Tư Thái Cung Phi

Chương 152: Mười một năm sau



Edit: Phương Tu dung.

Beta: Tiên Thái Phi.

Thời gian trôi qua như nước chảy, lẳng lặng mài mòn sỏi đá. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, trong nháy mắt đã đi xa.

Mười một năm sau.

Sáng sớm, Vị Ương cung.

Hoàng hậu một thân cung trang màu vàng sáng ngồi trên ghế chủ vị, nếp nhăn nơi khóe mắt càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng nụ cười trên gương mặt thì lại thêm ôn hòa, tạo cảm giác vô cùng gần gũi, giọng nói ung dung mang theo vài phần trầm ổn lắng đọng, ôn hòa nói: "Hôm nay các muội muội đều tập hợp đầy đủ, bổn cung vô cùng vui vẻ. Đều là những nữ tử xinh đẹp như hoa cùng tụ hội một chỗ, muôn màu muôn sắc, so với người già cỗi như vỏ quýt giống như bổn cung đây, nhìn các muội thật là thoải mái."

Đức phi cũng hùa theo cười nói: "Hoàng hậu nương nương nhìn chúng ta đến phát chán rồi, hận không thể có thêm nhiều hơn nữa mấy tỷ muội trẻ trung tràn đầy sức sống đấy."

Thấm Thục phi đã lớn tuổi, không còn dung mạo kiều mỹ như năm đó nữa. Nhiều năm qua đi, khí chất của Thục phi cũng dần trở nên bình ổn, toát ra một phong vị khác, thanh âm trầm tĩnh: "Đức phi nói sai rồi, bây giờ Hoàng hậu nương nương vui vẻ không phải vì nhìn tỷ muội đôi mươi trẻ trung, mà là vì con dâu đôi mươi xinh đẹp đấy."

Ninh Phi cũng cười nói: "Hiện tại nghĩ đến con dâu chắc không phải chỉ riêng mình Hoàng hậu nương nương đâu nhỉ? Quý phi tỷ tỷ và Thục phi tỷ tỷ e là cũng không tránh khỏi chuyện này." Vào năm Hưng Trinh thứ mười lăm, Ninh Chiêu nghi được tấn vị lên Chính Nhị phẩm Phi, nhi tử cũng đã cưới nương tử, được bế tôn tử trên tay. Hiện tại vạn sự đều mãn túc, cho nên tinh thần của Ninh Phi đã tốt hơn rất nhiều, không còn sa sút nặng nề như trước kia nữa.

Hoa Thường nghe nhắc đến tên mình thì khẽ nâng mi mắt lên. Hôm nay, nàng mặc váy áo thêu hoa mai khói sương sông nước, trên búi tóc nghiêng nghiêng cài bộ diêu hoa hải đường bằng vàng đính tua rua châu ngọc. Trang sức trên đầu phản chiếu ánh sáng càng làm nổi bật lên nhan sắc yêu kiều như hoa, khiến người say mê của nàng.

"Tuy kỳ tuyển tú năm nay sắp đến, nhưng bổn cung lại không vội. Thân thể tiểu Tứ yếu ớt, chờ thêm mấy năm nữa cũng không sao. Nếu như thiếu người chăm sóc thì nạp thêm một trắc phi cũng tốt, còn chính thất thì phải chọn lựa kỹ càng, chọn nhà nào tốt mới được." Hoa Thường mỉm cười ôn nhu, dường như thời gian vì muốn duy trì mỹ mạo thanh khiết của nữ nhân này mà đứng lại vậy.

Nhiều năm qua đi, quan hệ giữa Thấm Thục phi và Hoa Thường không còn tranh phong như trước nữa, hai người đã ôn hòa hơn, về sau thì lại càng khách khí: "Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử bằng tuổi, cũng đã được mười bảy, đến tuổi phải lo rồi, chờ thêm ba năm nữa thì là hai mươi. Hơn nữa, nghe nói tố chất của những tú nữ lần này thật không tồi, vừa lúc có ba vị Hoàng tử muốn lấy chính thất. Trước không nói đến Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử, nhưng năm nay Thái tử cũng đã mười tám, Hoàng thượng nói nhất định phải chọn một quý nữ làm Thái tử phi đấy."

Hoàng hậu nghe nói đến Thái tử liền tươi cười, mở miệng nói: "Kỳ tuyển tú ba năm trước, Hoàng thượng đã để ý hộ cho Thái tử, tiểu Tứ và tiểu Ngũ rồi, chẳng qua không vừa mắt ai nên lại kéo dài thêm ba năm, bổn cung thấy mà sốt ruột. Tuổi của Thái tử cũng không còn nhỏ nữa, cho dù lần này chọn được Thái tử phi thì thành hôn cũng phải qua năm sau. Ôi, không biết đến lúc nào bổn cung mới được bế tôn tử đây."

Hiện tại, Thái tử Trần Nghiễm đã có một vị Trắc phi và một vị Thứ phi. Trắc phi sinh được một nữ, Thứ phi sinh được một nam, chẳng qua Hoàng hậu đương nhiên không để tôn tử thứ xuất vào trong mắt. Theo lý mà nói, nhất định Hoàng hậu sẽ càng thêm mong chờ tôn tử của chính thất, là người thừa kế danh chính ngôn thuận.

Còn về ân oán nhiều năm giữa Thấm Thục phi và Hoàng hậu, đến nay hai người vẫn chưa giải quyết. Chỉ là Thấm Thục phi không còn là đệ nhất sủng phi như mặt trời ban trưa của năm đó nữa, bây giờ nàng rất khó mà phân định cao thấp với Hoàng hậu. Nhưng nếu có thể tìm ra được chỗ sơ hở của Hoàng hậu, nàng cũng nhất định không bỏ qua: "Hoàng hậu nương nương vì Thái tử điện hạ mà hết lòng lo nghĩ. Kỳ tuyển tú lần này, Hoàng hậu nương nương cần phải lựa chọn cho cẩn thận, đừng để bị hoa mắt. Nếu người chọn được rồi thì ngầm báo cho chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ bắt đầu xem xét."

Hoàng hậu nghẹn một hồi, trong số các tú nữ tốt, tất nhiên sẽ ưu tiên cho Thái tử chọn trước. Có điều Thục phi nói ra lời này liền biến thành ý vị khác, có chút đả thương người.

Huống chi, thật sự là Hoàng hậu không có nhiều quyền quyết định đối với con dâu của nàng. Nhiều lắm thì nàng chỉ có quyền lên tiếng, cuối cùng vẫn phải nghe theo lời của Hoàng đế, thậm chí ngay từ đầu Hoàng đế đã tự mình làm chủ. Thái tử phi tương lai sẽ là Hoàng hậu, là quốc mẫu, đây không còn là việc nhà hay việc của hậu cung nữa, mà là đại sự quốc gia. Mặc dù không thể gióng trống khua chiêng thảo luận trên triều, thế nhưng đương nhiên một phụ nhân như Hoàng hậu thì không thể làm chủ được.

Hoa Thường lãnh đạm mà nhìn, cười nói: "Kỳ tuyển tú lần trước không phải Hoàng hậu nương nương đã chọn lựa rất lâu sao? Còn truyền ra rất nhiều lời đồn đãi, đáng tiếc lại không chọn được ai. Hoàng hậu nương nương cũng thật là, sớm biết Thái tử không muốn thì thần thiếp đã chọn một người cho tiểu Tứ rồi. Lần tuyển tú lần này, Hoàng hậu nương nương không được lừa chúng thần thiếp nữa đâu đấy."

Lời này của Hoa Thường càng có ý chê trách hơn, câu nào cũng nhắm vào Hoàng hậu.

Mười mấy năm qua, quan hệ giữa Hoa Thường và Hoàng hậu có thể nói là chuyển biến xấu kịch liệt, nguyên nhân không phải xuất phát từ Hoàng hậu hay Hoa Thường, mà là từ Thái tử và tiểu Bát.

Không biết vì sao giữa Thái tử và tiểu Bát, có thể là do tương khắc bẩm sinh, cứ ở cùng một chỗ là khắc khẩu. Thái tử luôn mang bộ mặt giáo huấn tiểu Bát, mà tiểu Bát thì ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi, nên cũng không chịu lép vế trước Thái tử. Ai cũng biết hai người này bất hòa với nhau, Hoàng thượng cũng không có cách gì cứu vãn. Một bên là người kế vị hắn coi trọng, một bên lại là ấu tử hắn thương yêu, nên hắn chỉ đành yên lặng đứng ở giữa mà thôi.

Cũng vì vậy mà quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoa Thường càng ngày càng căng thẳng. Mặc dù vẫn chưa xé rách mặt nạ của nhau, thế nhưng giữa hai người thì không thể thiếu chuyện châm chọc đối phương.

Hoàng hậu nghe những lời như vậy, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Nàng không muốn xung đột với Hoa Thường. Không ai ngờ được rằng nữ nhân này gần hai mươi năm mà vẫn duy trì được thánh sủng không hề suy giảm. Ngày thường đả kích nhau một chút cũng không sao, nhưng hiện giờ gần tới kỳ tuyển tú, Hoàng hậu cũng không muốn phát sinh thêm chuyện.

Hoàng hậu muốn chọn cho Thái tử một vị quý nữ tốt về tất cả mọi mặt, nhưng đáng tiếc, còn có Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử ở một bên. Khoan nói đến Ngũ Hoàng tử cha không thương mẹ không yêu kia mà nói về Tứ Hoàng tử trước. Nếu Hoa Thường thật sự coi trọng vị quý nữ nào đó, dựa vào sức ảnh hưởng của Hoa Thường đối với Hoàng đế, lại thêm hoàn cảnh đặc thù của Tứ Hoàng tử mà nói, thì cho dù trong lòng Hoàng đế muốn chọn nữ tử đó làm Thái tử phi, chỉ sợ cũng sẽ đáp ứng với Hoa Thường mà nhường cho Tứ Hoàng tử.

Loại chuyện hoành đao đoạt ái [1] này, không chỉ mình Thái tử có khả năng thực hiện, mà đương nhiên người khác cũng có thể làm, chỉ là nước cờ của ai cao hơn mà thôi.

[1] Hoành đao đoạt ái (橫刀奪愛): Người thứ ba xen vào cướp đoạt một nửa của người khác bằng mọi cách.

Hoàng hậu ấm áp cười nói: "Đều là người trong nhà, con dâu của ai thì cũng là con dâu của bổn cung cả. Bổn cung không dám nói sẽ coi như con mình, nhưng vẫn có thể yêu thương bình đẳng. Quý phi muội muội, Thục phi muội muội yên tâm, tuyển Hoàng tử phi là chuyện lớn biết bao nhiêu, phải chọn lựa tỉ mỉ mới được."

Thẩm Vinh hoa trong cung Đức phi, vào năm Hưng Trinh thứ mười một sinh được một nữ nhi là Ngũ Công chúa, tấn vị Tiệp dư, cười nói: "Ôi kìa, sao toàn nói về chuyện của các Hoàng tử không vậy. Bây giờ cũng có hai vị Công chúa đang đến tuổi rồi đấy, Thục phi tỷ tỷ nên bắt đầu xem xét cho Nhị Công chúa và Tam Công chúa là vừa, chúng nó cũng không còn nhỏ nữa."

Nhị Công chúa là Hoa Chi Công chúa, nhỏ hơn Thái tử một tuổi, bằng tuổi với Tứ Hoàng tử nhưng sinh thần thì sớm hơn mấy tháng, năm nay tròn mười bảy. Tam Công chúa thì nhỏ hơn một tuổi, vừa đúng mười sáu.

Công chúa hoàng gia thường thì đều gả muộn, nhưng hôn sự sớm đã được định sẵn rồi. Sở dĩ hôn sự của Nhị Công chúa trì hoãn cho đến bây giờ là do thân thể của Nhị Công chúa hư nhược, vừa sinh ra đã yếu ớt, cả ngày nhược liễu phù phong [2]. Thục phi vẫn luôn lo lắng, hi vọng có thể gả Nhị Công chúa đến nhà mẹ đẻ của mình, nhưng Hoàng thượng lại không đồng ý, vì vậy mà kéo dài đến hiện tại. Tam Công chúa là muội muội, nếu bàn về chuyện xuất giá trước thì không được hay cho lắm.

[2] Nhược liễu phù phong (弱柳扶風): Yếu đuối mỏng manh như cành liễu đung đưa trong gió.

Mà năm nay Tứ Công chúa chỉ mới mười bốn, Hoa Thường cũng không vội, trong lòng nàng càng hi vọng nữ nhi có thể ở bên cạnh nàng lâu hơn một chút, giúp nàng lưu tâm đến Hoàng đế. Còn Ngũ Công chúa Trần Tường của Thẩm Tiệp dư thì vừa tròn mười tuổi. Các Công chúa càng ở hàng dưới thì càng nhỏ tuổi nên không cần phải bàn tới.

Thục phi vì hôn sự của nữ nhi mà lo lắng hết lòng, dù sao cũng để tâm hơn so với hôn sự của Ngũ Hoàng tử, mở miệng nói: "Tuổi Hoa Chi cũng đã lớn, chỉ là thân thể của nó... Ôi, con bé giống ta, là người không có phúc, ta chỉ hi vọng con bé có thể gả đến nhà nào thư thái một chút."

Triệu Cơ trong cung Thục phi, bây giờ đã là Triệu Quý nhân, vào năm Hưng Trinh thứ mười ba bởi vì hạ sinh được một nhi tử nên nhảy liền ba cấp, tốt xấu gì cũng có vốn liếng nói chuyện trước mặt những phi tần địa vị cao khác: "Thục phi tỷ tỷ đừng buồn nữa. Hoa Chi Công chúa được Hoàng thượng sủng ái từ nhỏ, hôn sự của con bé, tất nhiên trong lòng Hoàng thượng đã có cân nhắc, sao có thể bạc đãi với con bé đây?"

Thục phi vỗ vỗ lên mu bàn tay của Triệu Quý nhân, rất là vui mừng. Đối với trợ thủ đắc lực này, Thục phi vô cùng hài lòng. Triệu Quý nhân qua thời gian bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều. Cửu Hoàng tử Trần Yển của nàng bây giờ được dưỡng dưới gối của Thục phi. Thục phi thân cận với Cửu Hoàng tử hơn Ngũ Hoàng tử rất nhiều. Thực chất mà nói, Thục phi khá ghét bỏ Ngũ Hoàng tử, cho nên không thân cận cũng là chuyện bình thường.

Ngọc Chiêu dung, vào năm Hưng Trinh thứ mười lăm sinh được một vị Công chúa, là Lục Công chúa, tấn vị lên Phi, là một nữ nhân vô cùng thuận buồm xuôi gió trong hậu cung, sinh được một nam một nữ, địa vị được củng cố. Đặc biệt là nàng vẫn còn trẻ tuổi, nên khi nói chuyện hay hành sự đều mang theo vài phần ngay thẳng: "Ấu đệ của thần thiếp năm nay mười bảy, bằng tuổi với Hoa Chi Công chúa. Nếu Thục phi tỷ tỷ coi trọng thì gọi hắn đến nhìn một chút, có phương án dự phòng cũng tốt."

Lời này vừa nói ra thì mọi người đều cười. Tất nhiên, lời này của Ngọc Phi cũng chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng nếu Thục phi thật sự động tâm, vậy thì xem ra cũng có vài phần thật lòng.

Đương nhiên Thấm Thục phi rất vừa lòng với gia thế của Ngọc Phi. Mấy năm nay Mã gia càng lúc càng lẫy lừng, nhưng mà đó là nhà tướng môn, vô cùng cục mịch quê mùa. Thục phi lo lắng sức khỏe của Hoa Chi Công chúa không chịu nổi loại không khí thô kệch như vậy, cho nên nàng không suy xét đến. Nàng vẫn muốn chọn cho nữ nhi một gia đình có dòng dõi thư hương mà thôi.

Vào năm Hưng Trinh thứ mười lăm, Tiết Quý nhân tiến cung. Hai năm sau nhờ sinh được một nữ nhi nên có chút địa vị, tấn vị thành Vinh hoa, bây giờ nàng đang ở Trường Nhạc cung của Ninh Phi. Ninh Phi chăm sóc Thất Công chúa bốn tuổi của Tiết Vinh hoa vô cùng tận tâm, cho nên cuộc sống của Tiết Vinh hoa cũng không tồi, có chút phong thái phú quý trên người. Khi nàng cười lên còn có vài phần ưu nhã, trêu ghẹo nói: "Thất Công chúa năm nay mới bốn tuổi, Ngọc Phi tỷ tỷ cũng có chất tử bốn tuổi, hay là cũng cho chúng ta xem mặt một chút đi."

Mọi người lại được một trận cười to.

Đều là các phi tần có địa vị và có hài tử nói chuyện, còn những phi tần khác, cho dù phân vị không thấp, nhưng cũng rất khó chen miệng vào, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tinh tế tươi cười phụ họa mà thôi. Hoàng đế đã bốn mươi tám tuổi, hậu cung bây giờ có rất ít người tiến vào. Cho dù tuân theo quy củ mà tiến cung thì cũng rất khó được sủng ái. Mà cho dù được sủng ái đi nữa, nếu như không có con cái thì cũng vô nghĩa.

Đến nỗi kỳ tuyển tú này, Hoàng đế đã sớm nói, về sau sẽ không chọn người cho hậu cung nữa, mà chỉ dùng để chỉ hôn, nạp thiếp cho Hoàng tử và tông thân mà thôi.

Mọi người đen tối suy đoán, có phải Hoàng đế đã "Không được" hay không, có điều không ai dám nói ra, còn vì việc này mà ca tụng Hoàng đế không thích nữ sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.