Phong Nguyệt Vô Thần một mình một ngựa đứng ở cổng thành đã suốt mấy canh giờ. Hắn lo lắng không yên đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, đôi con ngươi luôn hướng về phía cổng thành.
Cho đến khi hắn nhìn thấy đội binh phái ra ngoài thành tiếp ứng lương thảo xuất hiện ở cuối tầm nhìn, cho đến hắn nhìn thấy bóng dáng nữ tử hắc y lãnh đạm trên lưng ngựa đang đi về phía cổng thành.
Lúc này hắn mới buông xuống sự thấp thoảng lo âu trong lòng mấy ngày qua, ngược lại tức giận không hề nhẹ.
Vì vậy dáng vẻ đầu tiên khi Khanh Khanh gặp lại Phong Nguyệt Vô Thần chính là bộ dạng tức giận, trừng mắt nhìn nàng.
Khanh Khanh cưỡi ngựa đến trước cổng thành, cách hắn tầm mười mấy bước thì dừng lại. Nàng yên tĩnh ngồi trên lưng ngựa nhìn nam tử đang nổi giận bên dưới.
Đội quân phía sau nàng cũng không dám đi trước nàng, đành dừng lại, đứng phía sau.
Phong Nguyệt Vô Thần nhìn nàng như vậy lại vô cớ tức giận nhưng hắn lại không thể mắng nàng, đánh nàng, nhốt nàng lại không cho nàng chạy lung tung.
Đương lúc hắn quay đầu bỏ đi nữ tử hắc y nhảy xuống ngựa, hai ba bước ngắn dài liền đến trước mặt hắn.
Khanh Khanh nhếch môi hình bán nguyệt, ôm chằm lấy nam tử vẫn còn đang giận dỗi kia, vỗ nhẹ lưng hắn. Nàng nhẹ giọng hỏi hắn, giọng điệu mang đầy ý cười "Nhớ ta không?"
Phong Nguyệt Vô Thần sững sờ tại chỗ, hắn có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng vòng tay ôm nàng.
"Khanh Khanh"-Hắn gọi tên nàng, âm điệu mang vẻ giận dỗi lại pha mấy phần bất đắc dĩ, tựa như nàng có lỗi gì với hắn.
Khanh Khanh vỗ nhẹ lưng hắn, hai người đứng ngay cổng thành yên lặng ôm lấy đối phương.
Quần chúng binh sĩ trong thành lẫn binh sĩ vừa từ bên ngoài trở về bị thồn cẩu lương đến ngẩn người. Mọi người nhất quyết dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn đến đôi nam nữ đang phát cẩu lương đi.
Thân là binh lính bọn họ cũng quá khổ mà!
"Nàng... Đã nhớ lại rồi?"
Khanh Khanh không chút chần chừ gật đầu, nàng ngồi vắt chéo chân trên giường nhỏ trong thư phòng, tự nhiên ăn hoa quả.
Phong Nguyệt Vô Thần có chút dở khóc dở cười, nàng càng ngày càng xem chỗ của hắn là nhà mình.
Khanh Khanh ném đi nửa quả táo trên tay, ngồi có chút tùy tiện, như tùy ý mà hỏi "Đại loạn bảy năm trước ngươi có suy nghĩ gì?"
Phong Nguyệt Vô Thần không ngờ đến nàng sẽ hỏi đến chuyện này, có chút đần ra "Nàng có ý gì?"
"Không có gì"-Khanh Khanh nhẹ lắc đầu "Chỉ là có chút hiếu kì."
Vương Quân kia...
Nàng không rõ lời Phong Nguyệt Linh Nhi có đúng hay không, nàng ấy dám khẳng định chuyện năm đó một phần là do Vương Quân gây ra thì có lẽ đã nắm chắc trong tay vài phần chứng cứ.
Chuyện bảy năm trước quá phức tạp, huống hồ năm đó nàng còn chưa đến thế giới này. Nhưng mà nếu như có liên quan đến nàng...
"Có chuyện gì sao?"
Khanh Khanh khoát tay đứng dậy "Không có gì, ta đi xem tình hình của A... Liễu An Nhiên một chút."
Phong Nguyệt Vô Thần nhìn theo bóng lưng nàng tràn vẻ nghi hoặc và mờ mịt.
Khanh Khanh đến phòng của Liễu An Nhiên trong cùng một viện tử với phòng của nàng ngoài ý muốn gặp phải Hàm Mộc Vân đang thay thuốc cho nàng ấy.
Hai vị y sư giáp mặt, không khí mang đầy mùi thuốc súng.
Khanh Khanh nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng, quả quyết rút chân đã bước vào phòng lại, lui ra mấy bước.
Hàm Mộc Vân nhìn thấy hành động kì quái của nàng, cô buông băng gạt đang quấn trên cánh tay Liễu An Nhiên ra quay người gọi một tiếng "Khanh tỷ?"
Liễu An Nhiên trừng Mộc Vân một phát, cầm lấy băng gạt mất không ít thời gian quấn lên rơi lả tả xuống sàn băng bó lại cánh tay.
Khanh Khanh đứng bên ngoài nhìn chằm chằm bên trong mấy giây sau đó mới nhấc chân đi vào. Nàng còn không biết băng bó còn có mùi vị thuốc nổ, thật là làm người ta sợ hãi!
"Tỷ về rồi sao?"
"Còn chưa chết?"
Cơ hồ là Mộc Vân và An Nhiên lên tiếng cùng một lúc. Mộc Vân nghe đến câu hỏi của An Nhiên liền quay lại trừng nàng ấy một cái.
Khanh Khanh đầu đầy ba chấm, nàng còn không biết hai người này không hợp nhau đến vậy.
Thật đó!
Khanh Khanh nhúng vai không trả lời ai, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn Mộc Vân tiếp tục thay thuốc cho An Nhiên.
Không ai nói thêm lời gì, trong chốc lát trong phòng im lặng đến dị thường. Bên kia Mộc Vân cùng An Nhiên lại mắt to trừng mắt nhỏ, trên mặt viết rõ rất không ưa đối phương.
"Liễu An Nhiên." - Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng.
Liễu An Nhiên híp mắt nhìn về phía nàng.
"Ngươi..." nàng dừng một chút lại mở miệng "Chuyện bảy năm trước ngươi thấy thế nào?"
Nàng ấy... Bảy năm trước nàng ấy có mặt.
Liễu An Nhiên rõ ràng không ngờ đến nàng hỏi như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, sau đó nhanh chóng thu hồi "Ngươi gặp Phong Nguyệt Linh Nhi rồi?"
Mộc Vân ngồi ở giữa mơ hồ nheo nheo mắt tỏ vẻ rất không hiểu họ đang nói về vấn đề gì.
"Ngươi biết?"
An Nhiên nhúng vai "Rất trùng hợp người ta theo học y thuật chính là vị đã cứu sống Phong Nguyệt Linh Nhi kia."
Khanh Khanh cau mày, Phong Nguyệt Linh Nhi cũng không nhắc đến Liễu An Nhiên, lẽ nào không biết?
"Mấy năm ở trên núi Phong Nguyệt Linh Nhi chưa từng gặp trực diện ta, có lẽ không biết."
An Nhiên như nhìn ra nghi vấn của nàng mới nhàn nhạt giải thích. Nàng ấy lại hỏi "Nàng ta nói gì với ngươi?"
Khanh Khanh không chút che giấu "Chuyện bảy năm trước, Vương Quân."
Một câu ngắn gọn không đầu không đuôi không giải thích gì thêm.
Hàm Mộc Vân biểu cảm rất chấm hỏi nhưng không có cơ hội mở miệng.
Liễu An Nhiên dường như biết được nàng nói đến cái gì, đột nhiên nở nụ cười "Giao địch không? Ta nói cho ngươi biết vài điều thú vị, đổi lại..."
Nàng ấy cố kéo dài âm thanh, nhẹ nhàng bồi một câu "Coi như thêm một cái ân tình đi, hiện tại ta chưa cần đến cái gì. Sau này tính toán luôn một thể."
Khanh Khanh nhướng mày "Ngươi không sợ ta quỵt nợ?"
Liễu An Nhiên nhúng vai "Tùy ngươi. Nói xem có hứng thú không?"
Khanh Khanh không chút chập chùng "Thành giao."
Mộc Vân lơ ngơ nhìn hai người, làm ơn nhìn tới, ở đây vẫn còn có một người, các vị chút ý đến ta một chút, ta không hiểu!
Khanh Khanh thu lại tờ giấy nhỏ, thả đi con bồ câu đưa thư, đưa mảnh giấy đến ngọn nến trên bàn đốt cháy rụi. Một loạt thao tác không nhanh không chậm không chút chập chùng. Tro tàn từ mảnh giấy bị đốt cháy rơi xuống bàn rồi nhanh chóng bị gió thổi bay tán loạn.
Đương lúc này cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng tử y che đi ánh tà dương từ bên ngoài chiếu vào phòng, đạp lên ánh sáng màu hổ phách tiến lại gần nàng
Phong Nguyệt Vô Thần nhìn một ít tro còn lưu lại trên bàn, tinh ý nhìn ra là thứ gì vừa đốt nhưng không có hỏi về nó.
"Binh sĩ cùng nàng ra ngoài báo lại, đêm qua nàng mất tích một thời gian. Đi đâu vậy?"
Khanh Khanh tùy ý ngồi lên mép bàn, chống hai tay lên bàn, hơi nhướng người về phía hắn "Không đi gặp nam nhân, không cần lo lắng."
Phong Nguyệt Vô Thần có chút dỡ khóc dỡ cười, khóe môi cong thành hình bán nguyệt "Còn nghe nói nàng có con rơi?"
Khanh Khanh tùy tiện gật đầu "Ừ"
Khuôn mặt Phong Nguyệt Vô Thần nháy mắt đen lại, nàng vậy mà thẳng thắng thừa nhận?! Hắn chỉ cho rằng bọn họ đang đùa thôi!
Khanh Khanh nhìn hắn như sắp phun trào thì khẽ cong môi, nàng đưa một tay lên vỗ nhẹ má hắn "Đùa thôi, là cháu trai của ngươi."
Phong Nguyệt Vô Thần bị nàng làm cho sững sờ, cái gì mà cháu trai?
"Ta gặp Phong Nguyệt Linh Nhi, đứa trẻ đó là con của nàng ấy với Ngụy Thiên Sở, gọi là Linh Sở."
Khanh Khanh không có ý giấu diếm hắn.
Phong Nguyệt Vô Thần có chút không tiêu hóa nổi thông tin này, ngẩn ngơ một chút hắn mới chậm rãi nói "Ý của nàng, Phong Nguyệt Linh Nhi vẫn còn sống?"
"Ừ" Khanh Khanh khẽ gật đầu "Trở về hẳn rõ"
Phong Nguyệt Vô Thần hiểu ý nàng cũng không nói gì thêm.
Khanh Khanh đương lúc hắn đang suy nghĩ chuyện nhân sinh đột nhiên lên tiếng "Tối nay đột nhập trại doanh địch không?"