Thư quý tần từng có ý kết thân tình với ta, lần này xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên nàng ta muốn tìm, đương nhiên là ta.
Trong số các tần phi ở hậu cung, người từng có khúc mắc với Thiên Phi trước sau chỉ có hai người, một là ta, hai là nàng ta. Lúc này, nàng ta không tìm ta thì còn có thể tìm ai nữa chứ?
Đáng tiếc, ta vốn nghĩ rằng người khôn phải biết giữ mình.
Thiên Phi sao, chỉ với một mình nàng ta, không thể dễ dàng động đến ta như vậy.
Tô Mộ Hàn cho ta xuất hiện trong vở tuồng này, thực sự là một ý kiến hay. Ta đã chuẩn bị hết mọi chuyện, chỉ còn chờ cơ hội mà thôi.
Rất nhanh, sẽ đến năm mới, đây chính là một cơ hội tốt.
Triêu Thần có chút nghi hoặc, không hiểu nói: “Nương nương, nếu lúc này Thư quý tần đến đây, người liên thủ cùng nàng, cũng có thể xem là một biện pháp hay mà.”
Phương Hàm liền khiển trách Triêu Thần: “Nương nương tự biết cân nhắc, không cần ngươi lắm miệng.”
Triêu Thần lắp bắp kinh hãi, vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời Phương Hàm rồi vội vã đi xuống.
Vãn Lương đỡ ta đứng dậy, mang y phục tới giúp ta thay. Ta thấy Phương Hàm lấy trong tay áo ra một hộp thuốc mỡ, nàng do dự một lát, mới mở miệng: “Nương nương, hộp thuốc mỡ này đêm qua Tường Thụy phát hiện thấy ở ngoài bệ cửa sổ tẩm cung của người. Nô tì đã hỏi người trong Cảnh Thái cung, có vẻ như không phải do người trong cung đặt trên đó. Đêm qua Hoàng thượng ở đây nên nô tì không tiện vào quấy rầy người.”
Ta nhíu mày, nhìn hộp thuốc mỡ trên tay nàng hỏi: “Là thuốc mỡ gì?”
“Thuốc trị thương.” Nàng dường như nghĩ tới điều gì đó vội hỏi: “Nương nương bị thương ở đâu sao?”
Ta biết, nhất định nàng đang nhớ lại chuyện trước đây ta từng bị thương khi còn ở Huyễn Nhiên các. Lúc đó, nàng đã lặng lẽ đem thuốc mỡ đặt trên bệ cửa sổ của ta.
Chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lúc ta bị Hạ Hầu Tử Khâm đẩy ngã có va chạm một chút nên khuỷu tay bị thương. Nghĩ tới đây, tay ta bất giác xoa xoa nơi khuỷu tay, nhưng ta chỉ thấy hơi đau đau lúc bị đụng vào mà thôi, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa. Huống hồ, chuyện này, ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm và ta, cũng không còn người thứ ba biết được.
Ta ngầm cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn …
Nếu nói Hạ Hầu Tử Khâm phái người lén đặt trên bệ cửa sổ thì thật kỳ cục. Để làm việc này, hắn chỉ có thể phân phó Lý công công làm, nhưng hôm qua, hắn không có cơ hội làm như vậy.
Quan trọng hơn cả hắn không phải người như vậy.
Trong đôi mắt của Phương Hàm dần dần tràn đầy sự khẩn trương.
“Có thể … Là ai để quên hay không? Khi bị cô cô hỏi thì vì sợ hãi nên không dám bước ra để nhận lại?” Vãn Lương vội vàng nói.
Ta quay sang liếc nhìn Phương Hàm, thấy bàn tay nàng hơi nắm chặt lại, xem ra, nàng và ta có cùng suy nghĩ.
Hộp thuốc mỡ kia, chỉ cần nhìn vỏ hộp bên ngoài, đã biết ngay là hàng cực phẩm. Các cung nhân trong cung không thể dùng loại thuốc quý như vậy. Nếu quả thật mọi chuyện xảy ra như lời của Vãn Lương nói thì cũng thực khó giải quyết. Tính đến tình huống xấu nhất chính là trong Cảnh Thái cung có người lẫn vào hoạt động ngầm. Nếu thứ này không phải do ta ban cho thì đương nhiên do các chủ tử khác ban thưởng.
“Vãn Lương.” Phương Hàm quay sang căn dặn nàng, “Ngươi đi xuống cùng với Tường Hòa, Tường Thụy kiểm tra người của Cảnh Thái cung xem coi có ai bị thương không?”
Vãn Lương biến sắc, vội nói: “Dạ, nô tì đi ngay.”
Phương Hàm cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, lại mở miệng nói: “Nương nương, hộp thuốc này nên xử trí thế nào?”
“Cô cô cứ giữ lại trước đi.”
Nếu quả thật có người bị thương như vậy cũng tốt. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hộp thuốc mỡ này hoàn toàn mới, chưa hề bị mở ra. Chỉ sợ rằng, dù hộp thuốc này đúng là được ban thưởng cũng không phải cho người bị thương kia.
Đến cuối cùng là do người nào làm đây?
Ta đang nghĩ ngợi chợt thấy Triêu Thần bước vào nói: “Nương nương, bên ngoài có Thành thái y cầu kiến.”
“Nói với hắn, bản cung sẽ ra tiền sảnh ngay.”
“Dạ.”
Đợi Triêu Thần lui xuống, Phương Hàm mới hỏi: “Nương nương cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
Ta cười cười khẽ lắc đầu, ta biết rõ Thành thái y đến làm gì.
Ngươi thật là thức thời.
Tiền sảnh.
Thấy ta đi vào, Thành thái y vội đứng lên nói: “Đàn phi nương nương cát tường!”
“Thành thái y miễn lễ, mời ngồi.” Thấy ta ngồi xuống, y mới ngồi theo.
Sau đó y mở miệng: “Hoàng thượng phân phó thần thay nương nương ra ngoài cung một chuyến, thần không biết nơi ở của tiên sinh nương nương, vì vậy đến đây hỏi thăm nương nương một chút.”
Ta gật đầu, nói: “Ở cuối một con hẻm tắt trong trường thành, có ngôi miếu nhỏ, tiên sinh của bản cung ở đó. Tiên sinh họ Tô.” Cúi xuống, ta lại nói, “Khi nào Thành thái y xuất cung? Bản cung sẽ cho Vãn Lương đi cùng Thành thái y đến đó.”
Bây giờ ta là phi tử, không thể tự ý xuất cung được. Nhưng ta có thứ cần phải lấy nên chỉ có thể phái Vãn Lương đi lấy cho ta mà thôi.
Thành thái y nói: “Nếu như thế, nương nương hãy cho Vãn Lương cô nương chuẩn bị ngay đi ạ, thần sẽ xuất cung vào buổi trưa, cần phải trở về gấp trước giờ Mùi.”