Tiếng mưa rơi cứ vang lên không dứt trong đêm, những giọt mưa phủ trắng bên ngoài khung kính. Mưa, dù là trong kí ức hay hiện tại, vẫn luôn mang một nét đẹp thật lạnh lẽo, mong manh.
Vào một buổi chiều mưa như thế, trên một con phố vắng ở Brazil mười một năm về trước, có hai cậu bé đang bước đi bên nhau che chung một chiếc ô. Họ là hai hình ảnh hoàn toàn đối lập, tưởng chừng chẳng có lí do gì để đi bên nhau cả. Một cậu bé đi chân trần, quần áo mặt mũi lấm lem bùn đất. Trong khi cậu bé còn lại thật khôi ngô rạng rỡ trong bộ đồ trắng sạch sẽ tinh tươm, cậu cao hơn cậu bé kia một chút, tay phải cậu cầm ô còn tay trái xách một chiếc vali hình chữ nhật màu trắng làm bằng sợi thủy tinh, cậu quở trách:
“Hainiido, em lại trốn học đi đá bóng rồi, về nhà thế nào cũng bị đòn cho mà xem.”
Cậu bé mặt đầy bùn nhe răng ra cười:
“Nhưng anh sẽ bênh em mà, phải không Enido?”
* Enido: 15 tuổi, anh trai của Hainiido.
“Lần này sẽ không đâu, em không nghe lời cha gì cả, không chịu học… Sau này sẽ khổ lắm.” - Enido thoáng thở dài.
“Nhưng em không thích!” - Hainiido cãi - “Một mình anh theo nghiệp cha là được rồi, sao lại bắt cả em theo nữa? Em muốn đá bóng, muốn trở thành cầu thủ nổi tiếng, nhất định em sẽ làm được, nhất định như thế mà.”
Enido liếc nhìn đứa em, cậu bỗng bật cười:
“Ừ, anh sẽ… ủng hộ em. Thực ra anh cũng thích đá bóng lắm.”
Hainiido liền ôm chầm lấy Enido:
“A a, anh!”
“Trời, bẩn hết áo anh rồi, người em toàn là bùn!”
“Về nhà em giặt cho.”
Hai cậu bé cùng phá lên cười, râm ran cả con đường mưa tháng ba.
“Mà này…” - Enido chợt nói - “Nếu em đã chọn đá bóng thì phải hứa với anh rằng sẽ luôn cố gắng hết sức, không được bỏ dở giữa chừng đâu đấy. Anh đang sống với ước mơ của cha. Còn em, em phải sống với ước mơ của mình.”
“Em biết rồi.” - Hainiido cười hì hì. Vào lúc này đối với cậu, tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc chiếc ô trên tay Enido nghe thật tươi vui và ấm áp.
Enido mỉm cười nhìn Hainiido. Anh tin em, cố lên, em trai.
“Thôi nào, chúng ta mau về nhà nhanh đi anh, hôm nay thứ sáu chắc mẹ đang làm bánh đấy!” - Hainiido nói rồi chạy vọt lên đằng trước.
“Eh, chờ anh với, Hainiido!” - Enido liền chạy theo.
Ngã tư. Đèn đỏ. Hainiido vẫn chạy băng qua đường.
Kíííttt! RẦẦẦM!!!
Tiếng phanh xe cháy đường. Tiếng va chạm…
Hainiido quay đầu lại, cậu chỉ kịp thấy Enido đang ở trên không trung… chiếc xe hơi đã hất văng Enido lên không trung… bàn tay Enido vẫn nắm chặt… nắm chặt… quai chiếc vali màu trắng…
…
…
…
Hainiido ngồi bật dậy khỏi giường, hai tay ôm chặt lấy đầu, kí ức hiện về rõ mồn một, như thể anh vừa sống lại những giây phút ấy, những giây phút cuối cùng được ở bên Enido…
Giờ đây khi mở mắt ra, chỉ còn một mình anh trong căn phòng tối, cùng với tiếng mưa rơi da diết, u buồn.
Hainiido chầm chậm đứng lên và đi tới chiếc bàn nằm ở góc phòng. Khi tới nhà Xuyên Sơn anh có mang theo hai chiếc vali, một vali lớn đựng quần áo và một vali nhỏ hình chữ nhật màu trắng.
Cách!
Hainiido mở chiếc vali màu trắng ra, anh mỉm cười mà chợt rơi nước mắt: