Lâm Tiểu An kéo lại quần áo, khẽ nhíu mày, cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thời tiết có chút nóng, lại không có khối băng giúp giảm nhiệt. Lúc ở dưới vực sâu, vào mùa hè thời điểm quá nóng, hắn ghét nhất phải mặc quần áo.
Thế nhưng nam nhân sống chết hạ quy định, ở trước mặt y, hắn có thể không mặc, hễ có mặt người thứ ba thì nhất định không được. Cho dù trước mặt nhi tử trẻ người non dạ, cũng không được.
Hắn trong người nóng nực, thành ra thích ngâm mình trong nước. Mỗi lần ngâm là nằm lì cả ngày, suối nước lạnh đương nhiên ảnh hưởng không tốt đến thân thể. Lâm Tiểu An lén nam nhân ngâm nước hai, ba lần, rốt cuộc bị cảm lạnh, sinh bệnh.
Nam nhân tức giận, không cho phép hắn xuống nước nữa.
Lâm Tiểu An vốn được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi trời nóng. Thế nên vẫn trốn nam nhân len lén ngâm nước lạnh, rồi lại cảm lạnh sinh bệnh tiếp. Thân thể này của hắn, thời trẻ luyện võ thực ra đã lưu lại mầm bệnh, về sau võ công may mắn sớm bị người phế đi, nếu không cũng sống không được lâu. Sau khi hắn mất võ công, nam nhân đã tìm đủ loại kỳ trân dị thảo, hao tâm tổn sức đem thân thể hắn dưỡng hảo lên.
Vậy mà bản thân hắn lại ngu ngốc, không biết quý trọng thân thể chính mình, cứ tùy ý phá hỏng. Nam nhân hiển nhiên sinh khí cực kỳ, dứt khoát trói hắn vào giường, không cho xuống. Hai nhi tử, một đứa hai tuổi, một vừa mới ra đời, vào thời điểm cần thân cận mẫu thân nhất mà không thấy được Lâm Tiểu An liền khóc lên, thanh âm nho nhỏ, y như tiếng mèo con mới sinh kêu meo meo. Nghe tiếng khóc vừa đáng thương, vừa yếu ớt, tim Lâm Tiểu An sớm đã vỡ thành từng mảnh.
Lâm Tiểu An xin nam nhân cho hắn ra ngoài, trong miệng không ngớt lời xin lỗi, trong mắt hiện lên sự nôn nóng cùng nỗi nhớ nhung. Mới hai ngày không gặp nhi tử, mà tưởng như đã hai năm không gặp. Nhưng nam nhân thấy hắn xin lỗi chưa đủ thành tâm, cứng rắn giáo huấn, phạt hắn đến bốn ngày không cho gặp.
Kết quả Lâm Tiểu An biết sợ rồi, không còn dám ngâm mình cả ngày trong suối nữa.
Chỉ là không ngâm nước thì nóng quá, trên người còn phải mặc quần áo. Tuy rằng là y phục mùa hạ, chỉ gồm một bộ áo choàng vải thật mỏng, nhưng nóng thì vẫn nóng. Ngày hạ nắng to, mặt trời chói chang, cầm quạt quạt đến đau cả tay mà nóng vẫn hoàn nóng.
Lâm Tiểu An ủy khuất, nhẫn nhịn mấy ngày, nỗi sợ bị phạt vừa qua đi thì lập tức bừng bừng lửa giận.
Trước khi rơi xuống vực, chuyện ăn mặc hắn không cần lo, hắn cũng từng là thiếu gia có kẻ hầu người hạ. Nhưng vì muốn mưu cầu quyền thế địa vị, hắn đã không ngại ngần gian khổ, luyện võ ngày đêm, tự bồi dưỡng thế lực. Vậy mà chỉ mới qua ba năm sau khi rớt xuống đây, thời tiết mới chuyển nóng như thế này thôi hắn đã chịu không nổi rồi.
Quen được người lo lắng chăm sóc, hắn dần trở nên yếu ớt. Quả thật so sánh với vương tôn công tử sống xa hoa, được nuông chiều đến hư không khác là bao.
Lâm Tiểu An cho dù cáu kỉnh cũng không dám bỏ bữa, chỉ là thời điểm ăn cơm tỏ vẻ giận dỗi, chướng khí vô cùng. Thời điểm lên giường cũng không chịu phối hợp, nam nhân vừa sờ thân thể hắn một chút thôi là bị hắn đạp ngay một cước, sống chết không cho y chạm vào.
Hỏi nguyên nhân vì sao, liền đáp một chữ.
Nóng.
Liên tục bảy ngày như vậy, nam nhân đành phải thỏa hiệp. Mang về một khối băng lớn, chia làm nhiều phần, đặt ở mỗi góc trong phòng, rốt cuộc cũng thấy mát mẻ. Lâm Tiểu An trong người thoải mái liền không nháo nữa, phu phu sinh hoạt cuối cùng trở lại hài hòa như trước.
Mãi về sau Lâm Tiểu An mới biết được, khối băng kia là do nam nhân dùng nội lực làm nước ngầm đông lại mà thành. Đồng thời khi đó hắn mới nhận ra, nội lực của nam nhân nhà mình đã cường đại đến mức không lường được.
Nhớ tới những chuyện xưa này, Lâm Tiểu An càng thấy khó chịu.
Trong phòng hiện không có khối băng.
Ở Lâm gia số lượng băng là có hạn, mỗi ngày chỉ có thể phân phát cho hắn một chậu mà thôi. Đó cũng là nhờ lúc đầu hắn giả vờ nhu nhược, nhịn nhục suốt hai ngày, làm cho Lâm Thiếu An cảm thấy bản thân mình ưu việt, vượt trội hơn hắn, trong lúc huênh hoang dò hỏi hắn có yêu cầu thêm gì hay không.
Có gì cứ việc nói, gã nhất định đáp ứng cho.
Lâm Tiểu An muốn một chậu băng, mỗi ngày một chậu.
Lâm Thiếu An ngày đó mặt đen sì rời đi, nhưng cũng giữ lời hứa.
Lâm Tiểu An cầm được băng rồi cũng vui không nổi, bởi vì một chậu thì quá nhỏ. Mà nghe nói một chậu băng thế này là đã xa xỉ lắm rồi, trong chốn võ lâm thực ra chỉ có thế gia uy quyền thâm sâu như Lâm gia mới có thể trong tiết trời nóng cung cấp được nhiều khối băng như vậy.
Lâm Tiểu An bĩu môi, không nghĩ tới Lâm gia nguyên lai nghèo đến thế a.
Hồng Châu lúc đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lâm Tiểu An cả người mềm oặt dựa vào cửa sổ, cứ như không có xương cốt. Nghe tiếng mở cửa, hắn khẽ nâng đôi mắt phượng hẹp dài mà liếc về hướng bên này.
Hồng Châu giật mình, trong chớp mắt như bị ánh mắt kia mê hoặc. Tự dưng nổi lên khát vọng muốn đem người này giấu đi, một lòng sủng ái, không cho ai xem, chỉ duy nhất nàng có thể xem, có thể chạm vào hắn.
Giây tiếp theo, Hồng Châu từ trong mơ màng tỉnh táo lại, không khỏi sợ hãi mà nhìn Lâm Tiểu An.
Người này chẳng lẽ luyện thứ tà thuật gì, bất tri bất giác có thể mê hoặc nhân tâm?
Lâm Tiểu An biếng nhác hừ giọng: “Có việc gì?”
Hồng châu: “Gia chủ thỉnh ngài dự yến hội.”
Lâm Tiểu An nhíu mày: “Không đi.”
Toàn người là người, dính dính nhớp nhớp, càng nóng thêm.
Hồng Châu tăng thêm ngữ khí: “Gia chủ thỉnh ngài đi qua.”
Lâm Tiểu An vô cùng bực bội, nói: “Vậy thì khiêng kiệu sang thỉnh ta đi.”
Hồng Châu ngẩng đầu không dám tin vào tai mình.
“Còn nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta phải tự mình đi?” Lâm Tiểu An rất bất mãn, khoảng cách xa như vậy, đến được nơi thì mồ hôi nhễ nhại, nóng chết mất. “Một là để ta ngồi kiệu đi dự yến hội, hai là ta liền ở luôn trong phòng không ra.”
Hồng Châu: “Ta đi xin chỉ thị từ gia chủ.”
Lâm Tiểu An phất tay, ý bảo chính mình đã biết.
Lâm Thiếu An biết được việc này, giận đến mức suýt chút nữa quăng bể ly.
Hắn muốn ra vẻ làm cái gì? Mạo xưng là trang hảo hán*? Ở trước mặt ta còn làm bộ làm tịch! Chư vị ngồi đây không ai không biết hắn nghèo túng bao nhiêu, hắn còn tưởng chính mình là lão tử Thiên Hoàng quyền quý!
(Mạo xưng là trang hảo hán: Để tránh mất mặt mà giả vờ, cố làm việc gì quá sức, quá khả năng của mình)
“Đem kiệu sang chỗ hắn, mau đưa hắn qua đây!”
Lâm Tiểu An tới đại sảnh tổ chức yến hội thì phát giác không ai bày trí chỗ ngồi cho mình, cứ thế mà lẻ loi đứng giữa đại sảnh. Những người nhận ra hắn, biết rằng quan hệ giữa hắn và Lâm Thiếu An không tốt, thành ra cố ý muốn chèn ép hắn. Những người không quen cũng được thông báo trước, đều ngồi một bên chế giễu, nhìn nhìn bộ dáng tứ cố vô thân của hắn.
Nhưng Lâm Tiểu An vốn đâu phải là người chịu đựng ủy khuất, thấy không có chỗ cho mình ở đây, lập tức xoay người đi về.
Lâm Thiếu An gọi hắn, hắn cũng không thèm quay đầu mà đáp: “Không có chỗ, ngươi định cho ta ngồi ở đâu đây?”
Bầu không khí nhất thời trầm xuống, cuối cùng có người gọi tới thị nữ chuyển thêm bàn ghế, đặt ở một góc hẻo lánh. Trên bàn cũng không bày gì ngoài trái cây, phía sau tùy tiện bố trí một người hầu hạ.
Những người xung quanh mong ngóng thấy trò vui, rốt cuộc không thấy được, ai nấy đều hậm hực, không để ý nữa. Lâm Thiếu An liên tiếp bị chọc đến nổi điên, cũng tạm thời dẹp Lâm Tiểu An sang một bên, vả lại quan khách hôm nay đều là võ lâm hào kiệt, phần lớn là muốn chạy theo nịnh hót gã.
Lâm Tiểu An mừng rỡ vì cuối cùng cũng được để yên, chẳng buồn bận tâm trên bàn mình chỉ toàn trái cây. Cũng may trong sảnh không khí mát mẻ, nếu không thì hắn cũng không lưu lại đây làm gì. Hắn ngẩng đầu liếc mắt về phía Lâm Thiếu An ngồi ở vị trí đầu tiệc, bên cạnh gã có một nam một nữ.
Suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nhớ ra, chính là Điểm Thanh Hành cùng Điểm Thanh Ngọc huynh muội.
Lâm Tiểu An bĩu môi, lúc trước hai người đó đều rất thích Lâm Thiếu An, cũng ghét hắn nhất.
Cảm thấy hắn lòng lang dạ thú.
Lâm Tiểu An thu hồi tầm mắt, bưng chén rượu lên nhấp một hớp, thấy uống không được lại buông xuống. Đột nhiên trong mũi run run, tựa như ngửi thấy một hương vị quen thuộc. Ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương không có nhắc đến tên của tiểu công, bởi vì ta còn chưa nghĩ ra.