Công chúa Angelia của Hoàng gia sinh bệnh nặng, nàng phải đi thần điện tĩnh dưỡng.
Ngôi đền tràn ngập màu trắng và màu vàng nhạt ở khắp nơi với những con chim đẹp được chạm khắc tinh xảo trên các bức tường của hành lang.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào tường, bạn cũng có thể được thấy dấu vết của những vương quốc cổ từ xa xưa.
Bên ngoài đền thờ được trồng rất nhiều cây xanh, còn có bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, đủ các loại chim sống xung quanh đây, sự khoan dung thánh thiện làm cho chúng không bị dọa sợ bởi những lời đe dọa của người thợ săn.
Bệnh tình của Angelia đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì quanh năm không ra ngoài, làn da của nàng trắng trẻo trong suốt, dưới ánh mặt trời, dường như một giây tiếp theo nó sẽ hóa thành ánh sáng, hoặc là sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng tinh, bay lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Vào một buổi sáng tinh mơ, nàng lấy ít vụn bánh mì và ngồi bên cạnh hồ bơi của đài phun nước
Hơn mười con chim có lông vũ đầy màu sắc sặc sỡ từ trên cây lớn bên cạnh bay xuống, ríu ra ríu rít, tiếng chim hót dễ nghe động lòng người như bài hát.
Angelia rũ mắt nhìn chúng, hàng lông mi cong vút giống như chiếc bàn chải nhỏ, đáng yêu buông xuống, trước mắt tạo thành hai bóng mờ hình trăng lưỡi liềm.
Những chú chim nhỏ đuổi theo vụn bánh mì trong lòng bàn tay nàng, cái mỏ bé bé mổ từng chút từng chút, chọc cho công chúa điện hạ nở nụ cười.
“Điện hạ lại tới cho chim ăn sao?” Phía sau truyền đến thanh âm bình thản của nam nhân.
Trái tim Angelia bỗng chốc đập mạnh hơn hai nhịp, quay đầu, con ngươi màu hổ phách trong trẻo nhìn về phía nam nhân mặc áo choàng đen.
“Đúng vậy, Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân lại muốn đi cầu nguyện sao?”
Nàng cùng đôi mắt xanh thẳm kia nhìn nhau một lúc, có chút ngượng ngùng mà dời ánh mắt ra chỗ khác
Lạp Phỉ Nhĩ nhìn chằm chằm lông tơ nhỏ trên gương mặt nàng, lại nhìn về phía cổ mảnh khảnh uyển chuyển mà duyên dáng như thiên nga của nàng, yết hầu khẽ lăn hai cái.
“Cầu nguyện cho điện hạ là ta nên làm, chỉ hy vọng như vậy mới có thể mau chóng làm cho điện hạ khỏe lại.”
Cả ngày Angelia ở trong phòng đọc sách, không đi ra ngoài.
—*—
Có lẽ lời cầu nguyện của Lạp Phỉ Nhĩ thật sự rất hiệu quả, trên gương mặt trắng bệch của Angelia dần dần có huyết sắc, mắt nàng cũng sáng ngời lên.
Số lần cầu nguyện của Lạp Phỉ Nhĩ cũng giảm từ hai ngày một lần xuống còn một lần một tuần.
Sáng hôm đó, Angelia mặc một chiếc váy màu xanh ngọc vẫn như thường lệ ngồi trên ghế gỗ cho chim ăn. Mái tóc dài màu vàng óng ả, mềm mại của nàng được dựng lên, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn, càng tô điểm thêm cho sự xinh đẹp như một nữ thần đến từ bầu trời của nàng.
Lạp Phỉ Nhĩ lẳng lặng đứng nhìn cách đó không xa trong chốc lát, rồi chậm rãi đi lên phía trước.
“Chào một ngày tốt lành, thưa điện hạ’’
Lông mi Angelia khẽ run rẩy, nàng ngẩng đầu lên trong mắt chất chứa sự ngạc nhiên.
“Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi ra ngoài đi dạo vậy?”
“Gần đây rất yên bình, không có chuyện gì cần ta phải tự mình lo liệu.”
Lạp Phỉ Nhĩ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, sống lưng thẳng tắp, mái tóc dài màu trắng bạc rủ xuống như mưa, có vài sợi theo độ cong của ghế rơi xuống đất.
Angelia kiềm chế sự xúc động muốn nhặt chúng lên của mình và hỏi hắn: “Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân có muốn thử không?” ”
“Cái gì?”
Ánh mắt Lạp Phỉ Nhĩ chiếu vào mặt nàng, Angelia cảm thấy như hô hấp của bản thân sắp ngừng lại.
“Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân…” Nàng vươn tay trái ra, dừng ở mu bàn tay tế ti đại nhân: “Muốn thử cho chim ăn không? ”
Nàng lật bàn tay của tế ti, tay phải nắm lấy một ít vụn bánh mì, đặt vào lòng bàn tay của hắn
Lạp Phỉ Nhĩ khắc chế cơ bắp căng cứng sau lưng, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, thản nhiên đáp một tiếng: “Cũng có thể. ”
Tuy nhiên, con chim từ chối đến gần hắn, mắc dù hắn có rất nhiều vụn bánh mì trong tay.
Angelia muốn bật cười, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lạp Phỉ Nhĩ, che miệng kiềm chế bản thân mình không phát ra âm thanh.
Lạp Phỉ Nhĩ bỗng nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía nàng, vừa lúc bắt được ý cười đầy mắt nàng còn chưa kịp che dấu.
Thật đáng yêu.
—*—
Lạp Phỉ Nhĩ đưa nàng đi nghe bài hát của Chúa một lần nữa.
Lần đầu tiên hắn đưa nàng đi nghe tiếng hát của Chúa là hai năm trước
Thiếu nữ mười sáu tuổi và vị tế ti trẻ tuổi, quỳ gối ở trung tâm của ngôi đền
Các tín đồ khác đều mặc lễ phục vây quanh bọn họ, hai tay chắp lại, nhắm mắt thành kính, lấy tư thái lắng nghe cúi đầu.
Angelia đã chờ đợi một thời gian dài và không nghe thấy gì bên tai. Bởi vì rất muốn biết rốt cuộc có thần xuống hát hay không, vì vậy nàng mở mắt ra.
Đồng thời mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu lam, vô cùng thâm thúy.
Nàng hoảng sợ, tim đập thình thịch, khuôn mặt suy yếu tái nhợt bởi vì bệnh tật nhanh chóng đỏ bừng.
Lạp Phỉ Nhĩ im lặng nhìn nàng trong chốc lát, liền nhắm hai mắt lại, như thế vừa rồi không có chuyện gì xảy ra
—*—
Lúc này nghe, trong đại điện chỉ còn lại hắn cùng nàng.
“Thật sự có sự tồn tại của Chúa sao’’
Angelia hai tay chắp lại, con ngươi màu hổ phách nhìn hắn đi tới, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lạp Phỉ Nhĩ nắm lấy áo choàng rộng lớn của mình, từ từ quỳ xuống đối diện với nàng.
“Công chúa điện hạ, đã đến lúc nhắm mắt lại rồi.” Hắn nói một cách bình thản.
“Ta rất muốn xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh đậm của Lạp Phỉ Nhĩ và nói; “Phép thuật của ngài, nếu nó thực sự … Nếu ngài có thể cho ta thấy nó. ”
Lạp Phỉ Nhĩ trầm mặc nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì.
Ngay khi Angelia cho rằng hắn muốn cự tuyệt, Lạp Phỉ Nhĩ chậm rãi giơ tay phải lên.
Lòng bàn tay hắn hướng lên trên, giống như tư thế mời múa, ánh sáng màu trắng chậm rãi tụ lại trên bàn tay hắn, biến thành một con bướm được làm từ bằng ánh sáng đang vỗ cánh.
Mỗi một lần cánh vỗ, đều mang theo tinh trần, tản ra trong ở không khí
Hai tròng mắt Angelia giống như bị thắp sáng, nàng nhìn con bướm nhỏ bé này, vươn tay ra, che lên bàn tay của Lạp Phỉ Nhĩ.
Con bướm còn ở trong tay hai người khép lại cánh, xúc cảm kỳ diệu gãi vào lòng bàn tay của họ.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lạp Phỉ Nhĩ.
Lạp Phỉ Nhĩ nhìn nàng, ánh mắt nhìn như bình tĩnh, nhưng lại sâu thẳm vô cùng, giống như khe rãnh sâu không thấy đáy biển.
“Công chúa điện hạ.”
Hắn thu hồi tay lại và khép vào trong tay áo rộng.
“Ngài nên nhắm mắt lại.”
Tay của Angelia dừng lại ở không trung trong chốc lát và từ từ thu hồi.
Nàng vẫn không nhắm mắt lại, mà vịn đệm chậm rãi đứng lên, nhìn xuống Lạp Phỉ Nhĩ, lông mi khẽ rung.
Đông—đông—..
Tiếng chuông gõ vang lên, đến lúc lắng nghe Đức Chúa Trời.
Bước chân của Angelia dừng lại, rồi tiếp tục đi về phía hắn.
Lạp Phỉ Nhĩ cố gắng khắc chế lòng mình tay nắm lấy quyền, nhìn nàng chậm rãi đến gần.
“Tế ti đại nhân.”
Angelia từ từ quỳ xuống thảm của mình và chống tay trên đầu gối của mình.
Nàng vươn hai tay ra, đặt lên ngực Lạp Phỉ Nhĩ, ngửa đầu nhìn hắn, mái tóc dài xõa, một vài lọn tóc con dán lên hai bên gò má nàng, da thịt trắng nõn cùng khóe mắt ửng đỏ làm cho nàng thoạt nhìn nhỏ nhắn mà đáng thương.
“Ngài hát cho ta nghe được không? Ta không muốn nghe bài hát của Chúa, ta chỉ muốn nghe ngài hát. ”
Lạp Phỉ Nhĩ nhìn nàng, hồi lâu, nâng ống tay áo rộng thùng thình, ấn nàng vào lòng mình, cúi đầu dùng môi mỏng hôn nàng.
“Ưm… Lạp Phỉ Nhĩ…”
“Suỵt.” Hơi thở của hắn nặng nhọc.
—*—
Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, mối quan hệ của họ không tiến triển như Angelia nghĩ.
Ngược lại, bây giờ nàng không có cách nào để gặp lại Lạp Phỉ Nhĩ một tuần nay.
Trên đoạn đường Lạp Phỉ Nhĩnhất định phải đi qua, nàng đứng ở nơi đó, trong tay cầm một bó hoa nhỏ màu vàng, yên lặng nhìn bóng dáng màu đen xa xa.
Bước chân Lạp Phỉ Nhĩ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại cách nàng năm mươi thước, nhìn nàng một cách bình tĩnh.
Một lúc lâu, hắn nhấc chân đi về phía con đường khác.
Hắn đang trốn tránh nàng
Angelia cho chim bồ câu ăn xong, vỗ vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía chỗ ở của tế ti – gác xép cao nhất của sảnh phụ.
Trên ban công, Lạp Phỉ Nhĩ dựa vào lan can và nhìn xuống dưới.
Mái tóc bạch kim của hắn buông lỏng rơi xuống, đặt lên tay vịn, hơi rũ xuống mặt đất, nhìn qua nội liễm nhưng lười biếng.
Angelia nhịn không được đứng lên từ bên cạnh hồ bơi, hai tay nâng lên trên ngực, chờ mong nhìn về phía hắn.
Lạp Phỉ Nhĩ dường như không nhìn thấy nàng, hoặc là nhìn thấy nhưng cũng không muốn để ý.
Không biết qua bao lâu, hắn không nhìn về phía dưới nữa, xoay người bước vào, hắc bào rộng lớn cấm dục ở trong không khí vẽ ra một đường cong lãnh đạm.
Hắn tiến về phòng của mình và đóng chặt cánh cửa lại.
“Tế ti đại nhân…”
Đôi mắt của Angelia dần trở nên ẩm ướt, nàng nắm chặt làn váy của mình cho đến khi ngón tay dần chuyển sang màu trắng
Tin tức bệnh tình công chúa điện hạ dần dần khôi phục truyền đến Hoàng gia, cho dù hiện tại bên kia còn rối loạn, nhưng dựa theo lẽ thường, bệ hạ vẫn phải triệu nàng trở về.
Angelia đặt bức thư lên bàn và cố định nó bằng một cốc nước.
Đứng trước gương, nàng khoác lên mình bộ váy công chúa màu trắng tinh, thêu hoa loa kèn xinh đẹp.
Lấy ra son môi màu hồng, nghiêm túc thoa lên môi, nàng mím môi, mở ngăn kéo nho nhỏ ra.
Ở dưới cùng của ngăn kéo, có một chiếc hộp cỡ ngón tay cái.
Nàng mở hộp ra, chấm chút bột màu trắng ít đáng thương bên trong, từ từ thoa lên môi mình.
Bột dính vào son môi, không có màu sắc của riêng mình, ẩn giấu trên môi của nàng
Nàng xách váy đi tới bên điện, không biết vì sao, không có người canh giữ ở chỗ này.
Trên đường đi không bị cản trở, Angelia đi lên tầng cao nhất.
Đứng trước đại môn màu vàng đen không hợp với cả đại diện, trái tim nàng khẩn trương nhảy dựng lên.
Giằng co hồi lâu, nàng giơ tay lên, gõ cửa hai cái.
Cửa lớn kêu cót két một tiếng, trực tiếp bị nàng gõ mở ra, lộ ra cảnh tượng loáng thoáng vô cùng mờ mịt bên trong.
Vai Angelia run lên, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, chậm rãi đẩy cửa ra.
Màu sắc trong nhà rất tối, rõ ràng là ban ngày, nhưng tối đến nỗi cần thắp nến.
Ánh mắt Angelia nhìn quanh trong nhà một hồi, chần chừ trong chốc lát, đi tới trước phòng ngủ
Trong phòng ngủ càng thêm tối đen, trên chiếc giường lớn màu đỏ thẫm, chỉ có mái tóc bạch kim của Lạp Phỉ Nhĩ làm tăng thêm một phần sáng cho căn phòng.
Hắn không mặc trường bào tế ti thêu hoa văn màu đen vĩnh viễn không thay đổi kia, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi, còn có quần dài màu đen che dấu không được hai chân thon dài.
Nếu như không phải Angelia biết rõ, hiện tại hắn thoạt nhìn cùng những quý tộc gia, công tử thân sĩ kia không có gì khác nhau.
“Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân…”
Cô từ từ đi qua và ngồi bên cạnh Lạp Phỉ Nhĩ.
Mái tóc thuận trường che khuất sườn mặt hắn, làm cho nàng không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn, cũng làm cho nàng cảm thấy có chút bất an.
Angelia nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn.
Động tác của nàng rốt cục cũng làm xúc động tới tế ti đại nhân, Lạp Phỉ Nhĩ chậm rãi quay mặt nhìn nàng, một đôi mắt thâm trầm tựa hồ hoàn toàn biến thành màu đen
“Ngài có biết mình đang làm gì không? Công chúa điện hạ. ”
“Ta không muốn trở về.” Nàng rúc mình vào lòng Lạp Phỉ Nhĩ, ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi cong cong, khuôn mặt ngượng ngùng đến đáng yêu.
Hắn không biết lấy một cái ống nghiệm từ đâu ra và đặt nó lên môi nàng.
Trong ống nghiệm, có một nửa ống chất lỏng màu hồng ngọt ngào.
Angelia ngẩng đầu lên và uống hết chất lỏng ngọt ngào, có mùi rượu.
“Đây là cái gì?” Nàng hỏi.
Lạp Phỉ Nhĩ không trả lời nàng, hắn cúi đầu hôn công chúa, môi và răng như muốn nghiền nát môi nàng.
Hắn đói khát như vậy, giống như sói đói đã lâu không ăn thịt, từng ngụm từng ngụm, đem son môi của công chúa điện hạ ăn hết.
Ngọt ngào…
Angelia cảm thấy cơ thể của nàng đang trở nên nóng hơn.
“Ngài…Ngài Lạp Phỉ Nhĩ đại nhân, ngài hạ thuốc cho ta sao…” Hai tròng mắt nàng ướt át, khóe mắt mang theo động tình, khó có thể nhịn mà cọ xát ở trong ngực Lạp Phỉ Nhĩ.
“Angelia, nếu nàng đã nói muốn ở lại, thì đừng nghĩ trở về nữa’’
…
Không quá hai ngày, bệnh tình của công chúa Angelia đột nhiên chuyển biến xấu đi, kế hoạch hồi cung vốn đã định cũng bị buộc phải từ bỏ.
Lúc này đây, tế ti Lạp Phỉ Nhĩ ngày đêm nhốt mình trong thần điện cầu nguyện, không ra ngoài.
Tuy nhiên, bệnh của công chúa điện hạ trở nên nghiêm trọng theo từng ngày. Lần này, Đức Chúa Trời đã không thể ban phước cho nàng để nhanh chóng khỏe mạnh.
Hai tháng sau, Công chúa Angelia qua đời vì bệnh tật.
Hoàng cung bên kia loạn đến không thể giải thích, hoàn toàn không rảnh quan tâm tang sự của một công chúa không hề có cảm giác tồn tại.
Angelia bị mọi người lãng quên.
Ngoại trừ đại tế ti đại nhân đặt nàng ở căn phòng mật thất gác mái
“Lạp Phỉ Nhĩ, ngày mai ta muốn ra ngoài một chút…”
Cánh tay mảnh khảnh đặt ở sau lưng nam nhân, phía trên là dấu vết màu hồng loáng thoáng.
Lạp Phỉ Nhĩ thở hổn hển, vùi ở bên cổ nàng, gắt gao đem thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng ôm vào trong ngực mình, nhắm mắt lại.
“Chờ một chút, chiều mai, người phụng dưỡng ta ‘tu nữ Lỵ Á’’ tới rồi’’