Tư Thái Cung Phi

Chương 100: Ban tên



Edit: Du Quý phi.

Beta: Mai Thái phi.

Khi Hoàng đế nhìn bà đỡ ẵm đứa trẻ được bọc trong tã lót màu vàng bước ra, khuôn mặt vui mừng nói mẫu tử bình an thì cả người hắn mới thả lỏng. Cuối cùng thì hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dây thần kinh căng chặt cũng dịu đi vài phần, trong nháy mắt đầu óc có chút choáng váng.

Sinh nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ bình an là được.

Trần Hỉ thấy gương mặt của Hoàng đế lúc nãy còn vững vàng giờ đã mềm yếu đi, ông yên lặng tiến đến đỡ lấy tay Hoàng đế, cảm nhận được toàn bộ trọng lượng cơ thể của Hoàng đế đều dồn lên trên người ông.

Hoàng đế khẽ nhắm hai mắt lại, chậm rãi mở miệng nói: "Thưởng đi!"

Trần Hỉ biết nguyên nhân vì sao Hoàng đế nói ít như vậy, không phải bởi vì sinh ra nữ nhi nên thất vọng, mà là vì Hoàng đế không còn sức lực để nói nhiều.

Khi người ta lâm vào tình huống vô cùng khẩn trương thì họ đều dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân. Tuy Hoàng đế vẫn nỗ lực duy trì khuôn mặt bình tĩnh, không đến mức thất thố, nhưng sợ hãi trong nội tâm đã rút cạn sức lực của hắn.

Hoàng hậu tươi cười, tiến lên một bước, ôn nhu nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Bây giờ đã có thêm quý nữ, phải ban thưởng thật hậu hĩnh mới được."

Hoàng đế rất mệt mỏi, quay đầu ý bảo Trần Hỉ muốn ngồi long liễn trở về.

Khuôn mặt tròn trĩnh của Trần Hỉ luôn khiến người khác yêu thích, thấy thần sắc của Hoàng hậu cứng đờ, vẫn vui vẻ nói: "Ý của Hoàng thượng là dựa theo phân lệ của Hoàng tử mà ban thưởng thêm ba phần nữa."

Hoàng hậu giật giật khóe miệng, Hoàng đế không trả lời nàng, ngược lại lại bảo một nô tài nói hộ, đây không phải là đang đánh vào mặt nàng sao? Trước giờ ở trước mặt người ngoài, Hoàng thượng chưa bao giờ làm như vậy với nàng!

Nhưng Hoàng hậu cũng biết, nếu nàng phát hỏa ở đây thì sẽ thụ nhân dĩ bính [1], làm cho người khác chê cười. Nàng đành phải nhịn lửa giận xuống, gật đầu với Trần Hỉ, cười nói: "Bổn cung đã biết, công công vất vả rồi."

[1] Thụ nhân dĩ bính (授人以柄): giao quyền lực lại cho người khác hoặc làm cho người ta bắt lấy khuyết điểm, sai lầm của mình.

Trần Hỉ là tâm phúc thân cận của Hoàng thượng, trước nay trong lòng Hoàng thượng thì ông không phải là nô tài. Ông cũng không quá kiêng kị vị Hoàng hậu nương nương này, cười khom mình hành lễ rồi đi.

Ở trong hậu cung này, người có thể làm cho Trần Hỉ công công đặt vào trong mắt chỉ có Kỳ Hiền phi.

Hoàng hậu ư? Uổng công có địa vị Hoàng hậu, nhưng lại bị Hoàng thượng đối xử lạnh nhạt, nên Trần Hỉ cũng không coi nữ nhân này là nữ chủ nhân.

---

Chờ Hoa Thường tỉnh lại lần nữa đã là một ngày sau.

Hai mắt Lan Chi và Thược Dược khô khốc đến đỏ bừng. Hai người đang canh giữ ở trước giường, thấy Hoa Thường tỉnh thì vui vẻ biết bao nhiêu, vội nói: "Nương nương có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"

Khóe miệng Hoa Thường kéo lên, cảm giác trên người mình không còn chút sức lực gì, giống như xương cốt đều rã rời, phải cố gắng lắm mới hé miệng được, thanh âm nghẹn ngào: "Tứ Hoàng tử tốt không? Tiểu Công chúa sao rồi?"

Lan Chi cười trả lời: "Sau khi Tứ Hoàng tử uống thuốc thì bệnh tình đã được ổn định, bây giờ chỉ cần cẩn thận dưỡng bệnh thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nương nương không cần lo lắng quá mức."

"Hơn nữa, tuy nương nương sinh non, nhưng thân thể của tiểu Công chúa cũng không có khiếm khuyết gì. Thái y đã bắt mạch nói tất cả đều tốt. Thai của nương nương được chăm sóc kỹ càng nên tiểu Công chúa nặng tới 6 cân [2]."

[2] 1 cân = 500g, 6 cân = 3kg.

Hoa Thường cười rất chân thật, nhẹ giọng nói: "Chờ Tứ Hoàng tử tốt hơn thì ôm tới cho bổn cung nhìn, bằng không bổn cung sẽ không yên tâm."

Thược Dược rót canh sâm ra chén mang tới: "Nương nương dùng một chút cho thông nhuận cổ họng."

Hoa Thường nhận lấy bát canh từ tay của Thược Dược rồi uống một chút, cảm thấy mình tăng thêm được một ít sức lực.

Lan Chi thấp giọng nói: "Nữ nhân lúc ở cữ là quan trọng nhất, nếu ở cữ tốt thì trước kia dù có bệnh thì cũng sẽ dưỡng tốt hơn. Ngược lại ở cữ không tốt thì không bệnh cũng thành có bệnh. Tuy lúc sinh nương nương bị tổn thương nguyên khí, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng ở cữ tốt thì khẳng định không thành vấn đề."

Hoa Thường khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hiện tại là cuối mùa thu, ở cữ cũng không quá khó chịu.

"Hoàng thượng có thái độ gì với tiểu Công chúa?" Hoa Thường suy nghĩ hỏi.

Lan Chi sửng sốt một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Tiểu Công chúa vừa sinh ra thì Hoàng thượng liền nhấc chân rời đi, nhưng lại ban thưởng rất nhiều. Người ngoài nhìn vào cũng không hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng."

Hoa Thường khẽ nhíu mày lại, không biết rốt cuộc Hoàng thượng vui vẻ hay thất vọng nữa.

Chính Hoa Thường cũng rất thất vọng.

Ở thời đại này, lại trong cung đình, nữ nhi sao có thể sánh bằng với nhi tử đây? Hoa Thường cũng hy vọng có thể sinh ra một nhi tử để củng cố địa vị, đáng tiếc sinh nam hay nữ là do ông trời quyết định.

Tuy nhiên may mắn là Tứ Hoàng tử không có việc gì. Nếu Tứ Hoàng tử có gì bất trắc, vậy thì thật sự như sét đánh giữa trời quang.

Chung quy thì không có cách nào đánh đồng Công chúa với Hoàng tử. Dù có được thánh sủng như Thục phi, nhưng Công chúa của nàng ấy vẫn không có cảm giác tồn tại. Còn lúc trước Lục Tần hèn mọn như thế, vậy mà Hoàng tử của nàng ta lại được chú ý.

Hơn nữa nếu Công chúa muốn xuất giá, thì thời đại này yêu cầu đối với nữ tử lại quá hà khắc. Cho dù là Công chúa quý trọng, thì cũng sẽ bị quản chế vì ảnh hưởng của xã hội đề cao nam quyền.

Giờ khắc này, Hoa Thường không muốn suy nghĩ nữa vì nàng rất lo lắng cho nữ nhi. Liệu vận mệnh tương lai của con bé sẽ ra sao, lưu lại dấu ấn gì ở thời đại này?

---

Ba ngày sau.

Cuối cùng thì Tứ Hoàng tử đã có chuyển biến tốt hơn, thoát khỏi bóng ma tái phát của bệnh tim, toàn bộ Thượng Dương cung bắt đầu ấm áp trở lại. Loan giá của Hoàng thượng dừng ở trước cửa Thượng Dương cung.

Hoa Thường đang ở cữ bằng cách dùng bếp lò để xông hơi. Trong gian phòng đã treo mành thật dày, Hoa Thường dựa trên đầu giường, Hoàng đế ngồi bên ngoài.

"Tội gì mà Hoàng thượng nhất định phải đòi vào đây. Trong phòng vừa bẩn vừa loạn, hơn nữa thần thiếp cũng không có gì trở ngại." Hoa Thường đã tốt lên rất nhiều, thanh âm mềm nhẹ nhu hòa.

Giọng Hoàng đế trầm thấp, mang theo sự quan tâm thân thiết: "Trẫm không vào nhìn nàng thì không yên tâm."

Hoa Thường chỉ mới nghe một câu này mà hốc mắt đã đỏ. Lúc trước nàng chưa thấy Hoàng thượng, cũng lo lắng Hoàng thượng sẽ cảm thấy thất vọng khi nàng sinh nữ nhi, cho nên tâm trạng không thể nào phấn khởi được. Cho đến khi nàng nghe câu này xong thì mới yên lòng.

Thanh âm Hoa Thường có chút run rẩy: "Thần thiếp không thể sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng thượng, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, sao đáng để Hoàng thượng lo lắng đây?"

Hoàng đế nghe được âm thanh run run của Hoa Thường, nhíu mày, quát lớn: "Nàng suy nghĩ bậy bạ gì vậy, sinh nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần bình an là tốt rồi."

Hoa Thường chớp chớp mi để làm giảm đi hơi nước trong mắt, khẽ nói: "Hoàng thượng đã nhìn qua tiểu Công chúa chưa?"

Hoàng đế nghe vậy liền cười nói: "Trẫm đã nhìn qua, mặt mày tiểu Công chúa vô cùng giống nàng. Mẫu thân nàng còn nói con bé quả thật giống y đúc nàng hồi còn nhỏ, như khắc ra từ một khuôn vậy."

Hôm qua mẫu thân của Hoa Thường tiến cung nhưng sáng nay đã rời đi.

Hoa Thường nghe vậy thì cười khúc khích: "Thần thiếp không biết dáng vẻ của mình lúc nhỏ ra sao, thì sao có thể biết tiểu Công chúa giống mình được đây?"

Nét mặt Hoàng đế nhu hòa, lên tiếng nói: "Trẫm cũng cảm thấy con bé rất giống nàng, tất nhiên tương lai sẽ là một tiểu mỹ nhân đoan trang thục mỹ. Ai tới cầu hôn trẫm cũng sẽ không đồng ý, để cho bọn họ tức chết."

Hoa Thường cười đến đau bụng, giận dỗi nói: "Hoàng thượng làm cho thần thiếp vui vẻ rồi."

Hoàng đế nghe được tiếng cười của Hoa Thường thì cuối cùng cũng yên tâm.

Sau đó hắn mở miệng nói: "Tứ Hoàng tử cũng đã ba tuổi, nhưng trẫm vẫn chưa ban tên cho thằng bé, vì sợ sự sống của thằng bé mỏng manh. Hiện giờ nhìn nó đã tốt lên, vừa lúc cùng ban tên với nhau."

Hoa Thường nhướng mày, cất tiếng hỏi: "Cùng nhau sao? Hoàng thượng cũng muốn ban tên cho tiểu Công chúa à? Nhưng tiểu Công chúa vẫn còn quá nhỏ."

Hoàng đế cười nói: "Trẫm đã chọn cho tiểu Công chúa một chữ "Viện", tư thái tốt đẹp lại chỉ mỹ nhân, nàng cảm thấy thế nào?"

Hoa Thường hiểu rõ ý tứ của Hoàng đế, mới sinh được ba ngày đã ban tên, đây là thể hiện sự vinh sủng mà Hoàng đế dành cho nàng. Tiểu Công chúa vừa sinh ra thì Hoàng đế liền rời đi, không phải đối xử lạnh nhạt mà là đi minh tư khổ tưởng [3] để ban tên cho con bé.

[3] Minh tư khổ tưởng (冥思苦想): vắt hết đầu óc, suy nghĩ cực khổ.

Hoa Thường tươi cười, ôn nhu nói: "Chữ này vô cùng tốt, thần thiếp thay tiểu Công chúa tạ ân điển của Hoàng thượng."

Hoàng đế cũng tươi cười, dường như rất vui vẻ, nói tiếp: "Tứ Hoàng tử trẫm cũng đã chọn chữ "Cấp" để đặt tên, chiếu theo giải nghĩa từ trong cuốn《Thuyết văn》[4]. Với trong《Thượng thư đại truyện》 cũng có viết, cấp nguyên uyên kì chí [5]. Khen ngợi những người có tư duy nhanh nhạy mới có thể chiến thắng, nàng cảm thấy thế nào?"

[5] Cấp nguyên uyên kì chí (伋然渊其志): Chỉ những người thông qua suy nghĩ nhạy bén mà có xu hướng có học thức uyên bác.

Hoa Thường ôn nhu, cười nói: "Nếu tiểu Tứ biết phụ hoàng vì đặt tên cho nó mà phải lật sách cổ khắp nơi, chỉ sợ thằng bé sẽ sợ hãi không biết nên làm sao cho phải, thế nào cũng nước mắt giàn dụa cho coi."

Hoàng đế cười haha, bị Hoa Thường chọc cười, thuận theo nói tiếp: "Vậy thì trẫm sẽ đặt tên này. Tương lai Thường nhi phải nói đoạn lịch sử này với tiểu Tứ đấy, cho trẫm nhìn nó nước mắt giàn giụa thế nào để trẫm còn cười nữa."

Hoa Thường nghe tiếng cười sang sảng của Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp đã lâu không nghe thấy tiếng cười vui vẻ đến thế của Hoàng thượng. Trong khoảng thời gian này chính vụ nặng nề, loạn trong giặc ngoài, Hoàng thượng rất ít khi nở nụ cười. Bây giờ thần thiếp có thể chọc cho Hoàng thượng vui vẻ thì thiếp đã mãn nguyện rồi."

Hoàng đế nghe vậy, trong lòng cảm thấy thỏa mãn: "Trẫm đang bận về chiến sự, lơ là hậu cung, nên phi tần cũng có nhiều câu oán hận. Duy chỉ có Thường nhi là tấm lòng khoan dung cẩn trọng, khiến cho trẫm cảm thấy rất an ủi."

Hoa Thường lắc đầu, ôn nhu khuyên bảo: "Bây giờ thần thiếp đã bình an sinh hạ nữ nhi, Hoàng thượng cũng không cần ngày ngày lo lắng nữa. Cho nên người hãy chuyên tâm lo chuyện quốc sự, thần thiếp sẽ chờ khi chiến sự thắng lợi để được nhìn thấy ý cười trên mặt Hoàng thượng."

Trong lòng Hoàng đế chấn động, nữ nhân có thể hiểu hắn thì có được mấy người? Hoàng hậu gương mặt hiền từ nhưng lòng lại tàn nhẫn, làm hắn lạnh tâm. Tính nết Thục phi thì như đứa trẻ, nếu ngày thường thì hắn sẽ nguyện ý sủng ái, chỉ là bây giờ hắn đang phiền muộn, làm gì còn tâm tư đi nhân nhượng người khác. Chỉ có nữ nhân trước mắt này là hiểu hắn lại cam chịu tịch mịch.

Hoàng đế nhắm mắt, mở miệng nói: "Tuy trẫm nghĩ tới mẫu tử ba người các nàng nhưng sẽ không chậm trễ quốc sự, chứ không phải "cá và tay gấu không thể có cả hai [6]". Thường nhi cũng đừng lo lắng. Đại Lương binh hùng tướng mạnh, tất nhiên sẽ toàn thắng trở về, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nàng cũng phải tịnh dưỡng cho thật tốt, không cần lo lắng cho trẫm quá mức."

Hoa Thường nhu thuận gật đầu, khẽ nói: "Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng."

Một câu này so với trăm câu khác còn hữu dụng hơn, Hoàng đế chậm rãi nhếch khóe miệng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, trên mặt lộ vẻ ôn nhu.

Chiến sự đã đánh gần một năm, đại cục bên Nam Chiếu đã định, chỉ là người Hồ ở Mạc Bắc vô cùng bưu hãn. Chiến sự giằng co, phải đợi sau khi tình hình ở Nam Chiếu thắng lợi thì mới tăng thêm binh lính được.

Cho dù chiến sự phát triển theo chiều hướng tích cực, nhưng lời tấu trên triều vẫn luôn là phòng ngừa chu đáo, vì lỡ như kết quả tệ nhất xảy ra thì cũng có sự chuẩn bị đầy đủ. Không khí trên triều đình luôn căng thẳng, nhóm thần tử cũng sẽ không nói tới chuyện "tất thắng".

Hiện tại áp lực lớn nhất không phải ở tướng quân và binh lính đang tác chiến ở tiền phương, mà là ở Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng.

Hoàng đế cũng là người, hắn cũng cần có người cổ vũ và tin tưởng hắn.

Cũng có lúc hắn không có sự tự tin, cũng sẽ có lúc sợ thất bại và chết. Hơn nữa hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn là Hoàng đế, hắn vĩnh viễn chỉ có thể kiên cường mà thôi.

---

[4] Thuyết văn hay còn gọi là Thuyết văn giải tự (說文解字): là cuốn từ điển chữ Hán đầu tiên từ nguyên chữ Hán và cũng là cuốn từ điển sắp xếp các chữ Hán theo bộ thủ (部首). Bộ từ điển này có hơn 9.000 mục tự với 540 bộ thủ giải thích nguồn gốc các chữ Hán căn cứ chủ yếu trên cơ sở nghiên cứu ban đầu của chữ triện (kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ). Hứa Thận đã hoàn thành bộ từ điển này vào năm 100 Công nguyên nhưng vì lý do chính trị, ông phải đợi đến năm 121 mới giới thiệu bộ từ điển hoàn chỉnh cho Hán An Đế. (Theo wikipedia)

[6] Trích từ câu "Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích; nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món bàn tay gấu." của Mạnh Tử khi biểu đạt yêu cầu đối với mỹ thực, mỹ vị trong Cáo Tử thượng. Ngoài ra nó cũng mang hàm nghĩa sâu xa là khi đến thời điểm quan trọng, cần phải lựa chọn thứ gì cần thiết cho mình. Có đôi lúc sự tham lam là nguyên nhân dẫn đến mất tất cả.

Cũng có một câu khác là "Sinh mệnh là thứ ta theo đuổi, đại nghĩa cũng là thứ ta theo đuổi. Nếu trong hai việc này chỉ có thể chọn một, vậy thì ta sẽ vứt bỏ sinh mệnh mà kiên trì đại nghĩa. Tuy sinh mệnh là thứ ta theo đuổi, nhưng khi có việc quan trọng hơn sinh mệnh thì ta tuyệt sẽ không tham sống sợ chết..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.