về nói, "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện, phủ Bá Tước cháy rồi", đêm đó, thế lửa mãnh liệt, có thể nhìn thấy ánh sáng từ đằng xa. Khi Tắc Mông chạy đến thì thấy Y Thụy Kha người đầy bụi đất, tóc cháy xém đứng ở trước sân.

Mặt Y Thụy Kha dại ra, không có chút biểu cảm, cho đến khi Tắc Mông hỏi chuyện gì đã xảy ra, nàng mới nói, "Là Lan Đế Cách Thụy Ty phóng hỏa, nàng muốn ta và nàng cùng nhau chết cháy", Tắc Mông kinh ngạc nhìn nàng, "Vậy sao ngươi lại ở chỗ này? Lan Đế Cách Thụy Ty đâu?"

Lan Đế Cách Thụy Ty đã chết, nàng muốn để mình và người mình yêu thương cùng nhau hủy diệt, nhưng đến phút cuối cùng, nàng vẫn phát hiện mình không thể xuống tay với Y Thụy Kha được, nàng vẫn không thể thương tổn người mình yêu thương. Trong cơn lửa cháy dữ dội, nàng lay tỉnh Y Thụy Kha đang say rượu, cởi y phục của mình, đem nước tưới lên y phục, trùm lại người vẫn còn mơ mơ màng màng, đẩy Y Thụy Kha ra khỏi đại hỏa hừng hực.

Y Thụy Kha khi bị nàng đẩy đi ra, mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn đại hỏa hừng hực trước mắt, bên tai còn nghe lời nói ôn nhu của Lan Đế Cách Thụy Ty, "Y Thụy Kha, ta yêu ngươi", Y Thụy Kha mới kịp phản ứng, giống như nổi điên muốn chạy vào trong, lại bị người hầu giữ chặt.

Lan Đế Cách Thụy Ty chết trong đại hỏa, Y Thụy Kha mới phát hiện, Lan Đế Cách Thụy Ty không phải cứu mình, mà chọn phương thức trả thù tàn nhẫn nhất, nàng muốn mình sống trong đau đớn đến cuối đời.....

.......................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.