Ta vội nói: “Hoàng thượng, bên ngoài có tuyết rơi, gọi người đem ô đến đây đi.”
Hắn khẽ cười rộ lên: “Tuyết rơi nhẹ như vậy thôi mà.” Nói xong xoay người muốn đi tiếp.
“Hoàng thượng.” Ta dùng sức kéo hắn.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, có chút không vui. Ta khẽ cắn môi, đành phải nói: “Thần thiếp… Thần thiếp không thể dầm mưa, dù là tuyết rơi nhẹ cũng không được.”
Hắn khẽ giật mình, lập tức nói: “Nàng thật là mảnh mai. Người đâu, mang ô tới đây.”
“Hoàng thượng thứ tội. Ngự thiện phòng vốn có năm cái ô, nhưng vừa rồi đem điểm tâm cho Hoàng thượng đến Thiên Dận cung đã lấy một cái. Ba cái khác thái giám đã sử dụng để mang điểm tâm tới Hi Ninh cung, Khánh Vinh cung và Trữ Lương cung. Còn lại một cái … đã bị hư, còn chưa kịp đến phủ nội vụ nhận lại ô mới.”
Thái giám quỳ trên mặt đất nghiêm túc giải thích lý do mấy cái ô không có ở Ngự thiện phòng, mặc dù chỉ là tuyết rơi nhẹ, nhưng các chủ tử truyền điểm tâm, đương nhiên là phải bảo quản tốt rồi.
Tên thái giám giải thích xong còn có người đem cái ô bị hư đến. Ta quay đầu lại liếc nhìn, quả thật là hư rồi.
Hạ Hầu Tử Khâm nhíu mày, muốn hắn che bằng cái ô hư này, muốn làm hắn mất mặt sao?
Thái giám lại nói: “Hoàng thượng, chi bằng để nô tài đến phủ nội vụ lĩnh ô trước, rồi người hãy đi?”
Hắn hừ một tiếng, nói: “Không cần.”
Hành động tiếp theo của hắn khiến ta kinh ngạc, hắn cởi áo choàng của mình ra, ôm chầm lấy ta, cúi đầu khẽ nguyền rủa: “Trẫm rất ghét nàng, sao lại mảnh mai như vậy chứ!” Dứt lời, ôm ta ra ngoài.
Ta nằm ở trong ngực của hắn, chỉ cảm thấy rất ấm áp. Hoàn toàn không để ý tới lời oán thán của hắn.
Hai tay ta không tự chủ được đưa lên người hắn, run run ôm lấy hắn.
Trong lòng ta cũng vô cùng rối loạn.
Thân thể của hắn lành lạnh, bước chân vẫn không dừng.