Ta tiến lên phía trước, mở miệng nói: “Phi tiểu viện mang long thai, chuyện vui lớn như vậy, chúng ta tất nhiên phải đến chúc mừng tiểu viện rồi!”
Đáy mắt nàng chỉ có sự khinh thường, nhưng lại cười nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy đói bụng, người dùng chút điểm tâm với thần thiếp được không?”
“Được.” Hắn đáp nhanh, giọng điệu cưng chiều, tiếp đó quay đầu kêu, “Lưu Phúc…”
“A, Hoàng thượng.” Thiên Phi ngắt lời hắn, đột nhiên lộ vẻ lúng túng, chần chờ một lát mới nói, “Thần thiếp có một thỉnh cầu quá đáng…” Vừa nói, ánh mắt lại nhìn về phía ta.
Bàn tay giấu trong tay áo rộng hơi nắm chặt, ta nghĩ, ta đại khái biết được nàng muốn nói gì.
“Yêu cầu gì?” Hạ Hầu Tử Khâm hỏi.
Nụ cười trên khóe miệng Thiên Phi ngập tràn vẻ đắc ý, nói: “Ngày xưa khi Đàn phi nương nương ở Huyễn Nhiên các, thần thiếp thích ăn nhất là điểm tâm nương nương làm, nhưng bây giờ thân phận nương nương không còn như trước, thần thiếp không có phúc được ăn nữa…” Nàng ta cố ý không nói hết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nàng ta vội vàng muốn làm ta khó xử, cố ý phô bày thân phận cung nữ trước kia của ta, còn bịa ra điểm tâm gì đó. Có trời mới biết, ta nào có biết làm điểm tâm? Chẳng qua muốn người có địa vị cao hơn là ta uốn mình xuống mà hầu hạ nàng ta, mang long thai, nàng ta nghĩ mẹ sang nhờ con, sau đó, từng chút một chỉnh đốn ta.
Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhìn về phía ta, lạnh nhạt nói, “Đàn phi nàng xem…”
Hắn cũng không nói thẳng ra, ra vẻ rộng rãi muốn ta tự lựa chọn, thực ra, ta được lựa chọn sao? Cười khổ trong lòng, ta thẳng người nói: “Phi tiểu viện đã muốn ăn, thần thiếp đương nhiên sẵn lòng làm. Có điều, ngày trước tay nghề của thần thiếp không giỏi, may mà Lục mỹ nhân không tránh cứ, đã hết lòng chỉ bảo thần thiếp. Bây giờ thần thiếp lâu ngày không làm, e rằng không quen tay, chẳng hay có thể mời Lục mỹ nhân cùng làm không?”
Nghe vậy, mặt Thiên Phi biến sắc.
Ta cười, ngươi có thể bịa chuyện, sao ta lại không?
Không ngờ Thiên Lục thong thả đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp bằng lòng.”
Hạ Hầu Tử Khâm lại không nhìn Thiên Lục, chỉ nhìn ta. Trong đôi mắt màu đen thấp thoáng phát ra chút ánh sáng chói mắt, một lúc sau, khẽ cười nói: “Trẫm cũng chưa được nếm điểm tâm nàng làm, trẫm rất chờ mong.”
Ta hơi giật mình, vì sao ta cảm thấy chờ mong trong lời hắn, có thâm ý khác?