Tư Thái Cung Phi

Chương 142: Hồi cung



Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai Thái phi.

Chắc là do tâm lý con người tác động nên có vẻ quãng đường quay về kinh thành trở nên ngắn hơn rất nhiều. Thân thể mỏi mệt cũng không thể ngăn nổi tinh thần phấn chấn của mọi người, giống như bước được một bước lại muốn nhanh chóng bước thêm bước tiếp theo vậy.

"Về nhà ăn tết", bốn chữ này đối với mọi người mà nói, như một loại ma lực không sao tả được. Nó thúc giục họ, khích lệ họ, khiến họ trở nên hứng khởi, tràn đầy nhuệ khí.

Hoa Thường ngồi trong xe ngựa, tinh thần hăng hái lên rất nhiều. Khí hậu lúc này vô cùng lạnh giá, thảo nguyên mênh mông nên gió lại càng lớn hơn, thổi vù vù từng đợt.

Một thái giám cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xa giá của Hoa Thường, cất giọng nói: "Hiền phi nương nương cát tường, Hoàng thượng mời người đến ngự giá dùng bữa trưa."

Nghe thấy hai chữ "Hoàng thượng", gương mặt Hoa Thường liền đỏ lên. Nàng nhớ tới hành động càn rỡ trong lều chiên ban ngày hôm đó, khụ khụ hai tiếng rồi mới trả lời: "Bổn cung biết rồi. Ngươi quay về hầu hạ Hoàng thượng đi, lát nữa bổn cung sẽ qua đó."

"Vâng, nương nương." Thái giám thúc ngựa chạy như bay trở về.

Hoa Thường sờ sờ khuôn mặt ửng đỏ của mình, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bực mình vừa xấu hổ. Từ sau ngày đó, dường như Hoàng đế càng thích trêu đùa nàng hơn, ăn ngủ đều cùng nhau không rời. Ánh mắt của hoàng thân quốc thích khi nhìn nàng cũng thay đổi, như thể bọn họ càng thêm kính sợ nàng vậy.

---

Thượng kinh.

Mặc dù vào mùa đông xơ xác nhưng kinh thành vẫn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi tấp nập. Bởi vì sắp đến cuối năm nên người dân vùng khác đến đây thăm bằng hữu, thân nhân ngày càng nhiều hơn. Thế nhưng hôm nay các gian hàng và quán xá trên đường đều đóng cửa, nguyên nhân đương nhiên là thánh giá hồi kinh rồi.

Hoàng cung hào khí ngất trời không chút thay đổi. Tòa cung điện sừng sững uy nghi tráng lệ ở đô thành lớn nhất thiên hạ này vẫn duy trì phong độ trước sau như một của nó, tựa như có thể tồn tại vĩnh viễn cùng với đất trời.

Hoa Thường bước xuống xe ngựa, chân mang ủng thật dày đi trên con đường lát đá màu xanh, trong lòng dâng lên một cảm giác thật khó tả. Trước đây nàng đều mặc cung trang đi trên con đường này nhưng lại không có cảm giác như bây giờ.

Không khí mùa đông ở thượng kinh khô hanh, dường như không có một chút gió nào, mỗi khi thở ra thì hơi thở liền hóa thành một làn khói trắng bay bay.

Đôi môi Hoa Thường gợi lên ý cười, quả nhiên nàng vẫn thích hợp với tòa cung điện này nhất.

Kiếp trước nàng kiên cường, dũng cảm, độc lập, thậm chí là tàn bạo, nhưng kiếp này nàng đã trở thành một con chim hoàng yến, tay trói gà không chặt. Nếu như nàng sống trong gia đình bình dân hoặc ở biên cảnh Nam Man, chỉ sợ nàng không sống quá ba ngày.

Bước vào Thượng Dương cung, Hoa Thường thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đây là nơi chốn của nàng, là nhà của nàng.

"Cung nghênh nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Cung nhân quỳ xuống đất nghênh đón chủ tử trở về sau một thời gian dài xuất cung. Hoa Thường đưa mắt nhìn thẳng một đường, khoan thai đi qua đám người hầu hạ.

"Tần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát tường!" Ngọc Quý tần và An Mỹ nhân cũng đứng trước cửa, hơi nhún người hành lễ.

Hoa Thường bước nhanh về phía trước, vươn tay ngăn cản, nhỏ giọng nói: "Hai vị muội muội không cần đa lễ, thân thể các ngươi nặng nề, nên lấy hoàng tử làm trọng."

Bụng của hai người đã gần tám tháng, dù gặp Đế Hậu cũng không cần hành lễ thì sao Hoa Thường có thể để hai nàng hành lễ với mình được đây?

Ngọc Quý tần còn nhỏ tuổi nên càng thêm vất vả trong giai đoạn mang thai. Thân thể nàng không những không béo lên, trái lại còn gầy đi. Hoa Thường nhìn ánh mắt chờ mong của Ngọc Quý tần, cười nói: "Ngọc muội muội gầy đi rất nhiều. Ở thảo nguyên bổn cung còn cam đoan với Mã Tướng quân rằng Ngọc muội muội mọi thứ đều tốt. Bây giờ nhìn xem, bổn cung trở về thấy Ngọc muội muội thế này giống như vả vào mặt của bổn cung vậy. Nếu để Mã Tướng quân biết được, e là sẽ oán trách bổn cung mất."

Ngọc Quý tần vừa nghe đến tin tức của phụ thân, tinh thần lập tức phấn chấn lên rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Phụ thân tần thiếp có khỏe không? Tây Bắc lạnh lẽo, tần thiếp lo lắng, nhưng lại không giúp được gì."

Hoa Thường vỗ vỗ mu bàn tay của Ngọc Quý tần, an ủi nói: "Mã Tướng quân tất cả đều tốt, Hoàng thượng cũng ủy thác trọng trách cho ông ấy, muội cứ yên tâm."

Dù sao tuổi của Ngọc Quý tần cũng còn nhỏ, khi mới tiến cung thì không sao, nhưng bây giờ nàng mang thai mệt mỏi, trong cung lại nghiêm ngặt tịch mịch, cho nên nàng bắt đầu cảm thấy nhớ nhung người nhà. Hiện tại nàng nghe được tin tức của phụ thân, cũng coi như là được giải toả nỗi khổ tương tư rồi.

Hoa Thường nhìn dáng vẻ của Ngọc Quý tần, thật sự có chút thương tiếc. Dù sao thì Ngọc Quý tần cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Hoa Thường quay đầu nhìn An Mỹ nhân, ôn nhu nói: "An muội muội tất cả vẫn tốt chứ? Thời gian bổn cung xuất cung cũng không ngắn, các ngươi lại không tự chăm sóc bản thân. Ta thấy các ngươi đều gầy đi rất nhiều, là do cung nhân hầu hạ không tốt sao?"

An Mỹ nhân lắc đầu, kính cẩn nhu thuận nói: "Tần thiếp tất cả đều mạnh khỏe, các cung nhân hầu hạ cũng rất cẩn thận chu đáo."

Hoa Thường không nói gì thêm, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay An Mỹ nhân, sau đó mọi người cùng đi vào điện.

Hỏi vài câu quan tâm đơn giản rồi Hoa Thường cho Ngọc Quý tần và An Mỹ nhân trở về tẩm điện của các nàng nghỉ ngơi. Bụng các nàng đều đã lớn, nếu ở bên ngoài có chuyện gì bất trắc xảy ra thì chính là gây ra hoạ lớn rồi.

Ngọc Quý tần và An Mỹ nhân vừa mới rời đi thì Cốc Hương liền tiến vào nói: "Nương nương, Thấm Thục phi đến."

Động tác uống trà của Hoa Thường hơi ngừng lại một chút, sau đó nàng nhàn nhạt nói: "Mời Thục phi tỷ tỷ vào đi." Hoa Thường phất tay một cái, Lan Chi ngầm hiểu, liền cho các cung nhân xung quanh lui xuống hết, chỉ để lại hai người đáng tin cậy.

Thấm Thục phi không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ yểu điệu như trước, uyển chuyển phong tình, là mỹ nhân xinh đẹp nhất, khi cười lộ ra vẻ yêu kiều vô cùng khả ái: "Muội muội đã về rồi, trên đường đi mọi chuyện có tốt không?"

Hoa Thường ôn nhuận cười nói: "Tất cả đều tốt, nhọc lòng tỷ tỷ quan tâm rồi."

Thấm Thục phi ngồi xuống, vô cùng tự nhiên mà nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó cười nói: "Muội muội, quả nhiên là người đi trà lạnh, đây chẳng phải là trà Long Tĩnh của năm ngoái sao? Nội phủ cũng thật là, thấy muội không ở đây liền tắc trách như vậy, đến cả trà mới tiến cống năm nay cũng không dâng lên phần nào!"

Hoa Thường không để ý lắm nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, chẳng qua mấy nô tài làm việc cẩu thả mà thôi, sau này dạy dỗ một chút, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nhớ suốt đời. Trong cung này, cho đến bây giờ, sợ nhất cũng không phải là bị nô tài làm khó hay coi thường, sợ nhất chính là bị tỷ muội thân thiết phản bội..."

Thấm Thục phi thu lại ý cười bên khóe môi, nghe ngữ khí của Hoa Thường có chút không thích hợp. Nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong điện này chỉ có vài cung nhân, hơn nữa tất cả đều là những khuôn mặt mà nàng có thể nhận ra. Điều này nói rõ bọn họ đều là tâm phúc của Hoa Thường, có địa vị thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hoa Thường.

Sắc mặt Thấm Thục phi trầm xuống, ánh mắt liền tập trung lên trên người Cốc Hương đang đứng phía sau Hoa Thường.

Cốc Hương vẫn giống như trước, yên lặng cúi đầu, hai tay đan lại một chỗ. Đúng rồi, là nàng ấy, là cô nương vẫn luôn không bắt mắt này.

Trong nháy mắt Thấm Thục phi lập tức hiểu rõ. Tất cả những việc nàng làm khi Hoàng thượng Tây tuần không thể tránh khỏi tai mắt của cung nữ này.

Hoa Thường chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh lư hương, khẩy một chút hương liệu bên trong, lập tức mùi hương bay ra. Hoa Thường nhìn lư hương cười cười nói: "Tỷ tỷ, ta còn nhớ, Ôn muội muội là người lịch sự tao nhã nhất, cho nên nghiên cứu rất kỹ về huân hương. Long não [1] này tuy bình thường nhưng lại là thứ nàng ấy yêu thích nhất, tỷ có thấy mùi hương này quen thuộc không? Chắc cũng đã lâu Tiêu Phòng cung chưa dùng long não rồi nhỉ?"

[1] Long não: Còn gọi là băng phiến có tác dụng xua đuổi côn trùng, mối mọt, rận rệp trong tủ quần áo. Băng phiến gồm 2 loại: Loại cũ: được sản xuất từ hóa chất Napthalen, điều chế từ than đá hoặc từ quá trình tinh chế dầu hỏa. Loại mới: được làm từ hóa chất Diclorobenzen, có Thể bị ngộ độc dẫn đến tử vong nếu sử dụng không đúng cách.

Sắc mặt Thấm Thục phi nặng nề, sau đó nàng cố gắng nở nụ cười ôn nhu: "Muội muội ngươi vẫn luôn là người vô cùng thông tuệ, xuất thân hay phẩm cách thì đều không thể chê trách được gì. Mặc dù ngươi vào một đầm nước đục như hậu cung này, nhưng vẫn luôn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nên càng khiến cho Hoàng thượng ngưỡng mộ sâu đậm. Ta lập tức liền biết, không giấu được ngươi cả đời."

Hoa Thường cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng: "Đồ chỗ Ôn muội muội đều là cực tốt, đáng tiếc tuổi nàng ấy còn trẻ. Thục phi tỷ tỷ ở Vương phủ và hậu cung đã lâu, Ôn muội muội muốn làm gì, đã làm gì, tin rằng không tránh khỏi tuệ nhãn của Thục phi tỷ tỷ. Chỉ là trước kia ta vẫn luôn không muốn tin mà thôi. Hiện giờ cũng coi như là chặt đứt ý niệm đó, có cái công đạo."

Thấm Thục phi quật cường ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, kiêu ngạo không đổi: "Ngươi căn bản không hiểu, những thứ ngươi có được khiến cho người khác đố kỵ biết bao nhiêu. Hoa Thường, ngươi căn bản là không hiểu được."

Hoa Thường thu lại ý cười trên mặt, yên lặng nhìn Thấm Thục phi một lúc rồi nói: "Hậu cung này kẻ đến người đi, sủng ái này thay đổi bốn mùa, ngươi chỉ là vì đố kỵ với ta thôi sao? Lấy sắc thị quân, sắc suy tình mỏng [2], ngươi và ta đều sẽ có một ngày bị thất sủng! Ngươi muốn nhìn thấy ta thống khổ như vậy sao?"

[2] Dùng sắc đẹp để hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, nhan sắc giảm sút thì tình cảm cũng nhạt đi.

Thấm Thục phi nghe xong cười haha, lệ trong đôi mắt hẹp dài linh động kia chậm rãi tuôn rơi. Thấm Thục phi nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau lau khóe mi, ôn nhu nói: "Cho nên ta mới nói căn bản là ngươi không hiểu. Hoa Thường, ngươi không hiểu đâu."

Thấm Thục phi dứt lời, lập tức vịn tay cung nữ bên cạnh đi ra khỏi Thượng Dương cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.