Tôi chẳng biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào nữa, chỉ biết là sau khi cúp điện thoại, tôi lại ôm mặt lao ra ngoài.
Hàn Nặc liên lạc theo số điện thoại mà tôi để lại trên Weibo. Lúc tôi tới vị trí của anh, cuối cùng cũng tìm ra anh, anh đang nằm ven đường, sắc mặt tái mét như sắp ngất tới nơi.
Trên vai anh có một vết thương, chân bị bong gân, trên người vương lại một sợi dây màu xanh lá. Theo như anh nói thì trong lúc hành động ở Lầu Trắng đã dính bẫy con quái vật kia, lúc đó tình hình rất tệ, anh không dám nán lại lâu mà vội dùng cả tay lẫn chân bò ra từ Lầu Trắng, bò thẳng tới cổng trường rồi mới gọi điện thoại được.
Vì ngoài tôi ra chẳng ai thấy anh. Mà giờ này thì tôi không thể vào trường và đưa anh ra ngoài được.
Gương mặt anh đầy vết thương, chỗ xương gò má trầy một mảng đỏ. Nhìn mà tôi xót muốn chết. Tôi vội bắt xe về chỗ ở của anh, nhưng sợ tài xế sinh nghi nên phải cố gắng không nói chuyện với anh dọc đường, mãi tới khi đỡ anh nằm xuống giường mới có cơ hội hỏi chuyện.
“Thứ đó mọc não rồi!” Hàn Nặc trông có vẻ đau tới sắp ngất, lúc nói chuyện cũng phải nghiến chặt răng, “Tôi tìm tới cuốn vở mà cậu nói, không để ý tới bụi phấn nó rải trên đất…”
Theo lý thì khi đem đạo cụ trên người, con quái vật kia sẽ không nhìn thấy anh.
Nhưng lúc anh lấy vở ra đã vô tình giẫm phải bụi phấn, bị lộ dấu vết.
Càng lạ hơn nữa là hình như con quái vật đó đã chuẩn bị từ trước. Gần như ngay khi anh bị lộ hành tung, cái đèn huỳnh quang trên đầu cũng rơi xuống. Vì tránh né nên anh chỉ có thể lùi ra sau, không ngờ con quái vật kia lại đứng ngay sau rèm cửa —
“Tôi bị đánh trở tay không kịp. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lấy vũ khí ra. Kết quả là vừa lôi ra, nó đã chạy mất. Cứ như đoán trước được vậy.”
“Thôi đừng nói nữa.” Tôi vội vàng xử lý vết thương trên vai anh, “Trong nhà cậu có thuốc không? Và băng gạc với rượu thuốc nữa… Không có gì luôn à??”
Tôi lo tới mức đi vòng quanh, vội rút điện thoại ra: “Chết dở, điện thoại tôi hết pin rồi.”
“Lấy của tôi mua đi, toàn là thanh toán không cần mật khẩu cả.” Hàn Nặc yếu ớt nói rồi đưa điện thoại qua cho tôi. Tôi nhanh chóng lướt qua Taobao và ứng dụng đặt đồ ăn ngoài, rất nhanh đã mua hết những món cần dùng, vừa trả điện thoại lại đã nghe có tiếng gõ cửa.
“Không thể nào…” Hàn Nặc nhíu mày, chợt biến sắc, “Ở ngoài cửa có dây màu xanh lá! Lúc vào cậu có thấy dây xanh lá ngoài cửa không?”
“Có thì có, nhưng lúc đó tôi vội dìu cậu vào quá, sợi dây đó lại chặn ngay cửa nên tôi đã giật đứt luôn rồi…” Tôi vừa nói vừa phát hiện sắc mặt Hàn Nặc càng lúc càng tái đi, bấy giờ mới nhận ra, “Ý cậu là ở ngoài… có thể là thứ đó sao?”
Như giải thích cho câu hỏi của tôi, tiếng gõ cửa nhanh chóng trở thành tiếng va đập dữ dội. Sắc mặt của Hàn Nặc cũng trở nên khó coi hơn.
“Chết dẫm, chơi ngu rồi… Nó không nhìn thấy tôi nhưng lại nhìn thấy cậu đấy! Nó đi theo cậu tới đây!” Hàn Nặc nói xong, vô thức muốn đứng dậy nhưng phải ngã về vì quá đau. Tôi hoảng hốt: “Vậy, vậy phải làm sao đây? Tôi đi chặn cửa nhé? Nhưng lát nữa người giao thuốc sẽ tới —”
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi!” Hàn Nặc vội trấn an tôi, nghiến răng một cái rồi rút ra một thùng sợi màu xanh lá trong túi.
“Nhanh lên, cậu mau dùng thứ này chặn trước cửa lại. Dù sao cũng không được cho nó đi vào… Còn cái này nữa, cậu cầm lấy, nó sẽ không nhìn thấy cậu!”
Bức tượng hộ thân nhỏ và thùng sợi cùng được đẩy tới. Tôi vội gật đầu liên tục, không nói nữa mà bước ra ngoài, bàn tay cầm hai thứ run run.
May mà hình như con quái vật bên ngoài không được kiên nhẫn cho lắm. Sau khi tôi thuận lợi bố trí sợi dây màu xanh lá xong, tiếng động bên ngoài cũng đột nhiên biến mất.
Tôi không lãng phí cơ hội này mà tranh thủ thời gian bày trí xong đạo cụ. Rồi quay về phòng ngủ, đối diện với gương mặt tái nhợt của Hàn Nặc.
Tôi cẩn thận trả đạo cụ cho anh, tiếp tục xử lý vết thương cho anh. Chẳng mấy chốc, thuốc đã đặt lần lượt được giao tới, lần này tôi rất cẩn thận, không vô tình làm đứt dây xanh lá đã bày ra nữa.
Hàn Nặc lẳng lặng nhìn tôi bôi thuốc, chợt lên tiếng: “Nhắc mới nhớ, người bạn của cậu có thông tin gì không?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, nhưng chẳng biết bắt đầu kể từ đâu. Ngẫm nghĩ một lúc lâu tôi mới bảo, “Ờ thì, có chuyện tôi cần phải xác nhận trước.”
Hàn Nặc: “Hả?”
“Là sau lần đánh cược cuối cùng của cậu với quái vật… Không, phải nói là sau khi người ta không thể nhìn thấy cậu nữa, nó có từng chủ động tấn công cậu không?”
Hàn Nặc khẽ giật mình, lập tức trợn tròn mắt: “Có, tất nhiên là có rồi. Nếu không tôi cũng đâu bày dây xanh lá trong cửa nhà mình chứ… Nhưng mà sao cậu biết?”
“Tôi đoán.” Tôi nhẹ nhàng nói, nhớ tới thứ mà đối tác mới gửi cho mình, không khỏi siết chặt hai tay, “Hàn Nặc à, cậu may mắn thật đấy. Dù nói vậy tôi hơi ghen tị… Nhưng may mà cậu đã tìm được đàn chị đó đấy.”
“Là sao?” Lần này tới lượt Hàn Nặc hỏi câu này. Tôi nghiêm túc nhìn anh: “Con quái vật ấy muốn giết cậu. Cậu không nhận ra à?”
“… Tôi chỉ biết là tự dưng nó trở nên rất hung hãn.” Hàn Nặc hơi há miệng, “Nhưng mà, tại sao chứ?”
“Vì cậu đã “quen” rồi.” Tôi thành thật thuật lại những gì mình đã chuẩn bị kỹ càng, “Còn nhớ bến Đá Quý mà đàn chị đã kể không? Con quái vật từ đó mà tới. Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là mảnh vỡ thiên thạch trước đây trong phòng sinh hoạt thiên văn…”
“Nghe đâu khu vực bến Đá Quý từng có thiên thạch rơi xuống, từ đó trở nên cực kỳ lạ. Có vài người đi ngang qua sẽ bị nhiễm virus, não và cơ thể trở nên bất thường, bạn tôi và người đàn chị ấy chính là thế.”
Nhưng tương ứng, họ sẽ biết được nhiều thứ hơn. Chỉ là khả năng biểu đạt bị hạn chế thôi — Hẳn là vì chuyện này nên đàn chị mới không nói nhiều được với Hàn Nặc.
“Không thể biểu đạt ư? Cái quái gì vậy…” Hàn Nặc càng nhíu chặt mày hơn, “Không đúng, vậy sao người bạn của cậu lại kể cho cậu nghe được?”
“Anh ta là chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này, vì nguyên nhân cá nhân nên đã không còn bị hạn chế nhiều nữa.” Tôi nói kỹ hơn, “Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ anh ta không thể nói với tôi được. Dù có nói thì tôi cũng không thể kể cho cậu biết được.”
“Cậu có cho tôi biết loại thiết lập này thì cũng vô ích thôi…” Hàn Nặc có vẻ hơi lo, “Vậy con quái vật kia thì sao? Còn con khác nữa không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Anh ta nói đây là một dạng sống không tự nhiên đi theo thiên thạch, anh ta gọi nó là Người Dây Xanh.”
Tôi khẽ gật đầu: “Hắn nói đây là một loại theo thiên thạch đến phi tự nhiên sinh mạng thể, hắn quản nó gọi Người Dây Xanh.”
Hàn Nặc khó hiểu: “Dây Xanh...”
“Vì trong mắt họ, loại quái vật này không trong suốt mà được tạo thành từ đường cong màu xanh lá.” Tôi kiên nhẫn giải thích, “Nhưng dù sao đi nữa thì bản chất con quái vật ấy vẫn không có cơ thể.”
Vì thế chúng luôn tìm cách để có được một cơ thể. Một vài Người Dây Xanh sẽ chọn ký sinh, nhưng sẽ có một số chọn “trao đổi”.
Qua một loạt quy tắc, trao đổi cơ thể từ mục tiêu một cách hợp pháp, kế thừa mọi thứ từ đối phương, thay thế sự tồn tại của người đó.
“Việc “đánh cược” mà cậu kể trước đây hẳn là một phần trong quy tắc trao đổi của Người Dây Xanh.” Tôi chậm rãi nói, quan sát vẻ mặt của Hàn Nặc, “Và khi cuộc trao đổi đã tiến hành tới một mức độ nhất định, Người Dây Xanh có thể nhận được cơ thể hoàn chỉnh thông qua việc giết người.”
“… Chẳng trách.” Nhìn anh có vẻ hơi chán nản, “Chẳng trách lúc đó nó lại đột nhiên hung dữ như vậy, thậm chí giờ còn có thể mai phục tôi nữa… Tôi cứ nghĩ nó đang ép tôi đánh cược thêm lần nữa…”
“Nếu là tôi, muốn cậu đánh cược lần nữa thì sẽ không hùng hổ như vậy đâu.” Tôi suy bụng ta ra bụng người, “Cậu tôi từng nói ván bài đẹp nhất là gậy ông đập lưng ông.”
“Cậu của cậu ư?” Hàn Nặc ngẩng đầu lên nhìn, “Người ngồi tù ấy hả?”
“Cậu chơi bạc gian lận ác quá. Không ngồi tù cũng bị người ta chém chết thôi.” Tôi bình thản nhún vai, “Tóm lại là những gì tôi hỏi được cũng chỉ có bấy nhiêu.”
“Nhưng Hàn Nặc à, có một chuyện tôi khá quan tâm…”
Hàn Nặc: “Chuyện gì?”
“Bạn tôi bảo thực ra giao dịch với Người Dây Xanh rất khắc nghiệt. Theo quy tắc của chúng, chỉ cần thua cược ba lần là phải tự giao cơ thể mình ra rồi.”
“Nhưng theo như lời kể của cô Ngô, sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu vẫn thường xuyên tới Lầu Trắng. Tôi nghĩ đâu thể nào là đi tham quan đâu đúng không?”
“Cậu đi tìm con quái vật để cá cược đúng không? Nhưng đã lâu như vậy rồi… Chẳng lẽ tổng cộng cậu chỉ thua có ba lần thôi ư?”
Dù nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể.
Hàn Nặc biến sắc, nhanh chóng quay mặt đi.
“Chỉ dùng một thủ thuật nhỏ thôi. Không có gì đáng nói cả.”
… Thế ư?
Tôi lặng lẽ quan sát anh, thấy anh thật sự không có ý định muốn nói nên cũng chẳng ép. Tôi mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc sắp tới cửa lại bị Hàn Nặc gọi lại.
“Đúng rồi, người bạn kia của cậu có nói gì có ích hơn với cậu không?” Anh xác nhận với tôi, trông có vẻ hơi khó xử, “Ví dụ như nếu thua cược thì làm sao ghi nợ ấy?”
“Không có.” Tôi không cần nghĩ ngợi, “Anh ta không có nói mấy chuyện này với tôi.”
Tôi đang nói thật.
Hàn Nặc nghe vậy lại như ý thức ra được gì đó, trầm ngâm gật đầu. Chẳng nói thêm gì nữa.
*
Từ hôm đó trở đi, Hàn Nặc vẫn ở trong nhà dưỡng thương.
Dù nghe hơi buồn nhưng giờ anh ấy chỉ còn mình tôi thôi. Tôi trả phòng khách sạn, đem hành lý vào đây, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho anh. Cố gắng giúp anh sống sót.
Rất phiền. Nhưng dù sao cũng là đang giúp người mình yêu nên không thành vấn đề.
Hàn Nặc từng thắc mắc không hiểu tại sao chỉ có mình tôi mới nhìn thấy anh. Tôi thì nghĩ đây là lẽ hiển nhiên.
“Vì em tới đây vì anh mà.” Tôi vừa nói vừa giúp anh gấp quần áo, không che giấu mục đích của mình nữa, cũng chẳng bất ngờ khi anh sợ tới mức làm đổ cốc nước đang cầm. Tôi buồn cười lấy khăn giấy cho anh, nghe anh lắp bắp hỏi: “Từ khi nào vậy?”
“Từ cấp 3 đó. Lúc đó chẳng phải có nhiều người bắt nạt em lắm sao, chỉ có anh giúp em thôi.” Tôi mở miệng, tránh né bàn tay đang vươn ra của Hàn Nặc mà ấn khăn giấy vào ngực anh.
“Lúc đó em đã nghĩ, mình nhất định phải cho anh có được hồi đáp mà anh vốn phải được.”
“Dù anh có tin hay không thì từ rất lâu về trước, trong mắt em chỉ có mình anh mà thôi.”
“…” Hàn Nặc như bị đóng băng, sau một lúc lâu mới nói, “À, ý cậu là năm lớp 11 hả…”
“Chứ không thì sao?” Tôi dịu dàng nói, giúp anh lau vết nước trước ngực. Vứt khăn giấy đi rồi quay đầu lại, tôi phát hiện chẳng biết anh đang nghĩ gì mà sắc mặt hơi tái.
Anh đang nghĩ gì nhỉ? Tôi không biết.
Dù sao đi nữa tôi cũng rất thích khoảng thời gian này.
Nhất là sau khi tôi phát hiện ra cuốn vở bài tập đó.
Tìm thấy cuốn vở trong quần áo của Hàn Nặc, dù đã bị ép tới mức biến dạng nhưng tôi vừa nhìn ra nhận ra đó là cuốn sổ mà tôi đã phát hiện trong Lầu Trắng.
Tôi mở vở ra, bên trong là những chữ viết tay nguệch ngoạc, dùng một cách thức rất khó chịu để ghi lại quy tắc giao dịch với quái vật — Giống như Hàn Nặc đã nói, cá cược rồi cược tiền các thứ.
Trông có vẻ đầy đủ hơn những gì tôi nói cho Hàn Nặc nhiều, thậm chí còn miêu tả kỹ về nghi thức nhận thua cho cả hai bên nữa. Thậm chí nghi thức còn yêu cầu cả hai bên phải thương lượng với nhau…
Ghi rất trịnh trọng. Trịnh trọng tới mức hơi ngu ngốc. Cũng chẳng biết là thằng ngốc nào ghi ra nữa.
Đây là quái đàm quy tắc mà mọi người thường kể đúng không? Tôi không rành mấy thứ này, nhưng thấy rất giống.
Mà nhắc tới quái đàm quy tắc thì thực ra, tôi từng có vài chuyện không thể hiểu nổi — Tại sao một số người trong truyện hay ngầm xác nhận những quy tắc mình nhìn thấy là đáng tin nhỉ? Tại sao lại nghĩ phương pháp sinh tồn mà mình tìm ra được lại là đúng chứ?
Họ không xem “Chìa Khóa Xương Người” à?
Nhưng không quan trọng, đây đâu phải chuyện tôi nên để ý.
Nội dung cuốn vở không được đầy đủ, rõ ràng ở giữa thiếu mất hai trang. Tôi không quan tâm mà tiện tay lật tới trang cuối, nhưng ở đó lại là một danh sách cực dài.
Nói là dài nhưng thực chất chỉ có khoảng chục cái tên thôi. Bên cạnh những tên khác nhau có đánh dấu khác nhau, có chỗ bị đánh dấu móc, lại có chỗ bị gạch chéo.
Tình cờ là đa phần tôi đều biết cả. Nhất là những người bị gạch chéo, tôi rất quen.
Cảm giác quen thuộc này thật sự khiến người ta rất thỏa mãn.
—
Sau vài ngày như thế, cuối cùng Hàn Nặc cũng có thể bước xuống đất rồi. Tôi hơi lo lắng hỏi dự định tương lai của anh, anh cứ nhìn dây xanh lá chắn trước cửa mình rồi im lặng chẳng nói gì.
Lại qua một ngày nữa, cuối cùng anh như đã hạ quyết tâm gì đó mà nghiêm túc nói với tôi.
“Tôi quyết định rồi, vẫn phải đánh cược lần nữa.” Anh nói, “Tôi đã nghiên cứu quy tắc, chỉ cần là trong ván bài, nó sẽ không thể giết tôi được. Hơn nữa… Tôi cũng không muốn tiếp tục thế này.”
“Ừm.” Tôi vừa đáp lại anh vừa phơi quần áo trên ban công. Hình như trong áo khoác của anh có gì đó, tôi lôi ra, là hai tờ giấy đã bị nước làm phồng lên.
Vội vàng mở ra rồi liếc nhanh, là giấy nháp. Thế là lại nhét trở về. Hàn Nặc sau lưng nói tiếp:
“Và còn… Chuyện mà cậu đã nói với tôi lúc trước. Tôi đã cân nhắc kỹ rồi. Cảm ơn cậu đã thích tôi lâu như thế, tôi rất cảm động, nhưng bây giờ… Xin lỗi nhé, tôi thật sự không thể nào đáp lại cậu được.”
Không phải đáp án bất ngờ. Tôi mỉm cười, quay người đi về phía anh như chẳng có gì: “Không sao đâu. Em chỉ muốn cho anh biết mà thôi, vốn dĩ cũng chẳng có ý định đòi hỏi gì anh.”
“Tuy cậu nói thế nhưng tôi cũng không thể làm như không nghe được.” Hàn Nặc nhìn tôi, khóe miệng hơi giật giật rồi nhanh chóng cụp mắt, “Hơn nữa, có một chuyện tôi nghĩ kỹ rồi, nhất định phải nói thật với cậu.”
“Ừ.” Tôi nhìn anh với vẻ động viên, ngồi xuống ghế bên cạnh, “Anh nói đi.”
“Thì, những chuyện cậu đã trải qua năm lớp 11… Thực ra cũng có phần liên quan tới tôi.” Anh nhắm mắt lại, nói chuyện rất khó khăn, “Lúc, lúc đó tôi vẫn chưa trưởng thành. Tôi rất kiêu kỳ. Tôi không chấp nhận được sự thật rằng có người giỏi hơn mình, mà người đó lại còn là học sinh lớp bình thường nữa…”
“…” Tôi nhất thời khựng lại. Sau một lúc lâu suy nghĩ cũng chẳng biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
“Rồi sao nữa?” Nghĩ tới nghĩ lui, dường như tôi chỉ có thể hỏi tiếp.
“Rồi… Trong đội tuyển trường tôi có một số anh em, và một vài người bạn khác trong câu lạc bộ nữa… Lúc đó chúng tôi đều rất ngu ngốc. Thật sự rất ngu ngốc.” Anh ra sức vò mặt, “Xin lỗi nhé.”
“…” Ừm, tôi nghe anh xin lỗi. Nhưng tôi vẫn không biết nên nói gì.
Giọng nói của anh như bay tới từ một thế giới rất xa. Khiến tôi nghĩ tới loài bướm mình thích nhất khi còn bé, xinh đẹp biết bao. Nhưng tới khi tôi bắt được rồi, cầm trên tay ngắm mới phát hiện những cái vảy ấy thật gớm ghiếc, những cặp chân côn trùng gầy yếu ấy cũng cực kỳ xấu xí.
Nhưng đó chưa phải là chuyện đáng buồn nhất. Bạn biết điều gì đáng buồn hơn không? Là ngay cả khi như thế, tôi vẫn rất thích bướm. Thích tận tới ngày hôm nay.
Tôi chậm rãi “À” một tiếng. Nghĩ lại thấy kỳ lạ: “Vậy tại sao lúc đó anh cứ giúp đỡ em vậy?”
“Là vì thấy như thế thú vị ư? Hay là rất buồn cười… Hay sao?”
“Không không, thật sự không có. Tôi — Dù cậu có tin hay không thì thực ra tôi vẫn rất nể trọng cậu, thật đấy. Cậu là người giỏi nhất mà tôi từng gặp, dù trong gia đình như thế, cậu vẫn làm tốt hơn những người khác —”
“Gia đình thế nào?” Tôi bình tĩnh hỏi lại, “Mẹ đơn thân, cậu ngồi tù, nợ nần chồng chất à?”
“Bị loại người như em thích khiến anh cảm thấy bị dơ bẩn sao?”
“Không không không, xin cậu hãy tin tôi, tôi thật sự không có mà. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như thế, tôi…”
Anh ra sức thở hắt: “Lúc đó tôi không hiểu. Nhưng giờ thì đã thấu rồi.”
“Tôi không có ý trêu chọc cậu. Tôi chỉ không muốn khiến cậu ghét tôi thôi.”
“Vậy thì anh thành công rồi đấy.” Tôi gật đầu, “Em không hề ghét anh.”
“Sáng hôm ấy, khoảng 4 giờ sáng nhỉ? Lúc anh chạy tới Lầu Trắng, giúp em mở cửa nhà vệ sinh đã bị chặn suốt đêm, em còn tưởng rằng anh là thiên thần cơ.”
“Chuyện đó — Chuyện đó thật sự không liên quan tới tôi. Tới ngày hôm sau tôi cũng mới biết, sau đó thì lập tức chạy tới trường…”
Trông anh có vẻ bối rối không biết nói gì, vùi mặt vào lòng bàn tay. Chẳng biết qua bao lâu, anh mới thở ra một hơi như từ bỏ.
“Tôi không mong sẽ được cậu tha thứ. Tôi chỉ nghĩ mình nên xin lỗi, hơn nữa hẳn cậu cũng nên biết chuyện này.” Nói xong, anh chậm rãi lấy một chiếc hộp từ đằng sau ra.
“Giờ tình trạng của tôi không thể lấy gì đền bù cho cậu được. Tôi mới mua thứ này, tặng cho cậu. Mong rằng cậu sẽ thích.”
“...”
Tôi nhìn chiếc hộp, suýt bật cười vì tức giận: “Tặng cho em ư?”
Anh kiên định gật đầu.
Tôi không kìm được mà bật cười, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay hình bướm.
“Tôi định sẽ tiến hành nghi thức vào ngày mai, đi tìm con quái vật ấy để đánh cược lần cuối.” Hàn Nặc trầm giọng nói, “Tôi không biết kết cục sẽ thế nào, nhưng nếu cậu tha thứ cho tôi…”
“Em tha thứ cho anh.” Tôi nói.
“Thì hãy đeo…?” Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Cậu nói gì vậy?”
“Em nói là, em tha thứ cho anh.” Tôi giơ tay đeo chiếc vòng vào, “Là thế đấy.”
Anh khó tin mở miệng: “Chỉ, chỉ vậy thôi sao?”
“Ừ.” Tôi nhìn anh, “Nếu phải tìm một lí do thì…”
Tôi chỉ vào túi áo khoác của anh: “Là vì em đã phát hiện một cuốn vở ở đó.”
“Đằng sau vở có rất nhiều cái tên. Có cái bị đánh dấu, có cái bị gạch chéo.”
“Mà tình cờ là những cái tên bị gạch chéo ấy lại là những người từng bắt nạt em.”
“Em đã lên mạng tra cứu rồi. Những người ấy vừa hay đều đã chết hết.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Em không nghĩ đây là trùng hợp ngẫu nhiên.”
“…” Hàn Nặc im lặng lần nữa. Tôi thấy mắt anh hơi trợn tròn, ngay sau đó con ngươi thoáng chấn động. Lại thêm một lúc nữa, anh hít sâu một hơi đầy kiên định.
“Xin lỗi nhé, vốn anh không tính cho em biết những chuyện này.” Anh nói, “Anh biết mình không có tư cách nói câu này, nhưng anh nghĩ họ phải tự trả giá cho những gì đã làm. Tổn thương mà họ gây ra cho em không thể cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế được.”
“Vừa hay là anh cũng có thể mượn sức mạnh của con quái vật… Con người là vậy mà, vừa có sức mạnh siêu nhiên là sẽ muốn làm vài chuyện như thay trời hành đạo.”
“Buồn cười lắm đúng không?”
Anh nhìn tôi, mỉm cười bẽn lẽn nhưng kiên định.
Phải nói là gương mặt của anh rất đẹp. Lúc cười còn có lúm đồng tiền nữa.
“Đúng, rất buồn cười.” Tôi vô thức chạm vào mặt anh.