Tử Thời

Chương 62



Editor: Linh Vũ

Đại thiếu gia nhà họ Tạ thích gây chuyện náo động, cả thành phố G đều biết chuyện này.

Nhưng mà giữa ngày xuân gió rét căm căm, coi đường cao tốc ra sân bay làm sàn chữ T mà trình diễn hơn bốn tiếng đồng hồ thì cũng là hơi quá náo động rồi.

Tạ Gia Thụ mặc đồ bắt mắt dễ nhận ra, xe cộ đi tới đi lui có không ít người chụp ảnh đăng lên weibo, mục kích ngay tại hiện trường, khoe chân dài ngay trên đường cao tốc. Các loại hình ảnh hiện trường ghi nhận cảnh tượng Tạ đại thiếu gia với đôi chân dài, hai tay bỏ túi, áo khoác dài chạm mắt cá chân bị gió đầu mùa xuân của thành phố C thổi bay phấp phới, có tấm còn chụp cận mặt anh ta, có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mê man, ánh mắt ưu thương... Hiển nhiên là một nam chính bị tổn thương trong mấy bộ phim thanh xuân.

Chỉ trong vòng bốn giờ mà weibo đã đăng hơn một ngàn tin liên quan, nhảy lên đứng đầu bảng xếp hạng weibo, sau đó thì có phóng viên chuyên mai phục weibo nhận ra, đây chính là đại thiếu gia đổi kiểu tóc như ăn cơm của nhà họ Tạ mà!

Các phóng viên vội vàng chạy đến, chặn đứng đường cao tốc ra sân bay, hơi thở mong manh chuẩn bị đón tiếp Tạ đại thiếu gia.

Tạ Gia Thụ bị phóng viên vây quanh, tình nguyện thừa nhận mình là bị hỏng não nên coi đường quốc lộ là sàn chữ T mà trình diễn, cũng không muốn nói ra sự thật rằng mình bị người ta đuổi xuống xe... May mà văn phòng tổng giám đốc Tạ thị và bên quan hệ xã hội đã sớm bị điện thoại gọi đến làm cho bùng nổ, Tạ Gia Vân biết tin thì lập tức dẫn người đến đón anh ta, dẫn anh ta về trong ánh đèn flash sáng chói.

Trước lúc lên xe anh ta vẫn đầy phong độ phất tay với ống kính máy ảnh, nhưng vừa lên đến xe liền ngồi phịch bên chân chị gái, khóc không ra nước mắt kêu một tiếng: "Chị..."

Ánh sáng trong xe không phải là rất sáng, nhưng vẫn đủ để Tạ Gia Vân thấy rõ dáng vẻ chật vật của em trai mình: trên vạt áo khoác trắng dính đầy bùn, trên cổ đều là vết mồ hôi, áo sơ mi trắng ẩm ướt dính sát vào người.

Tạ Gia Vân nghe xong chân tướng thì giận đến mức ngón tay cũng run lên: "Em bị Thịnh Thừa Quang bắt nạt thì thôi đi, con gái anh ta mới bốn tuổi! Em bị cả một con bé bốn tuổi lừa gạt sao? Tạ Gia Thụ!"

Tạ Gia Thụ sửng sốt, sau đó vội vàng ngụy biện cho bản thân: "Cái này gọi là cha nào con nấy... Chị! Về sau chị và anh Kỳ Viễn nhất định phải sinh một đứa con trai, cưới con bé đó! Sau đó... ha ha ~ con bé sẽ phải gọi em là cậu rồi!"

Tạ Gia Vân bị câu nói giữa của anh ta đâm đúng chỗ đau trong lòng, lại bị câu nói cuối cùng làm cho tức điên lên, quăng ra một cái bạt tai!

"Á! Chị đánh em làm gì?" Tạ Gia Thụ vốn đang ra sức tưởng tượng, bị đánh cho lờ mờ: "Anh Kỳ Viễn vẫn không chịu cưới chị sao?"

"..." Tạ Gia Vân: "Lăn xuống đi! Cút!"

***

Tạ Gia Thụ càn quét giới truyền thông thành phố G cả một buổi chiều, còn một nhà họ Thịnh lại sum họp đông đủ trong một câu lạc bộ tư nhân.

Thịnh Minh Hoa và Thịnh Thừa Quang, Thịnh Tề Quang cùng nói chuyện trong phòng họp dành cho những người lãnh đạo cao nhất của Thịnh thị. Bên ngoài, hai bạn nhỏ chỉ mới qua một buổi trưa đã dính chặt lấy nhau, vô cùng hợp ý, vô cùng hài hòa, chơi búp bê trước, sau đó thì chơi mô hình ô tô, hết sức hòa thuận, đến cả một câu cãi cọ cũng không có.

Triệu Hoài Chương cùng Thụy Thụy, Tử Thời cùng Gấu Nhỏ, hai đứa bé thì chụm đầu chơi đồ chơi, hai người lớn thì yên lặng ngồi trên ghế sofa, một người xem tạp chí, một người thì chơi điện thoại.

Cảnh tượng ấm áp đến mức ai nhìn vào cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.

Đương nhiên Thịnh Minh Hoa thì koong thể thoải mái, nhất là khi bà vừa từ toilet quay lại thì băt gặp Triệu Hoài Chương đang đỡ Gấu Nhỏ vừa bị ngã sấp đứng dậy - Gấu Nhỏ ngẩng mặt nói cám ơn ông dượng, Triệu Hoài Chương xoa xoa mái tóc dài của cô nhóc kia, lại ngước mắt nhìn Tử Thời... Vẻ mặt dịu dàng của ông bởi vì bị đè nén mà càng có vẻ động lòng người, Thịnh Minh Hoa nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Nhưng mà bà không hề lên tiếng, chỉ yên lặng đi vào bên trong.

Bà đứng cạnh cửa phòng, bên trong, Thừa Quang và Tề Quang đang thảo luận chuyện làm ăn, hai anh em nói đến nói đi vô cùng ăn ý, ngầm hiểu nhau, cùng cười rộ lên, Thịnh Minh Hoa đứng đó nhìn đứa con trai khỏe mạnh của mình đang cười sang sảng, trong lòng nghĩ thầm: Tề Quang của bà không chỉ còn sống mà còn có thể làm chuyện anh thích, hơn nữa còn thành công như vậy, khiến cả nhà họ Thịnh phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, khiến người làm mẹ như bà thấy tự hào không thôi. Thừa Quang tiếp nhận Thịnh thị, điều hành Thịnh thị còn tốt hơn cả ba mình lúc trước, giúp bà có thể dứt ra được, có thể an nhàn hưởng thụ. Còn có Tề Thụy, ngoan ngoãn và thông minh như thế, sau này chắc chắn cũng sẽ trở thành một chàng trai tốt giống như ba và anh trai mình.

Cuộc sống của bà đã trọn vẹn và hạnh phúc như vậy, mấy người đàn ông này đều quan tâm và lo lắng cho bà, bà cũng nên thỏa mãn, hơn nữa cũng nên vì bọn họ mà trả giá một chút... Ví dụ như thật lòng tiếp nhận hai mẹ con kia.

Huống hồ Gia Tinh là con gái của Thừa Quang, là cháu nội của anh trai và chị dâu, bà cũng nên thay người anh trai và chị dâu đã mất sớm của mình yêu thương cô bé này.

Buổi tối, trước khi ra về, Thịnh Minh Hoa gọi tiểu thư Gấu lại.

Gấu Nhỏ nghe thấy có người gọi "Gia Tinh" thì vô cùng nhanh nhẹn chạy tới, lấy ra chiếc kẹo mút đang ngậm trong miệng, cười vô cùng ngọt ngào.

Cô bé con xinh đẹp lại cười ngọt ngào như vậy, lòng Thịnh Minh Hoa cũng bị nụ cười của cô bé làm cho mềm nhũn.

Sờ lên mái tóc đáng yêu của cô bé, Thịnh Minh Hoa lấy ra một khối ngọc phỉ thúy hình lá cây.

Phỉ thúy trong suốt như thủy tinh, ở dưới ánh đèn trông giống như giọt sương buổi ban mai đọng lại trong lòng bàn tay, Gấu Nhỏ không biết phỉ thúy, nhưng món đồ xinh đẹp như vậy vẫn khiến cô bé "oa" lên một tiếng, mở lớn mắt mà nhìn, còn vươn tay ra chạm lên trên bề mặt.d.đ,lqd

Cô nhóc kia quá đáng yêu, Thịnh Minh Hoa cũng cười rộ lên, dịu dàng nói với cô bé: "Đây là bà cô thay ông bà nội trao lại cho cháu. Cháu là đứa cháu gái đầu tiên của ông bà nội, món đồ này giao cho cháu, khen thưởng vì cháu là đứa bé ngoan, ông bà nội ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho cháu."

Gấu Nhỏ biết trước khi nhận thứ gì đó cũng đều phải được người lớn cho phép, cho nên lập tức quay đầu nhìn mẹ.

Tử Thời cũng không biết làm gì, nhìn về phía Thịnh Thừa Quang.

Thịnh Thừa Quang hit vào một hơi, áp lực trong mắt tăng vọt, cười dịu dàng, nói với con gái: "Cầm đi, mau cảm ơn bà cô."

Gấu Nhỏ chẳng thèm nghe lời anh, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn về phía cậu.

Tề Quang đi tới, ngồi xổm bên cạnh cô nhóc: "Không sao đâu, cháu cầm đi!" Anh ta muốn rút ngắn mối quan hệ giữa cô nhóc kia và Thịnh Minh Hoa: "Gấu Nhỏ, đây cũng là mẹ của cậu, bà rất thích cháu..., cháu hôn bà một cái, có được không nào?"

Tiểu thư Gấu luôn rất nghe lời cậu, mím môi cười, vẫy tay với Thịnh Minh Hoa hệt như một bà cụ non.

Cô nhóc kia vừa khó xử lại vừa muốn quyến rũ người khác, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu, Thịnh Minh Hoa nhất thời nhịn không được, thật sự cúi người xuống, cô nhóc kia liền ôm lấy vai cậu rồi kiễng chân lên, hôn lên mặt bà một cái!

Đúng là vừa thơm lại vừa mềm mại... Hương vị ngọt ngào của cô bé con đúng là không giống với mấy cậu nhóc con!

Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa mới chỉ nuôi con trai, cả trái tim đều đã mềm ra!

Hiếm khi bà cười dịu dàng đến vậy!

Tề Quang giao lại món đồ cho Tử Thời cất giữ, Tử Thời mượn cơ hộ nói cảm ơn vơi Thịnh Minh Hoa, mặc dù Thịnh Minh Hoa không được tự nhiên giống như đối với Gấu Nhỏ, nhưng vẫn gật gật đầu -- đây cũng là chuyện hiếm thấy rồi.

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, ngoại trừ... tổng giám đốc Thịnh bị con gái làm lơ coi như không tồn tại đang cực kỳ đau lòng, cực kỳ buồn bực.

***

Sau khi tạm biệt một nhà bốn người Thịnh Minh Hoa, Thịnh Thừa Quang đưa hai mẹ con trở về nhà mới của bọn họ.

Nhà mới nằm ở khu vực do Trịnh thị khai phá, cho nên hoàn cảnh tự nhiên đều là tốt nhất, chính Trịnh Phiên Nhiên cũng ở nơi này, ngay trong khu biệt thự ở phía trong. Thịnh Thừa Quang không mua biệt thự, bởi vì anh cảm thấy biệt thự quá lớn, anh cũng chẳng giống Trịnh Phiên Nhiên biến thái kia, muốn được nhiều người hầu hạ như vậy.

Anh ở trong một ngôi nhà hai tầng một cầu thang, tính riêng tư còn tốt hơn cả ở biệt thự.

Ngôi nhà này anh đã chuẩn bị từ lâu, mấy năm nay mẹ con cô ở thành phố G, anh vẫn ở trong nhà của ba mẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn qua bên này, bây giờ cũng mua thêm mấy thứ. Mỗi một thiết kế ở đây đều do anh làm, đồ đạc trong nhà cũng do anh chọn. dienndannleequyydonn

Thịnh Thừa Quang hy vọng con gái mình sẽ vui vẻ trưởng thành ở trong ngôi nhà này.

Hành lý của họ đã được đưa đến đây từ trước, đặt ngay ngắn bên huyền quan. Huyền quan rất lớn, thậm chí còn đặt một chiếc xe đạp nhỏ, là xe đạp dành cho trẻ con màu hồng, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho Gấu Nhỏ.

Đáng tiếc là tiểu thư Gấu chơi cả ngày đã mệt nhoài, bây giờ đã ngủ rồi.

Cũng bởi vì cô bé đã ngủ say nên Thịnh Thừa Quang mới có thể ôm cô bé, một tay ôm con gái một tay nắm tay Tử Thời, bước vào ngôi nhà thắp sáng đèn, đáy mắt tổng giám đốc Thịnh của chúng ta lại nóng lên.

Anh chờ mong khoảnh khắc này đã lâu, rất lâu rồi.

Tử Thời tới đây lần đầu, tò mò nhìn vào bên trong, Thịnh Thừa Quang chỉ sơ qua bố cục căn nhà cho cô, cuối cùng chỉ vào phòng ngủ chính: "Chúng ta ngủ ở phòng này, phòng bên cạnh là của con bé."

Cửa phòng ngủ chính đóng kín, nhưng phòng bên cạnh lại mở cửa, từ ngọn đèn ngoài phòng khách có thể nhìn thấy thảm trải sàn màu trắng và giường nhỏ màu hồng ở bên trong.

"Đêm nay để con bé ngủ cùng chúng ta đi?" Thịnh Thừa Quang nói.

Cô nhóc kia dính mẹ như thế, lại kháng cự anh như vậy, nếu tỉnh dậy mà thấy mình đang ngủ một mình thì chắc chắn sẽ làm loạn lên.

Người làm ba yêu con gái nên phải suy nghĩ cho con gái mình.

Lúc Tử Thời nghe được câu "Chúng ta ngủ ở phòng này" thì cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, có một loại cảm giác trước giờ chưa từng có, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, không biết tại sao lại bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này rất ấm áp.

Cô đỡ Gấu nhỏ đi vào phòng ngủ, quay đầu cười với anh.

Tổng giám đốc Thịnh tự nhận mình không phải là người buông thả dục vọng, đêm nay vốn không có cái tâm tư kia, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên con gái về nhà (lại còn ghét anh như vậy), nhưng cô đứng đó mỉm cười với anh, trong lòng anh lại nóng lên.

Bất tri bất giác đã vọt đến, một tay bế con gái đang ngủ say, tay kia đặt lên bả vai cô, đè cô lên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống.

Tử Thời nhắm hai mắt lại, hơi thở nóng hổi phun lên mặt anh.

Hai người đều đã đã ý loạn tình mê, môi đã sắp chạm vào nhau, một bàn tay nhỏ bỗng nhiên chen vào, chắn ngay trước miệng Tử Thời.

Tiểu thư Gấu thức dậy, vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào vai ba mình, nhưng ánh mắt mở to, khóe miệng trễ xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là biểu cảm khó chịu mỗi khi vừa tỉnh giấc. diễn!đàn#lê@quý$đôn

Thịnh Thừa Quang hôn lên tay con gái một cái.

Mu bàn tay bị hôn lên ngưa ngứa, tiểu thư Gấu bật cười một tiếng, sau đó lại mất hứng, đẩy anh ra, giang tay muốn được mẹ ôm.

Thịnh Thừa Quang không chịu thả tay ra, cô bé lập tức biến sắc, mím môi muốn khóc.

Tử Thời bồng con gái, vỗ nhẹ dỗ dành: "Gấu Nhỏ ngoan nào... Con muốn ngủ tiếp phải không?"

Gấu Nhỏ lắc đầu, lại gật gật đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại, lúc khóc lúc cười, nằm trong lòng Tử Thời ra vẻ đáng yêu.

Thịnh Thừa Quang đứng bên cạnh đi đi lại lại một lúc lâu mà vẫn không nhận được dù chỉ một ánh mắt của cô bé, Tử Thời nhìn cái bộ dạng đáng thương của anh, nhắc nhở: "Nhân lúc con bé tỉnh ngủ, tắm cho con bé đi?"

"Anh đi xả nước!" Có cơ hô phục vụ con gái, tổng giám đốc Thịnh còn tích cực hơn cả lúc ký hợp đồng mười mấy triệu.

Nhưng tiểu thư Gấu khó chịu lại không có chỗ phát tiết, đối với mẹ thì không nỡ, vì vậy Thịnh Thừa Quang vừa lên tiếng, cô bé liền có cớ, lập tức ngửa mặt lên trời khóc toáng lên: "Con không muốn! Con không muốn đi tắm! A a a a a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.