"Hôm nay là đại hôn của hoàng huynh của ngươi, sao lại đến nơi này?" Lam Khanh Khanh thấy hắn đứng trên chiếc cầu gỗ nhìn những con cá đang bơi bơi đưới hồ, vài đoá sen đang nở rộ
"Cũng chưa chắc, từ trước đến nay ta chưa thấy hắn thích một nữa nhân đến như vậy", Lam Khanh Khanh gật gù "Chưa từng a~ chưa có nữ nhân thì nam nhân nhỉ". Phong Nguyệt Vô Thần cong môi "ngươi tưởng tượng cũng thật phong phú, hắn đã bắt trói cô ta về hoàng cung. Ngươi nghĩ xem?"
Lam Khanh Khanh sững sốt một lúc rồi phì cười "thảo nào ta cứ thấy là lạ, chẳng biết là nữ nhân xấu số nào". Nàng lẳng lặng đứng bên cạnh hắn nhìn về nơi xa xa, chẳng ai nói thêm lời nào
Mặt trời đã dần xuống núi, ánh chiều tà màu hổ phách hắt lên mặt hắn mang vẻ đẹp mịch mờ đến khó tả. Dường như bên trong đã khai tiệc, mùi rượu thịt lan toả đến tận nơi này, tuy vậy nó cũng chẳng lấn át hương thơm đặc biệt toả ra từ người hắn.
Khung cảnh lãng mạn, không gian tuyệt vời là thế nhưng bất chợt hắn lại phun ra một câu "Dường như ngươi ở trong cung rất thoải mái, sau Hy Phi là ai?".
Lam Khanh Khanh bất giác rụt cổ, ngang bướng cãi "là do cô ta đụng đến ta trước, ai bảo cô ta không có mắt. Ta chỉ là tiện thể chơi đùa..."
Giọng nàng nhỏ hẳn rồi im bặt, nàng còn nhớ hắn nói chỉ đùa thôi đừng đùa ra mạng người nhưng mà nàng đùa ra lịch sử tổ tiên họ nhà Hy Phi luôn đấy nhé. Lam Khanh Khanh ngẩn đầu cẩn thận nhìn hắn, "thế nào? Tiện tay chơi đùa?"
Lam Khanh Khanh bĩu môi khó chịu "thế nào? ngươi tiếc cho nàng ta à? Hay tiếc thay hoàng huynh của ngươi?". Hắn nhìn nàng, giương môi cong thành hình bán nguyệt, nàng lườm hắn bĩu môi quay đi
_____________________
"Cẩu hoàng!" - Không ai đáp lại lời nàng
Hàm Mộc Vân trừng mắt nhìn cẩu hoàng đế yêu nghiệt kia, Phong Nguyệt Phủ Hàn làm như không nghe thấy nàng la lối tiếp tục nhàn nhã rót rượu uống.
"Ngươi thả ta ra đi mà" nàng dần như vang xin, thật sự khốn nạn à nha ở cổ đại tại sao trong lúc kết hôn cô dâu không được ăn uống chứ? Vả lại nàng là bị bắt ép đưa đến a, tệ hại đến mức hắn không cho nàng uống lấy ngụm nước.
Càng nghĩ nàng càng thấy tức "hoàng đế thối tha, làm nương tử ngươi đúng là ta đã tạo nghiệt ra lớn rồi thì phải. Cẩu hoàng!". Hàm Mộc Vân gai mắt nhìn chằm chằm người kia như muốn xé nát hắn ra, haiz kiểu này chắc nàng sụp cân sớm ah~
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhếch môi cười tà mị khuôn mặt ửng hồng vì tác dụng của rượu, "cẩu hoàng thì vẫn là phu quân của nàng, người khác tu tám kiếp mới được ta coi trọng nàng thì coi như vận xui". Hàm Mộc Vân trừng hắn qua lớp khoan voan mỏng, nàng nghiến răng rặn từng chữ "tốt! Tốt nhất đừng thả lão nương ra nếu không ta cho của qúy của ngươi đi chầu ông bà"
"Vân Nhi nàng nở làm vậy sao a? Ta dù gì cũng là phu quân nàng mà" hắn đi đến vén khăn voan lên, khuôn mặt xinh đẹp dần hiện rõ, có lẽ nàng chỉ khá tốt nhưng trong mắt hắn nàng thật sự hơn mọi nữ nhân hắn từng gặp gấp n lần.
"Phong Nguyệt Phủ Hàn! Ngươi thả lão nương ra" hắn nhếch môi "ta không bắt nàng, điểm huyệt thì làm sao nàng thành hôn cùng ta?". Hàm Mộc Vân thật sự cảm thấu uất ức, nàng vừa đến đây chỉ có vài tháng thôi a mà gặp hết tên biến thái này đến tên biến thái khác. Thế giới này toàn là biến thái
"Vân Nhi, nàng càng ngày càng thô lỗ nha, hình tượng xinh đẹp lãnh đạm thường thấy của nàng đâu rồi?" hắn nâng cằm nàng chăm chú nhìn. Nàng tránh ánh mắt của hắn thản nhiên nói "chó tha rồi! Cẩu hoàng nha ngươi tha đấy", hắn phì cười chắc chỉ có nàng mới dám nói như vậy vớ hắn... À có lẽ còn người khác nhỉ?
Nàng vờ hờn dỗi quay mặt đi nơi khác "ta chỉ mới 16 tuổi ngươi không thể nào lấy ta được, ta chưa đủ tuổi kết hôn, ngươi là đang cưỡng ép trẻ vị thành niên a". Phong Nguyệt Phủ Hàn chau mày "trẻ vị thành niên? Nàng đang nói gì vậy?"
Nhiều lúc hắn cảm thấy Hàm Mộc Vân thật quái dị, nàng nói gì hắn hoàn toàn không hiểu. Bất chợt Phong Nguyệt Phủ Hàn nghĩ đến Lam Khanh Khanh, hai người cũng thật giống nhau. Phong Nguyệt Phủ Hàn thở dài cởi trói cho nàng, ném dây thừng sang bên
Hàm Mộc Vân xoa xoa cổ tay đã đỏ không khỏi trừng mắt về phía ai đó "Đồ vũ phu, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc". "Ta nghĩ không cần đối với nàng" hắn cười cười đặt ly rượu và bình lên bàn bên cạnh, rồi đến mép giường
Canh lúc nàng không để ý Phong Nguyệt Phủ Hàn bất ngờ ngã nhào xuống người Hàm Mộc Vân, nàng điểm một giây hoảng hốt đưa tay đỡ hắn rồi mày chau chặt lại "Phong Nguyệt Phủ Hàn ngươi ngồi dậy cho lão nương". Phong Nguyệt Phủ Hàn ngoậy ngọ trên người nàng tìm chỗ thoải mái, đầu hắn gối lên bả vai nàng "ta mệt"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn nàng bỗng chốc chùng lòng, dường như hắn đã ngủ, hơi thở đều đặn. Hàm Mộc Vân thở dài cẩn thận nằm xuống giường chỉnh cho hắn nằm thật thoải mái bên cạnh, tay hắn vẫn nắm tay nàng, đầu gối lên tay nàng.
Hôm nay nàng cũng thật mệt mỏi chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Phong Nguyệt Phủ Hàn đang ngủ bỗng mở mắt, đôi con ngươi màu nâu khóa chặt lấy nàng. Phong Nguyệt Phủ Hàn thở dài đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hàm Mộc Vân, hắn khẽ nhích người ôm nàng vào lòng