Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 14: Hắc Y Nam Tử



Lúc quay đầu đã không còn nhìn thấy Hắc Kết đứng bên cạnh, không gian xung quanh biến đổi một cách kì quái.

Lam Khanh Khanh cảnh giác nhìn xung quanh. Trong đêm tối, rừng rậm phát ra tiếng gió rít, côn trùng kêu, còn có tiếng vật nặng kéo lê trên đất.

Khoan đã!

Vật nặng kéo lê trên đất?

Phía sau nàng trở nên lạnh lẽo, âm thanh kéo lên ngày càng rõ, Khanh Khanh chau mày, cúi người tránh được một quyền phía sau đánh đến. Nàng nhúng người nhảy ra xa, nhìn lại nơi nàng khi nảy đứng xuất hiện một "người" đang quỳ trên mặt đất, quần áo rách rưới loan lỗ máu, tóc tai rối bời

"Người" nọ ngẩn đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt be bét máu, đôi mắt trắng giã, hắn mở miệng, máu trong miệng lập tức trào ra.

Khanh Khanh cố trấn định, tay sờ đến đuôi chủy thủ bên hông.

mẹ nó! Nàng đúng là trúng số độc đắt mà! Cái chuyện xác sống, tẩu thi phi lí trong phim lại gặp tất!

Phía sau nàng chợt lạnh, Khanh Khanh rủa một tiếng, rút chủy thủ xoay người chém ra sau, lui lại vài bước.

Thi xác vừa tập kích kia bị nàng chém đứt cánh tay, máu bắn lên cả tay nàng, "hắn" mở miệng gào thét, khuôn mặt huyết nhục mơ hồ tựa giận giữ, huyết tương đen sì sì chảy từ hốc mắt ra.

Khanh Khanh lau cánh tay dính máu vào vạt váy, có trời mới biết máu của chúng nó có nhiễm độc gì đó không.

Theo tiếng gào của "hắn" xung quanh xuất hiện càng nhiều thi xác lắc lư di chuyển đến. Nàng tặc lưỡi, cho dù nàng có giỏi đến mấy cũng không thể hạ gục ba mươi tẩu thi trâu bò này nha.

Ba mươi cỗ thây người nhìn chằm chằm về phía nàng, đôi bên đều bất động.

Tẩu thi "không thiết sống" vừa bị nàng chặt mất cánh tay kia gào một tiếng lao về phía nàng, đám còn lại như nghe được "tiếng nói" của đồng bọn nhiệt liệt hưởng ứng nhào tới muốn xé xác nàng.

Khanh Khanh chau chau mày, lộ ra tia bất đắc dĩ từ trước đến nay hiếm thấy, thật sự là nàng trúng số độc đắc ah, từ xuyên không đến gặp tẩu thi, con mẹ nó! Muốn bà nghịch thiên để lại sử sách cho đời hay gì đây?

Nàng lấy trong người hai viên thuốc nổ ném về nhóm tẩu thi đang đến gần, tay xoay chủy thủ đâm về phía tẩu thi bên cạnh. Từng đợt từng đợt nổ vang lên, nổ tung tẩu thi, trên người nàng cũng không còn loại ám khí nào nữa, tẩu thi càng ngày càng đông dần.

Tẩu thi không biết đau, bị nàng cắt mất chân tay không chùng bước còn điên tiết lao về phía nàng, hắc y vốn sạch sẽ thoáng chóc dính đầy bụi khói cùng những vệt máu đen dinh dính không phải của nàng.

Khanh Khanh xoay người cắt đứt đầu một tẩu thi, tẩu thi rơi mất đầu nặng nề ngã xuống, bị từng lượt tẩu thi phía sau giẫm đạp.

Nhược điểm ở đầu?!

Nàng nhận ra được nhược điểm của đám chúng, xử lí đám tẩu thi dễ dàng hơn nhưng chung quy chỉ có độc thân đấu mấy mươi tẩu thi. Nàng lau vội mồ hôi thầm mắng, không biết rốt cuộc có bao nhiêu tẩu thi gần đây, mẹ nó lúc đầu ba mươi hiện tại không biết có phải lên ba trăm hay không.

Khanh Khanh trở tay cắt đứt đầu hai tẩu thi trước mặt, phía sau nàng đột nhiên lãnh lẽo, cỗ hàn ý cùng âm khí khiến nàng nổi cả da gà. Chưa kịp quay người đã nghe phía sau vang lên tiếng xé y phục cùng tiếng gào thét hưng phấn của tẩu thi.

Mẹ nó nàng bị cào trúng rồi?

Nàng đá bay một tẩu thi, lùi lại vài bước, lưng chạm phải một thân cây.

Không đúng! Nàng bị cào nhưng sao lại không thấy đau? Nàng tự cho mình có thể chịu đau không rên ra tiếng nhưng này...

Khanh Khanh ngoảnh đầu nhìn "thân cây" nàng đang tựa.

"Cẩn thận!"

"Thân cây" vòng tay ôm lấy eo nàng trở người đá bay tẩu thi đang thừa diệp nàng ngẩn người mà tấn công.

Người kia tung ra nắm bột màu trắng sau đó nhúng người mang theo cả nàng phi thân đi.

Khanh Khanh đần người ra nhìn nam tử vận hắc y đen tuyền đeo mặt nạ quỷ mà vừa nảy nàng nhận lầm thành thân cây. Trong lòng đột nhiên dâng lên trận chua xót không rõ nguyên nhân, trái tim có chút thắt lại đau đớn. Nam tử này thoạt nhìn rất quen.

"Nhìn đủ chưa?"

"A!" - Khanh Khanh giật mình đẩy hắn ra, hiện tại cũng không rõ hắn đưa nàng đến đâu, xung quanh vẫn rừng cây âm u như trước.

Nam tử ngồi xuống gốc cây, lấy trong ngực ra lọ thuốc đổ lên vết thương trên cánh tay phải bị tẩu thi cào xuất hiện bốn đường huyết nhục mơ hồ.

Khanh Khanh nâng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút phức tạp.

Nam tử xé vạt áo băng lại vết thương, hành động có chút vụng về.

Khanh Khanh chau mày, đè lại cảm xúc khó hiểu trong lòng "Tại sao ngươi lại cứu ta?"

Nam tử ngẩn đầu nhìn nàng.

Nàng có chút mất tự nhiên "Ta và ngươi... Không quen biết nhau"

Trong mắt nam tử thoáng qua tia phức tạp, đôi môi phía sau tấm mặt nạ quỷ nhếch lên hình bán nguyệt. Hắn cuối đầu "Đúng vậy, không quen nhau... Không quen"

Khanh Khanh chau mày, tại sao lời hắn nàng cảm thấy có chút khổ sở nhỉ?

"Vậy..."

"Ta bị lạc vào chỗ này, khi nảy chỉ là trượt chân, tiện nghi cho ngươi vậy"

Khóe môi nàng giật giật, vốn cảm thấy có chút có lỗi hiện tại liền biến mất không tung tích.

Khanh Khanh cởi xuống áo choàng dính máu ném đi, ngồi xuống bên cạnh hắn, lau đi vết máu dính trên chủy thủ "Ta nghe nói tẩu thi rất có thể mang độc, không chừng ngươi "ngoài ý muốn" đỡ cho ta lại bị trúng thi độc".

Nàng đùa nghịch chủy thủ trong tay, tựa tiếu phi tiếu "Có cần ta giúp ngươi hủy đi cánh tay này không?". Nói đoạn nàng vỗ vỗ chủy thủ lên lớp vải hắn vừa băng bó như ý chỉ cần hắn gật đầu nàng liền thành toàn.

Khóe miệng nam tử co giật kịch liệt.

Nàng nhướng mày "Thế nào?"

"Không cần, tẩu thi không có độc, ít nhất vết thương của ta không bị nhiễm độc!"

Nàng "Ồ" một tiếng thu lại chủy thủ, vẻ mặt tiết nuối.

Phía sau mặt nạ, nam tử ôn nhu cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch có chút bất lực. Nàng ngẩn đầu nhìn hắn, sủng nịch cưng chiều trong nháy mắt biến mất.

Khanh Khanh do dự chốc lát hỏi "Ta quen ngươi sao?"

Nam tử lắc đầu "Có lẽ...không"

"Vậy ngươi quen ta?"

Nam tử cười, khoanh tay ở trước ngực "Vị huynh đài này vẫn còn vướn mắt gì? Ta đã nói trượt chân, ta chẳng phải thích tự ngược"

Nàng rũ mắt, nàng không hề nhớ từng gặp một nam tử như hắn. Vậy tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

"Ngươi có thể rời khỏi khu rừng này?"

Nam tử nghiêng đầu "Không chắc, chúng ta đang ở trong trận pháp nếu không tìm được điểm yếu của trận pháp này thì chỉ có thể đợi"

Nàng nhíu mày.

Nam tử dường như nhận ra nghi vấn của nàng liền cười đáp "Đợi chủ nhân trận pháp phát hiện ra hoặc có thể tìm may mắn một chút". Nói đoạn hắn đứng dậy "Đi theo ta, tìm cách ra"

Khanh Khanh nhìn bóng lưng hắn, đột ngột hỏi "Ta có thể tự đi tại sao phải theo ngươi?"

"Nàng mù đường!"

Không khí trở nên im lặng.

Nàng đứng dậy, đối diện với bóng lưng hắn "Ngươi biết ta mù đường sao? Thật kì lạ!".

Trừ phi người từng đồng hành cùng nàng hoặc người rất hiểu nàng mới biết nàng mắc bệnh mù đường. Nam tử này luôn nói không quen biết nàng vậy tại sao...

"Ah ngươi không chỉ mù đường mà còn ngốc" nam tử xoay người tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng "Ngươi bị lạc trong rừng lâu như vậy không nhận ra điều gì sao?"

Khanh Khanh cau mày.

"Ngươi chạy loạn như vậy, chạy vào ổ tẩu thi lại không nhận ra? Nếu ngươi biết đường thì có thể chạy đến chỗ chết à? Thật ngốc!"

Thảo nào khi nảy tẩu thi xuất hiện ngày càng nhiều như vậy!

Nam tử thầm thở ra một hơi, cười nói "Đi thôi, nếu không đi ta bỏ ngươi ở lại tự sinh tự diệt!"

Khanh Khanh cứ cảm thấy không đúng nhưng lại không nhận ra không đúng chỗ nào. Mắt thấy nam tử đi dần xa nàng vội vã đuổi theo, dù gì nàng bị mù đường, ở lại cũng chết không bằng theo hắn tìm cách trở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.