Mạnh Bạch cảm thấy khó lòng giãi bày, vì vậy lời nói nghẹn cứng trong cổ họng, cậu ôm bụng nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, kết quả động tác này lại khiến Lãnh Dạ Thương hoảng sợ, đi tới đối mặt với Mạnh Bạch: “Không được! Động thai rồi!”
Mạnh Bạch: “......” Động thai cái đầu anh, anh mới mang thai? Nhưng mà nhắc tới cũng chẳng trách được ai, đều là tự làm khổ mình!
“Cậu chủ, không xong rồi!” Lúc này quản gia từ bên trong chạy ra, ông khẽ thở hổn hển, bộ mặt “có chuyện lớn xảy ra”.
Lãnh Dạ Thương hết sức bất mãn với việc ông quản gia ầm ĩ, nhíu mày: “Làm sao?”
“Cậu hai.......cậu hai đang khóc làm loạn lên, không dừng lại được.”
“Được, tôi biết rồi.” Lãnh Dạ Thương nhíu chặt chân mày, xem ra em trai anh ta đang khổ não, thật là hết cách, nếu đem tin tức Mạnh Bạch đồng ý ở lại nói cho tiểu Thần, nhất định tiểu Thần sẽ rất vui, như vậy cơ thể của thằng bé cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Nghĩ như vậy mặt mày Lãnh Dạ Thương ôn hòa hơn nhiều, anh ta nghiêng đầu vỗ vỗ bả vai Mạnh Bạch, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: “Tiểu Bạch......”
Nghe thấy cách gọi này cơ thể Mạnh Bạch khẽ run rẩy, lui về sau mấy bước mặt đầy cảnh giác nhìn Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương nhìn thấy động tác này trong lòng hơi bất mãn, nhưng bên ngoài không có biểu hiện gì, mặt mày ôn hòa dễ gần: “Tôi quyết định để cho cậu vào nhà họ Lãnh ở, yên tâm đi, cậu và tiểu Thần sẽ trở thành thân thuộc.” Vì anh ta thương yêu em trai, anh tra bất chấp tất cả!
Mẹ kiếp.
Sắc mặt Mạnh Bạch trầm xuống: “Ba chục triệu thì sao?”
“Đến lúc cậu sinh con cho nhà họ Lãnh, đừng nói ba chục triệu, ba tỷ cũng sẽ cho cậu.”
Mạnh Bạch: “.........” Cậu chỉ muốn ba chục triệu.
“Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi.” Thấy cậu không bày tỏ bất cứ điều gì, vì vậy Lãnh Dạ Thương cười híp mắt vỗ nhẹ sau lưng Mạnh Bạch: “Yên tâm đi, sau này tôi cũng sẽ là anh trai cậu, bây giờ tôi đi xem tiểu Thần một chút, ông Bạch, ông sắp xếp chỗ ở cho tiểu Bạch!”
Tôi đi! Đợi chút, cậu còn chưa có đồng ý, sự việc phát triển kiểu gì chứ! Còn có cái loại ra sân ba lần ngất hai mới không phải của cậu!
Mạnh Bạch còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy Lãnh Dạ Thương đi vào trong nhà, lúc này Lãnh Diệc Thần đang nằm trên giường, đầu của cậu là một mớ hỗn độn, không phân biệt được đây là thực tế hay là trong mơ, bây giờ cậu cực kỳ cần một người khuyên mình, dĩ nhiên, nếu như người kia là Lăng Khả Nhi cậu sẽ càng vui hơn, nhưng lúc này truyển tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lãnh Dạ Thương đi vào, nhìn thấy Lãnh Dạ Thương tới tròng mắt của cậu liền sáng lên, từ trên giường ngồi dậy trơ mắt mắt nhìn Lãnh Dạ Thương......
Anh trai làm ơn nhanh nói cho cậu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mạnh Bạch mang thai con của cậu, chuyện hoang đường như vậy làm sao có thể xảy ra! Không đúng, đàn ông làm sao có thể sinh con!! Cho nên tất cả có lẽ chỉ là mơ, anh trai làm ơn nhanh nói cho cậu biết!
“Anh trai......”
“Tiểu Thần, anh hiểu.” Lãnh Dạ Thương cắt đứt lời cậu muốn nói, đi tới đẩy cậu ngồi xuống giường, đem chăn đắp cho cậu,vẻ mặt Lãnh Dạ Thương vui mừng: “Tiểu Bạch là một đứa bé ngoan, anh cảm thấy hai đứa rất xứng đôi.”
“Nấc......” Vừa nghe thấy như vậy Lãnh Diệc Thần lại muốn ngất xỉu, nhưng mà lần này cậu rất nhanh khống chế được bản thân, cắn cắn môi dưới, che trái tim đang đập liên hồi, nhỏ giọng nói: “Anh trai anh hãy nghe em nói, chuyện không phải như vậy, em không có quan hệ gì với người kia!”
Thấy em trai yếu ớt như vậy Lãnh Dạ Thương đau lòng, anh ta quá bận rộn với sự nghiệp, mặc dù anh ta thật sự yêu mếm em trai yếu ớt, nhưng chưa từng hỏi cảm nhận của cậu, tiểu Thần hiểu chuyện, chưa bao giờ để anh ta lo lắng, hơn nữa nhà họ Lãnh không phải là một gia tộc nhỏ, anh ta chỉ sợ ảnh hưởng tới danh dự của gia tộc nên mới đẩy Mạnh Bạch ra......
Lãnh Dạ Thương thở dài một cái, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, mặt đầy thương yêu nói: “Tiểu Thần, em nên nhớ, mặc kệ em làm cái gì, anh trai vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc cho em, cho nên......”
“Cho nên......?”
“Cho nên......” Anh ta cười cười: “Anh trai quyết định để hai đứa ở chung một chỗ, trước tiên để Mạnh Bạch ở đây an tâm dưỡng thai, đợi sau khi Mạnh Bạch sinh con em cùng Mạnh Bạch ra nước ngoài kết hôn!”
“A!” Cơ thể Lãnh Diệc Thần co quắp mấy cái, cuối cùng không tiếp nhận được đả kích liền hôn mê bất tỉnh.
Đầu tiên Lãnh Dạ Thương lo lắng sau đó lại vui mừng: “Tiểu Thần em thiệt là, thế nhưng lại vui vẻ đến nỗi hôn mê bất tỉnh, anh phải làm thế nào mới tốt cho em đây!”
Nếu vui vẻ giải quyết chuyện của tiểu Thần, vậy tiếp theo phải giải quyết chuyện của mình, Lãnh Dạ Thương híp hai mắt: Lăng Khả Nhi liên tiếp khiêu khích anh ta, lúc trước bởi vì bận rộn công việc nên thiếu chút nữa quên mất tiểu yêu tinh này, bây giờ là lúc nên thu hồi lại.
Lãnh Dạ Thương khẽ nở nụ cười tà mị, gọi điện thoại cho tài xế sau đó rón rén rời khỏi phòng Lãnh Diệc Thần, cuối cùng còn nói với hộ vệ một câu: “Xem chừng Mạnh Bạch, không cho phép cậu ta ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm như thế, cậu ta lại động thai, các người phải cẩn thận canh chừng.....Không đúng.” Lãnh Dạ Thương liên tiếp mở miệng: “Canh chừng kỹ cô hai.”
Nghe thấy cách gọi cô hai, cơ thể hộ vệ khẽ run, nhưng vẫn gật đầu.
Lãnh Dạ Thương thỏa mãn gật đầu, vội vã ngồi lên xe chạy tới bệnh viện, rất nhanh liền tới bệnh viện, anh ta theo trí nhớ đi tới phòng bệnh kia, sắc mặt người đàn ông ở trong phòng vàng vọt, nhưng tinh thần đã tốt hơn lúc trước.
Lãnh Dạ Thương chỉnh sửa cổ áo sau đó đi vào, mẹ Lăng đang chăm sóc Lăng Mộc Sông nhìn thấy Lãnh Dạ Thương tới ngón tay liền run run: “Tổng giám đốc sao anh lại tới đây?”
“Tổng giám đốc?” Lúc trước Lăng Mộc Sông còn hôn mê chưa từng thấy qua Lãnh Dạ Thương, nhưng lúc thấy Lãnh Dạ Thương trong nháy mắt vẻ mặt ông ta trở nên nịnh hót: “Trời ạ! Lại là tổng giám đốc Lãnh, sao anh lại tới đây?” Nói xong muốn đứng dậy.
Lãnh Dạ Thương kéo ghế ra bình tĩnh ngồi xuống: “Cơ thể đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều tốt hơn nhiều.” Lăng Mộc Sông liên tục gật đầu, cực kỳ thụ sủng nhược kinh.
“Nằm viện chắc tốn không ít tiền.” Lãnh Dạ Thương tiếp tục mở miệng, Lăng Mộc Sông sửng sốt một chút, lần nữa gật đầu, Lãnh Dạ Thương cười thấu hiểu, từ trong túi móc ra thẻ vàng sáng ngời: “Đây là mười triệu, tôi muốn mua con gái của ông.”
“Mười......Mười......Mười triệu!” Lăng Mộc Sông trợn mắt, đưa tay kéo mẹ Lăng đang sững sờ ở bên cạnh: “Mẹ con bé, mau tính xem mấy số không!”
Lúc này mẹ Lăng mới phản ứng được, đẩy tay Lăng Mộc Sông ra, giọng nói rất cứng rắn: “Đừng suy nghĩ, tôi sẽ không làm chuyện bán con gái như vậy!”
Lăng Mộc Sông sửng sốt: “Con đàn bà chết tiệt này, đầu óc bà có vấn đề sao? Tiền thuốc cùng với tiền lãi ông đây còn chưa trả, đứa con gái kia dù sao cũng chỉ là một món hàng lỗ vốn, tổng giám đốc Lãnh có lòng tốt giúp đỡ chúng ta, bà lại không chấp nhận?”
Lãnh Dạ Thương cau mày khi nhìn thấy thái độ của Lăng Mộc Sông, tròng mắt thoáng qua vẻ chán ghét: Lăng Khả Nhi lại sống ở một gia đình như vậy, thật là quá đáng thương, nghĩ như vậy, anh ta có một chút thương hại Lăng Khả Nhi.
“Tôi mặc kệ, đó là con gái tôi! Có chết tôi cũng không bán con!” Mẹ Lăng nói xong lại khóc.
Lãnh Dạ Thương thở dài một cái, đi tới đưa khăn tay, vỗ vỗ bờ vai bà: “Bác yên tâm, tôi chỉ muốn thuê con gái bác, bác cầm mười triệu này, dĩ nhiên Lăng Khả Nhi có thể về thăm hai người, chỉ là từ nay về sau......” Đôi mắt sắn bén nhìn thẳng Lăng Mộc Sông: “Tôi không cho phép bất kỳ ai làm khó cô ấy, dù là người thân cũng không được.” Nói xong đưa chi phiếu ra, cho người đưa hợp đồng đã soạn sẵn ra, thấy ông ta ký tên xong mới rời khỏi phòng bệnh.
Kế tiếp Lãnh Dạ Thương đi tới nhà Lăng Khả Nhi, hỏi anh ta làm sao đi vào nhà? Loại chuyện đó đối với tổng giám đốc mà nói nhất định là hơi khách sáo, nhưng lúc thấy phòng khách Lãnh Dạ Thương liền cau mày, kết quả chạy hết một vòng vẫn không thấy Lăng Khả Nhi.
Không có ở nhà?
Lãnh Dạ Thương xoa xoa cằm, cẩn thận suy nghĩ một chút: Mạnh Bạch mua thuốc cho Lăng Khả Nhi, cho nên......ở nhà Mạnh Bạch sao?
Cái này rất có thể, Lãnh Dạ Thương nghiêng đầu chuẩn bị đến nhà Mạnh Bạch, vừa đúng lúc chuẩn bị hành lý cho em dâu tương lai của anh ta, một công hai việc, rất nhanh liền đế nhà Mạnh Bạch, nhưng lúc thấy Lăng Khả Nhi ngã ở trong nhà bếp anh ta liền thất kinh, lòng đau như cắt.
Đi tới bế Lăng Khả Nhi lên, đặt lên ghế sa lon, sắc mặt Lăng Khả Nhi tái nhợt, giờ phút này nhìn cô có chút nhu nhược.
Lãnh Dạ Thương sờ lên khuôn mặt cô: “Khả Nhi, tỉnh dậy dí.” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhìn Khả Nhi lại tái nhợt yếu ớt như vậy, anh ta thật xấu, vẫn nghĩ muốn hành hạ cô.
Lãnh Dạ Thương vừa ở trong lòng khiển trách bản thân, vừa cẩn thận xem xét Lăng Khả Nhi, sau đó ngẩn ra......
[Khuôn mặt cô gái nõn nà; lông mày lá liễu, đôi môi anh đào làm cho người ta có một loại ham muốn dục vọng, nhìn bộ dáng Lăng Khả Nhi lúc này, con ngươi Lãnh Dạ Thương liền phát hỏa......]
“Em thật đẹp, Khả Nhi......” Không khỏi sờ lên gương mặt của cô, hô hấp Lãnh Dạ Thương có chút gấp gáp, đầu anh ta từ từ cúi thấp xuống, chu môi chuẩn bị hôn.