Tù Tâm

Chương 8: Dấu ấn



Chương 8: Dấu ấn.

Tắc Mông nhìn La Vũ đứng trước mắt mình, cô bé này, cũng giống như Y Thụy Kha hình dung, rất giống một cô mèo Ba Tư lông trắng. Tắc Mông níu lấy cằm La Vũ, ép nhìn mình, "Ngươi biết vì sao ta mang ngươi đến nơi này không?" La Vũ lắc đầu, nàng thật không biết tính toán của Tắc Mông.

Tắc Mông lại nói với nàng, "Đi theo ta!"

La Vũ chưa kịp hiểu, đã bị binh lính phía sau áp đi theo Tắc Mông. Tắc Mông đưa nàng vào phòng ngủ của mình, mở cửa ngầm ở bên cạnh giường, bọn binh lính lại áp La Vũ đi vào, La Vũ nhìn thấy bố trí của nơi này liền hoảng sợ.

Đây là một gian hình thất, bên trong bày đầy đủ các loại hình cụ, trên hình cụ bằng sắt còn có loang lổ vết máu, tạo ra một màu sắc kỳ quái. Một mùi máu tanh xen lẫn vào không khí, vì không được thông gió mà mùi âm ẩm xông vào mũi.

La Vũ có chút kinh hãi, nàng bị đẩy đến trước mặt một cây Thập Tự Giá cao bằng người. La Vũ liếm liếm đôi môi, run nhẹ hỏi Tắc Mông, "Nữ Vương bệ hạ, vì sao phải đưa ta đến đây?"

Mấy tên lính đè La Vũ lại, dùng xiềng xích cột nàng vào Thập Tự Giá, Tắc Mông cười cười, tiến đến trước mặt La Vũ, "Nơi này là nơi ta thẩm vấn tội phạm chính trị nghiêm trọng, Yên cũng đã đến nơi này, mùi vị của những loại hình cụ này nàng có lẽ cũng rõ ràng hơn ngươi. Kỳ thật ta không muốn làm gì, chỉ là muốn biết, ngươi ở trong lòng nàng rốt cục quan trọng bao nhiêu."

La Vũ giật mình nhìn Tắc Mông, nàng không rõ, Âu Dương Yên không phải đã chết rồi sao? Tắc Mông đang muốn làm cái gì?

Tắc Mông sờ sờ lên cằm, suy nghĩ một chút lại nói, "Nàng rất yêu thương ngươi, ta nghĩ nàng nhất định sẽ không muốn ngươi nếm thử mùi vị của roi da này đâu."

La Vũ có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn lên Tắc Mông, Tắc Mông nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, nhìn thật kỹ, "Hoặc là, ta nên hủy đi khuôn mặt này của ngươi, để xem nàng có ra không?"

La Vũ sốt ruột lớn tiếng, "Nàng đã chết!" Tắc Mông lại buông tay xuống, "Ta không tin! Nàng sao có thể chết đơn giản như vậy? Hơn nữa, cũng không tìm thấy thi thể. Ta lục soát rất nhiều nơi cũng không tìm được tin tức của nàng. Nàng căn bản chỉ muốn dùng cách này để thoát khỏi ta, nàng nghĩ như vậy ta sẽ không làm khó người nhà các ngươi sao?"

La Vũ không hiểu nhìn Tắc Mông, "Cuối cùng là vì cái gì?"

"Vì cái gì? Mèo nhỏ đáng yêu, ngươi thực sự không biết sao? Yên tỷ tỷ của ngươi, nàng đau lòng vì ngươi bao nhiêu, vì ngươi mà cự tuyệt ta, nhưng mà ngươi có yêu nàng sao? Ngươi không yêu nàng, thậm chí hoàn toàn không quan tâm nàng, nhưng mà nàng lại đối với ngươi nhớ mãi không quên, buồn cười..... Cuối cùng là vì sao đây?"

La Vũ có chút hốt hoảng, nàng chợt nhớ đến ngày mình thành thân. Âu Dương Yên phủ khăn lên đầu mình xong, lại cầm tay của mình nói, "Vũ nhi, sau này ta không thể ở bên cạnh muội được, cho nên, mặc kệ như thế nào, cũng đừng đem toàn bộ tâm tư để trên mình một người, ích kỷ một chút, chăm sóc bản thân một chút, biết không?" La Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nàng chỉ cảm thấy Âu Dương Yên đối với mình chỉ đơn thuần là tỷ muội tình thâm thông thường. Bây giờ, nghe đến lời Tắc Mông nói, nàng bỗng nhiên ý thức được, trong lời nói của Âu Dương Yên, tựa hồ còn mang theo một chút bất đắc dĩ và thống khổ.

Tắc Mông cầm roi da bên cạnh lên, roi da này làm từ da bò tót và ngựa vằn, lại nheo mắt nhìn La Vũ, "Nàng đã từng thử qua roi da này rất nhiều lần, đánh vào người đau bao nhiêu, ngươi nói nàng nàng có thể bỏ mặc ngươi thử thứ này sao?" La Vũ nhìn hình cụ, "Ta hoàn toàn không rõ ngươi đang nói cái gì, Yên tỷ tỷ, nàng rốt cục ra sao?"

Tắc Mông che lại hận ý, nói với La Vũ, "Ngươi tất nhiên không hiểu. Ngươi có biết ta hận ngươi bao nhiêu sao? Bởi vì ngươi, mỗi ngày ta đều bị dày vò, vì sao lại có ngươi?"

Binh lính phía sau lúc này lại nhẹ nhàng lên tiếng, "Bệ hạ...."

Tắc Mông không để ý đến, nhưng nàng lại nghe được tiếng bước chân rất nhẹ, chỉ có Âu Dương Yên, cước bộ của Âu Dương Yên mới có thể nhanh nhẹ như thế.

Tắc Mông chờ đợi Âu Dương Yên trở về, nghe tiếng bước chân, lòng của nàng đột nhiên khẩn trương, nàng quay đầu lại, nhìn người đang đi một mình vào hình thất, mang theo hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo, đứng trước mặt nàng. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên, vẻ mặt quật cường, lông mi hơi rủ xuống che lại ánh mắt. Âu Dương Yên, nàng rốt cục cũng xuất hiện.

Tắc Mông nhìn người trước mắt, không nói nên cảm xúc của mình là cái gì, nàng kích động, vui sướng, rồi lại phẫn hận. Quả nhiên, Âu Dương Yên giống như nàng suy nghĩ, tin chết đi chẳng qua chỉ là cách Âu Dương Yên muốn lấy cớ để trốn tránh mình. Hiện giờ, vì La Vũ, Âu Dương Yên thật rất yêu cô bé này, nàng lại trở về, mang theo vẻ mặt cam chịu, đứng ở trước mặt mình.

Hơn nữa, trong lòng Tắc Mông cực kỳ thống khổ, đau lòng của nàng, phẫn hận của nàng, không có ai biết, người khác nhìn qua chỉ thấy nàng tàn bạo mà thôi. Âu Dương Yên sao có thể xuất hiện đúng lúc như vậy, điều này chỉ có thể nói rõ, nàng đã sớm trở về thủ đô, luôn luôn chú ý đến La Vũ, nhưng vẫn không đến gặp mình! Tắc Mông gắt gao nhìn Âu Dương Yên chằm chằm, "Nếu không phải như vậy, ngươi, có phải đã chuẩn bị cả đời cũng không xuất hiện?" Âu Dương Yên chỉ than nhẹ, "Hiên tại, ta đã tới, ngươi cho nàng trở về đi."

La Vũ lúc này vui sướng dị thường, Yên tỷ tỷ của nàng, lại hảo hảo xuất hiện trước mắt nàng, nàng sao có thể không kích động, đã muốn kêu lên, "Yên tỷ tỷ, ...", nàng kích động nói năng lộn xộn, nước mắt cũng rơi xuống. Nhưng Âu Dương Yên lại không nhìn nàng, chỉ đứng ở nơi đó, nhìn Tắc Mông, "Mục đích của ngươi đã đạt thành."

Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, ý bảo bọn lính thả La Vũ ra, La Vũ vội vàng chạy đến ôm Âu Dương Yên, đôi mắt sáng ngời nhìn Âu Dương Yên, "Yên tỷ tỷ, tỷ rốt cục sao lại thế này? Hiện tại có tốt không?"

Âu Dương Yên đẩy La Vũ ra, vì nàng nhìn thấy ánh mắt Tắc Mông đã nhuốm màu phẫn nộ, chỉ đơn giản trả lời La Vũ, "Muội về trước đi, nói cho phụ thân mẫu thân, ta không sao, rất khỏe."

Theo ý Tắc Mông, bọn lính đã đưa La Vũ rời đi. La Vũ lo lắng quay đầu nhìn Âu Dương Yên, thì bị bọn lính nhanh chóng đẩy nàng rời khỏi hình thất. Trong hình thất, chỉ còn lại có Tắc Mông và Âu Dương Yên.

Tắc Mông nhìn nàng, vẻ mặt oán hận, "Ngươi lại dám rời khỏi ta? Hơn nữa lại không tiếc thân mình dùng phương pháp mạo hiểm như thế. Yên thân ái, vì sao? Chẳng lẽ ở bên cạnh ta, so với chuyện đối mặt với cái chết còn khó khăn hơn sao?"

Âu Dương Yên không giải thích, chỉ đứng lặng lẽ ở nơi đó, ánh mắt tan rả, hờ hững nhìn một giá treo cổ sau lưng Tắc Mông.

Tay Tắc Mông run rẩy sờ lên gương mặt màu mạch nha của nàng, cưỡng chế kích động trong lòng, ôn nhu lên tiếng, "Yên của ta, chẳng lẽ đến giải thích ngươi cũng kinh thường không muốn nói sao?"

Âu Dương Yên xác thực là khinh thường giải thích, Tắc Mông sẽ đối với nàng như thế nào, nàng cũng cảm thấy không sao cả, bởi vì nàng đã sớm quen với Tắc Mông thay đổi nóng nảy thất thường.

Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên thờ ơ, cảm xúc có chút kích động, đây căn bản là đang coi rẻ nàng. Một tay Tắc Mông ôm Âu Dương Yên vào lòng, cúi đầu hôn lên Âu Dương Yên, Âu Dương Yên vẫn không nhúc nhích, cố gắng chịu đựng. Cho đến nay, ở bên người Tắc Mông, chuyện nàng làm chỉ có chịu đựng.

Tắc Mông hôn một lúc sau, rốt cục cũng rời khỏi môi nàng, nhìn thấy đôi môi anh đào bị mình hôn có chút sưng đỏ, Tắc Mông thở dài nói, "Yên thân ái, ngươi đã phạm sai lầm, ngươi không nên có suy nghĩ phải rời khỏi ta, ngươi quá lớn mật, ta không nên dung túng ngươi. Từ lúc mới bắt đầu, ta đã nhận định ngươi thuộc về ta, cho nên ngươi chỉ có thể là người của ta, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nhưng mà bây giờ, ngươi lại can đảm muốn rời khỏi ta!", ngữ khí của nàng mang theo chút tức giận bị đè ép.

Âu Dương Yên vẫn đứng yên như cũ không nói gì, nàng chỉ nhẹ thở dài một hơi, chờ đợi chuyện kế tiếp sắp xảy ra, chưa bao giờ quản Tắc Mông sẽ làm cái gì với mình. Nàng không phản kháng, nàng chỉ có thể đè nén tâm tình, chấp nhận hết tất cả.

Tắc Mông nhìn nàng, trên người vẫn mặc trang phục quân đội đặc chế của Hoàng gia, áo màu đỏ, cổ áo và hàng nút màu vàng kim, quần đen với hai hàng kim trang bên hông, giày cao cổ vàng kim, nón đính trang sức màu vàng hình lông chim, nhìn qua vẫn oai hùng như vậy.

Tắc Mông nhìn nàng, ánh mắt rối rắm phức tạp, khẩu khí có chút mệnh lệnh, "Cởi quần áo ra!"

Âu Dương Yên không do dự, đem nút kéo ra, cởi từng món một, bỏ xuống mặt đất. Tắc Mông đưa tay tháo kẹp tóc của nàng, tóc đen thả xuống, rơi tán loạn quấn quanh thân thể màu mạch nha, thân thể kia, dù nhỏ nhắn, nhưng cũng không gầy yếu, da thịt ôm trọn, đường cong lả lướt.

Thần sắc Tắc Mông có chút mông lung, đưa tay đặt lên vùng bụng rắn chắc của Âu Dương Yên, dựa gần sát nàng, tựa hồ muốn hôn thân thể của nàng, nhưng lại không hôn xuống, chỉ nhẹ nhàng nói, "Cuối cùng ta vừa nhìn thấy cơ thể ngươi, cũng không có cách nào khống chế kích động của mình. Yên, ta yêu ngươi như thế, ngươi lại xem ta như ma quỷ."

Hơi thở Tắc Mông trở nên dồn dập, xoay ngươi qua, lấy hình cụ trên kệ, là một khối sắt, đưa đến trước mặt Âu Dương Yên, "Yên, đây là ta chuẩn bị cho ngươi."

Âu Dương Yên nhìn khối sắt kia, trên mặt là một hàng chữ, Âu Dương Yên nhận ra, đó là tên họ của Tắc Mông.

Tắc Mông đưa khối sắt bỏ vào lò lửa, thở một hơi gấp gáp, đưa tay nâng lên gương mặt của Âu Dương Yên, "Yên, ta muốn để ngươi nhớ kỹ, ngươi thuộc về ta!"

Tay Tắc Mông nhẹ nhàng trượt, mơn trớn cần cổ thon dài của Âu Dương Yên, dừng lại ở xương quai xanh nổi lên, môi dán lên tai Âu Dương Yên, ôn nhu nói, "Ta nói ngươi là của ta, thì ngươi chính là của ta. Cho dù Thiên đường hay Địa ngục, ngươi đều không trốn khỏi lòng bàn tay ta. Cho dù là chết, cũng phải đem linh hồn của ngươi về bên cạnh ta. Vì thế, ngươi đừng nghĩ đến hai chữ trốn chạy này, nếu ngươi có can đảm rời đi ta, ta sẽ làm cho người ngươi yêu, người thân của ngươi, sống không bằng chết!"

Âu Dương Yên nghe nàng nguyền rũa, thân thể bỗng nhiên có nhúc nhích, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn không ra biến hóa gì, có lẽ Âu Dương Yên cảm thấy, đây là số mệnh của nàng!

Tắc Mông xoay người lấy khối sắt nóng đỏ, một tay nhẹ vỗ hai má Âu Dương Yên, "Ngươi nên vĩnh viễn nhớ kỹ lời nói của ta, vĩnh viễn!". Tắc Mông đem khối sắt nóng đặt lên thân thể Âu Dương Yên.

Một trận khói trắng bốc lên, Âu Dương Yên cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, nàng cố gắng nén tiếng kêu tê tâm liệt phế, cố gắng không lên tiếng. Khối sắt khắc dấu lên vùng bụng kéo dài gần đến đùi phải của nàng, nơi đó lưu lại một chuỗi ký tự đỏ tươi.

Tay Tắc Mông run lên một cái, khối sắt rơi xuống mặt đất. Nàng nhìn hai má tái nhợt của Âu Dương Yên, bỗng nhiên lại cảm thấy đau lòng, một tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương, dịu dàng lên tiếng, "Yên, đừng muốn rời khỏi ta, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta, nếu có lần sau, nhất định sẽ không đơn giản như thế!"

Âu Dương Yên không lên tiếng, nàng tùy ý Tắc Mông bế nàng lên đi ra ngoài. Tắc Mông ôm nàng đến phòng ngủ, đặt ở giường hoa lệ mềm mại, đắp chăn cho nàng, gọi thị nữ đến, "Truyền Tát Nhãn đem thuốc phỏng lại đây."

.......,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.