“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!” Hai cung nữ thức thời quỳ xuống hành lễ.
Ta giật mình, các nàng kêu lên thật lớn. Mạch suy nghĩ lập tức bị kéo trở về, ta vội vàng cúi người xuống hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn đứng im một lát, mới đi về phía ta.
Lý công công mềm giọng nói: “Nô tài thỉnh an Đàn phi nương nương.”
Hắn bước qua đây, không nhìn những người bên cạnh ta, bàn tay to lớn của hắn đưa đến, bao trùm lấy tay ta. Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trên tay ta, hắn bỗng nhiên tăng thêm lực, ta không khỏi nhíu mày.
Hắn tức giận sao?
Bỗng nhiên ta nhớ tới đêm hôm ấy, hắn tới gần ta, nghiêm khắc nói một điều.
Hắn nói, nếu ta dám tới gần Dụ thái phi nữa, hắn nhất định không dễ dàng tha cho ta như vậy.
Nếu thế thì vừa rồi có tính không?
Hắn không nói một lời, kéo ta xoay người bước đi. Tim ta đập loạn xạ, nhưng không dám giãy giụa. Lý công công xoay người tính chạy theo, lại nghe hắn trầm giọng nói: “Tiểu Lý Tử, cút xa một chút cho trẫm!”
Lý công công kinh hãi, vẻ mặt thất vọng nhìn hắn, đành phải dừng chân đứng tại chỗ.
Chẳng biết tại sao, ta nhịn không được lại muốn bật cười, nhìn vẻ mặt của Lý công công ta lại càng buồn cười. Thân là thái giám thân cận bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, thực sự là một công công rất oai phong, ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm ra ai dám quát y như thế?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y, thật giống như một con rùa con.
Hạ Hầu Tử Khâm kéo ta đi thẳng về phía trước, ngoại trừ vừa rồi quát mắng Lý công công thì không hề hé răng nói lời nào. Bàn tay cầm lấy tay của ta càng ngày càng siết chặt, lực càng ngày càng tăng, ta đau đến mức cắn chặt răng, hắn đúng là không thương hương tiếc ngọc chút nào cả.
Hắn thở ra nặng nề, bộ dạng kìm nén, khó chịu.
Hắn rất tức giận, giống hệt như ta chính là kẻ đã chọc giận hắn?
Lén lút nghiêng mặt sang nhìn hắn, cảm giác trói buộc trong lòng vừa rồi đột nhiên thả lỏng. Vì sao hắn đối với ta như vậy, ta chẳng hề sợ hãi mà, trái lại còn có chút vui mừng.
Cuối cùng hắn cũng nổi giận, như vậy bản lĩnh của ta thật lớn.
Hắn càng đi càng nhanh, nhưng một tiếng cũng không nói.
Ta sắp không đuổi kịp bước chân của hắn, đành phải một tay xách làn váy nhấc lên, chạy theo hắn.
Cái váy này thật dài, phải dùng một tay nhấc nó lên quả thật hơi tốn sức. Hắn không nhìn thấy bộ dạng cố sức chật vật của ta, vẫn bước đi như trước. Ta thở hổn hển, đến lúc hoàn hồn lại, mới phát hiện ta và hắn đang đứng trên cây cầu chín khúc giữa Lam hồ. Tay vịn trên cầu bằng cẩm thạch bao quanh sáng bóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ẩn ẩn hiện hiện hai bóng người.
Một trước một sau, bước chân vô cùng vội vàng.
Mặt hồ thật phẳng lặng, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, khiến từng con sóng lăn tăn nhẹ nhàng lan tỏa. Những con cá giống như đã đi ngủ đông hết, vì thế lại càng vắng vẻ hơn.
“A.” Dưới chân bỗng nhiên vướng phải thứ gì đó, ta kêu lên theo phản xạ. Hắn khẽ lầm bầm một tiếng, chặn ngang người ôm lấy ta. Ta cảm thấy như là bắt được gốc cây cứu mạng, ra sức kéo ống tay áo của hắn.
Hắn cách ta thật gần, hơi thở nặng nề, hắn vẫn còn tức giận. Hàng mi thật dài rũ xuống mí mắt che khuất con ngươi của hắn làm ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được nỗi đau đớn trên người hắn. Giống như ta, toàn thân mang nỗi đau vì tình thân.