Bốn người đều dừng lại. Đường Phong mở to mắt, tim bắt đầu đập thình thịch, nhìn về phía đường hầm tối đen trước mặt. Đây là âm thanh gì? Anh không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả âm thanh nghe thấy lúc này, vì âm thanh quái dị, âm thanh khủng khiếp, âm thanh đó càng lúc càng to, hình như đang lao về phía họ!
“Nó là cái gì vậy nhỉ?” Đường Phong rút cuộc thốt ra một câu.
“Mặc kệ nó là cái gì, thì cũng chuẩn bị chiến đấu đi! Lương Viện, cô lùi lại phía sau!” Nói xong, Hàn Giang rút ngay khẩu súng ngắn 92 ra, hai tay giữ súng, xông lên phía trước, nhưng trong đầu anh lại rối tung cả lên, anh nghĩ tới hai bộ xương trong đại sảnh màu trắng, từng khuôn mặt khủng khiếp đang ẩn hiện trước mặt anh, xương trắng? Hồng thủy? Dã thú?...
Lương Viện lùi lại phía sau, Đường Phong ở giữa, Hàn Giang bên phải, Makarov bên trái, ba khẩu súng, duy trì thế trận. Âm thanh đó cận kề rồi, càng lúc càng vang, rung chuyển, lao vào tấn công màng nhĩ. Bốn người cảm thấy màng nhĩ như sắp rách toạc ra. Lương Viện đau đớn bịt tai lại, còn Đường Phong, Hàn Giang và Makarov thì cố kìm nén cơn đau, sẵn sàng chuẩn bị bắn chết kẻ thù bất cứ lúc nào. Thế nhưng khi thứ đó thật sự xuất hiện trước mặt họ, thì cánh tay ba người bắt đầu run lên lẩy bẩy, vì thứ đáng sợ đó đen thui thui, đen kìn kịt, hình như lấp đầy cả nửa đường hầm, vừa kêu vừa lao vun vút về phía trước, ào tới trước mặt. Hàn Giang vẫn là người đầu tiên kịp thời phản ứng lại: “Dơi! Chạy mau!”
Đúng vậy, đó là hàng nghìn hàng vạn con dơi, mênh mông cuồn cuộn, không có bất cứ thứ gì có thể chặn đường của chúng trong đường hầm âm u hun hút này. “Pằng! Pằng!” trong lúc hoảng loạn, Đường Phong lao lên phía trước bắn hai phát, nhưng đối với hàng vạn con dơi này thì hai phát đạn quả thật chẳng thấm vào đâu. Đại quân dơi vẫn theo hàng theo lối, tức tốc lao vù vù về phía trước. Hàn Giang, Makarov không chống lại nữa mà vội quay đầu bỏ chạy, làm ý chí của Đường Phong lúc này cũng sụp đổ theo, anh kéo Lương Viện đang ngây ra chạy thục mạng. Vài con dơi bay qua đỉnh đầu họ, Đường Phong quay đầu lại nhìn, đại đội dơi đã áp sát, anh đã có thể nhìn thấy rõ những chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra ngoài miệng những con dơi hung tợn này.
Đường Phong kéo Lương Viện chạy thục mạng. Anh hiểu rằng, nếu như bị đại đội dơi đuổi kịp, hai người họ sẽ giống như những người trong giếng, trở thành một đống xương trắng. Rút cuộc, đúng giây phút Đường Phong và Lương Viện sắp nổ tung thì họ đã nhìn thấy đại sảnh màu trắng tuyệt đẹp. Họ chạy vào trong đó, rẽ thật nhanh, trốn vào trong đường hầm nhỏ hơn bên cạnh.
Đường Phong và Lương Viện nằm bò ra đất, thở hổn hển, mãi một lúc sau, hai người mới hồi sức lại. “Xem ra muốn nhìn thấy cảnh đẹp, thì cũng phải mạo hiểm đấy.” Đường Phong than thở.
“Đúng vậy! Có lúc thậm chí còn phải trả giá bằng cả mạng sống nữa!”
“Giờ thì tôi đã biết hai bộ xương đó bị chết thế nào rồi!”
“Á! Ý anh là họ bị dơi tấn công?”
“Nhiều khả năng là như vậy, họ bị đàn dơi tấn công rồi ngã xuống giếng mà chết, cũng có khả năng trực tiếp bị dơi tấn công đến chết.”
“Thật là quá đáng sợ! May mà ban nãy lúc chúng ta nghỉ ngơi, đàn dơi không xuất hiện, nếu không thì chúng ta thật sự…” nói tới đây, Lương Viện tê hết cả da đầu.
“Nghĩ tới mà vẫn phát sợ!” Đường Phong thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu như hàng vạn con dơi này xông vào đại sảnh màu trắng lúc họ đang ngủ say thì cảnh tượng sẽ thế nào đây.
Trong bóng tối, Lương Viện mở to mắt, nhìn xung quanh, hỏi Đường Phong: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Nếu như tôi không nhầm thì hiện giờ chúng ta đang ở trong đường hầm nhỏ hơn.”
“Vậy thì chúng ta vẫn rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
“Đúng vậy, hội Hàn Giang không biết chạy đi đâu rồi nhỉ?” Đường Phong nhìn xung quanh, một vùng tối đen, mò mẫm, đèn pin của anh không thấy đâu nữa, thảo nào không có lấy một tia ánh sáng. Lúc này anh mới hồi tưởng lại, ban nãy trong lúc chạy thục mạng, đèn pin của anh chắc là bị rơi trong đường hầm rồi. Lương Viện nghe thấy hung tin này, bật khóc thành tiếng, Đường Phong cũng trở nên tuyệt vọng. Trong huyệt đạo dưới lòng đất phức tạp, rộng lớn mà mất đi ánh sáng thì cũng đồng nghĩa với chết chóc.
2
Đường Phong lau lau nước mắt Lương Viện, an ủi nói: “Đừng khóc nữa, chúng ta vẫn còn hy vọng, chỉ cần tìm thấy hội Hàn Giang, chúng ta sẽ có hy vọng.”
“Nhưng họ chạy đi đâu rồi nhỉ?”
“Tôi nghĩ chắc là họ cũng chạy vào đường hầm này, ngoài chỗ này ra, không còn lối thoát nào khác, có khi họ cũng đang tìm chúng ta cũng nên.”
“Ừm, vậy thì chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước thôi.”
Đường Phong và Lương Viện cùng đỡ nhau, mò mẫm tiến vào trong đường hầm, may mà đại quân dơi không đuổi vào đây. Sau khi hai người đi được khoảng mấy chục mét thì tới một không gian cũng khá lớn. Đoạn hầm này ngắn vậy sao? Đường Phong nghi ngờ, nhìn xung quanh trong bóng tối, đột nhiên anh phát hiện ra một tia sáng, nên nói với Lương Viện: “Xem, ở đó có ánh sáng!”
Nhưng vừa mới dứt lời, đốm sáng đó đột nhiên phụt tắt, xung quanh lại là một vùng tối đen. Tim Đường Phong bất giác đập thình thịch. Ánh sáng đó là do thứ gì phát ra? Đèn pin, hay là… ma trơi dưới lòng đất?
Đường Phong và Lương Viện sững sờ đứng tại chỗ, không ai dám di chuyển nửa bước… Cứ như vậy, hai người đứng đó hồi lâu, mãi cho tới tận khi ánh sáng đó xuất hiện lại. Đường Phong thu hết can đảm, hét lên về phía ánh sáng đó: “Ai?”
“Đường Phong phải không?” Đường Phong rốt cuộc đã nghe thấy giọng của Hàn Giang, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng. Anh và Lương Viện mừng rỡ ôm chặt lấy nhau.
Hai tia sáng gần lại, rồi Hàn Giang và Makarov xuất hiện trước mặt hai người. Hàn Giang quan tâm hỏi: “Sao hai người không bật đèn pin lên?”
“Lúc nãy bị dơi đuổi, đèn pin của tôi rơi mất rồi.” Đường Phong rầu rĩ nói.
“Tôi cũng tìm hai người mãi, may mà chúng ta đã gặp lại nhau, nếu không thì…” Hàn Giang không nói tiếp nữa.
“Đúng đấy! Nếu mà không gặp lại hai người, tôi và Lương Viện coi như xong rồi.”
“Thôi được rồi! Ở đây tôi cũng mang theo một chiếc đèn pin dự phòng, cậu cầm lấy đi.”
Đường Phong bật đèn pin lên, nhìn xung quanh, ở đây giống như một ngã tư, trừ hang động tối đen mà mình vừa mò mẫm đi ra đây thì còn có ba hang động khác, hang động đối diện hình như đã sụp đổ, chỉ còn lại hai cửa hang bên trái và bên phải. Đường Phong hỏi: “Bây giờ chúng ta nên đi đường nào?”
Hàn Giang giới thiệu: “Ban nãy chúng ta đã thăm dò hai cái động này rồi, cái động bên trái khá thẳng, hình như thông đến nơi rất xa, động bên phải bên trong uốn lượn quanh co, có chỗ còn bị sụp đổ, cho nên tôi nghiêng về động bên trái.”
“Sự việc đã đến thế này rồi thì cũng đành vậy thôi.”
Bốn người chui vào đường hầm bên trái, Lương Viện lo lắng hỏi: “Lần này chúng ta không nhầm đường tiếp chứ?”
“Ai mà biết được? Xem ý trời vậy!” Makarov lại thốt ra một câu thành ngữ Trung Quốc.
Bốn người đi được vài trăm mét thì đường hầm này kịch đường, đến một đại sảnh không lớn lắm, mặt đất cao thấp lồi lõm, toàn là đá vụn và bùn đất; ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đại sảnh không có những chùm nhũ đá hùng vĩ mà là từng thanh “ống đá” to nhỏ như những ống sắt thép.
Lương Viện tò mò chỉ vào những “ống đá” này hỏi: “Đó là những thứ gì mà trông thần kỳ vậy?”
Đường Phong sau khi quan sát, giải thích: “Đây gọi là ống ngỗng, tên chính thức gọi là ‘chùm nhũ đá hình thân lúa mạch’, nó là một chùm nhũ đá thu nhỏ, cũng chính là trạng thái của chùm nhũ đá vẫn chưa hoàn toàn thành hình.”
“Nói như vậy thì sảnh ống ngỗng có vẻ ít tuổi phải không?” Hàn Giang hỏi.
“Cũng có thể nhận định như vậy, tới đây chúng ta nên phải cẩn thận, vì cấu tạo địa chất ở đây rất không ổn định.” Đường Phong ngập ngừng một lúc, chỉ lên một con dốc hướng lên trên trước mặt, nói: “Đây là cái ‘cầu thang lớn hình chữ chi’, độ dốc lớn, mọi người hãy đi theo hình chữ Z, như vậy sẽ dễ đi hơn đấy.”
Mọi người bước lên những tảng đá vụn và bùn đất theo “hình chữ Z.” Sau khi bước lên “cầu thang lớn hình chữ chi”, tất cả mọi người lại lần nữa trợn tròn mắt…
3
Bốn người đi lên “cầu thang lớn hình chữ chi”, trước mặt lại là một đại sảnh động đá vôi rộng lớn. Tuy trong đại sảnh này toàn là đá nham thạch đổ sụp, hình dạng cũng không theo quy tắc nào cả, nhưng điều đó cũng không thể che lấp được sự kỳ thú ở đây. Đây là một đại sảnh ngũ sắc, trên vách nham thạch chi chít những mảng thạch cao màu vàng nhạt, trên một thác đá vẫn chưa hình thành hoàn chỉnh trải kín suối đá màu đỏ và màu vàng cam, mưa đá màu trắng mọc từng đám trên vách hang, giống như những chùm hoa nhỏ màu trắng bung nở trên vách động; còn có cả những hạt trân châu đủ hình đủ dạng, cột đá khổng lồ đã bị sụp đổ, ánh sáng ngũ sắc giống như đá quý, quả thật không thể ngờ tới, nó tỏa sáng lấp lánh, soi rọi toàn bộ đại sảnh.
Bốn người đều bị cảnh đẹp bất ngờ trước mắt chinh phục, chậm rãi di chuyển bước chân tiến lên phía trước, bởi mỗi bước chân đều dẫn tới một cảnh đẹp khác nhau. Phía trước vọng lại tiếng nước nhỏ xuống. Đây là âm thanh những giọt nước từ những chùm nhũ đá trên đỉnh động nhỏ xuống vũng nước phía dưới. Đường Phong nghi ngờ soi thẳng đèn pin về phía trước, anh lần nữa lại bị bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt. Ở đó hóa ra là một hồ nước ngầm rộng lớn, mặt hồ phẳng lặng lấp lánh ánh sáng màu xanh âm u. Khi Đường Phong tiến vào, hồ nước lại toát lên màu xanh lục diễm lệ như ngọc bích. Lẽ nào đây là một hồ nước đổi màu?
Đường Phong ngồi xổm xuống, chiếu đèn pin ra xa, trong hang động âm u, không nhìn thấy bờ bên kia của hồ nước. Vậy hồ nước này rút cuộc to nhường nào? Ranh giới của nó ở đâu? - Trong lúc Đường Phong đang suy nghĩ rối bời thì phía sau lưng bất ngờ vang lên tiếng trầm trồ của Lương Viện: “Đây quả thực là một thế giới ngũ sắc, đẹp quá đi!”
“Đúng vậy! Đẹp tới nỗi khiến người ta nghẹt thở.” Đường Phong tiếp lời.
“Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.” Makarov vốn hiểu biết phong phú cũng không thể không ca ngợi.
“Mọi người xem, những thứ màu vàng trên vách đá là gì vậy?” Lương Viện tò mò chỉ vào những tảng đá thạch cao màu vàng nhạt chi chít trên vách hang.
Đường Phong bước tới bên vách hang, quan sát một hồi rồi nói: “Đây là lưu huỳnh, trạng thái tự nhiên của lưu huỳnh.”
“Thảo nào vừa mới bước vào trong hang động này, tôi đã ngửi ngay thấy mùi lưu huỳnh.” Nói xong, Makarov lại khịt khịt ngửi mùi lưu huỳnh nồng nặc trong không khí.
“Lưu huỳnh?” Lương Viện giống như nghĩ tới điều gì đó, bỗng ngạc nhiên hỏi: “Trong đại sảnh có nhiều lưu huỳnh như vậy, không phải sẽ đốt cháy được sao?”
Lời của Lương Viện khiến trước mắt mọi người đều hiện lên cảnh tượng cả đại sảnh ngũ sắc chìm trong biển lửa, cháy bùng bùng. “Không thể!” Hàn Giang đứng dậy nói: “Mọi người xem, ở đây vốn không có vết tích của lửa.”
“Đúng vậy! Nếu như ở đây đã từng bị lửa thiêu cháy thì chúng ta đã không nhìn thấy được cảnh đẹp như vậy nữa. Lưu huỳnh tự nhiên vốn không dễ cháy vậy đâu, ngoài ra, mọi người cảm nhận thấy không? Tuy không gian ở đây rộng lớn như vậy, nhưng không khí lại loãng hơn ban nãy rất nhiều.”
Đường Phong vừa nhắc nhở xong thì mọi người đều cảm nhận thấy ngay, không khí ở đây quả thực loãng hơn trước đó. “Sao lại như thế này nhỉ?” Lương Viện hoảng hốt hỏi.
Đường Phong nhìn xung quanh lần nữa, rồi phát hiện trong đại sảnh, trừ “cầu thang lớn hình chữ chi” lúc đến và hồ nước ngầm không thấy điểm kết thúc ra thì xung quanh đại sảnh không có lối thoát nào khác, trong lòng anh bất giác hoang mang. Anh vẫn chưa nói gì thì Makarov đã ngạc nhiên hỏi: “Sao ở đây không có lối thoát nào cả nhỉ? Thảo nào không khí loãng như vậy?”
Đường Phong nói: “Không nên kết luận sớm thế, đại sảnh này không giống như mấy đại sảnh trước đây chúng ta đi qua, ở đây tuy ngũ sắc giao thoa, nhưng cấu tạo địa chất lại yếu và phức tạp, không đơn giản như mấy đại sảnh mà chúng ta thấy trước đây. Ở đây động nằm trong động, mọi người xem, hình dạng của cả đại sảnh này không theo quy tắc nào cả, mặt phẳng thì giống như hình hồ lô, hiện nay chúng ta đang ở trong phía trước toàn đại sảnh, cũng chính là phần nửa dưới của hồ lô, không biết chừng chúng ta tiếp tục tìm kiếm sẽ phát hiện ra lối thoát mới.”
4
Đường Phong vừa mới dứt lời, một chùm nhũ đá đột nhiên rơi xuống bên cạnh Lương Viện. Lương Viện sợ đến nỗi hét toáng lên, làm cả đại sảnh vang vọng. Hàn Giang và Makarov không hiểu chuyện gì, không hẹn mà gặp cùng rút súng, lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng khắp nơi cũng không phát sinh tình huống nào cả.
“Được rồi, được rồi! Không có gì cả, chỉ là một chùm nhũ đá rơi xuống thôi mà!” Đường Phong an ủi Lương Viện đang hốt hoảng sợ hãi.
Lương Viện khó khăn lắm mới trở lại bình thường được. Bốn người không dám ở lại đây lâu, Đường Phong dẫn mọi người tới phía sau đại sảnh ngũ sắc, cũng chính là phần nửa trên của “hồ lô”. Không gian ở đây nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, mọi người ai nấy cầm đèn pin soi chiếu xung quanh, tìm kiếm lối thoát, nhưng trừ vách đá đẹp long lanh ra thì chẳng thu hoạch được gì cả. Đường Phong thất vọng nói: “Lẽ nào ở đây quả thật không có lối ra? Nếu mà như vậy, chúng ta phải quay lại thôi.”
“Cậu muốn đi qua một lối thoát còn lại sao?” Hàn Giang hỏi lại.
“Cái gì?” Đường Phong lập tức hiểu ngay ý của Hàn Giang. “Ý anh là hồ nước ngầm?”
“Khà khà, coi như cậu thông minh!”
“Nhưng hồ nước ngầm vốn không thấy đầu bên kia, có khi đầu bên đó chẳng có gì cả, vốn cũng chẳng có lối thoát, ông trời phù hộ, chúng ta có lẽ không nên xuống nước nữa.”
“Đúng đấy! Tôi cũng không muốn xuống nước nữa đâu, hiện giờ tôi đã cảm giác mình sắp bị cảm lạnh rồi, nhưng ai mà biết được sẽ như thế nào chứ?”
Mọi người đi vòng quanh trong nửa phần trên “hồ lô” cả nửa ngày trời, cuối cùng thì cũng tới vị trí “miệng hồ lô” hẹp nhất trong toàn bộ “hồ lô”. Đèn pin trong tay Đường Phong soi thẳng về phía trước, chùm ánh sáng rọi vào một thông đạo nhỏ hẹp. “Mọi người xem, ở đây có đường đi.” Đường Phong nói.
Mọi người cùng đến nhìn, lúc này mới phát hiện ra, tại vị trí “miệng hồ lô”, bỗng nhiên xuất hiện một thông đạo âm u. “Đi từ đây sao?” Hàn Giang hỏi.
“Thử xem thế nào! Trừ ở đây ra thì còn có thể đi đường nào nữa?” Đường Phong chán nản giơ hai tay ra.
“Vậy được, lần này tôi đi đầu. Đường Phong, anh bảo vệ Lương Viện, Lão Mã đệm sau cùng nhé.” Hàn Giang ra lệnh xong, anh chui vào thông đạo nhỏ hẹp tối đen trước tiên, đi được bảy tám mét thì thông đạo này hẹp tới nỗi chỉ có thể từng người một đi qua, và phía trước thì vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Đường Phong lại nhớ tới đại khe sâu Nạp Ma, bất giác than thở: “Chúng ta thoát được khỏi đại khe sâu trên mặt đất, giờ lại đến một cái đại khe sâu dưới lòng đất.”
“Hơn nữa khe sâu còn hẹp như thế này!” Makarov ca thán.
Khe sâu dưới lòng đất này uốn lượn quanh co, chẳng mấy chốc họ đã mất phương hướng. Không biết đi được bao lâu, không khí trong khe sâu càng lúc càng loãng, khe sâu dưới lòng đất giống như không có điểm tận cùng… Bốn người đến trước một “cầu thang” hướng lên trên, bước lên bậc thang, lại tiếp một “cầu thang” khác cũng hướng lên trên lên tiếp, phía trên rộng rãi hơn một chút, nhưng hai “cầu thang” này cũng khiến bốn người mệt mỏi rã rời, đặc biệt là Lương Viện, cô thở hổn hển hơn tất cả những người khác. Makarov nhìn Lương Viện mặt đỏ phừng phừng, cười nói: “Tiểu cô nương, lười luyện tập sức khỏe đấy mà!”
Nếu như trước đây, tính khí ngạo mạn như Lương Viện sẽ phản bác lại, nhưng lúc này cô chỉ dựa vào vách động, lo thở hổn hển. Đường Phong thấy Lương Viện hình như có chút không bình thường nên liền tiến đến sờ trán cô, vừa chạm vào một cái, Đường Phong liền giật bắn mình: “Lương Viện, cô sao thế? Trán nóng thế này!”
“Không sao cả, chỉ có điều cơ thể rã rời… nhưng, tôi vẫn có thể cố gắng được.” Lương Viện quả thực kiên cường hơn trước đây rất nhiều.
Đường Phong rất ngạc nhiên, Hàn Giang cũng chú ý thấy Lương Viện không giống lúc trước lắm, ủ rũ mệt mỏi, dáng vẻ như sắp ốm đến nơi. Hàn Giang cũng sờ trán Lương Viện rồi quan sát một lúc, nói: “Không có gì lạ cả, cô ấy bị sốt rồi, cái này cũng thường thôi, một cô gái ở dưới lòng đất lạnh lẽo thế này, đi bao lâu như vậy, vừa lạnh vừa đói, lại còn ngâm trong nước lâu như thế, nếu không bị ốm thì mới là chuyện lạ. Tình hình trước mắt cho thấy, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây, trị bệnh cho Lương Viện. Đường Phong, cậu phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn, mọi người cũng cố gắng thêm chút nữa, tôi nghĩ chúng ta cũng sắp ra khỏi đây rồi.” Hàn Giang nói những lời mà bản thân mình cũng không dám tin để cổ vũ mọi người. Chứng cứ duy nhất ủng hộ cho quan điểm của anh chính là con đường này quả thật hướng lên trên, có lẽ đã cận kề mặt đất rồi. Nhưng, chẳng bao lâu sau, một “cầu thang” hướng xuống dưới lại xuất hiện trước mặt Hàn Giang…
5
Hàn Giang đối diện với “cầu thang” hướng xuống dưới này, chán nản lắc đầu, không có lối ra nào khác, đành phải thuận theo, “xuống cầu thang”. Và như vậy, bốn người trong hang động nhỏ hẹp dưới lòng đất, lên lên xuống xuống, hết rẽ lại vòng, đúng lúc mọi người gần như tê mỏi thì trước mặt bỗng rộng mở thênh thang, chờ đợi họ sẽ là thứ gì đây? Cảnh đẹp hùng vĩ hay là lối ra để thoát khỏi bóng tối? - Đều không phải. Mọi người còn chưa kịp phấn khởi thì đã thất vọng phát hiện ra, ở đây vừa không có cảnh đẹp hùng vĩ, cũng không có lối ra để thoát khỏi bóng tối, vách động xung quanh bình thường không có gì kỳ lạ, lối ra chỉ có một thông đạo nhỏ hẹp dưới khe sâu trong lòng đất.
“Đây được coi là cái gì? Khe đất ư? Hẹp thế này, tôi thấy chỉ chứa đủ một người nghiêng người lách qua.” Đường Phong chán nản nói.
“Cứ coi là khe đất đi thì chúng ta cũng phải đi qua.” Hàn Giang kiên định nói.
Nhìn vào khe đất chật hẹp ẩm ướt, không có điểm kết thúc, mọi người vừa nhìn vừa bước đi, không một ai biết nếu như đi vào đó rồi thì sẽ gặp phải điều gì trong đó. Hàn Giang lấy từ trong ba lô ra hai đoạn dây lấy được từ trong giếng, buộc vào thắt lưng mình, sau đó nói với mọi người: “Mọi người đều buộc sợi dây này lên eo đi, tôi vào trước, nếu có gì bất trắc, mọi người có thể kéo tôi lại! Hiện giờ chúng ta là kiến trên cùng một sợi dây, đừng có mặt mày ủ rũ, không biết chừng, khe đất không dài, vừa chui vào một cái bên kia lại có thiên động.”
“Cũng có khả năng chúng ta chui vào trong khe đất mất nửa ngày nhưng cuối cùng cũng không có đường đi.” Đường Phong nói.
“Không có đường đi thì lại quay ra! Đừng nói những câu đen đủi.” Hàn Giang luôn để cho người khác thấy sự tự tin đầy mình của anh, nhưng trải qua mọi chuyện, trong lòng mọi người đều thấu hiểu, Hàn Giang cũng có lúc sợ hãi, có lúc sự tự tin của anh chỉ để cho người khác thấy mà thôi.
Mọi người đều buộc sợi dây lên eo mình, theo Hàn Giang chui vào khe đất chỉ đủ cho một người lách qua, không khí bên trong càng lúc càng loãng. Trong khe đất tĩnh mịch này chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở của mấy người. Sau khi bốn người khó nhọc tiến về phía trước hơn trăm mét trong động, vừa không nhìn thấy thiên động mà Hàn Giang mong đợi, cũng không thấy ngõ cụt mà Đường Phong lo lắng, khe đất tối đen, không có điểm kết thúc, không có lối ra, mọi người sắp ngạt thở đến nơi rồi…
Đột nhiên, Hàn Giang đi đầu bất động, trong lúc mọi người đang ngạc nhiên thì phía trước vọng lại giọng nói vang vang của Hàn Giang: “Ở đây bị một tảng đá to chặn đường rồi.”
Mọi người nghe thấy vậy, lòng bỗng chùng xuống, Đường Phong oán thán: “Tôi đã bảo là ngõ cụt rồi mà, giờ thì hỏng rồi, đi xa như thế này rồi mà lại phải quay lại.”
“Không! Không phải ngõ cụt, trên tảng đá này có một khe nứt, còn rộng hơn cả khe đất, người có thể lọt qua, nhưng phải bò vào trong, từ từ nhích qua.”
“Ngất mất thôi! Hóa ra lại còn có cả đường kiểu này nữa.”
Đợi Đường Phong, Lương Viện, Makarov đến trước khe nứt, Hàn Giang đã bò vào trong đó, khó nhọc nhích người qua bên trong. Mấy người đều nhìn lác cả mắt, sự việc đã thế này rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, Đường Phong, Lương Viện và Makarov cũng đành phải chui vào trong khe nứt, lấy cánh tay chống vào đá nham thạch, nhích người vào trong đó.
Bốn người nhích được vài chục mét thì đã thở hổn hển từ lúc nào, mồ hôi đầm đìa, Hàn Giang vẫn đang ở phía trước cổ vũ mọi người: “Kiên trì, ở đây có không khí lưu thông, cho thấy phía trước nhất định có đường.”
Sau khi mọi người lại tiếp tục nhích thêm hơn hai mươi mét, Đường Phong cảm thấy đá nham thạch dưới chân hình như đang dốc nghiêng xuống. Anh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giang, nhưng từ sợi dây trên lưng anh thì có thể biết được, Hàn Giang phía trước đó nhất định cũng đang dừng lại. Không ai nói gì cả, mọi người đều nhoài người lên đá nham thạch, thở hổn hển, đột nhiên, một cơn gió mát thổi tới, Đường Phong nghe thấy tiếng nước chảy.
6
Bốn người đều nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, sợi dây trên eo Đường Phong khẽ đung đưa. Đường Phong lập tức tỉnh táo lại, anh biết Hàn Giang lại bắt đầu cẩn thận rón rén dịch chuyển lên phía trước. Đá nham thạch càng lúc càng dốc xuống, khe đất không chật hẹp giống như ban nãy nữa, Đường Phong dùng đèn pin buộc trên cánh tay soi về phía trước nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giang, anh lo lắng lớn tiếng nhắc nhở Hàn Giang: “Hàn Giang! Anh phải cẩn thận, phía trước mặt là gì vậy? Tôi nghe thấy tiếng nước chảy?”
Hàn Giang không đáp lại, trong khe đá chật hẹp, chỉ có giọng Đường Phong vang vọng, đột nhiên, Đường Phong cảm thấy sợi dây trên eo mình bị giật mạnh xuống một cái, cơ thể mình bị một sức mạnh to lớn lôi đi, trượt về phía trước. Không ổn! Đường Phong âm thầm kêu khổ, Hàn Giang ở phía trước nhất định gặp phải sự cố gì đó rồi. Đường Phong giơ hai tay ra, quờ quạng chới với lên đá nham thạch phía dưới, hy vọng có thể tóm được cọng cỏ cứu mạng, nhưng sức mạnh đó lớn quá, cơ thể Đường Phong vẫn bị lôi về phía trước. Đường Phong hiểu rằng, nếu như mình mà tiếp tục bị kéo thế này, với sức của Lương Viện và Makarov phía sau, thì sẽ không thể giữ mình và Hàn Giang lại được. Chỉ có bản thân mình nếu gắng gượng được, cộng thêm cả sức lực của Lương Viện và Lão Mã thì mới có thể lôi Hàn Giang lại. Nhưng, hiện tại bản thân cũng bị mất trọng tâm, đang bị một sức mạnh vô hình kéo xuống vực sâu chưa biết là đâu…
Đúng giây phút Đường Phong sắp trượt xuống vực sâu thì tay của anh chạm vào một khe nứt của đá nham thạch. Đúng là cọng cỏ cứu mạng, hai tay Đường Phong dồn sức tóm chặt lấy khe nứt đó, anh quay đầu lại hét lên với Lương Viện và Makarov phía sau: “Hàn Giang xảy ra chuyện rồi, ở đây có một khe nứt, mọi người bám chặt lấy khe nứt này, nhất định phải tóm chặt đấy!”
Lương Viện và Makarov bám thật chặt vào khe nứt, phía trước, sức mạnh to lớn đó vẫn đang kéo ba người đi, ngón tay Đường Phong lấm tấm máu, hai tay anh bắt đầu tê cứng, Lương Viện và Makarov nhìn thấy vậy mà lòng dạ như lửa đốt, nhưng hai người họ cũng chẳng biết làm cách nào, họ chỉ biết dốc hết sức mình để kéo dài thời gian bị trượt về phía trước.
Đường Phong hiểu rằng, bản thân đã không thể gắng gượng thêm được nữa, vì không chỉ hai cánh tay anh bị tê cứng mà thần trí cũng bắt đầu choáng váng. Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi giây phút mà thần chết giáng xuống. Trước mắt anh, lại hiện lên cảnh tượng Tề Ninh rơi từ trên đỉnh tòa nhà xuống, tiếp theo đó là vết thương sâu hoắm trên người Lương Vân Kiệt, còn cả động sâu vô đáy của Khương Trại, thi thể của Chu Nam Nam trên đài thiên táng. Không! Tôi vẫn chưa thể chết. Đường Phong nghĩ tới đây bỗng mở trừng mắt, đôi mắt chằng chịt những tia máu, nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, những thứ này rút cuộc là thế nào? Là ai? Là ai đã cuốn mình vào trong xoáy ốc đáng sợ này? Đường Phong giãy giụa, gắng gượng, anh muốn kêu gọi Hàn Giang lần nữa, nhưng anh đã hét không thành tiếng, khắp cơ thể đã hoàn toàn tê cứng, đang dần dần mất đi tri giác, anh lại lần nữa nhắm mắt lại…
Đột nhiên, bên tai Đường Phong vang lên một giọng nói: “Tôi vẫn còn sống, dưới này có một thác nước to!” Là giọng của Hàn Giang. “Tôi giẫm lên một tảng đá nham thạch, bây giờ thì an toàn rồi, mọi người có thể từ từ di chuyển xuống đây.”
Vẫn là giọng nói của Hàn Giang vọng lại. Nghe thấy câu nói này của Hàn Giang, Lương Viện và Makarov mới thở phào nhẹ nhõm, tim vốn treo ngược lên giờ mới trở về đúng vị trí cũ, còn Đường Phong, đôi tay đang ở trong khe đá đã hoàn toàn mất đi cảm giác lúc này rút cuộc cũng được thả lỏng.
7
Gió nhẹ hiu hiu thổi khiến Đường Phong sắp ngất đi cũng tỉnh cả người. Anh, Lương Viện và Makarov cẩn thận rón rén lách ra mép khe đất. Đây không phải ngõ cụt, rút cuộc thì cũng có thể hít thở không khí tươi mới mà lâu lắm rồi không được hít thở. Ba người nhoài lên vách đá, tham lam hít thở không khí tươi rói ở đây.
Sau khi hồi sức lại, ba người từ từ bò ra ngoài, giẫm lên đá nham thạch, tiếng nước chảy bên tai ầm ầm rung cả màng nhĩ. Hàn Giang đã leo lên chỗ bằng phẳng dưới khe đất. Đường Phong, Lương Viện và Makarov cũng đi theo vết chân của Hàn Giang, leo lên chỗ bằng phẳng. Họ đang ở sau một thác nước khổng lồ, nước chảy từ trên cao xuống, đổ vào một chiếc đầm sâu trước mặt, bọt nước tung tóe, bắn cả vào mặt mọi người, nhưng không ai tránh né cả mà đều tận hưởng giây phút tươi mới hiếm có này.
“Thật là thần kỳ quá, trong huyệt động mà lại có thác nước hùng vĩ thế này!” Lương Viện thốt lên kinh ngạc.
Đường Phong cũng gật gù, ca ngợi: “Quả thật quá thần kỳ, đặc biệt là nước ở đây, nước từ đâu đến nhỉ? Hiện giờ đang là mùa khô mà lượng nước lại lớn thế này, nếu là mùa hè thì tôi không dám tưởng tượng cảnh tượng ở đây sẽ thế nào!”
“Tôi không quan tâm những thứ đó, tôi chỉ quan tâm phía trước màn nước sẽ là cảnh tượng thế nào.” Hàn Giang nói xong, bất giác tiến lên phía trước hai bước, những giọt nước lại bắn lên người anh nhiều hơn, nhưng màn nước trước mặt anh kín đặc, không có lấy một khe hở để anh có thể nhòm thấy thế giới bên ngoài màn nước.
“Thác nước này khiến tôi nhớ đến Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn trong ‘Tây Du Ký’, một trong tứ đại kiệt tác của Trung Quốc.” Mọi người đều cùng lúc nhìn hướng về Makarov, thật không ngờ ông lão người Nga này đã từng đọc cả tứ đại kiệt tác của Trung Quốc.
Đường Phong cười nói: “Tôi thấy thác nước này còn thần kỳ hơn Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn trong ‘Tây Du Ký’ rất nhiều, Thủy Liêm Động là phía sau thác nước có một cái động, còn thác nước này lại nằm gọn trong động đá vôi.”
“Đúng là rất thần kỳ, nhưng hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng đi tới phía trước màn nước, thế giới ở đó chắc chắn còn sống động hơn.” Nói xong, Hàn Giang đi tới đầu bên kia chỗ bằng phẳng, không thể trực tiếp đi xuyên qua màn nước, đành phải thử từ bên cạnh xem sao, thử xem có đường đi hay không.
Hàn Giang dẫn mọi người từ vách đá dựng đứng bên phía khoảnh bằng phẳng đi vòng qua đầm sâu, đi hơn nửa vòng, cuối cùng thì cũng tới chính diện thác nước. Mấy chiếc đèn pin cùng lúc rọi lên phía trên thác nước, gần kề với vách đá phía trên đỉnh đại sảnh là một miệng hang khổng lồ, đang có từng làn nước trong vắt ào ào đổ xuống. “Hóa ra nước chảy ra từ miệng hang đó.” Đường Phong lẩm bẩm.
“Vậy thì nước trong miệng hang đó bắt nguồn từ đâu nhỉ? Lẽ nào là…” Hàn Giang nói đến đây liền im bặt, đến ngay bản thân anh cũng không dám tin vào phán đoán của mình.
“Là hồ nước ngầm mà chúng ta từng bơi qua, nước ở đó bất luận chảy thế nào trong huyệt động phức tạp, cuối cùng thì cũng đều lao thẳng xuống đây, đổ vào trong đầm này. Đây có lẽ cũng là thác nước hùng vĩ nhất trong toàn bộ huyệt động.” Đường Phong nói ra phán đoán của mình. Anh biết đây cũng chính là phán đoán của Hàn Giang.
Hàn Giang hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Đường Phong, rồi cũng đoán đại khái rằng, từ miệng hang tới đầm sâu, độ rơi của thác nước trong động này vào khoảng bốn năm mươi mét, đây là một con số đáng kinh ngạc! Nhưng Hàn Giang và Đường Phong vẫn chưa kịp tính toán cụ thể thì Lương Viện đang đứng bên cạnh đầm sâu đột nhiên lại hét lên thất thanh khiến mọi người phát hoảng. Đường Phong bước đến, châm chọc: “Đại tiểu thư của tôi lại sao thế? Đừng có bé xé ra to như thế.”
“Anh nhìn kìa, có người… người!” Lương Viện chỉ lên mặt nước trong đầm sâu sát ngay bên cạnh, hoảng hốt hét lên.
8
Đường Phong ngồi xổm cạnh đầm quan sát, quả thực là có một người, một người chết, xác chết đó lưng phơi lên, mặt úp xuống nước. Từ quần áo trên người hắn, Đường Phong có thể đoán định, đây chính là một trong hai tên áo đen mà họ xử lý ở hồ nước ngầm.
“Xem ra suy đoán của chúng ta đã hoàn toàn chính xác, đây là một trong hai tên rơi xuống thác nước trong hồ nước ngầm.” Phía sau vang lên giọng nói của Hàn Giang.
“Đúng vậy! Giờ thì có thể chứng minh rằng các huyệt động này hoàn toàn thông với nhau, chỉ có điều chúng ta không biết là gã này từ hồ nước ngầm trôi tới đây thì cả quãng đường đó bao xa?”
Đường Phong và Hàn Giang cùng nhau lật cái xác lên, lột mặt nạ trên bộ quần áo lặn của tên này ra, óc trắng lẫn máu và nước chảy ra khiến Lương Viện đứng bên cạnh nôn oẹ. Đường Phong và Hàn Giang cẩn thận xem xét, đây là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cơ thể cao to, lục khắp người hắn, chẳng có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận người này. Đúng lúc Hàn Giang chuẩn bị buông xuôi thì Đường Phong đột nhiên chỉ lên cổ hắn, ngạc nhiên nói: “Anh xem, ở đây có một hình xăm!”
Hàn Giang nhìn theo hướng ngón tay Đường Phong chỉ, thì thấy trên cổ người này, ngay sát sau dái tai phải, có một hình xăm màu đen, rất nhỏ, khuất lấp. Đó là hình một con sói đang ngoác miệng ra hú, trên người sói còn có một con chim ưng đứng thẳng.
Hàn Giang không hiểu, hỏi Đường Phong: “Hình xăm không nổi bật như thế này thì đặc biệt ở chỗ nào nhỉ?”
Đường Phong nói nhỏ, kề bên tai Hàn Giang: “Anh có còn nhớ tên sát thủ đã đâm chết Lương Vân Kiệt không? Về sau, chúng ta vớt được thi thể của hắn từ sông Châu Giang lên cũng phát hiện được một hình xăm như thế này…”
Không đợi Đường Phong nói hết, Hàn Giang lập tức nhớ ngay ra: “Cũng là con sói thế này, còn cả một con chim ưng?”
“Đúng vậy, đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, con sói đúng như thế này, ngửa đầu lên hú, còn con chim ưng lại đứng thẳng trên lưng sói, dáng vẻ ngang tàng bất khuất!”
“Xem ra tất cả những chuyện này đều dính dáng đến nhau, hung thủ giết hại Lương Vân Kiệt và bọn áo đen truy sát chúng ta đều là một.” Hàn Giang khẽ gật đầu, hiểu ra vấn đề. Không biết từ lúc nào, Makarov đã im hơi lặng tiếng đứng ngay sau hai người và nhìn hình xăm trên cổ người này. Vừa nhìn thấy một cái, Makarov đã đột nhiên trợn trừng mắt, ngạc nhiên nói: “Sao lại xuất hiện cái này?”
Đường Phong và Hàn Giang quay đầu lại nhìn. Mặt hoảng hốt, căng thẳng Makarov lùi lại vài bước. Hai người họ kể từ khi quen biết Makarov cho tới nay, bất luận gặp phải tình huống nguy hiểm gì đi chăng nữa, cũng chưa từng nhìn thấy Makarov hoảng sợ đến như vậy. Đường Phong nghĩ trong lòng: “Bên trong nhất định có chuyện!” Bởi vậy anh hỏi dồn: “Lão Mã, ông đã từng nhìn thấy hình xăm này sao? Nó tượng trưng cho điều gì vậy?”
“Không! Không! Tôi chưa từng nhìn thấy kí hiệu này.” Tuy Makarov ra sức giữ bình tĩnh nhưng Đường Phong và Hàn Giang đều nhận ra là, nhất định ông ấy biết chút gì đó, nhưng mặc cho Đường Phong và Hàn Giang hỏi thế nào đi chăng nữa, Makarov vẫn kiên quyết nói rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy kí hiệu này.
Đường Phong không tiện tiếp tục truy hỏi, anh đứng dậy đi về phía trước một đoạn, vòng qua một cột đá khổng lồ đổ nát. Đường Phong dùng đèn pin rọi vào đại sảnh trước mặt, mọi người lúc này mới phát hiện ra, hóa ra đây mới chính là chủ thể của toàn bộ đại sảnh - một đại sảnh rộng bằng năm sân bóng đá.
Không giống với những đại sảnh động đá vôi mà họ đã từng đi qua, trong đại sảnh này chẳng có mấy kỳ quan địa chất đẹp bắt mắt, thậm chí đến cả nhũ đá cũng rất ít. Bốn vách hang đều là đá nham thạch bằng phẳng vuông vức, nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng tới giá trị của đại sảnh, bởi từ giây phút này, trước mặt mọi người bỗng hiện lên từng hàng cột đá hình vuông ngay ngắn, thẳng từ trên xuống dưới, giống như trụ cột chống trời, chống đỡ cho cả đại sảnh. “Quả là một tòa đại sảnh trụ cột hùng vĩ!” Đường Phong lẩm bẩm.
9
Bốn người đi loanh quanh trong sảnh có hàng trụ cột huy hoàng, Makarov nói: “Ở đây khiến tôi nhớ tới đền Luxor nằm cạnh bờ sông Nile ở Ai Cập, đó cũng là một chiếc cột đá, chống đỡ cả ngôi đền to lớn!”
Lời của Makarov khiến Đường Phong tin tưởng vào phán đoán của mình, anh chỉ vào một chiếc cột đá nói với mọi người: “Hiện giờ tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm là những cột đá này đều do con người tạc nên, phía trên vẫn còn lưu lại dấu vết chạm khắc của những người thợ năm nào; hơn nữa tôi còn có thể đoán định, niên đại của nó ít nhất cũng hàng trăm năm trở lên.”
“Ý cậu nói là toàn bộ đại sảnh đều do cổ nhân tạo nên?” Hàn Giang nói.
“Không! Không phải là toàn bộ đại sảnh, mà là cổ nhân lợi dụng hang động đá vôi vốn có, rồi mở mang tu sửa mà thành. Người xưa thường giỏi về việc xác định nền tảng, mọi người chú ý quan sát mà xem đại sảnh này vốn không phải rất cao, nhưng diện tích lại rất lớn, cho thấy cổ nhân đã mở rộng diện tích vốn có của đại sảnh theo nhu cầu của mình.”
“Sao cổ nhân lại phải dựng lên chiếc trụ cột khổng lồ như vậy nhỉ?” Lương Viện tò mò hỏi.
Đường Phong lắc lắc đầu: “Hiện giờ tôi vẫn chưa biết, có khi giống như Lão Mã nói, đây là một tòa miếu thần!”
“Cậu thôi đi được rồi đấy, kiến trúc của miếu thần Ai Cập cổ sao lại có thể chạy vào trong đại hang động của Trung Quốc được.” Hàn Giang không buồn để ý.
“Hiện giờ, điều mà tôi hứng thú chính là công dụng của đại sảnh này và tác giả của kiệt tác kiến trúc này!” Đường Phong nói.
“Đúng vậy! Tôi cũng đang nghĩ tới vấn đề này. Thời cổ đại công cụ lạc hậu, xây dựng một kiến trúc to lớn trong hang núi như thế này, nhất định là một công trình vĩ đại, cần rất nhiều nhân lực và vật lực, nhưng tôi chưa từng nghe thấy những ghi chép về phương diện này trong lịch sử.” Hàn Giang thắc mắc.
“Chẳng cần nói mọi người, tôi tốt xấu gì cũng đọc no sách vở, nhưng cũng chưa từng nghe nói tới công trình này.” Đường Phong ngập ngừng một chút, đột nhiên mắt sáng lên, thì thầm nói với Hàn Giang: “Đây có khi nào là Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta đang tìm kiếm không?”
Hàn Giang kéo Đường Phong sang một bên: “Tôi hiện giờ càng lúc càng nghiêng về suy đoán của cậu. Ở đây quả thực rất giống, niên đại xây dựng, vị trí địa lý, ghi chép lịch sử, càng ngày càng giống với Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta muốn tìm kiếm. Nhưng, trước khi nhìn thấy chứng cứ chuẩn xác, tôi vẫn không thể kết luận bừa được.”
“Chứng cứ? Chứng cứ chẳng mấy chốc sẽ có thôi!”
“Ở đây chỉ có những chiếc cột này, phía trên cũng không phát hiện thấy văn tự gì cả, chứng cứ ở đâu ra? Tôi cần là cần chứng cứ có tính thuyết phục, chứng cứ trực tiếp nhất!”
“Chứng cứ có tính thuyết phục, chứng cứ trực tiếp nhất! Anh yên tâm, tôi sẽ tìm ra cho anh.” Đường Phong rọi đèn pin vào vài chiếc cột đá trong góc quặt của đại sảnh: “Anh xem! Chứng cứ anh cần ở đây này.” Giọng nói của Đường Phong khó mà giấu được sự phấn khởi.
Hàn Giang theo Đường Phong đến góc quặt trong đại sảnh, bất giác rùng mình một cái, bởi ở đây có hàng trăm vại gốm sứ phủ đầy bụi được xếp ngay ngắn, kín mít. “Đây chính là chứng cứ mà cậu nói?” Hàn Giang chỉ vào đống vại gốm sứ hỏi Đường Phong.
Đường Phong cười nói: “Đây chính là chuyên ngành của tôi rồi. Tôi đứng từ xa nhìn thấy đống vại gốm này, trong lòng đã một chín một mười có thể chứng thực phán đoán của mình rồi.”
“Đừng nói phét nữa! Cậu thần thánh vậy sao?”
“Khà khà, không phải tôi bốc phét đâu, tôi nhìn cái là có thể đoán định, những vại gốm sứ này đều là phỏng theo gốm đen trắng điển hình của lò gốm Từ Châu Tây Hạ. Lò gốm Từ Châu là một hệ thống lò gốm lớn của khu vực miền bắc thời kỳ Tống - Nguyên, gốm đen trắng là sản phẩm đặc trưng của lò gốm Từ Châu. Nói ra cũng thấy kỳ lạ, thời đó, lò gốm ở trung nguyên rất nhiều, ví dụ như gốm xanh của lò gốm Diệu Châu, gốm trắng của lò gốm Định Châu, gốm bóng xanh của lò gốm thị trấn Cảnh Đức; vậy mà người Đảng Hạng Tây Hạ lại chỉ thích gốm đen trắng của lò gốm Từ Châu; có lẽ là do loại gốm đen trắng này có thể toát lên bản chất hào phóng, chất phác nhất của người Đảng Hạng Tây Hạ. Vậy là, người Đảng Hạng đã bắt đầu nung một lượng lớn gốm sứ phỏng theo gốm đen trắng của lò gốm Từ Châu. Rồi từ đó trở đi, loại gốm đen trắng này đã trở thành một loại gốm sứ nổi tiếng nhất, được sử dụng rộng rãi nhất ở Tây Hạ. Từ quan lại cao quý cho tới thường dân bách tính, trên khắp đất nước Tây Hạ từ trên xuống dưới đều thích sử dụng loại gốm sứ này.”
“Ồ! Nghe cậu nói vậy thì cũng đúng như thế thật! Vậy cậu nói, những chiếc vò gốm sứ này dùng để làm gì?”
“Dùng để làm gì? Khà khà, nếu như tôi nói không sai, thì những vò gốm này đều là vò đựng tro cốt!”
“Cái gì? Vò đựng tro cốt!” Hàn Giang trợn tròn mắt, nhìn vài trăm vò tro cốt trước mặt, giống như nhìn thấy vài trăm linh hồn đã bị bụi phủ mờ vậy.
10
“Cậu nói thật hay là đùa tôi đấy?” Hàn Giang vẫn không tin lời Đường Phong.
“Thời cổ, người Hán thịnh hành việc chôn cất, nhưng những dân tộc thiểu số khác vẫn bảo tồn tục lệ ma chay của họ. Ví dụ như tục lệ thiên táng mà chúng ta nhìn thấy hôm trước trên đài thiên táng, ngoài ra còn có cả hỏa táng rất phổ biến trong những dân tộc du mục ở phương bắc. Căn cứ theo sử sách ghi chép và chứng minh khảo cổ cho thấy, trong xã hội Tây Hạ, đại đa số quý tộc đều kiến tạo lăng mộ hào hoa, tiến hành chôn cất, còn những thường dân Đảng Hạng lại chọn cách hỏa táng. Tro cốt sau khi hỏa táng thường cất giữ trong vò gốm sứ như thế này để tiện cho việc mang theo bên mình.”
“Đem tro cốt theo để di chuyển?”
“Đúng vậy, đây cũng là tập tục của rất nhiều dân tộc du mục.”
“Quả thật thần kỳ, nhưng nếu như những vò gốm sứ này đúng là của người Đảng Hạng thì sao lại cất giữ ở đây?”
“Khà khà, đây không phải là đã chứng minh cho suy đoán của tôi rồi sao? Tôi hiện giờ đã bảy tám phần chắc chắn rồi, những linh hồn trong những vò gốm sứ này chính là một chi của người Đảng Hạng, sau khi vương triều Tây Hạ bị diệt vong, họ đã trở lại nơi khởi nguồn của dân tộc Đảng Hạng. Ở đây rất có khả năng chính là Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta khổ sở tìm kiếm, họ cất giấu kệ tranh ngọc đó ở đây, rồi gửi gắm lại linh hồn ở chốn này… Anh nhìn này, trên mặt những vò gốm này còn có cả văn tự.”
“Văn tự?” Hàn Giang nhìn về chỗ Đường Phong soi đèn pin lên thì chỉ thấy một dòng hình như giống chữ Hán, nhưng cũng giống văn tự kỳ dị nào đấy: “Ý cậu nói đến mấy chữ kỳ quái này?”
“Không phải là chữ kỳ quái! Đây chính là văn tự Tây Hạ.” Đường Phong lúc này tỏ rõ vẻ đắc ý.
Hàn Giang bừng tỉnh: “Ồ, phía trên bề mặt tấm bia tàn mà chúng ta nhìn thấy trong địa đạo Khương Trại chính là loại văn tự này, còn trên cả kệ tranh ngọc nữa. Mấy chữ trên này nghĩa là gì vậy?”
“Một… Tạng… Đức… Phúc!” Đường Phong phiên dịch từng chữ từng chữ trên vò gốm. Anh lại soi đèn pin hướng về một vò gốm sứ khác: “Một… Tạng… Vũ… Lâm!”
“Nghĩa là gì vậy?” Hàn Giang chờ đợi đã có phần sốt ruột.
“Đều là họ tên của người ta, Một Tạng là họ Đảng Hạng, là một trong tám đại gia tộc Đảng Hạng, cuối cùng là tên của chủ nhân vò gốm sứ, từ những họ tên này có thể nhận ra, tên của người Đảng Hạng sau này đã từng bước được Hán hóa, nhưng vẫn giữ lại họ của người Đảng Hạng, cũng được coi là họ tên Phiên Hán hợp lại.”
“Cái ‘Một Tạng’ này, hình như thời gian trước đây tôi cũng có chút ấn tượng khi đọc sử thi Tây Hạ, nhưng hiện giờ nghĩ không ra…” Hàn Giang cố gắng hồi tưởng lại.
“Khà khà, cái ‘Một Tạng’ này đương nhiên nổi tiếng rồi. Hoàng hậu của hoàng đế Ngôi Danh Nguyên Hạo - khai quốc Tây Hạ, chính là con gái của gia tộc Một Tạng, con trai bà sau này kế tục ngôi vị hoàng đế. Anh trai Một Tạng Ngoa Bàng của bà nắm giữ triều chính hơn hai mươi năm, gia tộc Một Tạng nhất loạt dốc hết quyền lực vào Tây Hạ.” Đường Phong giới thiệu.
“Đúng! Đúng! Chính là gia tộc Một Tạng này, lẽ nào những vò gốm này đều là hậu duệ của gia tộc Một Tạng? Lẽ nào họ chính là nhánh người Đảng Hạng trở lại nơi khởi nguồn của dân tộc Đảng Hạng?” Hàn Giang cảm thấy bất ngờ trước phát hiện này.
Lúc này, phía bên kia đại sảnh trụ cột vang lên tiếng gọi của Makarov: “Ở đây sao lại có nhiều vò gốm thế này nhỉ?”
Hàn Giang và Đường Phong vội vàng chạy tới, trong một góc phía bên kia đại sảnh trụ cột, cũng có hàng trăm chiếc vò gốm đen trắng, những vò gốm này giống hệt với những vò gốm họ phát hiện ban nãy. Sau đó, mọi người lại phát hiện thêm những vò gốm giống thế ở những chỗ khác trong đại sảnh trụ cột. Đường Phong tính toán qua, toàn bộ vò gốm trong này cộng lại cũng phải lên tới hơn 3000 cái. Hơn 3000 vò gốm, cũng chính là hơn 3000 linh hồn đã bay đi. Bốn người nhìn dãy trụ cột và vò gốm thần bí trong đại sảnh hùng vĩ, bất giác chìm trong suy tư, rút cuộc là người nào đã xây dựng nên đại sảnh có nhiều trụ cột hùng vĩ này, và những linh hồn trong những vò gốm này sao lại ngủ yên mãi nơi đây? Đó thực sự có phải là nhánh người Đảng Hạng biến mất mà sử thi đã ghi chép lại không?
11
Thế giới âm u dưới lòng đất, mấy nghìn linh hồn bay đi, bốn người đang ở trong đó, vừa hiếu kỳ, vừa hoảng sợ. Cơ thể Lương Viện đã không còn đủ sức để kiên trì chống chọi với sự ẩm ướt lạnh giá trong thế giới ngầm dưới lòng đất, cô tựa vào một cột đá run rẩy lẩy bẩy. Đường Phong thương xót đỡ lấy Lương Viện, quan tâm hỏi: “Lương Viện, cô có thể gắng gượng được nữa không?”
Lương Viện yếu ớt tới nỗi không nói nên lời, nhưng cô vẫn cố chấp gật gật đầu, còn Hàn Giang lại lắc đầu nói: “Tôi thấy cô ấy không gắng gượng được bao lâu nữa đâu, tạm thời không khám phá bí mật ở đây nữa, đợi khi nào chúng ta ra ngoài sẽ mời chuyên gia và các nhà học giả đến nghiên cứu, còn hiện giờ nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là ra khỏi đây.”
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là dù, họ đã đi một vòng men theo đại sảnh trụ cột, nhưng lại không phát hiện thấy bất cứ lối ra nào. Đường Phong dường như đã hiểu ra, anh nói: “Thảo nào những người Đảng Hạng này có thể ngủ yên ở đây lâu như vậy, vì ở đây ngoài khe đất đó ra, và thủy động trên thác nước thì không có bất cứ lối ra nào khác, như vậy thì sẽ không có người vào được trong này quấy rối linh hồn họ!”
“Vớ vẩn! Nói như cậu thì đương nhiên là hay rồi, nhưng cậu cũng không nghĩ xem, không có lối ra thì những người Đảng Hạng đó vào đây bằng cách nào? Không phải là họ cũng đều chui vào từ cái khe đất đó sao?” Hàn Giang phản bác lại Đường Phong.
Đường Phong lập tức cứng họng, Makarov cũng mụ mị cả đầu óc. Lúc này, Lương Viện nằm trong lòng Đường Phong đột nhiên ấp a ấp úng nói: “Nước… nước… nước…”
Đường Phong nhìn đôi môi trắng bệch của Lương Viện, an ủi cô: “Lương Viện, cô cố gắng thêm chút nữa, đợi chúng ta ra ngoài thì sẽ có nước uống.”
Nhưng Lương Viện vẫn run rẩy đưa cánh tay phải ra, chỉ vào con sông ngầm dưới thác nước: “Nước… sông… sông…”
Đường Phong quay đầu lại nhìn Hàn Giang: “Nước này uống được không? Hay là để tôi thử trước?”
Hàn Giang nhìn sông ngầm trước mặt, rồi lại nhìn Lương Viện, đột nhiên vỗ trán, nói: “Tôi hiểu ra rồi, Lương Viện vốn không phải đòi uống nước, ý cô ấy là tiền nhân khai mở ra đại sảnh trụ cột này đã thông qua con sông ngầm tiến vào đây. Đúng! Nhất định là như vậy, dòng sông ngầm này chắc chắn thông ra ngoài động, mọi người xem, không khí ở đây lưu thông tốt hơn nhiều, tiểu cô nương này quả là thông minh đấy.”
Lương Viện nghe xong lời Hàn Giang nói, đã ra sức gật gật đầu. Hàn Giang lập tức xuống nước, thăm dò độ sâu. Nước hai bên bờ không sâu, chỉ đến mắt cá chân của Hàn Giang. Vậy là, Hàn Giang dặn dò: “Đường Phong, Lão Mã, ba chúng ta buộc dây lên eo để tránh sau khi xuống nước đi lạc. Lần này chúng ta vẫn giống như mấy lần trước, tôi vẫn đi đầu, Lão Mã đi cuối cùng. Đường Phong, vất vả cho cậu rồi, cậu cõng Lương Viện đi giữa, mọi người nhất định phải trợ giúp lẫn nhau, không được để ai rời khỏi đội hình.”
Dặn dò xong, Hàn Giang một mình đeo hai chiếc ba lô to xuống nước trước tiên, Đường Phong cõng Lương Viện đi sau, Makarov mò xuống nước cuối cùng.
12
Chẳng mấy chốc, bốn người đã tiến vào sông ngầm trong huyệt động, đại sảnh trụ cột và thác nước dần dần biến mất phía sau lưng, xung quanh lại là một vùng tối đen, chỉ có ánh sáng đèn pin soi về phía trước. Hàn Giang đi đầu, dường như mọi việc đều thuận lợi, anh dần dần hồi phục lại sự tự tin đã mấy lần mất đi trong hang động tối đen. Anh nói: “Giờ thì tôi càng lúc càng chắc chắn, con sông ngầm này thông ra ngoài động, mọi người xem, dưới sông không có cột đá mà chúng ta nhìn thấy dưới hồ nước ngầm, đều chỉ là những tảng đá rất bình thường, hơn nữa nước cũng không sâu, có khi chẳng mấy chốc chúng ta sẽ ra khỏi đây…”
Hàn Giang vừa nói đến đây, đột nhiên lảo đảo, xém chút nữa đã ngã nhào xuống nước. Đường Phong ở phía sau hỏi: “Anh sao thế?”
Hàn Giang đứng vững lại, nhìn xuống dưới chân, trả lời: “Không có gì, mọi người đến đây phải cẩn thận, nước ở đây khá sâu, nước ngập tới đầu gối của tôi rồi.”
Mọi người tiếp tục đi về phía trước. Hàn Giang hốt hoảng phát hiện ra, từ chỗ ban nãy đi tiếp lên, dòng sông ngầm càng lúc càng sâu, bản thân anh bước thêm mỗi bước lên phía trước thì mực nước lại cao thêm một bậc: đầu gối - đùi - thắt lưng... Hàn Giang vừa hồi phục sự tự tin, lúc này đã lại bắt đầu chán nản, nhưng anh vẫn tỏ ra can đảm, dò dẫm tiến lên phía trước, mãi cho đến khi nước sông gần tới ngực, thì rút cuộc Hàn Giang mới dừng lại. Ở đằng sau, Đường Phong lớn tiếng gọi: “Thế này là thế nào? Sao nước mỗi lúc mỗi sâu vậy, dòng sông ngầm này rút cuộc thông tới đâu?”
Hàn Giang không biết nên trả lời thế nào. Anh sững sờ nhìn bóng tối đặc quánh trước mặt. Nước sông róc rách chảy qua ngực anh, chốc chốc lại có vài con cá trắng bệch bơi quanh anh. Dòng sông ngầm này rút cuộc thông tới đâu đây? Hiện giờ, mình nên làm thế nào?... Đột nhiên, một cơn gió mát thổi tới, Hàn Giang rùng mình một cái, anh quyết định, đi tới chỗ kề sát vách động, nước sông ở đây nông hơn một chút. Hàn Giang gỡ ba lô xuống, tháo sợi dây buộc trên lưng ra, sau đó buộc hai chiếc ba lô to lên sợi dây, quay lại hét về phía Đường Phong và Makarov: “Mọi người đứng nguyên ở vị trí cũ đừng di chuyển! Tôi tiến lên phía trước thăm dò đường.”
Đường Phong và Makarov cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết chăm chú nhìn Hàn Giang bơi đi rồi dần dần mất hút khỏi tầm mắt họ…
Năm phút trôi qua, Đường Phong vẫn không thấy bóng dáng Hàn Giang đâu. Trong huyệt động tối đen tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng nước chảy, thì chỉ có tiếng tim đập và tiếng thở của mấy người. Lương Viện nằm trên lưng Đường Phong, đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, hình như là mới tỉnh lại, miệng lẩm bẩm ấp úng hỏi Đường Phong: “Chúng ta đang ở đâu rồi?”
Đường Phong vội vàng an ủi Lương Viện: “Chúng ta sắp ra ngoài rồi, cố gắng thêm chút nhé.”
Nghe thấy Đường Phong nói vậy, Lương Viện lại thiếp đi. “Sắp ra ngoài rồi?” Đường Phong ngẫm nghĩ câu mình vừa nói, bất giác bật cười. Dòng sông ngầm này càng đi nước càng sâu, vẫn còn chưa biết sẽ thông đến đâu, muốn ra bên ngoài, quả một suy nghĩ viển vông không chút hiện thực!
“Đường Phong, Lão Mã, tôi nhìn thấy ánh sáng rồi, dòng sông này thông ra bên ngoài, phán đoán của chúng ta không sai.” Phía trước đột nhiên vọng lại tiếng gọi phấn khởi của Hàn Giang, Đường Phong và Makarov ngạc nhiên vui mừng, ngay lúc đó lại nghe thấy giọng của Hàn Giang: “Mọi người đi bám vào vách động, ở đó nước không sâu, đừng có quên hai cái ba lô đấy.”
Đường Phong và Makarov dò dẫm men theo vách động tiến lên phía trước. Makarov cầm ba lô của Hàn Giang và Đường Phong. Đường Phong cõng Lương Viện, họ đi theo dòng sông ngầm, rẽ qua một ngã rẽ, sau mười phút dài đằng đẵng, rút cuộc đã nhìn thấy ánh sáng mà bao lâu nay chưa được nhìn thấy…