Tư Thái Cung Phi

Chương 113: Một năm sau



Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai Thái phi.

Một năm sau, lại là cuối thu.

"Trẫm mong lục cung ca ngợi sự tu dưỡng kính phu giáo hài (thờ chồng dạy con), nâng khăn sửa túi. Ngô thị kính cẩn thật thà, hiền hòa ôn huệ, ở hậu cung cẩn thận, hành sự theo bổn phận, một lòng tận tâm, sớm tối không từ. Nay tuân theo từ dụ của Hoàng Thái hậu, phong làm Chính Tứ phẩm Tiệp dư. Khâm thử."

Tiểu Ngô thị lập tức khấu đầu bái lạy: "Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn."

---

Tiêu Phòng cung.

Hoa Thường mặc một bộ thường phục màu vàng cam ngồi ở hành lang ngắm cảnh mưa thu bên ngoài cùng với Thục phi, trong tay nàng cầm một chiếc lò sưởi nhỏ. Cuối thu đầu đông, Thục phi phủ thêm một chiếc áo choàng, khiến cho dáng người nhìn vào càng thêm mảnh mai.

Sóng mắt Thấm Thục phi lưu chuyển, phong tình vô hạn, cười duyên nói: "Tiểu Ngô thị mong trăng mong sao, cuối cùng cũng đã được toại nguyện, vào hậu cung trở thành nữ nhân của Hoàng thượng. Hừ, buồn cười chết mất. Từ khi nào một Chính Tứ phẩm Tiệp dư mà lại được nhận ý chỉ sắc phong vậy? Thái hậu vì giành cho chất nữ của mình vinh quang và thể diện cũng thật là liều mạng."

Bởi vì hai chất nữ của Thái hậu đều lần lượt vào cung, cho nên quan hệ giữa Thấm Thục phi và Thái hậu cũng không còn thân mật như lúc trước nữa. Hiện tại lời nói trào phúng phát ra từ trong miệng nàng ấy cũng không có gì kì lạ.

Thật ra Hoa Thường thầm cảm thán trong lòng. Hai người đã từng thân như mẫu tử, hiện tại chỉ như người xa lạ, thứ còn lại cũng chỉ là tình cảm mặt ngoài, đúng là thế sự vô thường.

Hoa Thường nhẹ nhàng khảy than hồng trong lò sưởi, dịu dàng cười nói: "Thái hậu một lòng muốn trước khi tuyển tú để tiểu Ngô thị trở thành phi tần. Vì muốn tránh đi cơn sóng dữ tuyển tú này, nên Thái hậu tạo cơ hội cho tiểu Ngô thị có một ngọn cờ riêng, không giống như người thường. Hy vọng Hoàng thượng có thể xem trọng vị biểu muội hầu bệnh hiếu thuận mà không cần tham gia tuyển tú. Đáng tiếc, Hoàng thượng là một người trọng quy củ, chỉ xem nàng ta như một quý nữ bình thường trong muôn nghìn chúng sinh."

Thấm Thục phi cũng lộ ra nụ cười hả giận: "Không thấy Hoàng thượng yêu thích điều gì ở vị tiểu Ngô thị này cả. Hơn nữa, vị ở lãnh cung kia tạo cho Hoàng thượng ấn tượng cực kỳ xấu, cho nên trong lòng Hoàng thượng không muốn nạp vị tiểu Ngô thị kia vào hậu cung. Cái gọi là hầu bệnh, nàng ta đã hầu hơn một năm, nếu hầu tiếp sẽ làm mất thể diện, cũng chỉ có Thái hậu mới có thể mở miệng đề cập đến. Hoàng thượng coi trọng đạo hiếu, nên không đành lòng phản đối, nhưng cũng không muốn hứa cho địa vị cao. Trong hậu cung này, chỉ có từ Tam phẩm Tần trở lên mới được tính là nhân vật có mặt mũi. Tiệp dư sao? Hừ!"

Hoa Thường cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói: "Tiệp dư cũng không hẳn là thấp. Có điều Lan Tiệp dư, Tố Chi Công chúa cũng đã lớn rồi, mà nàng ta còn ở phân vị Tiệp dư, nghĩ đến cũng có chút đáng thương. Trước kia khi ta vào cung, tính tình Lan Tiệp dư còn bướng bỉnh ương ngạnh, hiện tại xem ra nàng ta đã được mài dũa tốt hơn rất nhiều."

Nghe vậy, tâm tình của Thục phi cũng nhẹ đi một chút, rũ mi nói: "Tỷ tỷ ta đây cũng có khác gì đâu, sinh hạ hai lần, mà cũng không được tấn thêm bậc nào. Suy cho cùng vẫn là thiếu đi một nhi tử."

Hoa Thường cũng thở dài theo. Nói thật, Thấm Thục phi không có mệnh này, số phận hơi kém một chút.

Thấm Thục phi cười tự giễu: "Mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu [1]. Nhiều năm như vậy, ta cũng đã nhìn thấu. Hiện tại ta đã hơn ba mươi, nghĩ nhiều làm gì, có thay đổi được gì đâu?"

[1] Mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu (命里有时终须有,命里无时莫强求): khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước thì không ai có thể làm nó xảy ra, không thể cưỡng cầu.

Hoa Thường vươn tay cầm tay của Thấm Thục phi, nhíu mày nói: "Thật sự tỷ tỷ vẫn còn trẻ, vẫn xinh đẹp như xưa."

Thấm Thục phi cúi đầu cười bất đắc dĩ: "Mưa mưa gió gió nhiều năm như vậy, bên cạnh ta cũng chỉ còn lại muội là người có thể nói lời thật lòng. Bây giờ Ôn Quý tần vô cùng nóng vội, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tấn thêm một bậc, tự mình lập môn hộ (ở đây ý nói làm chủ một cung riêng). Triệu Lương viện ở hậu điện thật ra rất nghe lời, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tuổi còn quá trẻ. Bây giờ quay đầu nhìn lại, ta làm người thật thất bại."

Hoa Thường nhíu mày khuyên nhủ: "Tỷ tỷ đang nói linh tinh cái gì vậy? Tỷ đối xử chân thành, Ôn Quý tần lại phụ tình nghĩa của tỷ, đó là lỗi của nàng ta, không phải lỗi của tỷ. Dùng sai lầm của người khác để trách cứ bản thân, không thấy buồn cười sao?"

Thấm Thục phi cười với Hoa Thường, vẻ mặt an ủi: "Người già đi nên suy nghĩ cũng nhiều, vẫn là muội muội hiểu lý lẽ, không nói mấy chuyện này nữa. Đúng rồi, sao muội không ôm Tứ Hoàng tử và Tứ Công chúa tới đây? Hai khuê nữ của ta nhớ chúng nó chết đi được, ngày nào cũng nói chơi với đệ đệ muội muội là vui nhất. Cả ngày ta bị bọn nó quấy nhiễu, trẻ con năm sáu tuổi thật là khó nuôi."

Hoa Thường nghe vậy, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, hờn dỗi nói: "Tỷ đừng nhắc nữa, tiểu Tứ khiến cho người ta lo lắng kia theo Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đến Nam Uyển chơi. Nó còn thuận tay dẫn Tứ Công chúa mới một tuổi rưỡi theo, khiến cho lòng muội không lúc nào được yên ổn. Thế tử đã bị bệnh nhiều ngày nên không ra ngoài, nếu không thì chắc cũng không tránh được rồi."

Thấm Thục phi vui vẻ cười nói: "Tứ Hoàng tử đều là do muội quản, cả ngày chuyên đi gây tai họa cho người."

Hoa Thường thở dài, mang theo phiền não ngọt ngào: "Tiểu Tứ cái gì cũng tốt, chỉ là vô pháp vô thiên, không hề sợ ai. Hoàng thượng vì sức khoẻ của nó nên không nói gì, lâu ngày thành ra cái nết như vậy."

Thục phi nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy tình cảm, mở miệng nói: "Hoa Chi Công chúa của ta cũng thế. Nó vừa sinh ra thân thể đã yếu ớt, ta và Hoàng thượng đều che chở, không ai dám to tiếng với nó. Kết quả là bây giờ nó rất nghịch ngợm, một tiểu cô nương sao có thể như vậy?"

Hai người nói chuyện về bọn trẻ thật sự rất vui vẻ hòa thuận, thao thao bất tuyệt. Nghĩ lại người làm mẫu thân trong thiên hạ đều giống nhau, nói chuyện về con cái, mãi mãi sẽ không cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo.

---

Ngọc Hoa cung.

Thành Phi mặc một bộ y phục bằng gấm thêu chim nhạn với cổ áo rộng màu xanh tạo thành hai vạt, lười nhác dựa vào nhuyễn tháp, nhàn nhạt lên tiếng: "Tiểu Ngô thị, Ngô Tiệp dư của chúng ta trong mấy ngày tới sẽ dọn đến đây. Ngươi dọn dẹp nơi ở trước đây của Lục Tần đi, đừng để bị nói là bổn cung lạnh nhạt với nàng ta."

Nhiễm Phong giật giật khóe miệng, đương nhiên thiên điện bên trái trước đây Lục Tần từng ở là vô cùng tốt. Nhưng vì là Lục Tần đã từng ở, nhìn thế nào cũng thấy không được may mắn...

"Vâng, nương nương." Mặc kệ trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Nhiễm Phong vẫn nhún người hành lễ, cung kính đáp ứng.

Thành Phi sửa lại búi tóc của mình, phất tay áo, mở miệng nói: "Giao việc này cho nhóm người dưới làm đi, bổn cung không có nhiều thời gian để đi hầu hạ chất nữ của Thái hậu. Tối hôm nay Nhị Hoàng tử trở về từ Nam Uyển, nhất định sẽ mang về vài con thỏ, gà rừng gì đó, bổn cung phải hưởng thụ thật tốt cái phúc được con cái hiếu thuận này."

Nhiễm Phong vội vàng cung kính: "Nhị Hoàng tử hiếu thuận, sau này phúc của nương nương còn dài."

Khóe miệng Thành Phi tươi cười vô cùng đắc ý. Từ nhỏ tính tình Nhị Hoàng tử đã nhút nhát, về mặt thi thư văn chương rất có thiên phú, đáng tiếc về mặt võ học lại rất tầm thường. Hiện tại Nhị Hoàng tử đã trưởng thành, đúng là có phần mạnh mẽ hơn trước kia, nên rất hay thường xuyên cùng ca ca, đệ đệ đến Nam Uyển săn thú.

Dù sao đều là nam hài tử nên chơi với nhau rất hợp. Đặc biệt, Nhị Hoàng tử chỉ lớn hơn Tứ Hoàng tử một chút, nên đi đâu tiểu Tứ cũng lôi kéo tay áo của ca ca muốn chơi đùa, khiến cho một đứa trẻ nhút nhát như Nhị Hoàng tử cũng phải bất đắc dĩ biến thành một đứa mặt than.

Trong một năm qua, không có chuyện gì đáng chú ý, nếu có thì chỉ là các mẫu phi của Hoàng tử càng thêm thân thiết hơn. Lúc bọn trẻ chơi đùa vui vẻ với nhau, các mẫu phi khó mà không gặp mặt.

Hơn nữa, Thái tử cũng đã bắt đầu đi học, mời ba vị đại nho thế gia, bất ngờ phụ thân của Hoa Thường cũng thuộc trong số đó. Công khóa của Thái tử tiến bộ vượt bậc, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có lời khen. Việc này càng khiến Thành Phi và Ninh Quý tần tăng thêm sự bất mãn. Chẳng qua chỉ hơn cái danh Thái tử thôi, có điểm nào thật sự mạnh hơn nhi tử của các nàng ấy chứ?

Có oán giận giống nhau, đương nhiên quan hệ sẽ gần gũi.

Bởi vì Tứ Hoàng tử còn nhỏ, vẫn chưa đi học, nên cảm nhận của Hoa Thường không nhiều, phiền não cũng giảm bớt. Đương nhiên, nếu làm phi tần, tình cảm của nàng nên nghiêng về phía Thành Phi và Ninh Quý tần hơn. Nhưng về mặt diễn xuất, nàng vẫn cung kính với Hoàng hậu và Thái tử như trước đây.

Thành Phi sửa lại tay áo, mở miệng nói: "Xuân đến lại sắp tuyển tú rồi, tính ra cũng chỉ còn ba bốn tháng. Năm sau cũng không biết có dạng nữ nhi như thế nào vào cung. Hoàng thượng bận rộn chính sự, vắng vẻ hậu cung, con nối dòng không nhiều, đến lúc đó người vào cung cũng sẽ không ít."

Nhiễm Phong ôn nhu nói: "Cho dù là ai vào cung thì cũng phải ở phía dưới, kẻ nào có thể vượt qua được nương nương?"

Thành Phi nhìn móng tay vừa sơn đỏ, cười nói: "Bổn cung không quan tâm tuyển tú năm sau có ai muốn vào cung. Người vào cung đều là dáng vẻ, điệu bộ đó, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bổn cung để ý chính là thời điểm trước khi tuyển tú, nhất định sẽ có đại phong lục cung. Tuyển tú lần trước phân vị của bổn cung vẫn không thay đổi, có lẽ lần này sẽ cao hơn một chút."

Nghe đến đó Nhiễm Phong cũng trở nên kích động, đôi mắt lóe sáng nói: "Nương nương có thể tấn thêm một bậc sao?"

Thành Phi híp mắt: "Khó mà nói được. Về cơ bản Thấm Thục phi và Kỳ Hiền phi sẽ không thay đổi. Nếu tấn thêm một bậc sẽ là Quý phi, đối với các nàng ấy là hơi sớm. Còn bổn cung, tấn thêm một bậc sẽ là tứ phi. Năm năm, ta còn phải xem tâm tình của Hoàng thượng như thế nào đã. Các phi tần phân vị thấp đều có thể thăng một bậc. Ngươi đi nói với Thẩm Quý nhân một tiếng, rằng mấy tháng tới biểu hiện tốt một chút cho bổn cung, tiến cung đã năm sáu năm, đừng cứ đứng ở phân vị Quý nhân như vậy mãi."

Nhiễm Phong hành lễ đáp ứng.

Người trong hậu cung đều hiểu rõ. Ai cũng biết Hoàng thượng không phải là người ham mê nữ sắc. Nếu Hoàng thượng muốn tấn vị, một nhìn gia thế, hai nhìn con nối dõi, ba xem đức hạnh, bốn chính là thưởng an ủi trước khi tuyển tú.

Ba điều đầu tiên tạm thời không nhắc đến, thì chỉ còn lại điều cuối cùng là dựa vào tuyển tú ba năm một lần, hy vọng Hoàng đế có thể nhớ đến ngươi, cho ngươi một ban thưởng an ủi, thăng lên nửa cấp hay một bậc.

Đặc biệt là phi tần phân vị thấp. Mặc kệ khí trời đã cuối thu, sắp đến mùa đông, các nàng vẫn mặc y phục lòe loẹt, lộng lẫy mỹ lệ, đến Ngự Hoa viên ngắm hoa, chỉ hy vọng "mèo mù vớ cá rán", có thể tình cờ gặp được Hoàng đế đang đi giải sầu.

Phi tần có địa vị cao, có hài tử thì trên cơ bản đều không có động tĩnh, bởi vì các nàng không lo lắng sẽ bị Hoàng thượng quên lãng.

Thực tế trong hậu cung chính là như vậy. Có lẽ Hoàng thượng sẽ quên một nữ nhân, nhưng không có ai lại quên đi hài tử của mình. Chỉ cần có hài tử thì ngươi sẽ không phải là người bị quên lãng.

Thứ mà các phi tần liều mạng cầu xin có được cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.