Nói không sợ, là điều không thể. Đúng như ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, ta sợ chết.
Càng sợ sống không bằng chết như vậy.
Thiên Phi đi về phía ta, khom người xuống, mỉm cười: “Thế nào? Hối hận rồi? Bây giờ ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng đã muộn rồi. Cha trăm phương nghìn kế nói lời hay ý tốt giúp ngươi, để cho ngươi một ngày kia được gả vào Cố phủ, ngươi lại hết lần này đến lần khác không biết phân biệt phải trái. Giờ sao có thể trách ta?” Nàng liếc nhìn thái giám bên cạnh một cái, thái giám hiểu ý, lập tức tiến tới kéo ta.
Ta cố giãy dụa, bọn họ lại càng nắm chặt tay ta hơn. Ta kêu to lên: “Thả! Thả ta ra!”
“Ha ha.” Thiên Phi đắc ý cười, tiện đà nói: “Không dễ dàng nha, có một ngày có thể thấy ngươi sợ hãi. Ngươi biết ta ghét nhất điều gì ở ngươi không? Ngươi luôn luôn trưng ra cái dáng vẻ chẳng quan tâm gì cả, chuyện gì cũng thờ ơ. Tang Tử à, bây giờ ngươi còn có thể thong dong như vậy không?”
Đê tiện.
Ta sợ hãi kêu lên: “Có gan thì ngươi giết ta đi!” Ta không chết, sau này chắc chắn sẽ đòi lại nàng ta gấp ngàn vạn lần.
Nàng ta rất đắc ý: “Cho ngươi chết, cũng không bằng để ngươi sống không bằng chết.”
Băng châm thật dầy thật nhọn, càng lúc càng tiến gần ta. Ta liều mạng giãy dụa, nhưng không có tác dụng. Giọng nói của Thiên Phi càng lúc càng chói tai..
Đúng lúc này, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người hô lớn: “Thư quý tần tới”
Ta kinh ngạc, nàng ta tới làm gì? Lẽ nào lần trước xử oan cho ta còn chưa đủ, lần này tới để làm sự việc nghiêm trọng hơn?
Thiên Phi cũng kinh ngạc như ta quay đầu lại nhìn. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, nàng ta lại cười.
Thư quý tần vịn tay Như Ý từ từ bước đến đây, cây trâm phượng bằng vàng trên mái tóc ngay phía trên vành tai một chút khẽ lung lay, phát ra tiếng ‘leng keng’. Thiên Phi vội vàng đon đả chào đón: “Nương nương biết tin thật nhanh.”
Tên thái giám đang ép ta xuống vội thả tay, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Quý tần nương nương, nương nương thiên tuế!”
Ta không hành lễ, ngã trên mặt đất, lạnh lùng nhìn.
Thư quý tần liếc mắt qua loa nhìn ta, thấp giọng nói: “Bản cung nghe nói có cung nữ ngang nhiên lớn mật trước đám đông dụ dỗ hoàng thượng, còn tưởng là ai, hóa ra là ả.”
Nghe vậy, ý cười trên mắt Thiên Phi càng đậm hơn: “Thần thiếp đang muốn cảm tạ nương nương, người nương nương đưa cho thần thiếp quả nhiên là không phải bình thường. Thật sự là trợ thủ đắc lực của thần thiếp ạ.” Nàng nói xong khẽ liếc nhìn Phong Hà một cái.
Phong Hà mỉm cười: “Đều là nhờ ơn nương nương và tiểu chủ có cách dạy dỗ.”
Ta rốt cuộc cảm thấy khiếp sợ, thảo nào cung nữ này lại lợi hại như vậy, hóa ra là người của Thư quý tần! Có chủ tử như vậy, dạy dỗ người tất nhiên sẽ không kém rồi. Khẽ cười khẩy trong lòng, Thiên Phi còn coi nàng ta là bảo bối cơ đấy! Để người khác sắp đặt bên cạnh mình một quân cờ, thực sự là ngu xuẩn.
Thư quý tần chỉ mỉm cười, lại liếc nhìn ta, tiện đà nói tiếp: “Người hoàng thương đã gặp qua, muội đừng để ả bị thương.”
Thiên Phi đắc ý: “Tạ ơn nương nương nhắc nhở, sẽ không để ả tổn thương chút nào đâu!”
“Ừ.” Thư quý tần đáp lời, đột nhiên đi về phía ta, vừa đi vừa nói: “Nhưng mà bản cung vẫn không rõ, gương mặt động lòng người như thế nào, mà khiến hoàng thượng tự mình bế về thế nhỉ.”
Giọng điệu của nàng ta thản nhiên, xen lẫn căm hận.
Chăm chú nhìn ta chằm chằm, đôi mắt màu hổ phách nổi lên một tia sáng chói mắt, khiếp người.
Ta nghĩ, ngày ấy chắc nàng ta cũng nhìn Như Mộng bằng ánh mắt như vậy?
Giật mình chấn động, đúng rồi, Như Mộng!
Nàng tiến sát lại gần ta, đôi mắt phượng được tô vẽ cẩn thận nhìn trong chốc lát, cười khanh khách:“Bản cung còn tưởng quốc sắc thiên hương gì cơ, hóa ra cũng chỉ tầm thường thôi.” Trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Ta cắn môi, nàng nói gì ta không quan tâm, ta chỉ đánh cuộc một ván.
Thư quý tần khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, uyển chuyển xoay người, ta nhỏ giọng nói: “Nương nương chắc còn nhớ rõ Như Mộng?”