Không bàn đến việc Hoa Thường vốn là sủng phi trong lòng Hoàng đế, lại càng không nói tới chuyện Thượng Dương cung hiện tại có ba vị Hoàng tử, một vị Công chúa và một vị Thế tử đang đợi Hoàng đế yêu thương, chỉ riêng việc bây giờ Hoa Thường đang mang thai cũng đủ để Hoàng đế không có chuyện gì cũng chạy đến Thượng Dương cung vài chuyến rồi.
Hoa Thường hành sự cũng rất cẩn thận, nếu đã dùng danh nghĩa của Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử để mời Hoàng đế đến đây thì đương nhiên phải để hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt Hoàng đế.
Ngọc Quý tần chưa hết kỳ ở cữ, còn An Mỹ nhân thì vẫn đang điều dưỡng. Đương nhiên nhũ mẫu cũng tinh ý, không muốn chen chân vào bữa cơm tối của Hoa Thường và Hoàng đế. Vì vậy Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều bị nhũ mẫu ôm trong lòng, Hoàng đế hết nhìn tiểu Lục rồi lại nhìn tiểu Thất, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Hai đứa bé này đều khoẻ mạnh cứng cáp, đúng là có phúc khí." Trước đây có không ít hài tử của Hoàng đế chết non, sau khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế thì không xảy ra tình trạng này nữa. Hoàng đế coi chuyện đó như là phần thưởng quý trọng mà trời cao ban cho hắn.
Tiểu Tứ và Viện nhi đều đang ngồi, Viện nhi mặc y phục dày trông tròn quay, bước đi cũng chưa được thành thục. Tiểu Tứ vô cùng thân thiết ôm lấy muội muội, phồng hai má lên, đứng trước Hoàng đế nói: "Tiểu Tứ và muội muội cũng có phúc khí đó!"
Hoàng đế thấy dáng vẻ ghen tị của tiểu Tứ thì càng thêm vui vẻ, cười nói: "Được, được, được, tiểu Tứ của chúng ta đương nhiên là... có phúc khí nhất." Sự yêu thương mà Hoàng đế dành cho tiểu Tứ thật sự thì những Hoàng tử khác không thể sánh bằng. Công chúa thì lại càng khỏi nói, mặc dù Viện nhi đứng cùng một chỗ với tiểu Tứ nhưng ánh mắt của Hoàng đế chú ý đến Viện nhi cũng không kém là bao.
Hoa Thường kéo tay tiểu Tứ và Viện nhi ngồi vào chỗ, cười nói: "Được rồi, được rồi, phụ tử các người mỗi ngày đều chơi đùa như vậy, cơm cũng sắp nguội rồi kìa, mau ngồi xuống ăn đi." Sau đó nàng dặn nhũ mẫu ôm hai tiểu Hoàng tử xuống.
Đương nhiên Hoàng đế ngồi ổn định ở ghế chủ vị, còn gắp đồ ăn cho Hoa Thường và mấy đứa nhỏ, đúng là vô cùng hòa thuận êm ấm.
Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn [1], sau khi cả nhà dùng xong bữa tối ấm áp, tất nhiên Hoàng thượng cũng sẵn tiện ngủ lại ở Thượng Dương cung.
[1] Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn (食不語寢不言): Lúc ăn cơm không nói chuyện, lúc ngủ cũng không nói chuyện.
Tiểu Tứ và Viện nhi đều đã an giấc, Hoa Thường ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng chải đầu, không chút phấn son, không đeo trang sức, trông nàng xinh đẹp một cách đơn thuần và tinh khiết. Hoàng đế dựa đầu vào giường nhìn nàng, khoé miệng mỉm cười.
Hoa Thường quay đầu nhìn Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp thấy mấy ngày nay tinh thần của Hoàng thượng dồi dào, xem ra tâm tình không tệ. Cũng sắp đến ngày mừng thọ của Thái hậu rồi. Năm nay là chỉnh thọ [2], thần thiếp nghe Hoàng hậu nương nương nói, trong cung muốn tổ chức lớn một chút cho náo nhiệt. Chỉ là thân thể này của thần thiếp không đảm đương nổi, phỏng chừng không thể giúp đỡ được gì."
[2] Chỉnh thọ (整壽): Sanh thần cho người tròn tuổi, ví dụ 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi...
Hoàng đế cười cười, lên tiếng nói: "Nàng cứ dưỡng thân thể cho thật tốt, sinh hạ Hoàng tử chính là thọ lễ tốt nhất dành cho mẫu hậu."
Hoa Thường nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp nghĩ sắp đến thọ đản của Thái hậu nên trong cung sẽ bắt đầu nhốn nháo, đến lúc đó chỉ sợ cũng không rảnh lo bên ngoài. Bây giờ thần thiếp đang mang thai, thật sự có chút nhung nhớ mẫu thân. Qua vài ngày nữa thì trong cung sẽ bận rộn, nếu mẫu thân trình thẻ bài tiến cung e là càng thêm phiền, chi bằng để bà vào trước vài ngày, cũng có thể tránh được thời điểm rối ren đó."
Hoàng đế vẫn duy trì nụ cười bên khóe môi, mở miệng nói: "Cũng có lý, nàng nói với Hoàng hậu một tiếng là được."
Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Thường ngừng lại một chút, sau đó nàng nhẹ nhàng nói: "Vâng, thần thiếp đã biết." Hai người an ổn yên giấc, không đề cập tới chuyện đó nữa.
---
Ngày hôm sau.
Lan Chi nhẹ nhàng đấm vai cho Hoa Thường, Thược Dược ở một bên đang bày bếp lò, trên bếp lò còn có ấm trà nóng. Lan Chi mỉm cười, mở miệng nói: "Nương nương, phu nhân có thể tiến cung thăm người sao? Hoàng thượng nói thế nào?"
Nương nương nhà mình trước mặt Hoàng đế gần như là cầu tất ứng (xin là sẽ được), nhưng mà Hoàng hậu sao vậy? Chẳng giống với người trước giờ chỉ có thể ưng thuận với mọi quyết định của Hoàng đế gì cả.
Sắc mặt Hoa Thường hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói chỉ cần báo một tiếng với Hoàng hậu là được."
Lan Chi thấy sắc mặt Hoa Thường không tốt, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Nương nương không vui sao? Hoàng thượng nói cũng đâu có gì sai. Lần này nương nương có Hoàng thượng chống lưng, báo lại với Hoàng hậu nương nương tất nhiên là càng thêm đường đường chính chính, xem Hoàng hậu nương nương còn dám bác thẻ bài của phu nhân hay không."
Hoa Thường khẩy khẩy than củi trong bếp lò một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu là bình thường, tất nhiên lời Hoàng thượng nói không có vấn đề gì, nhưng bây giờ lại làm cho bổn cung cảm thấy có chút kỳ quái."
"Nếu bổn cung đã cố tình nói chuyện này với Hoàng thượng, thì hẳn Hoàng thượng đã nghe ra được ẩn ý của bổn cung, chính là khi mẫu thân tiến cung chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu cản trở, nhưng mà Hoàng thượng lại bảo bổn cung nói với Hoàng hậu. Nếu như ngày thường, bổn cung cũng sẽ không nghi ngờ. Nhưng bây giờ bổn cung đang mang thai, để mẫu thân tiến cung thăm hỏi là điều hết sức bình thường, Hoàng thượng trực tiếp cho phép cũng đâu có phải là chuyện không thể?"
Lan Chi nhẹ nhàng an ủi: "Nô tỳ nghĩ nương nương đa nghi rồi. Nương nương nên nghĩ thoáng một chút, bây giờ người chính là suy nghĩ quá nhiều. Nghiêm Tu nghi... Chuyện của Nghiêm Tu nghi đã trôi qua, nương nương nên buông xuống khúc mắc trong lòng mới phải."
Hoa Thường đỡ trán, cười cười rồi nói: "Có lẽ bổn cung đa nghi rồi, có khi nào trong bụng bổn cung là tiểu nữ hài đa sầu đa cảm hay không?"
Lan Chi "phi phi" vài tiếng, vội la lên: "Trong bụng nương nương nhất định là tiểu Hoàng tử, nương nương đừng nói bậy."
Hoa Thường nở nụ cười ôn nhu, sờ sờ cái bụng, ngẩng đầu nhìn về phía Vị Ương cung, đứng lên nói: "Đi thôi, đi bái phỏng Hoàng hậu nương nương một chuyến."
---
Vị Ương cung.
Hoa Thường ngồi bên dưới, Hoàng hậu mỉm cười ôn hoà nhìn Hoa Thường, thế nhưng bầu không khí trong điện lại vô cùng ngưng trọng.
Lòng Hoa Thường trầm xuống, quả nhiên dự cảm của nàng không sai, Hoàng hậu cự tuyệt yêu cầu của nàng về việc mẫu thân nàng tiến cung vấn an. Hoàng hậu dựa vào cái gì mà dám từ chối yêu cầu chính đáng của nàng sau khi Hoàng thượng đã ngỏ lời như vậy?
"Hiền phi muội muội, muội đừng suy nghĩ nhiều, bổn cung cũng là vì muốn tốt cho muội mà thôi. Thượng Dương cung sắp có thêm một sinh mạng mới, Ngọc Chiêu dung thì lại chuẩn bị chuyển cung, tình hình vô cùng rối ren, cho nên Hoa phu nhân tiến cung lúc này cũng không được hay cho lắm. Đợi tất cả yên ổn rồi thì lại truyền Hoa phu nhân vào lần nữa, thanh tịnh yên tĩnh không phải tốt hơn sao?" Hoàng hậu tươi cười ung dung rộng lượng.
Hoa Thường nhếch khoé miệng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cũng không nhất định phải là mẫu thân tiến cung thăm thần thiếp, thần thiếp không kiều quý đến mức đó. Chỉ là bây giờ thân thể thần thiếp yếu ớt, lại đang mang thai, vì thế gần đây ngủ không được ngon giấc, luôn mơ thấy cảnh trong nhà lúc chưa xuất giá, trong lòng nhất thời suy nghĩ nên thần thiếp mới tới xin Hoàng hậu nương nương cho phép thăm hỏi. Nghĩ đến cũng có chút vô lý, thần thiếp quấy rầy Hoàng hậu nương nương rồi."
Nụ cười của Hoàng hậu đông cứng lại. Yêu cầu này trên thực tế cũng không hề vô lý, đương nhiên cũng không phải là quấy rầy, nhưng chính xác là nàng đã cự tuyệt. Nếu Hoa Thường nói chuyện này ra ngoài thì danh tiếng hiền lương của Hoàng hậu nàng đây cũng chẳng còn nữa.
Hoàng hậu điều hòa lại tâm trạng, ngây ra không biết phải làm thế nào, khẽ động khoé miệng, cất tiếng nói: "Hiền phi muội muội nói quá lời rồi. Muội xem, bổn cung cũng là muốn tốt cho muội, kẻo đến lúc đó muội lại oán trách bổn cung."
Hoa Thường không nói gì nữa, cung kính cáo từ rời đi.
Lan Chi cẩn thận đỡ lấy Hoa Thường, nhìn Hoa Thường không lộ rõ hỉ nộ ra mặt, liền nhẹ giọng nói: "Nương nương đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Hoàng hậu nương nương làm vậy chẳng thấu tình đạt lý gì cả, lạm dụng chức quyền, Hoàng thượng nhất định sẽ không ngồi yên mà bỏ qua đâu."
Hoa Thường hờ hững nói: "Bổn cung không tức giận, Hoàng hậu nương nương cũng không phải là người như vậy. Được rồi, sau này đừng nghị luận về chuyện này nữa, về thôi."
Lan Chi đỡ Hoa Thường lên kiệu, không dám nói nữa.
Hoa Thường ngồi yên ổn trong kiệu, liếc mắt nhìn về phía Kiến Chương cung, hơi mím môi. Hoàng hậu luôn làm việc cẩn thận, sau khi có Thái tử thì lại càng độ lượng khoan dung, sao có thể dễ dàng đắc tội với sủng phi địa vị cao như nàng? Huống chi bây giờ nàng còn đang có thai, chính là yêu cầu vô lý cũng có thể trở thành có lý, sao Hoàng hậu có thể mạo hiểm đắc tội với nàng khiến cho Hoàng thượng để mắt tới đây?
Có thể khiến Hoàng hậu kiên định như vậy chỉ có hai người là Hoàng đế và Thái hậu.
Thái hậu đã lớn tuổi, từ lâu bà đã không còn quan tâm tới thế sự, lại càng không nhúng tay đến chuyện trong hậu cung. Thân chất nữ Ngô Tiệp dư của Thái hậu bây giờ vẫn còn đang bị ghẻ lạnh ở trắc điện Tiêu Phòng cung kia kìa. Trừ ngày tết ra, Thái hậu cũng không thăm không hỏi, cho nên khả năng lão nhân gia bà muốn chỉnh đốn Hoa Thường không cao lắm.
Như vậy, chỉ còn lại mỗi Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn luôn đối đãi với nàng rất tốt, tâm tư tình cảm của nàng cũng đặt ở hắn, chưa làm sai chuyện gì. Hoàng đế vốn không có lý do gì để làm vậy, nhưng nếu hắn đã căn dặn Hoàng hậu như thế thì nhất định là có lý do.
Hoa Thường hơi quay đầu nhìn Lan Chi ở bên ngoài, lên tiếng nói: "Lan Chi, nghĩ cách ngầm liên hệ với người nhà của bổn cung, bảo Thược Dược hành sự đi. Nàng ấy làm việc cẩn thận, bổn cung cũng yên tâm hơn."
Trong lòng Lan Chi cả kinh, cung phi trao đổi tin tức với bên ngoài chính là trọng tội. Mặc dù có không ít phi tần cũng ngầm làm như vậy, nhưng Hoa Thường chưa bao giờ vượt qua điều cấm kỵ này.
"Vâng, nương nương, nô tỳ biết rồi." Lan Chi thấp giọng trả lời.
Bất luận Hoàng đế xuất phát từ mục đích gì, kết quả bây giờ chính là Hoa Thường không thể gặp được mẫu thân. Hoa Thường dựa theo kết quả cũng đoán được vài phần, nhất định là có liên quan đến gia đình nàng, cho nên Hoàng đế không muốn nàng biết bây giờ.
Lời của Nghiêm Tu nghi nói trước khi chết vẫn còn vang vọng bên tai Hoa Thường, thật ra Nghiêm Tu nghi đã đạt được mục đích. Bởi vì mặc dù Hoa Thường vẫn cư xử với Hoàng đế trước sau như một, thậm chí là càng thêm kiên định, thế nhưng sự kinh hoảng trong lòng nàng thì không thể lừa được người. Phần tình cảm dùng vài năm mới tích góp được này đang đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Giữa hai người, nếu một người trong đó làm dao động sự tín nhiệm của ngươi với người còn lại, như vậy bất luận có chuyện gì phát sinh đi nữa, thì ngươi đều không tự chủ được mà nghĩ đến... kết cục tồi tệ nhất, đây là bản năng phản ứng tự vệ của con người.
Hoa Thường chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng. Bây giờ chỉ có hài tử trong bụng này mới có thể đem lại cho nàng cảm giác an toàn thật sự.
Đúng, Hoa Thường tỉnh táo lại. Nàng có rất nhiều, có nhi tử, có nữ nhi, có dưỡng tử, còn có hài tử chưa được sinh ra nữa. Chỉ có người thân của mình mới có thể đem lại cho mình cảm giác an toàn, mà Hoàng đế thì không phải là người thân của nàng, cho nên cảm giác an toàn của nàng cũng không xuất phát từ nam nhân đó.