Tử Thần, Bọn Anh Yêu Em

Chương 41: A! Một phần là lỗi của ta 3



Lạp Ảnh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu “ Một câu truyện tình tốt đẹp đã bị tiểu tổ tông phá hoại sạch sẽ” nói xong nhỏ còn tiếc nuối chật lưỡi. Cô cũng đồng ý gật đầu, thì thào nói “ A! Một phần là lỗi của ta nhưng phần lỗi quan trọng nhất không phải ngươi sao con nhóc kia” , nhỏ bị cô nhìn chằm chằm đầu hàng nói “ Ok Ok tất cả đều là lỗi của con hết, tại con đưa người vào cái thế giới này nên mới như vậy, được chưa?” . Cô không thèm liếc mắt nhìn nhỏ “ Đó là sự thật, ngươi làm như ta ép ngươi không bằng” .

“ oa , ăn hiếp người quá đáng” nói xong nhỏ chạy một mạch đi, nhưng chưa đầy 5s nhỏ đã quay lại. Nhỏ hớn hở nhìn cô “tiểu tổ tông tại sao người lại lựa chọn tốt nghiệp sớm như vậy, là do người chán nhìn bản mặt của tên nam chính Thần Ức Minh hay là có nguyên do nào đó?” nhỏ hưng phấn hỏi cô nếu bây giờ đem so sánh nhỏ với cánh nhà báo, ân cũng không khác biệt cho lắm. Cô liếc mắt, hừ mũi nhìn nhỏ “ Điều này có liên quan đến ngươi”, nhỏ ủy khuất nhìn cô, gặp cô không có ý tứ gì liền một mạch chạy ra khỏi phòng cũng không quên bỏ lại một câu “ Oa , ghét nhất là tiểu tổ tông” .

Lcazh dựa vào cửa phòng mỉm cười với cô “ Lần này lại chọc con nhóc kia gì vậy?” , cô bình tĩnh đáp “ Con nhóc hỏi vì sao lại muốn ra trường sớm như vậy có phải là vì tên Thần Ức Minh kia không?” . Nhắc đến tên Thần Ức Minh, Lcazh ánh mắt ám ám lại , lại nghĩ đến lúc đó thật sự là ra tay quá nhẹ mà. Thần Ức Minh nghe được câu này của Lcazh chắc tức muốn nổ phổi luôn, đánh hắn hại hắn nằm viện gần một tháng vậy mà còn gọi là quá nhẹ. Nằm tào!

Cô nghi hoặc nhìn Lcazh “ Anh cũng tò mò sao?” , hôn nhẹ lên môi nhỏ hắn mỉm cười nói “ Dù sao đi nữa , bảo bối em vẫn là của anh, người anh yêu nhất” . Từ trong lòng hắn cô rầu rĩ đáp “ Ân” . Bạch Dật nhìn hai người khẽ ho vài tiếng “ Khụ... cơm trưa đã chuẩn bị xong, hai người xuống ăn đi. Lúc nào Bạch Dật hắn cũng để ý tại sao lúc nào tình cảnh cô cùng ai đó ôm ấp ngọt ngào là hắn sẽ chạy lại phá đám nhỉ? Cảm giác giống nhân vật phản diện trong phim truyền hình ghê.

-------

“Đi thôi, nào ta cùng đi picnic của trường thôi, let's go, go” nhỏ hưng phấn rời giường, chạy đến phòng cô, vì thuận tiện 'bảo vệ' cô khi linh hồn dung hợp Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La đã quyết định chuyển sang nhà cô luôn nhưng ai biết được mục đích có phải vậy không? Đáp án dĩ nhiên là :KHÔNG. Cô bây giờ yếu đuối như con người rồi, Lcazh không ngu ngốc gì để tên Bạch Dật ở riêng để chiếm tiện nghi của cô đâu. Nhưng Lcazh à, dường như hắn đã quên sự có mặt của Bảo Thiên thì phải. Lạp Ảnh đương nhiên đến đây xem diễn rồi, còn Tu La ư? Cái tên thê nô đó thì Lạp Ảnh ở đâu thì hắn ở đó rồi.

Bạch Dật dùng xe trong nhà đưa mọi người đến trường, nhìn số học sinh sức sống tràn trề hắn lại hoài niệm lại , hắn phục vụ cô khi hắn mới 15 tuổi, hắn là cô nhi nên việc làm hắn rất đỗi vui mừng, hắn nhận chăm sóc tiểu thư của Hàn thị, cô bé vô cùng nhút nhát, ấn tượng đầu tiên với cô là một mái tóc rối bù không thấy rõ khuôn mặt, quần áo lấm lem, thân thể nhếch nhác dơ bẩn, người lại rất ốm, không nhìn ra dáng dấp của một tiểu thư tập đoàn lớn cả. Nghĩ lại lúc đó hắn còn thấy mình may mắn tuy không có cha mẹ, nhưng có viện trưởng và bạn bè, còn cô hoàn toàn không có gì cả, mà không phải ,đó là cô chủ của hắn còn bây giờ là cô hai người là khác nhau, nhưng số phận của cô chủ thật sự là thảm. Bây giờ cô chủ như thế nào? Đang ở thiên đường chăng?

Còn nói về Hàn Như Nhi thật ư? Vâng , đang ở trạng thái linh hồn Hàn Như Nhi vô cùng ngây thơ mà đánh từng người trong trường tuy nhiên vô vọng. Hàn Như Nhi rất bực tức lên án với cô “ Khi nào thì mới chịu báo thù cho ta, ta chán quá” , Phong Lãng lắc đầu vỗ vai Hàn Như Nhi “ Tuỳ tâm tình của cô ấy, ngươi đừng chọc giận cô ấy, lúc tức giận rất là đáng.... Ai u tên nào.... Á Hoàng Linh ngươi đang làm gì ở đây, à không sao ngươi lại ở trạng thái linh hồn” Phong Lãng lấp bắp nhìn Hoàng Linh đang trong trạng thái linh hồn. Hoàng Linh khinh bỉ nhìn hắn “Đương nhiên là nhờ cô ấy rồi, ta cũng rất muốn đi picnic chung với mọi người nhưng cái luật lệ biến thái của cái nhà trường này là không cho phép mang động vật theo”, nói đến đây là Phong Lãng đủ hiểu.

Lạp Ảnh nhìn bốn người - Hàn Như Nhi, Phong Lãng, Hoàng Linh và đại thúc Trầm Đào, cười tủm tỉm, “bốn người nghĩ ra kế sách gì để thư giãn chưa, chậc ở trạng thái đó khó chơi lắm nha“.

Hàn Như Nhi, Phong Lãng, Hoàng Linh, Trầm Đào : Kẻ này đang chơi chúng ta à?

Tu La nhìn bốn người dần dần xuất hiện đám mây đen trên đầu rất có lòng mà lôi kéo Lạp Ảnh lên xe, mà ở bên chỗ cô, Lcazh, Bạch Dật không khí cũng chẳng hoà dịu chút nào. Bạch Dật mỉm cười ôn nhu nhìn cô “Đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc bản thân” , Lcazh tự nhiên khoát lên vai cô cười khiêu khích nhìn Bạch Dật “ Có ta ở đây đương nhiên không sao?” , Bạch Dật vẫn ôn nhu cười nhưng trong mắt đã vô cùng ám nói “ Có ngươi ta mới lo” , Lcazh cười rạng rỡ “Vậy sao?” . Lạp Ảnh nhìn ba người 'mắt đưa mày lại ' có lòng hô to “Xe chuẩn bị đi, ba người có cần luyến tiếc vậy không?” , hai người đồng thanh hừ rồi mới đưa cô lên xe. Nhìn xe lăn bánh đi Bạch Dật thở dài, trường tổ chức đi 3 ngày 2 đêm, cô đi rồi hắn biết làm sao đây .

'Ring... Ring' “Có là phải Bạch Dật tiên sinh không?”

“ Là tôi”

“Tôi đến từ.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.