Sau khi Hoàng hậu nghe xong thì tức giận bóp gãy móng tay dài của mình, Hoàng thượng làm như vậy là không hề quan tâm đến thể diện của nàng, chẳng khác nào cho nàng một cái tát thật mạnh!
Hoàng hậu ngồi trên bảo tọa bằng vàng, nước mắt dường như đã khô cạn.
Hôm qua nàng còn cố gắng một điều nhịn chín điều lành, thì hôm nay đã nhận được ý chỉ của Hoàng đế: Nghiêm Tần nhảy lên hai cấp, đứng hàng cửu tần, làm chủ Trữ Tú cung. Hoàng thượng nhiều lần thăng vị cho phi tần cũng không nói qua với chủ hậu cung là nàng một tiếng, sao Hoàng hậu nàng có thể chịu nổi?
Từ khi nào phu thê hai người đã đi tới mức này? Sự nâng đỡ và kính trọng ở đâu? Sự tín nhiệm và sủng ái nơi đâu?
Tất cả đều như gió bay đi rồi, không hề nhìn thấy chút bóng dáng nào.
Thúy Lâu cẩn thận bưng trà lên, không đành lòng nói: "Nương nương... Xin người bảo trọng phượng thể, người hãy đi nhận sai với Hoàng thượng đi."
Hoàng hậu nở nụ cười điên cuồng, sau đó ánh mắt ngây dại, chầm chậm nói: "Nhận lỗi? Muốn bổn cung nhận lỗi? Bổn cung đã làm gì sai?! Giết tiện nhân Tô Cơ thì có lỗi sao? Không muốn đắc tội với Thái hậu là sai sao? Bổn cung không sai!!"
Thúy Lâu thấy Hoàng hậu dần không thể khống chế được cảm xúc, vội vã tiến lên khuyên nhủ: "Nương nương, nương nương! Người đừng ngoan cố lấy trứng chọi đá nữa, xin người hãy vì Tam Hoàng tử mà suy nghĩ. Nếu người không nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho Tam Hoàng tử. Nương nương thất sủng, có lỗi với Hoàng thượng, ngoài kia không biết sẽ có bao nhiêu kẻ thừa dịp tranh thủ đây?"
Mà một trong những nhân vật chính của sự kiện ngày hôm qua, Khánh Quý tần, hiện giờ đang oan ức khóc trên đầu gối Thái hậu.
Khánh Quý tần mặc một chiếc váy tay rộng bằng gấm thêu hoạ tiết màu tím, búi tóc hơi tán loạn, bộ diêu Như Ý bằng vàng vòng được điểm thúy trên đầu cũng xiêu vẹo. Nàng nhoài người nằm trên đầu gối Thái hậu, không ngừng nức nở: "Cô mẫu, cô mẫu, Kỳ Hiền phi kia thật là khinh người quá đáng! Nhất định là nàng ta đã nói gì đó trước mặt Hoàng đế biểu ca, nếu không sao Hoàng đế biểu ca có thể ban ý chỉ như vậy?"
Thái hậu nhìn chất nữ mất hết hình tượng, bất đắc dĩ thở dài.
Khánh Quý tần lại khóc, tiếp tục kể lể: "Cô mẫu, người giúp con đi. Nghiêm Tần kia cả ngày trưng ra dáng vẻ lẳng lơ cười đùa, nhược liễu phù phong [1] câu dẫn Hoàng thượng, dựa vào cái gì mà nàng ta được đứng vào hàng cửu tần, làm chủ Trữ Tú cung. Sau này con phải sống dưới nàng ta, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?"
Thái hậu thở dài: "Là do ngươi làm việc quá mức càn rỡ, việc của Nghiêm Tần ai gia vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì ngươi là chất nữ của ai gia. Nhưng bây giờ chuyện bị náo loạn thành thế này, Hoàng thượng nể mặt ai gia, không xử trí ngươi nên chỉ còn cách hậu đãi Nghiêm Tần mà thôi."
Khánh Quý tần oan ức nhíu mày, cắn môi nói: "Nghiêm Tần có tài cán gì mà được đứng hàng cửu tần, đã vậy Kỳ Hiền phi còn nhúng tay vào cung vụ, không để cho người chút mặt mũi nào, trước mặt Hoàng đế biểu ca thì khua môi múa mép, thật đáng giận!"
Thái hậu chậm rãi nhíu lông mày, dáng vẻ hơi mệt mỏi, nặng nề nói: "Ngươi cũng không cần phải bất bình, không cần oán hận. Lần này là do ngươi sai, Hoàng thượng không khiển trách ngươi đã là niệm tình nhà ngoại rồi, ngươi còn bất mãn cái gì chứ? Ai gia cho ngươi biết, đừng trêu chọc Hiền phi, nàng không phải là người mà ngươi có thể động vào đâu!"
Khánh Quý tần cắn môi không cam lòng, vừa khóc vừa kể lể: "Cô mẫu, chỉ là con ghen tị với nàng ta mà thôi. Nàng ta có thể thường xuyên gặp Hoàng đế biểu ca. Nàng ta nói cái gì biểu ca cũng tin, cũng nghe hết, mà con thì chỉ có thể ở trong thiên điện Trữ Tú cung ngày đêm mong chờ Hoàng đế biểu ca tới thăm con một chút mà thôi. Cô mẫu, con đau lòng lắm."
Thái hậu nhìn chất nữ của mình đang vô cùng bi thương, đương nhiên trong lòng không hề dễ chịu, ác cảm với Hoa Thường cũng tăng thêm. Suy cho cùng vẫn là do Hoa Thường không để lại cho bà chút mặt mũi nào, nếu không làm sao lại có ngày hôm nay?
Nhưng Thái hậu không ngốc, bà cũng hiểu rõ mọi chuyện, lên tiếng giáo huấn: "Ai gia biết trong lòng ngươi đau khổ, nhưng hậu cung này đông đảo như thế, còn nhiều người đau khổ hơn ngươi kìa, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu ngươi không phải là chất nữ của ai gia thì chắc chắn bây giờ ngươi còn khổ hơn gấp vạn lần!"
Thái hậu thở hổn hển, nén lại sự tức giận, nhẹ giọng nói: "Trong lòng Hoàng thượng có Hiền phi, ngươi ở chỗ ai gia khóc đến mù mắt cũng vô ích, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Chẳng lẽ ai gia phải bắt Hoàng thượng đến sủng hạnh ngươi sao?"
Khánh Quý tần nghe Thái hậu nói không chút lưu tình thì lại càng khóc nhiều hơn, trong lòng khó chịu không sao tả được.
Thái hậu nhìn nàng, cuối cùng vẫn đau lòng, bèn lên tiếng: "Nếu Hiền phi không có hành động thì Nghiêm Tu nghi kia cũng không tính là gì cả. Hoàng thượng đột nhiên tấn vị cũng là để làm yên lòng gia tộc Nghiêm thị mà thôi. Chờ đến khi chiến sự kết thúc, trần ai lạc định, Nghiêm Tu nghi sẽ không còn được như thế này nữa. Tổ phụ nàng ta khiến người khác không thể không lo lắng đề phòng, Hoàng đế sẽ chán ghét nàng ta cả đời thôi."
Đôi mắt Khánh Quý tần sáng ngời, liền hỏi: "Ý cô mẫu là, vị trí của Nghiêm Tu nghi không ngồi được lâu dài sao?"
Khuôn mặt già nua của Thái hậu cười như không cười, thấp giọng nói: "Tu nghi cũng chỉ là một trong cửu tần, theo lệ thì không có tư cách trở thành chủ nhân một cung. Nếu Hoàng thượng thật sự coi trọng Nghiêm thị, yêu thích nàng ta thì sẽ không để nàng ta ở hàng cửu tần, mà là trực tiếp phong phi. Thục phi, Hiền phi, Thành Phi, nào có ai không phải đứng hàng phi mới được làm chủ một cung?"
Khánh Quý tần không khóc nữa, mắt sáng như sao, vẻ mặt hưng phấn, lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng không yêu thích nàng ta, chỉ là tạm thời an ủi mà thôi... Ta sẽ chờ thời khắc nàng ta rớt từ trên mây xuống..."
Thái hậu thấy ánh mắt Khánh Quý tần thể hiện sự vui vẻ trên nỗi đau của người khác quá mức rõ ràng, liền thở dài, đứa trẻ này cần phải tôi luyện thêm.
"Trở về vì ai gia, vì Hoàng thượng mà sao chép vài cuốn kinh Phật đi. Sau đó cúng bái trước Phật, tu tâm dưỡng tính, cũng coi như là nhận lỗi với Hoàng thượng."
Khánh Quý tần hạ giọng đáp ứng, vành mắt vẫn hơi đỏ nhưng thần sắc đã khá hơn nhiều.
---
Thượng Dương cung.
Hoàng đế vừa ôm Tứ Công chúa trên giường vừa cùng Hoa Thường đanh ngồi bên cạnh tán gẫu, vẻ mặt yên tĩnh nhu hoà.
"Trẫm cảm thấy Viện nhi lại nặng thêm một chút, thật là lớn nhanh quá. Mà tiểu Tứ đâu? Trước kia còn thấy nó hay quanh quẩn bên Viện nhi, không ngừng khắc nào. Bây giờ không biết là chạy đến chỗ nào rồi." Hoàng đế chơi đùa với Tứ Công chúa, rất là thư thái.
Hoa Thường mặc xiêm y thường ngày, trên búi tóc chỉ cài một chiếc trâm bạc, cong môi cười nói: "Tiểu Tứ được Đại Hoàng tử đưa ra ngoài chơi rồi."
Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Luân nhi? Năm nay nó cũng đã mười ba tuổi, sao mà chơi cùng với một đứa trẻ ba tuổi được?"
Hoa Thường giận dỗi nói: "Tiểu Tứ rất hiểu chuyện, thêm nữa, tiểu Tứ còn ba tuổi gì nữa, nó sắp bốn tuổi, là đứa trẻ lớn rồi."
Hoàng đế nhân nhượng khiến Hoa Thường rất vui vẻ, nàng cười nói: "Lại nói, gần đây tâm tình Đại Hoàng tử không được tốt lắm. Tiểu Tứ lại là đứa trẻ vui vẻ, trong cung ai cũng yêu mến nó, cho nên thần thiếp đã làm chủ để Đại Hoàng tử đưa tiểu Tứ ra ngoài giải sầu, đến Thượng Lâm uyển dạo một chút. Tính tình Đại Hoàng tử cẩn thận, thần thiếp cũng yên tâm để nó dẫn tiểu Tứ đi."
Hoàng đế gật đầu nói: "Đúng là gần đây tâm trạng của Luân nhi không được tốt lắm, đến việc học hành cũng xảy ra sai sót, phu tử đã nói qua với trẫm."
Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài: "Mà việc này cũng là do Hoàng thượng làm không tốt. Lần này Nghiêm Tu nghi một lần tấn phong lên hai bậc, khoảng cách giữa cửu tần và quý tần khá xa. Ninh Quý tần, thân mẫu của Đại Hoàng tử làm Quý tần đã nhiều năm, bây giờ lại bị một cô nương mười lăm tuổi đè trên đầu. Ninh Quý tần là lão nhân ôn hoà, không tranh với đời, nhưng Đại Hoàng tử thì bất bình thay cho mẫu thân."
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ về Tứ Công chúa, nhỏ giọng nói: "Luân nhi cũng đã trưởng thành, hẳn là hiểu chuyện rồi. Lần tuyển tú sau trẫm sẽ để cho nó xem qua một chút, chờ nó đại hôn sẽ nâng phân vị cho Ninh Quý tần. Bây giờ nó bất bình chẳng qua là tính tình trẻ con thôi, vẫn còn cần rèn luyện thêm nhiều."
Hoa Thường lên tiếng khuyên nhủ: "Đạo lý này mọi người đều hiểu, sao Đại Hoàng tử có thể không hiểu đây. Nhưng thân là con cái, nhìn mẫu thân mình phải gọi một tiểu cô nương là tỷ tỷ, nhún người hành lễ thì không thể chịu được. Từ trước đến nay Đại Hoàng tử luôn luôn hiếu thuận, Hoàng thượng cũng nên đi an ủi mới phải."
Hoàng đế đưa tay nắm chặt tay Hoa Thường, cười nói: "Nàng đó, lúc nào cũng bận lòng không thể ngồi yên. Người ta thì vui sướng khi người khác gặp hoạ, chuyện không liên quan đến mình thì yên tâm ngồi đó mà xem, chỉ có mỗi nàng là lải nhải cả ngày."
Hoa Thường giận dữ, trừng mắt một cái, lên tiếng nói: "Chỉ là thần thiếp thấy Đại Hoàng tử thật đáng thương mà thôi. Bình thường tiểu Tứ không chịu ngồi yên, kể từ lúc biết đi ngày nào cũng ra ngoài dạo loanh quanh, thỉnh thoảng lại gặp vài ba vị huynh trưởng. Đại Hoàng tử thường xuyên chơi đùa với tiểu Tứ, ôm tiểu Tứ đưa về, ăn, mặc, ở, đi lại đều rất cẩn thận, thần thiếp cũng quý thằng bé."
Hoàng đế hài lòng cười: "Tính tình Luân nhi xúc động dễ tức giận, có chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng, nhưng có một điểm làm trẫm yêu quý đó là hiếu thuận với bề trên, hoà ái với bề dưới."
Hoa Thường cười tán dương: "Đều là do Hoàng thượng làm gương tốt, dạy con hay."
Hoàng đế nghe vậy thì cười haha, tâm tình vui vẻ: "Không biết khi nào tiểu Tứ mới về, trẫm thưởng cho nó một bộ giấy bút nghiên mực để phấn đấu học tập, mài dũa tính tình, miễn cho cả ngày đi lung tung. Ngự Hoa viên của trẫm bị nó làm hỏng hết rồi."
Hoa Thường nghe vậy cũng cười nói: "Hoàng thượng cũng thật là keo kiệt, có vài bông hoa mà cũng so đo, tiểu Tứ sẽ ấm ức mất thôi."
Hoa Thường không nhịn được cười rộ lên, sau đó nói: "Thần thiếp cũng đã nói với tiểu Tứ rồi, người biết nó nói gì không? Tiểu Tứ nói, đây là do Đại Hoàng huynh dạy nó làm, không liên quan đến nó, haha."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười khổ: "Thằng bé này, lại còn biết tìm bia đỡ. Tuy Luân nhi trông có vẻ như là làm chuyện xấu nhưng thật ra lại nhận sai thay cho tiểu Tứ."
Hoa Thường cười nói: "Nếu nói vì sao tiểu Tứ thích Đại Hoàng tử nhất, thì chính là bởi vì Đại Hoàng tử dễ bắt nạt nhất. Mỗi ngày nó đều đổ lỗi cho Đại Hoàng tử."
Hoàng đế cười một lúc mới chậm rãi thu lại ý cười, thở dài: "Lúc tiểu Tứ sinh ra còn tưởng nó sẽ không sống nổi. Không ngờ bây giờ nó lại hoạt bát như vậy, ngày nào cũng vui vẻ như Phật Di Lặc, tung tăng nhảy nhót, nhìn thấy nó như vậy trong lòng trẫm cũng vui mừng."
Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ tay Hoàng đế, ôn nhu an ủi: "Tiểu Tứ là nhi tử của Hoàng thượng, đương nhiên có trời cao che chở, Hoàng thượng đừng quá lo lắng."
Hoàng đế miễn cưỡng cười: "Trời cao có từng thật sự che chở cho ai đâu. Trẫm biết nàng vì tiểu Tứ mà buồn rầu, sớm tối sầu lo chăm sóc trông nom nên mới có tiểu Tứ ngày hôm nay, trẫm đều nhớ kỹ."
Dường như khoé mi Hoa Thường rưng rưng nước mắt, nàng cố gắng cười, ôn nhu nói: "Thần thiếp không thể vì Hoàng thượng phân ưu, nên chỉ có thể tận tâm một chút, chỉ mong có thể được nhìn thấy nụ cười của Hoàng thượng."
Hoàng đế nắm chặt tay Hoa Thường, có một số việc không cần phải nói ra, chỉ cần đôi bên tương thông là được.
Hoàng hậu cũng không muốn đắc tội với Thái hậu, thế nhưng nữ nhân trước mắt này lại việc nghĩa chẳng từ nan, chỉ vì câu nói trước kia của hắn là chăm sóc cho Nghiêm Tần.
Hắn quả là người may mắn. Đúng vậy, hắn thật may mắn mới có thể gặp được nàng.
Hoa Thường cúi đầu khẽ cười, chuyện Quý tần nhờ vả, cuối cùng nàng cũng không phụ lòng.