Tôi bước qua cánh cửa căn hộ và nhìn thấy Suze, bạn cùng nhà của tôi, đang ngồi trong một tư thế yoga rất lạ, mắt nhắm nghiền. Mái tóc đẹp buộc chặt, cô đang mặc quần tất đen cùng với chiếc áo phông cũ mà cô hay mặc khi tập yoga. Đó là chiếc bố cô đã mặc khi ông tham gia đua thuyền cho đội Oxford và giành thắng lợi, cô nói nó mang đến cho cô một tinh thần thoải mái.
Trong một lúc, tôi yên lặng. Tôi không muốn làm phiền cô, yoga cũng giống như mộng du và bạn không nên cố ý đánh thức ai đó khi họ đang trong trạng thái như vậy. Nhưng sau đó Suze mở mắt, ngước nhìn lên – và điều đầu tiên cô thốt lên là “Denny and George! Becky, cậu không đùa đấy chứ?”
“Phải” tôi nói, miệng cười đến tận mang tai. “Tớ tự mua cho mình một chiếc khăn.”
“Cho tớ xem nào!” Suze nói, thả người xuống sàn. “Cho-tớ-xem-cho-tớ-xem-cho-tớ-xem!” Cô chạy lại và bắt đầu kéo mạnh quai xách của túi hàng, như một đứa trẻ. “Tớ muốn xem chiếc khăn mới của cậu! Cho tớ xem nào.
Đây chính là lý do tại sao tôi rất thích ở chung căn hộ với Suze. Julia, cô bạn cùng nhà cũ, chắc hẳn sẽ cau mày rồi nói, “Denny and cái gì cơ?” hoặc, “Với một cái khăn thì như thế tốn kém quá.” Nhưng Suze thì hiểu điều đó, hoàn toàn và tuyệt đối. Nếu có gì thì chỉ là Suze còn tệ hơn cả tôi.
Nhưng dù gì thì cô ấy vẫn trang trải được cuộc sống. Dù Suze đã 25 tuổi, như tôi, bố mẹ cô vẫn cho cô tiền. Số tiền ấy được gọi là “tiền tiêu vặt” và có vẻ như là từ quỹ uỷ thác của gia đình – nhưng theo tôi biết thì, nói chung đó là tiền túi. Bố mẹ cô còn mua cho cô một căn hộ ở Fulham, coi như món quà sinh nhật lần thứ 21 và cô đã sống ở đây từ lúc đó tới giờ, nửa đi làm, nửa nghỉ.
Cô đã từng làm PR trong một thời gian (rất) ngắn, và đó chính là lúc tôi gặp cô, trong một chuyến tác nghiệp báo chí tới một ngân hàng ngoài khơi đảo Guernsey. Vấn đề là, lúc đó cô làm việc cho hãng Truyền thông Brandon. Không phải chỉ trích gì đâu – và cô cũng tự thừa nhận như thế - cô là cô gái làm PR tệ nhất tôi đã từng gặp. Cô hoàn toàn quên khuấy ngân hàng nào mình đang cần quảng bá mà bắt đầu nói một cách nhiệt tình về một trong những đối thủ cạnh tranh của họ. Ông chủ ngân hàng kia trông càng lúc càng giận dữ, trong khi đám nhà báo phá ra cười. Suze vướng vào rắc rối lớn trong lần đó. Thực ra, đó là lúc cô ấy quyết định PR không phài là nghề dành cho mình. (Nói cách khác là Luke Brandon đã sa thải cô ngay khi họ quay trở lại London. Thêm một lý do nữa để không thích hắn ta)
Nhưng ngay từ những giờ phút đầu tiên, hai chúng tôi đã có thời gian vui thích uống rượu cùng nhau.
Thực ra, lúc đó Suze đã bí mật khóc một chút lúc 2h sáng và nói rằng cô ấy không có chút hy vọng nào với bất cứ công việc gì cô đã từng thử sức và tự hỏi không biết sẽ phải làm gì? Tôi nói với cô tôi nghĩ rằng cô quá thú vị và sáng tạo để phải làm một trong những cô gái Brandon C hay làm bộ làm tịch. Điều này tôi nói ra không phải chỉ để làm đẹp lòng cô, đó hoàn toàn là sự thật. Tôi ôm cô thật chặt và cô khóc thêm một lúc nữa, sau đó chúng tôi đều thấy vui vẻ, gọi thêm một chai rượu, rồi thử tất cả quần áo của nhau. Tôi cho Suze mượn chiếc thắt lưng với chiếc khoá vuông bằng bạc của mình, cái, nghĩ mà xem, cô ấy chẳng bao giờ trả lại. Và chúng tôi giữ liên lạc với nhau kể từ lúc đó.
Sau đó, khi Julia đột nhiên chuyển nhà, bỏ đi với ông giáo sư hướng dẫn bằng Ph.D. (bằng tiến sĩ) (cô ta vốn bất kham như thế đấy), Suze đề nghị tôi chuyển đến sống với cô. Tôi chắc rằng tiền thuê cô tính cho tôi là quá rẻ, nhưng tôi cũng chưa bao giờ khăng khăng trả theo mức giá đầy đủ của thị trường, bởi tôi không kham nổi. Khi giá cả thị trường tăng lên, tôi tiến đến gần khu Elephant & Castle hơn là khu Fulham với mức lương của mình. Làm cách nào mà một người bình thường có thể trang trải được cuộc sống ở những nơi đắt đỏ khủng khiếp đến thế kia chứ?
“Bex, mở nó ra đi nào!” Suze khẩn khoản. “Cho tớ xem!” Cô thọc vội những ngón tay dài hăm hở vào bên trong chiếc túi, tôi vội kéo chúng ra trước khi cô xé rách nó. Chiếc túi này sẽ được treo sau cửa phòng tôi cùng những túi hàng danh tiếng khác, và sẽ được sử dụng một cách tự nhiên, không chủ đích khi tôi cần gây ấn tượng. (Ơn Chúa họ không in riêng những túi hàng “giảm giá”. Tôi căm ghét những cửa hàng làm trò đó. Còn ra gì khi một chiếc túi sang trọng có chữ “giảm giá” tung toé trên đó chứ?)
Rất từ tốn, tôi nhấc chiếc hộp màu xanh thẫm ra khỏi túi, bỏ nắp hộp rồi mở lớp giấy lụa ra. Rồi với vẻ gần như tôn kính, tôi nâng chiếc khăn lên. Nó đẹp quá. Thậm chí còn đẹp hơn lúc ở cửa hàng. Tôi quàng nó quanh cổ rồi nhe răng ra cười ngơ ngẩn với Suze.
“Ôi, Bex” Cô thì thào. “Nó tuyệt quá!”
Trong một lúc, cả 2 chúng tôi đều lặng đi. Như thể chúng tôi đang cùng giao cảm với một đấng chí tôn. Thần mua sắm.
Sau đó, Suze bỏ đi và phá vỡ khoảnh khắc đó.
“Cậu có thể quàng nó để gặp James cuối tuần này đấy” cô nói.
“Không được” tôi nói gần như gắt gỏng, rồi nhắc lại một lần nữa. “Tớ sẽ không gặp anh ta đâu”
“Sao thế?”
“Tớ không còn hẹn hò với anh ta nữa” tôi cố nhún vai thờ ơ.
“Thật à?” Suze mở ta mắt. “Tại sao? Cậu chẳng kể gì với tớ cả!”
“Tớ biết” Tôi tránh ánh nhìn chăm chú đầy háo hức của cô. “CHuyện này hơi... khó nói một chút.”
“Cậu đá anh ta à? Cậu thậm chí còn chưa ngủ với anh ta mà!” Giọng Suze cao dần lên đầy hứng thú. Cô ấy đang rất háo hức muốn nghe. Nhưng liệu tôi có háo hức kể không cơ chứ? Trong một lúc, tôi đã cân nhắc việc nên giữ kín chuyện này. Nhưng rồi tôi nghĩ, ôi dào, có cái quái gì cơ chứ?
“Tớ biết” tôi nói. “Đó mới chính là vấn đề”
“Ý cậu là gì?” Suze nhoài hẳn người về phía trước. “Bex, cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay hẳn lại đối mặt với cô.
“ANh ta không muốn chuyện đó.”
“Anh ta không thích cậu ư?”
“Không. ANh ta...” tôi nhắm mắt, tự mình cũng hầu như không thể tin được chuyện này. “Anh ta không tin vào chuyện quan hệ trước hôn nhân”
“Cậu đùa hả?” Tôi mở to mắt và thấy Suze đang hốt hoảng nhìn tôi – như thể cô vừa nghe một lời xúc phạm tồi tệ nhất từng biết đối với nhân loại. “Cậu đang đùa hả, Becky?”
Cô ấy đang thực sự nài nỉ tôi.
“Tớ không đùa đâu” Tôi gượng cười yếu ớt. “ QUả thật, chuyện này cũng hơi xấu hổ. Tớ kiểu như... đã đâm bổ vào, và anh ta phải đẩy tớ ra.”
Ký ức tồi tệ khủng khiếp mà tôi đã đè nén được, giờ bắt đầu nổi lên. Tôi gặp James trong một buổi tiệc vài tuần trước, và đó là cuộc hẹn lần thứ 3 mang tính quyết định. CHúng tôi ra ngoài dùng một bữa tối rất tuyệt, cũng là chỗ anh nhất quyết đòi trả tiền, rồi quay về nhà anh, cuối cùng là hôn nhau trên ghế sofa.
Chà, tôi còn cần phải nghĩ gì nữa cơ chứ? ANh ấy ở kia, còn tôi ở đó – và chưa hề làm điều gì sai phạm, nếu tâm trí anh nói không, cơ thể anh nhất định đang nói có, có, có. Thế nên, là một cô gái hiện đại, tôi lần tay tới khoá quần anh và kéo nó xuống. Khi anh với tay xuống và gạt tôi sang bên, tôi vẫn nghĩ anh đang chơi đùa, và lại tiếp tục, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước.
Nghĩ lại, thật tức cười, có lẽ lúc đó tôi đã mất nhiều thời gian hơn cần thiết để nhận ra rằng anh ta không đùa. Thật ra, anh quả thật đã thụi cho tôi một phát vào mặt để tôi tránh ra khỏi anh - mặc dù sau đó anh đã tỏ ra rất hối lỗi về việc đó.
Suze đang nhìn tôi một cách đầy ngờ vực. Rồi cô ấy phá ra cười nắc nẻ.
“ANh ta đã phải đẩy cậu ra ấy hả? Bex, cậu là đồ ăn thịt người.”
“Thôi đi!” tôi phản đối, vừa buồn cười, vừa xấu hổ. “Anh ta thật sự rất ngọt ngào khi đó. ANh ta hỏi, liệu tớ có chờ được anh ta không?”
“Chắc cậu đã nói không đời nào chứ!”
“Kiểu kiểu như vậy” tôi nhìn đi chỗ khác.
Thực ra, nghĩ lại giây phút đó, tôi thấy mình hơi thách thức anh ta. “Cứ chống cự lại em lúc này đi, James ạ” Tôi nhớ đã nói với giọng khàn khàn, nhìn anh ta chăm chăm với đôi mắt mà tôi nghĩ là trong veo và khêu gợi. “Nhưng rồi anh sẽ phải gõ cửa phòng em trong vòng một tuần nữa thôi”
Thế đấy, và giờ đã qua một tuần rồi, tôi vẫn không nhận được một tiếng píp nào hết. Điều này, thử nghĩ mà xem, chẳng phải là chuyện hay ho gì cho lắm.
“Nhưng như thế thì tệ quá!” Suze nói. “Thế còn chuyện hoà hợp tình dục thì sao?”
“Chả biết nữa” tôi nhún vai. “ Tớ cho là anh ta sẵn sàng đánh cuộc”
“Nhưng cậu cảm thấy được nó chứ? Có phải nó bé xíu không?” Mắt Suze ánh lên tinh quái. “Tớ cá là nó bé tí. Hắn hy vọng lừa được cô gái tội nghiệp nào đó cưới mình và cả đời sẽ mắc kẹt với cây gậy bé xíu của hắn. SUýt nữa thì toi đấy Bex ạ.” Rồi cô với lấy bao Silk Cut và châm lửa.
“Tránh ra nào!” tôi nói. “Tớ không muốn cái khăn sực mùi thuốc đâu”
“Thế cậu định làm gì cuối tuần này nào?” cô hỏi, rít một hơi thuốc. “Cậu sẽ ổn đấy chứ? Có muốn xuống vùng quê chơi một chuyến không?”
Đó là cách Suze thường dùng để ám chỉ ngôi nhà thứ hai của gia đình cô ở Hampshire. Vùng quê. Như thể bố mẹ cô sở hữu một quốc gia nhỏ, biệt lập nào đó mà không một ai biết đến.
“Không, tớ ổn cả mà” tôi nói, rầu rĩ cầm điều khiển TV lên. “Tớ về Surrey thôi. Thăm bố mẹ”
Pepper là con ngựa của Suze. Cô ấy đã cưỡi nó khoảng ba lần một năm, chỉ thế thôi, nhưng mỗi lần bố mẹ cô đề nghị bán nó đi, cô ấy lại tỏ ra rất kích động. Hình như nó tiêu tốn một năm khoảng £15.000. Mười lăm nghìn bảng. Và nó làm gì với số tiền ấy? Chỉ đứng trong chuống và ăn táo. Tôi cũng không phiền lắm đâu, nếu được làm một con ngựa.
“Ừ phải rồi, cậu nhắc mới nhớ” Suze nói. “Hoá đơn thuế vừa đến đấy. 300 mỗi đứa”
“Những 300 bảng cơ á?” tôi nhìn cô, mất hết cả tinh thần. “Cái gì? Nộp ngay một lúc?”
“Đúng rồi, thật ra cũng đã trễ ngày rồi. Cậu cứ viết cho tớ cái séc hay gì đó nhé.”
Tôi với lấy túi xách của mình và viết một tấm séc ngay lúc đó. Suze đã rất rộng rãi với tôi trong chuyện tiền thuê nhà, nên tôi luôn trả phần chi hoá đơn của mình, đôi lúc còn trả thêm một ít. Nhưng lúc này thì, tôi cảm thấy lạnh cả người khi tay tôi chuyển tấm séc đi. 300 bảng đã ra đi, chỉ như thế thôi đấy. Và tôi vẫn còn hoá đơn thẻ VISA mắc dịch phải lo. Không phải là một tháng tốt lành tí nào.
“À, mà có ai đó gọi cho cậu đấy” Suze nói thêm, liếc mắt về phía mẩu giấy. “Erica Parsnip. Phải không?”
“Erica Parsnip?” Đôi khi tôi nghĩ trí óc Suze được mở rộng hơi quá thường xuyên.
“Parnell. Erica Parnell ở ngân hàng Endwich. Cậu gọi lại cho cô ấy nhé”
Tôi nhìn Suze chăm chăm. Ớn lạnh trong nỗi kinh hoàng.
“Cô ta gọi đến đây à? Cô ta gọi đến số này à?”
“Ừ, Lúc chiều nay”
“Ôi, khốn khiếp thật” Tim tôi bắt đầu đập mạnh. “Thế cậu đã nói gì? Cậu có nói tớ đang bị viêm bạch cầu không?”
“Cái gì?” Đến lượt Suze trố mắt nhìn tôi. “Tất nhiên là tớ không nói cậu bị cái bệnh viêm bạch cầu khốn khiếp đó rồi.”
“Thế cô ta có hỏi cái gì về chân cẳng tớ không? Có hỏi bất cứ cái gì về sức khoẻ tớ không?”
“Không. Cô ta chỉ hỏi cậu đâu rồi? Và tớ trả lời cậu đang ở chỗ làm...”
“Suze” tôi rên lên trong thất vọng.
“Trời, thế tớ phải nói gì mới được chứ?”
“Đáng lẽ cậu phải nói tớ đang nằm liệt giường vì viêm bạch cầu và một chân bị gãy.”
“Chà, cảm ơn đã thông báo” Suze chằm chằm nhìn tôi, mắt mở to, chân khoanh lại theo tư thế đài sen. Suze có đôi chân dài nhất, mảnh dẻ nhất và dẻo dai nhất mà tôi từng biết. Mỗi khi măc quần bó màu đen, cô trông giống hệt một chú nhện. “Thực ra là có chuyện gì lớn vậy?” cô nói. “Cậu rút quá số tiền trong thẻ à?”
Tôi rút quá số tiền trong thẻ ấy à?
Tôi mỉm cười lại theo cách có thể làm yên lòng cô nhất. Nếu Suze biết bất cứ chuyện gì về tình trạng thực của tôi, cô ấy sẽ cần nhiều hơn yoga để bình tĩnh lại.
“Chút chuyện nhỏ thôi mà,” tôi nhún vai vẻ lơ đễnh “Nhưng tớ chắc sẽ đâu vào đấy thôi. Không phải bận tâm đâu mà!”
Một thoáng im lặng, rồi tôi ngước lên và thấy Suze đang xé tấm séc của tôi. Trong một phút tôi nín lặng hoàn toàn, rồi tôi lắp bắp, “Suze! Cậu đừng ngốc như thế!”
“Khi nào có thì hẵng trả lại tớ,” cô quả quyết nói.
“Cảm ơn cậu, Suze.” tôi nói, giọng đột nhiên nghẹn lại, và khi ôm chặt lấy cô, tôi có thể thấy những giọt nước mắt lăn ra từ mắt mình. Suze chắc hẳn là người bạn tốt nhất mà tôi từng có.
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một cảm giác căng thẳng, nó cứ lưu lại trong tôi suốt cả buổi tối và vẫn ở nguyên đó khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau. Thứ cảm giác thậm chí tôi không thể làm suy suyển bằng cách nghĩ đến chiếc khăn Denny and George của mình. Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà và, lần đầu tiên trong rất nhiều tháng, tính toán xem tôi nợ mọi người tất cả là bao nhiêu. Ngân hàng, VISA, thẻ Harvey Nichols, thẻ Debenhams, thẻ Fenwichs... Và giờ là cả Suze nữa.
Cũng phải khoảng... để xem nào... cũng phải khoảng ₤6.000.
Một cảm giác lạnh buốt len lỏi trong tôi khi tôi suy ngẫm về con số này. Tôi kiếm đâu ra £6.000 bây giờ đây? Tôi có thể tiết kiệm £6 mỗi tuần trong vòng 1000 tuần lễ. Hoặc £12 mỗi tuần trong vòng 500 tuần lễ. Hoặc là £60 mỗi tuần trong vòng 100 tuần lễ. Nhưng làm thế quái nào mà tôi kiếm nổi £60 cho mỗi tuần?
Hay tôi học gạo thật nhiều kiến thức phổ thông và tham gia một chương trình trò chơi trên truyền hình. Hoặc phát minh ra một thứ gì đó thật ưu việt. Hoặc tôi có thể... trúng xổ số. Tới suy nghĩ này, một luồng sáng ấm áp dễ chịu tràn qua tôi, và tôi nhắm mắt, chui lại vào giường nằm. Xổ số lúc này là cách giải quyết ổn thoả nhất.
Dĩ nhiên, tôi không có ý định nhắm đến giải độc đắc làm gì - chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được. Có lẽ là một giải nhỏ hơn. Hình như có rất nhiều giải kiểu đó. Thử xem nào, khoảng £100.000 chẳng hạn. khoảng đó được đấy. Tôi sẽ có thể trả hết nợ nần, mua xe hơi, mua căn hộ...
Thực ra thì, £200.000 sẽ tốt hơn. Hay là ¼ triệu nhỉ.
Hoặc, thậm chí còn tuyệt vời hơn, một trong số những người cũng trúng giải độc đắc. “Năm người trúng thưởng sẽ được nhận mỗi người 1,3 triệu bảng.” (Tôi thích cái cách họ nói: “Một phẩy ba” Như thể chỗ £300.000 thêm vào kia chỉ là một số tiền nhỏ xíu, vô nghĩa lý. Như thể bạn sẽ không để ý xem nó có hay không vậy.)
1,3 triệu bảng đó nên gặp tôi ngay lập tức. Và muốn chia sẻ giải độc đắc như vậy không phải là tham lam phải không? Chúa ơi, xin Người, tôi nghĩ, hãy để cho con trúng giải độc đắc lần này, con xin hứa sẽ chia sẻ thật tử tế.
Và thế là, trên đường về nhà bố mẹ tôi dừng lai ở trạm xăng mua một đôi vé số. Chọn mua số cũng mất đến nửa tiếng đồng hồ. Tôi biết số 44 luôn thích hợp, cả 42 cũng thế. Nhưng còn những số còn lại thì sao? Tôi viết vài dãy số ra một mẩu giấy rồi nheo mắt nhìn chúng, cố tưởng tượng ra lúc chúng xuất hiện trên TV.
1 6 9 16 23 44
Không được! Tệ quá! Tôi đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Số 1 không bao giờ xuất hiện ngay đầu tiên cả, cả 6 và 9 nhìn cũng không ổn.
3 14 21 25 36 44
Khá hơn một chút rồi đấy. Tôi điền những con số vào tấm vé.
5 11 18 27 28 42
Tôi thấy khá ấn tượng với dãy số này. Trông nó giống một tấm vé trúng thưởng vậy. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Moira Steward đọc to nó trong bản tin. “Người đang sở hữu tấm vé số này, được suy đoán là đang sống ở phía Tây Nam London, đã trúng giải độc đắc ước chừng 10 triệu bảng.”
Trong một phút, tôi cảm thấy choáng váng. Tôi sẽ làm gì với 10 triệu bảng đây? Tôi sẽ làm gì đầu tiên?
Chà, bắt đầu bằng một bữa tiệc khổng lồ cái đã. Ở một nơi nào đó sang trọng,mà vẫn thú vị, với thật nhiều sâm panh, rồi khiêu vũ và dịch vụ taxi nữa, để không ai phải lái xe. Và có cả quà cho khách mang về, loại dầu tắm tạo bọt thật tử tế hay gì đó chẳng hạn. (Không biết Calvin Klein có sản xuất dầu tắm tạo bọt không nhỉ?)
Sau đó tôi sẽ mua nhà cho gia đình và tất cả bạn bè tôi, dĩ nhiên rồi. Tôi đứng dựa vào quầy xổ số và nhắm mắt để tập trung hơn. Cứ cho là tôi mua 20 căn nhà với giá ₤250.000 mỗi căn đi. Như thế tôi còn lại... 5 triệu. Cộng khoảng ₤50.000 cho bữa tiệc nữa.
Như vậy là còn ₤4.950.000. Ồ, và tôi cần ₤6.000 để thanh toán thẻ tín dụng và khoản quá hạn của tôi nữa. Cộng thêm ₤300 trả Suze. Cứ cho tất cả là ₤7.000 đi. Như thế tôi còn lại ₤4.943.000.
Dĩ nhiên tôi sẽ quyên góp từ thiện thật nhiều. Mà cũng có thể tôi sẽ thành lập hẳn một quỹ từ thiện. Tôi sẽ ũng hộ tất cả những vấn đề cần góp quỹ từ thiện không hợp thời luôn bị lờ đi, như bệnh da liễu hay hỗ trợ người cao tuổi tại nhà. Và tôi sẽ gửi một tấm séc mệnh giá thật lớn cho cô giáo anh văn cũ của tôi, cô James, để cô có thể nâng cấp thư viện trường. Mà thậm chí có khi họ còn đặt lại tên thư viện theo tên tôi cũng nên. Thư viện Bloomwood.
Chà, và cả ₤300 cho chiếc áo choàng lông thú ở Whistles, tôi phải mua trước khi chúng bị mua hết sạch. Như thế là còn bao nhiêu nhỉ? 4943000 trừ đi...
“Xin lỗi cô” Một giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ, tôi ngước lên sửng sốt. Người phụ nữ đứng sau tôi đang cố lấy chiếc bút.
“Xin lỗi” tôi nói, và lịch sự nhường đường. Nhưng sự ngắt quãng giữa chừng đó đã làm tôi quên mất phép tính của mình. Đang giở chừng ở 4 triệu hay 5 triệu nhỉ?
Rồi sau đó, khi tôi thấy người phụ nữ đang ngó vào mẩu giấy đầy những chữ số nguệch ngoạc của tôi, một suy nghĩ khũng khiếp tấn công tôi. Nếu một trong những bộ số đã huỷ của tôi lại về thì sao? Nhỡ đâu tối nay bộ 1 6 9 16 23 44 về mà tôi không mua nó thì sao? Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình mất.
Tôi nhanh chóng điền vào các vé tất cả sự kết hợp của các con số được viết trong mẩu giấy của tôi. Thế là chín vé tất cả. 9 bảng – kha khá tiền đấy chứ. Tôi cảm thấy khá tệ khi tiêu số tiền này. Nhưng như thế có nghĩa là gấp thêm 9 lần cơ hội trúng thưởng, phải thế không?
Và giờ thì tôi có linh cảm rất chắc chắn về bộ số 1 6 8 16 23 44. Làm sao một bộ số chính xác như thế lại nhảy vào đầu tôi và ở đó được nhỉ? Có lẽ ai đó, ở một nơi nào đó, đang cố nói cho tôi biết điều gì đó.