"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu cát tường." Nam nhân một thân long bào hoàng sắc (màu vàng) hơi khom lưng, khoé miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nam nhân này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, khóe mắt cũng đã ẩn hiện vài nếp nhăn qua năm tháng. Khuôn mặt không được coi là tuấn mỹ, chỉ gọi là bình thường nhưng thân hình cao lớn kia luôn hiện ra khí thế nội liễm.
"Miễn lễ, hoàng nhi mau lại đây ngồi đi." Trên ghế chủ tọa là một phụ nhân phong thái ung dung, tóc đã hoa râm, thoạt nhìn đã hơn năm mươi tuổi. Nếp nhăn trên mặt cũng không làm mất đi vẻ mỹ lệ của bà, ngược lại có một loại khí chất trầm tĩnh, nhu hòa được tích lũy dần theo năm tháng.
Trần Chương Đế bước từng bước trầm ổn đến bên người Thái hậu, ngồi xuống nói: "Thân thể mẫu hậu đã bình phục chưa? Hiện giờ trời chuyển sang đông, thời tiết lạnh đi, mẫu hậu phải cố gắng bảo trọng phượng thể."
Thái hậu nắm tay Hoàng đế, ánh mắt thêm phần ôn hòa mềm mại: "Thân thể mẫu hậu bây giờ rất tốt, ngược lại Hoàng thượng cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ai gia biết Hoàng thượng chính sự bận rộn nhưng đừng để bản thân suy kiệt".
Trần Chương Đế gật đầu: "Trẫm nhớ rồi."
Vương triều Đại Lương từ khi thành lập đến nay vẫn luôn thi hành chính sách "Lấy hiếu trị quốc". Đương kim thánh thượng càng là người chí hiếu, sớm tối chăm chút chưa bao giờ bỏ sót.
Trước đây Thái hậu là Quý phi của Tiên hoàng, phong hào Ninh. Tiên Hoàng hậu mất sớm, hậu cung của Tiên hoàng vẫn luôn do Ninh Quý phi và Nhu Quý phi quản lý.
Dưới gối Ninh Quý phi có Tam Hoàng tử và Tứ Công chúa. Tam Hoàng tử chính là đương kim Hoàng thượng. Tứ Công chúa hiện giờ có phong hào Thục Nhàn Trưởng Công chúa, gả xa cho tướng lãnh ở biên cương.
Dưới gối Nhu Quý phi lại có Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, năm đó cũng chính là đối thủ cạnh tranh ngôi vị. Còn hiện giờ, Tứ Hoàng tử được phong Kính Vương, Lục Hoàng tử được phong Thuận Vương. So với những huynh đệ khác hiện tại được phong thân vương, hai người họ thực chất lại không nắm thực quyền, chỉ có tước vị Vương gia, ngày tháng sống ở kinh thành cũng không dễ dàng.
Thái hậu sửa lại vài sợi tóc hoa râm hơi rối, sau lại mở miệng nói: "Lần tuyển tú này chính là đợt đầu tiên sau khi Hoàng nhi đăng cơ, nên trịnh trọng một chút mới phải. Nghe nói phân vị cao nhất là Phi, tiếp đến là Tần, khó tránh khỏi có chút không ưng ý."
Trần Chương Đế cười cười: "Trẫm vốn không tham luyến nữ sắc, hậu cung cũng không phải không có ai. Tuyển vài người là được rồi, thực sự không cần làm cho nơi đó chướng khí mù mịt."
Thái hậu nhìn Hoàng đế, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Hiện giờ hoàng triều này không ai là không hâm mộ hài tử ngoan của mình, bản thân mình cũng vì thế mà thăng làm Thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Nhưng, thực sự là nữ nhân tôn quý nhất sao? Nói cho cùng, Hoàng hậu mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận nhất...
Lần tuyển tú này do Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân chủ trì, cuối cùng chỉ để lại có bốn người! Chuyện này nếu không phải bút tích của nàng dâu hiền lương kia, Thái hậu tuyệt đối không tin.
Thái hậu cũng là phi tử thời đại trước, loại thủ đoạn nho nhỏ này bà thấy nhiều lắm rồi!
Có điều, mặc dù bây giờ Thái hậu có bất mãn thì cũng không làm được gì, Hoàng đế luôn che chở Hoàng hậu, chỉ nói mình không tham nữ sắc. Bà lại là thân sinh của Hoàng đế, đối với vị Hoàng hậu danh chính ngôn thuận này càng không có biện pháp.
Người già rồi, tâm tư cũng không còn mẫn tiệp như xưa nữa. Tự cổ chí kim mẹ chồng nàng dâu vốn luôn là thiên địch, Hoàng đế lại vì Hoàng hậu mà không xem trọng lời nói của Thái hậu bà, sao bà có thể vui vẻ được kia chứ?
Lại nói có lão nhân nào không muốn thấy cảnh con cháu thành đàn, vậy mà Hoàng đế nay đã quá tam tuần, dưới gối cư nhiên chỉ có hai Hoàng tử và một Công chúa, hơn nữa xuất thân đều thấp kém, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Thái hậu không thích Hoàng hậu. Hoàng đế là nhi tử thân sinh của Thái hậu, lão nhân đau lòng Hoàng đế nên không đành lòng quở trách nhưng đối với Hoàng hậu thì ngày càng sinh ra nhiều bất mãn.
"Hoàng nhi, hậu cung ít người ai gia cũng không muốn nói làm gì, chỉ là ai gia nghe nói, ngươi tuyển đích nữ Hoa gia vào cung?" Tay Thái hậu vân vê Phật châu, đạm nhiên hỏi.
Hoàng đế dừng tay một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, là đích nữ Hoa gia."
Thái hậu hơi nhíu mày: "Hồ đồ! Đích nữ thế gia sao có thể tùy tiện tiến cung làm phi như vậy? Người khác nhìn vào không hay, cũng không biết bây giờ Hoa gia suy nghĩ thế nào nữa."
Thái hậu vốn xuất thân vọng tộc, tất nhiên hiểu rõ địa vị đích nữ thế gia. Phi vị nói đến cũng thật dễ nghe, nhưng cuối cùng không phải chỉ là thiếp thất thôi sao!
Hoàng đế hơi cúi đầu nói: "Việc này là do trẫm sơ suất, quả thật là có chút ủy khuất cho Hoa gia rồi. Thế nhưng dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của thiên tử, dân nào không phải dân của thiên tử, Hoa gia còn có gì bất mãn hay sao?"
Hiện tại quyền lực của quân vương đang lên cao, quyền uy Hoàng đế chí cao vô thượng. Quân thượng lại là người tài trí mưu lược kiệt xuất, tuy chỉ mới đăng cơ được ba năm nhưng đã có khí thế của minh quân. Thái hậu tất nhiên biết tâm tư Hoàng đế, đây là vịt chết mà còn cứng miệng. Hoàng đế cũng biết việc này không chính đáng, nhưng vì sao vẫn khâm điểm đích nữ Hoa gia tiến cung?
Khóe miệng Thái hậu lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhi tử của mình, mình còn không biết sao? Là người trọng thanh danh như thế, cho dù không vừa mắt các thế gia khác cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn nho nhỏ, tầm thường này. Mà bà nghe nói, đích nữ Hoa gia trời sinh trầm tĩnh ôn nhu, phong hoa nhã nhặn, mang vẻ đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.
Vương triều cứ ba năm tuyển tú một lần, phàm là nữ tử thế gia, quan lại thất phẩm trở lên, từ mười ba đến mười sáu tuổi đều phải tham gia. Mục đích chính là để hậu cung phong phú, phần tú nữ còn lại có thể tứ hôn cho các thành viên Hoàng tộc hay trọng thần khác. Lần này là tổng tuyển cử.
Bên cạnh đó, tất nhiên cũng có tiểu tuyển chọn. Tiểu tuyển chọn mỗi năm một lần, những nữ tử dân gian gia thế trong sạch sẽ trúng tuyển. Tuân theo nguyên tắc như vậy, mục đích là lựa chọn cung nữ.
Lần này Hoa Thường tham gia, hiển nhiên là tổng tuyển cử. Tuy rằng nhân số tham gia rất nhiều, tưởng chừng như hoa hoa đua sắc, mỹ nữ như mây, kỳ thật lại không phải.
Đầu tiên là giới hạn phạm vi, chỉ trong những nữ tử quan lại thế gia. Vả lại, mười ba đến mười sáu vốn là độ tuổi còn non nớt. Tuy nói lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành chung quy lúc này cũng chưa tới, chỉ được gọi là đáng yêu, xinh xắn.
Nói một câu thật lòng, mỹ nữ đẹp tự nhiên vốn đã ít. Không trang điểm, không phục sức, lại có thể khiến người khác nhìn không rời mắt, mỹ nhân như vậy thật sự lại càng ít.
Ở hiện đại những người đẹp đều là dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ hay mỹ phẩm mới thu hút người khác như vậy, thử để họ tẩy đi lớp phấn đó xem?
Đó là chưa nói đến, son phấn thời này còn thật quá ít ỏi thô ráp, ước chừng chỉ có phấn mặt, son môi, ba loại kẻ lông mày, có khi không trang điểm còn đẹp hơn...
Nói tóm lại rằng, trên đại điện tuyển phi, Hoàng đế vừa nhìn thấy Hoa Thường nhu mỹ phiêu dật (đẹp tự nhiên), là mỹ nữ thanh thủy xuất phù dung (trong sáng, thanh thuần như hoa), tất nhiên không rời mắt được, hơn nữa xuất thân cũng thực không tồi. Chỉ dựa vào điều này, ai cũng không nói được là Hoàng đế tham luyến sắc đẹp, sủng hạnh hạ nữ. Vì vậy nên hắn liền trực tiếp giữ lại thẻ bài.
Có nam nhân nào không thích nữ nhân quốc sắc thiên hương?
Nhi tử này của bà chỉ sợ lúc đó đã ngắm đến ngây người đi? Cho nên cũng không hỏi kỹ xuất thân, chỉ biết là nữ nhi thế gia liền lưu lại thẻ bài.
Thế nhưng sau đó, chỉ được phong Phi vị, thật khiến Thái hậu cực kỳ bất mãn. Đích nữ Hoa gia vốn xuất thân cao quý thế nào, vào cung hẳn nên ở vị trí Quý phi, còn không ít nhất thì cũng phải đứng trong hàng Tứ phi!
Ánh mắt Thái hậu thâm trầm, trong chuyện này nếu không có Hoàng hậu ra tay, bà thật sự không tin. Chỉ sợ là toàn bộ nữ nhân hậu cung kia cũng đều cấu kết với nhau rồi...
Quả thật, thân phận đích nữ Hoa gia vốn bất đồng, lại yêu kiều mỹ mạo như thế, những nữ nhân hậu cung này chắc chắn lo sợ bất an, chỉ có thể hợp lực đè thấp phân vị.
Thái hậu mặt không đổi sắc, hơi bất mãn hỏi: "Phong Phi vị cũng có chút hơi quá đáng, người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi bất mãn với Hoa gia. Tuy lời hoàng nhi nói có đạo lý, thế nhưng cũng không nên rét lạnh tâm của trung thần."
Hoàng đế yên lặng nghe giáo huấn, chờ Thái hậu nói xong mới ngẩng đầu: "Mẫu hậu nói có lý nhưng ngoại trừ Hoàng hậu, những phi tần khác vào cung đều là từng bước lên cao. Nếu bây giờ lại ngay lập tức phong đích nữ Hoa gia đứng đầu Tứ phi, chỉ sợ hậu cung bất bình."
Rồi Hoàng đế lại tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Trẫm biết các thế gia trung tâm vì nước, không màng danh lợi nhưng người ngoài nhìn vào đều nói khí thế thế gia rất lớn. Trẫm làm như vậy coi như áp chế một chút, hào quang vạn trượng cũng không phải chuyện gì tốt."
Thái hậu là phụ nhân thâm cung, tuy nói xuất thân vọng tộc, nhưng cũng biết rằng dính đến chuyện triều chính thì bà không thể nhúng tay, nên chỉ có thể gật gù, cơn tức giận trong lòng đều chuyển đến vị con dâu hiền lương kia rồi.
"Hoàng nhi đã có suy xét của riêng mình là tốt, ai gia cũng sẽ không nhiều lời nữa." Thái hậu liền hạ khẩu khí, trấn an Hoàng đế.
Hoàng đế cũng biết Thái hậu vì mình mà nhọc lòng, vô cùng không đành lòng. Hoàng đế thật là chí hiếu.
"Vậy mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút, chờ các nàng tiến cung, nếu người thích về sau lại tấn phân vị là được." Hoàng đế nắm tay Thái hậu, nhẹ nhàng nói.
Thái hậu gật gật đầu, cười hiền lành: "Ai gia cũng chỉ quan tâm hoàng nhi, đều là ngoại nhân phi tử, sao đáng để ai gia và Hoàng đế nói cả buổi như thế."
Hoàng đế nghe xong, lòng cũng yên ổn lại: "Là trẫm làm mẫu hậu lo lắng."
Thái hậu vươn tay vuốt ve mặt Hoàng đế, biểu tình ôn nhu: "Hoàng nhi tốt, mẫu hậu sẽ không có chuyện gì."
"Vâng."
Hoàng đế rời đi, trong Từ Ninh cung hương khói vẫn mãi lượn lờ.
"Thái hậu nương nương, đã đến giờ Dậu, người nên đi nghỉ sớm một chút." Cung nữ một thân trang phục trầm ổn, tiến lên nhẹ giọng nói.
Thái hậu vẫn như cũ lần tràng Phật châu, biểu tình không rõ, sau đó lại chậm rãi mở miệng: "Ừ, đi ngủ thôi..."
---
Lúc này, Vị Ương cung.
"Hoàng hậu nương nương, sắc trời đã tối, nên nghỉ ngơi sớm đi..." Một cung nữ mặc xiêm y xanh nhạt thấp giọng khuyên nhủ.
Những cung nữ còn lại cũng không dám lên tiếng. Hôm nay vốn là đêm mười lăm trăng tròn, Hoàng đế sẽ nghỉ tại cung của Hoàng hậu nhưng Tổng quản thái giám vừa bẩm báo, Hoàng thượng đã đến chỗ của Thục phi.
Hoàng hậu vẫn mặc thường bào hoàng sắc như cũ, đồ trang sức không phức tạp, đơn giản ưu nhã, khuôn mặt tuy không được xưng là mỹ lệ nhưng cũng thanh tú. Lúc này đây, vị nữ nhân tôn quý này cứ ngồi thẫn thờ như vậy.
"Mama ngươi nói xem, Hoàng thượng đang giận bổn cung sao?" Hoàng hậu xuất thân vọng tộc nhưng lại là chi thứ, phụ thân và huynh đệ cũng không có thế lực gì lớn trong triều, lo được lo mất cũng là điều không thể tránh.
Mama đứng một bên ước chừng đã hơn năm mươi, nhìn nữ hài tự tay mình nuôi lớn giờ đang thương tâm như thế, bản thân cũng không vui nổi: "Nương nương chớ nên nghĩ nhiều, Thái hậu nương nương vẫn luôn kín đáo phê bình người. Hoàng thượng lại chí hiếu nên không đành lòng bác bỏ mặt mũi của Thái hậu thôi. Chính người cũng biết, Thái hậu nương nương vẫn luôn thiên vị Thục phi."
Hoàng hậu hơi cúi đầu, nhịn xuống nước mắt, hít sâu một hơi: "Ta biết, nhất định Hoàng thượng cũng đang giận bổn cung. Lần tuyển tú này, bổn cung có chút dài tay, đây là Hoàng thượng đang ngầm nhắc nhở bổn cung."
Mama nhìn nương nương nhà mình thương tâm, cũng không có biện pháp gì.
Hoàng hậu vô lực dựa người vào mama tín nhiệm nhất, bất giác lộ vẻ mềm yếu: "Bổn cung biết mình bị những phi tử kia lợi dụng, muốn đẩy ta ra hứng gió, thế nhưng ta vẫn làm. Bởi vì chính ta cũng không muốn nhiều người tiến cung cùng chia sẻ sủng ái của bệ hạ, là ta không đúng, không nên đố kị như thế... không nên..."