Thịnh Thừa Quang là
chủ nhân của bữa tiệc, dĩ nhiên sẽ có nhiều người đến gần bắt chuyện,
anh có suy nghĩ rõ ràng, cũng chỉ mỉm cười gật đầu thăm hỏi xã giao với những cô gái bên cạnh, cũng không hỏi nhiều. Nhưng đứa bé cả đêm nằm
trong tay Thịnh tổng đáng yêu như thế, khen một hai câu cũng không có gì là làm quá.
Vì thể tiểu thư Gấu Nhỏ cả đêm không ngừng nhận được lời khen ngợi, những người khen bé đều tiện thể xoa bóp khuôn mặt nhỏ
bé hoặc véo cằm, vậy là Gấu Nhỏ luôn bị sờ qua sờ lại... Thịnh Thừa
Quang luôn thể hiện sự khiêm tốn trên mọi phương diện, không ngờ được,
anh độc chiếm cô gái thông minh xinh đẹp tươi trẻ như vậy, ít nhiều lời
khen ngợi khoa trương anh cũng đã nhận, lại vẫn rất vui vẻ chủ động khoe khoang con gái nhỏ, Gấu Nhỏ sau một lúc cuối cùng không chịu được nữa,
nổi giận.
Lúc tiểu thư Thịnh Gia Tinh nổi giận... Quả thật có
chút giống Thịnh Minh Hoa, cơ thể nhỏ bé trong tay bố dùng sức quẫy
đạp, cẳng chân dùng sức như muốn đạp cho nguời khác bắn ra ngoài. Bé
cũng đã có thể nói những từ ngữ đơn giản, ngẩng đầu lên giọng kêu to bên tai bố: "A! A! Chu! Chu!"
Thịnh Thừa Quanng nghiêng mặt dán vào gương mặt nhỏ bé của con gái: "Con muốn đi đâu hả?"
"Mẹ!" Bé nắm chặt gương mặt tuấn tú của bố, ánh mắt đen tròn lại phát sáng
nhìn chằm chằm vào Thịnh Thừa Quang, mở miệng vừa kiên định lại rõ ràng
nói.
Hình như Thịnh Thừa Quang cũng hiểu được chút gì đó, ôm lấy bé rồi kéo tay Tử Thời đi lên phòng nghỉ trên lầu.
Tử Thời có chút xấu hổ, hôm nay trước khi ra cửa đã cho đứa nhỏ kia ăn no
rồi, cho nên nếu bé ầm ĩ như vậy đoán chừng là tè dầm rồi. Tử Thời sờ sờ tã lót thật sự có phần nặng hơn, gọi Thịnh Thừa Quang: "Để em ôm con,
anh đi lấy tã cho con ở trong túi sách của em đi!"
Toàn bộ sự chú ý của cô đều dành cho con gái, giọng điệu bình tĩnh, nhưng người nghe lại cảm thấy có chút không bình thường.
Chính sự không bình thường này làm cho ai đó mở cờ trong bụng (ý chỉ vui sướng nha): "Em sai khiến anh?"
Tử Thì đang muốn ôm con gái chợt sửng sốt.
Thịnh Thừa Quang đặt con gái vào trong tay Tử Thời, thuận tiện cúi đầu ghé
sát vào cô, nhấn mạnh từng từ một, giọng vừa trầm vừa nóng: "Sai khiến
anh, phải trả phí đấy!"
Nửa người Tử Thời đều đã mềm nhũn, lảng tránh ánh mắt tỏa sáng của anh, nhỏ giọng nói: "Là con gái của anh muốn thay tã!"
Là kêu anh đi làm cho con gái anh, được chứ...
Thật ra Thịnh tổng cũng không nghe Tử Thời nói lý, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Tử Thời trang điểm, trên môi thoa mấy lớp son, anh chỉ có thể ấn nhẹ lên
môi cô, phút cuối cùng tách ra có chút lưu luyến ngậm thật nhẹ môi Tử
Thời.
Môi Tử Thời trơn bóng mọng nước, giữa hai lông mày nhíu lại càng sâu, chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Thịnh Thừa Quang.
Gấu Nhỏ ở gần như vậy nhìn thấy một cảnh này xong, sau đó phát biểu cảm nghĩ: "Hôn nhẹ!"
Tử Thời nghe được, phản ứng đầu tiên là lúng túng: Làm bố mẹ sao có thể như vậy được, thân thiết ngay trước mặt con gái!
Cô không chút nghĩ ngợi trừng mắt nhìn người bày trò.
Thịnh Thừa Quang vốn là lòng dạ khó đoán, lại bị đôi mắt Tử Thời đang trừng
làm cho ngực run lên, ma xui quỷ khiến muốn hôn lên, nhưng Tử Thời kiên
quyết quay đầu đi không cho, vẫn là Gấu Nhỏ tốt bụng, hai cái tay tròn
vo mập mạp nâng mặt của bố lên, dẩu miệng hôn một cái lên môi của bố.
Lòng Thịnh Thừa Quang cũng bị con gái làm cho mềm nhũn, yêu thương không
thôi dán sát vào mặt con gái, vui sướng thấp giọng nói: "Gấu Nhỏ nhà
chúng ta thích bố nhất!"
Như vậy... Quá ngây thơ rồi! Tử Thời
quay đầu đưa cho anh ánh mắt khinh bỉ, anh đột nhiên chớp lấy cơ hội hôn trộm mốt cái trên má của cô
Tử Thời nửa giận dữ nửa kỳ quái nhìn anh, Thịnh tổng lai càng ngây thơ, vẻ mặt quả thực có chút dương dương
đắc ý... Thỏa mãn đi lấy tã cho con gái.
Tử Thời bế Gấu Nhỏ
đặt trên giường của phòng nghỉ, bảo Thừa Quang chăm sóc con gái rồi cô
vào trong nhà vệ sinh giặt chiếc khăn nóng cho con gái lau mông.
Thịnh Thừa Quang tháo khuy tay áo ra bỏ vào trong túi, sau đó mới ôm con gái chơi đùa, anh dạy bé nói: "Gọi bố bố nào!"
Gấu Nhỏ bỏ ngón tay trong miệng mình ra, duỗi ra trước mặt bố: Bố ăn sao? Chỉ cần ăn là có thể ngậm miệng đúng không?
Thịnh Thừa Quang cúi đầu hôn ngón tay bé, dùng cằm cọ cọ vào cái mũi nhỏ: "Bố.. bố..."
Gấu Nhỏ bị cọ không chịu được, cố ý học dáng vẻ của anh trai họ của bé,
ngón tay tròn trịa mập mạp làm thành một khẩu súng, chĩa vào bố: "Pằng!"
Lúc này tiếng Trung của Thịnh tổng lại không tốt, không phân biệt được P và B, cực kỳ vui sướng lại vạn phần nhẹ nhàng "Ai!" một tiếng, ôm lấy bé
dùng trán cụng vào trán con gái, Gấu Nhỏ bị ngứa cười khanh khách, tay
nhỏ trên đầu bố đánh "Bốp bốp" hai cái, hai chân không ngừng đá loạn.
Lúc Tử Thời vắt khăn mặt xong đi vào, thấy tình huống như vậy vội vàng nhắc nhở con gái: "Gấu Nhỏ, không thể đánh người đâu!"
Trong khi Thịnh Thừa Quang đang cực kỳ thích thú, híp mắt hưởng thụ nói:
"Không có chuyện gì!", Tử Thời lại giơ tay ra: "Để em bế con đi!"
Thịnh Thừa Quang đặt con xuống, vừa ngồi xuống vừa xắn tay áo.
Động tác thay tã của anh có chút không thành thục, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ
vô cùng chính xác, nếu chụp được cảnh này, có thể làm thành bộ sách hình ảnh về việc chăm sóc con.
Vừa nhanh tay thanh tã cho con, Thịnh
Thừa Quang cũng không ngẩng đầu lên hỏi Tử Thời: "Đúng rồi, lần trước
trong điện thoại em bảo muốn nói với anh chuyện gì vậy?"
Tử Thời
đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc anh hỏi, cô liền lấy ra cái hộp màu hồng
được cất trong túi, quà sinh nhật mà hôm ở sân bay anh đã đưa cho cô,
khi đó anh đã bảo cô về nhà mới được mở ra. Lúc Tử Thời mở hộp ra thì
phát hiện... bên trong là một chiếc nhẫn ngọc đính đá ruby màu hồng.
Ánh sáng màu hồng rực rỡ của đá quý làm cho Tử Thời nhớ đến có một lần mình đã từng nói: Đá ruby hồng tượng trưng cho sự bất tử, là đại diện cho
tình yêu vĩnh viễn.
Cô mở chiếc hộp ra, có chút chờ mong, hồi
hộp, băn khoăn, ánh mắt phức tạp đầy hoài nghi nhìn anh, Thịnh Thừa
Quang ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, cũng rất bình tĩnh
nói: "Ừm?"
Any problem? (Có vấn đề gì sao?)
Thái độ lơ
đễnh như vậy đủ để dọa cô gái nhỏ ngốc ngếch kia, nhưng bây giờ Tử Thời
đã khác trước kia rồi, ít nhất cô cũng đã có dũng khí để đặt ra câu hri: "Vì sao đưa cái này cho em?"
"Em thấy thế nào?" Thịnh Thừa Quang cũng không có trả lời mà chợt hỏi lại, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một.
Tử Thời cũng không nói được gì nữa rồi.
Đôi mắt cô khép hờ, vẻ mặt uể oải rõ ràng như thế làm Thịnh Thừa Quang bật cười trong lòng: Bản lĩnh cũng chỉ đến như vậy mà thôi?
Nhưng mà anh cũng rất vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Tử Thời, anh còn tưởng rằng em sẽ không hỏi."
Cô vẫn như vậy: Nhát gan, hèn nhát, tự ti, trầm lặng dường như là lạnh
nhạt. Cho nên Thịnh Thừa Quang còn nghĩ rằng Tử Thời cầm chiếc nhẫn đó,
có thể phải chờ đến khi anh chủ động nhắc đến, cô mới có thể yên lặng
nghe, sau đó mặc kệ anh có nói gì, chỉ cần là điều tốt, cô sẽ không có ý kiến.
Không nghĩ đến sớm như vậy mà cô đã hỏi rồi.
"Anh
cứ nghĩ em sẽ không hỏi, chỉ biết chờ đợi anh nói với em." Thịnh Thừa
Quang đưa hai ngón tay cầm chiếc nhẫn lên, nhìn thoáng qua một chút ,
lại nhìn về phía Tử Thời, "Cho nên anh tính toán đến lúc đó phải thuyết
phục lại."
Tử Thời hỏi anh: "Tới lúc nào?"
"Lúc mà hai người trở về bên cạnh anh." Thịnh Thừa Quang cực kỳ giảo hoạt nói.
Sau đó cô gái ngốc nghếch kia, bối rối.
Cô quay trở lại nét mặt ngốc nghếch mà anh quen thuộc là Thịnh Thừa Quang phì
cười, tay đưa ra kéo Tử Thời ngồi vào bên cạnh mình.
Ngăn giữa
hai người là Gấu Nhỏ vui vẻ sau khi được thay tã đang lăn qua lộn lại,
Thịnh Thừa Quang cầm cái nhẫn kia lên nhìn, nói: "Trong Thánh Kinh, hồng ngọc là loại đá quý giá nhất trong tất cả các loại đá quý."
Là
"viên đá tình yêu", tượng trưng cho tình yêu chung thủy vĩnh hằng. Mà
hồng ngọc tốt nhất (Theo nguyên tác là Cáp Huyết Hồng) là viên đá cao
cấp nhất, cho nên Thịnh Thừa Quang cho rằng nó tượng trưng cho tình yêu
tốt đẹp nhất.
"Vì vậy anh vừa nhìn thấy đã mua ngay." Giọng anh chợt chuyển, thoải mái lại phóng khoáng: "Quý lắm đấy, cất cho kỹ!"
Tất nhiên là anh đang cố ý trêu Tử Thời, nhưng mà Tử Thời lại không cười
một chút nào. Cô cúi đầu vuốt ve con gái đang lăn qua lăn lại, sau một
lúc, nhẹ giọng nói: "Bây giờ em có thể đeo không?"
Gấu Nhỏ cười quá to làm Thịnh Thừa Quang còn tưởng rằng chính mình vừa nghe nhầm: "Em vừa nói cái gì?"
Tử Thời lấy hết dũng khí cả đời, ngẩng đầu liếc nhìn thoáng qua con gái, sau đó chỉ dám nhìn cúc áo sơ mi của anh, giọng nói nhẹ nhàng lại kiên
định: "Bây giờ không thể đeo thì khi nào mới có thể? Em muốn làm như
thế nào? Em cũng muốn biết, em phải trưởng thành hơn mới được."
Chiếc nhẫn quý giá như vậy, em phải làm như thế nào thì mới xứng để đeo nó đây?
Mà vị trí bên cạnh anh kia... Em phải cố gắng nhiều bao nhiêu mới có thể xứng đáng được cùng sóng vai bên anh?
Vừa hỏi xong Tử Thời cũng đỏ mặt, lại vẫn dùng giọng điệu kia chống đỡ,
thắt lưng thẳng tắp. Vẫn là cô gái nhỏ nhát gan trước kia, chỉ là
những việc từng trải qua bên anh mang đến cho cô nhiều thay đổi, bây giờ Tử Thời cuối cùng cũng có dũng khí... Dũng cảm một lần vì tình yêu.
Hầu kết Thịnh Thừa Quang giật giật, khi mở miệng giọng anh có chút khàn
khàn: "Không cần.." Anh nhìn ánh mắt tỏ ra bất ngờ của cô, nâng lên khóe miệng, kiên định nhìn Tử Thời nói: "Tử Thời, em phải chờ anh, đeo chiếc nhẫn này, cùng với con gái của chúng ta chờ anh đến bên cạnh hai
người."
Gấu Nhỏ say mê hết lăn sang chỗ mẹ lại lăn qua chỗ bố
đầy thích thú, chỉ là bố mẹ của bé đã hóa đá, hai người giống như hai
bức tượng đá, không bị tác động, chỉ có ánh mắt vẫn giằng co, bắn ra
tia lửa.
Ở bên cạnh cô gái này đã lâu, bây giờ mới đến giai
đoạn thừa nhận cùng thổ lộ tình cảm, tiến độ yêu kiểu này thật sự không gặp nhiều.
"Sẽ chờ anh chứ?" Vai nam chính mới biết yêu thâm tình hỏi, một bàn tay mở ra đỡ lấy con gái hoạt bát hiếu động.
Đôi mắt anh sáng như sao trong đêm tối, đã cách nhiều năm vẫn giống như lần gặp đầu tiên, ánh mắt khiến Tử Thời bị lạc không biết trời đất là gì.
"Vâng!" Vào vai nữa chính, lần đầu tiên trong đời Tử Thời trả lời dứt khoát đến vậy.