Động tối chật hẹp đầy mùi ẩm mốc khó chịu, Liễu An Nhiên mơ mơ hồ hồ quan sát xung quanh một phen. Cô không nhận ra nguy hiểm gì liền thở nhẹ ra một hơi ngã người xuống đất.
Động quá tối, không có lấy một chút ánh sáng, cô không nhìn ra bộ dáng bản thân lúc này nhưng cảm nhận được toàn thân đau đớn. Dáng vẻ lúc này của cô cũng không quá tốt đi?!
Thanh y tao nhã ban đầu giờ bị nhuốm máu, rách rưới không ra hình dạng, vết thương trên người cô đang không ngừng rướn máu, không có dấu hiệu ngừng.
Đương lúc Liễu An Nhiên nghĩ rằng trong động tối chỉ có mình cô thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng xột xoạt của y phục, mờ hồ có thể thấy một bóng trắng.
Liễu An Nhiên bị dọa cho thất sắc, khi nảy cô nhìn còn không phát hiện ra vật sống nào đâu.
Bóng trắng kia dường như cảm nhận được ánh mắt nàng "Nhìn cái gì?". Giọng nói kia dễ dàng nhận ra là một nam tử, âm thanh hơi khàn khàn.
Liễu An Nhiên im lặng một hồi, cũng không nói gì yên tĩnh nhìn về phía hắn.
Bóng trắng không trực tiếp đứng dậy, hắn ngồi cách cô tầm năm bước chân, động tối cũng chỉ rộng bao nhiêu đó. Dường như hắn cũng bị thương không kém gì cô.
Bóng trắng ho khan phun ra ngụm máu, mùi máu tanh tỏa ra xung quanh. Hắn chửi nhỏ một tiếng "Xúi quẩy!"
Liễu An Nhiên ngoài ý muốn mở miệng "Ngươi thì có khi nào may mắn?"
Bóng trắng kia trợn mắt trừng cô, nghĩ đi nghĩ lại hắn vốn xui xẻo liền cụt mắt, không thèm để ý lấy.
Liễu An Nhiên sờ soạn kiểm tra thân thể, trên người cô có hết thảy bốn vết thương, vết thương nặng nhất chính là ở chân trái, không thể đi lại.
Liễu An Nhiên sờ ra một tay đầy máu, càng nghĩ càng tức, lườm bóng trắng một phát "Ngươi có phải là nam nhân không? Đối với một nữ nhân chân yếu tay mền cũng ra tay!"
Bóng trắng kia trầm mặc một lát mới tiếp lời "Ta không phải là người."
Hai bên nháy mắt đều im lặng.
Liễu An Nhiên một đường đi đến rừng cây ngoại thành Đồng Lạc, lúc đến mặt trời đã xuống núi chỉ còn những vệt nắng màu hổ phách nhàn nhạt. Cô tìm loạn trong rừng nửa canh giờ mới tìm ra một cái sơn động trong rừng không biết vì lí do gì mà tạo nên. Hàm Mộc Vân bị nhốt ở đó.
Liễu An Nhiên ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Kết đã nhiều năm không gặp. Hắn một thân bạch y trắng tuyết ngồi trên một cái ghế đơn trong động, bên cạnh có một cái bàn gỗ, Hàm Mộc Vân bị đánh ngất trói lại bên góc động.
Hai năm trước từ khi Thượng Quan Tề bị bắt, Bạch Kết liền biệt vô âm tín. Bạch Kết được xem như là một "sản phẩm" của Xích Hà cung nhưng đã "giao dịch" với Thượng Quan Tề, hắn cũng đã nhận Thượng Quan Tề làm chủ. Bạch Kết hoàn toàn không bị ràng buộc bởi Xích Hà cung, Xích Hà cung cũng kiểu "hàng đã bán không thu hồi" mà mặc hắn.
Trước khi Bạch Kết trở thành sản phẩm giao dịch Liễu An Nhiên từng gặp qua hắn ở Xích Hà cung.
Liễu An Nhiên một thân võ công bị phế không thể đánh trực diện cứu người đành bày mưu lừa gạt Bạch Kết, âm thầm hạ thủ.
Bạch Kết lại không phải hạng người ngu ngốc dễ lừa gạt, cô ăn phải không ít khổ sở.
Cuối cùng Liễu An Nhiên lợi dụng hắn sơ suất mà phóng ám khí, hạ độc thủ. Cô thừa dịp hắn bị thương mang Hàm Mộc Vân đi nhưng chưa đến cửa động đã bị hắn đuổi tới.
Bạch Kết là người xích Hà cung, thiên về dùng nội lực, cái động nhỏ đã sớm bị hai người oanh tạc đến sắp không chịu nổi. Một kích cuối cùng của Bạch Kết đánh về phía Liễu An Nhiên cũng đồng thời phá vỡ hoàn toàn sức chịu đựng của sơn động. Sơn động trong nháy mắt sụp đổ.
Liễu An Nhiên chỉ kịp đẩy Hàm Mộc Vân ra ngoài, động đá sụp đổ, chôn vùi cô và Bạch Kết bên trong. Hàm Mộc Vân còn chưa tỉnh lại, cô cũng không biết vị trí nàng đã qua khỏi chấn động hay chưa.
Liễu An Nhiên trước khi mất ý thức cố gắng tránh sự va đập với đá đất sụp đổ, rơi xuống nơi cuối cùng của sơn động.
Trong lúc mơ hồ Liễu An Nhiên cùng Bạch Kết bị đẩy đến nơi sâu nhất trong sơn động. Chỗ cuối cùng xem như được đất đá rắn chắn bao vây, tạo ra một cái khe hẹp nhỏ bảo toàn tính mạng hai người.
Liễu An Nhiên tiện tay xé lấy một mảnh vải của trung y xem như sạch sẽ băng bó vết thương, tạm thời cầm máu.
Dù gì Liễu An Nhiên cũng là một y sư, trong người không khỏi có những loại thuốc linh tinh chữa thương cầm máu gì đó. Cô lục lọi lại trên người, quả nhiên tìm ra vài lọ thuốc.
Trong hốc động nhỏ không có lấy một ánh sáng, không thể phân biệt lọ thuốc cô đành đổ hết thuốc ra ngửi từng viên một.
Liễu An Nhiên xử lý vết thương xong thẩy mới ngẩn đầu, trong bóng tối, cơ hồ nam tử đối diện luôn nhìn cô.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Tại sao người tới lại là ngươi?"
Liễu An Nhiên nhìn về nơi phát ra tiếng nói, trong hốc động quá tối không nhìn rõ người trước mặt "Ngươi nghĩ người đến là ai? Khanh Khanh sao?"
Bạch Kết im lặng, hồi lâu hắn lại lên tiếng "Vì sao?"
Liễu An Nhiên cười khẽ, không trả lời ngược lại hỏi "Tại sao ngươi muốn giết nàng?"
"Theo lệnh chủ, không có quá nhiều lý do."
Liễu An Nhiên bật cười "Ngươi đúng là con chó trung thành." Cô thoải mái như vậy cũng không sợ Bạch Kết đối phó cô.
Bạch Kết trong đêm tối cúi đầu, Liễu An Nhiên không nhìn ra sắc mặt hắn "Còn cách nào sao?!"
Liễu An Nhiên trầm mặc "Vốn không phải là đường cùn, là tự ngươi khiến bản thân không còn đường lui."
Bạch Kết nhếch môi châm biếm "Ngươi thì biết cái gì?!"
Liễu An Nhiên bên kia im lặng, đến khi hắn tưởng chừng cô không nói lại cô bỗng nhiên trầm giọng nói "Sao lại không biết, chúng ta khá giống nhau đi?!"
Bạch Kết ngẩn đầu nhìn về khoảng tối, nơi Liễu An Nhiên ngồi.
Liễu An Nhiên chậm rãi nói như đang kể chuyện xưa "Thân thể hiện tại vốn không thuộc về chúng ta, chúng ta giống nhau đều là những hồn phách lưu lạc được người khác hiến xá chỉ là cách nhập vào xá khác nhau mà thôi."
Bạch Kết lãnh tĩnh nhìn về phía Liễu An Nhiên.
Cô thở dài "Cuộc sống của ngươi do ngươi lựa chọn không ai ép cả, nếu có vì sao lại không vượt lên? Ngươi cho rằng cơ thể này không phải của ngươi, ngươi cho rằng sinh mệnh bản thân bị người khác thao túng nên nhu nhược tuân theo. Ngươi không nhận ra kỳ thật ngươi có thể tự sinh tự diệt, không phụ thuộc vào bất cứ ai."
Trong con ngươi đen láy của Bạch Kết thoáng qua vẻ phức tạp, hắn lầm bầm "Ta không phải là người, là một quỷ hồn do ông ta nuôi, không có thân thể, không có danh phận..."
"Nếu ngươi cảm thấy bản thân là quỷ sao không đi đầu thai đi?"
Bạch Kết ngẩn ra, hắn trước kia là một quỷ anh được nuôi trong cơ thể người, hiện tại hoàn toàn hòa nhập vào xương cốt nhân loại này, muốn đi đầu thai trừ phi lại chết thêm lần nữa.
Vậy nên... Hắn là người sao?
Chỉ có nhân loại mới có sinh tử luân hồi.
Bạch Kết cười khẽ "Ngươi này là đang đánh dời sự chú ý của ta?"
Liễu An Nhiên cười "Ta còn không biết sẽ bị nhốt ở đây bao lâu, nếu cứ thế bị chôn chết vậy chẳng phải ngươi chính là quỷ cùng ta xuống hoàng tuyền hay sao? Hòa bình một chút, ta không muốn trở thành quỷ còn mang theo kẻ thù."
Khóe môi Bạch Kết khẽ nhếch lên hình bán nguyệt nhưng trong bóng tối Liễu An Nhiên không thấy được.
Hai người ai cũng không nói gì thêm, qua hồi lâu bỗng Bạch Kết lên tiếng "Ngươi vì sao lại chết?"
Liễu An Nhiên không nghĩ đến hắn sẽ hỏi đến nhưng vẫn không từ chối trả lời "Đại khá là bị tổ chức ném ra làm lá chắn. Còn ngươi?"
Bạch Kết trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng "Một tuổi đã mất, không nhớ ra."
Hắn là một quỷ anh.
"Ngươi tình nguyện hi sinh vì Lam Khanh Khanh?" Hắn rất thắc mắc, trước cũng không thấy quan hệ giữa hai người tốt đến vậy.
Liễu An Nhiên trầm ngâm "Cũng vì nàng mà chết một lần, vốn không quá xem trọng. Nàng cũng xem như là... Ngươi thân duy nhất của ta." Kiếp trước lẫn kiếp này.
Bạch Kết không đáp lời. Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng.
Đột nhiên âm thanh nhẹ nhàng của nữ tử vang lên.
"A Sát, từng là tên của ta."
_______________
P/s: Chap này tặng cho tất cả mọi người đang đọc truyện của ta. Chúc các nàng trung thu vui vẻ~