Đường Phong nghỉ ngơi một ngày ở Quảng Châu, sáng ngày 20 tháng 6 anh đặt chân tới Hồng Kông. Ra khỏi sân bay quốc tế Hồng Kông, tắc xi chở Đường Phong lao thẳng tới nhà tang lễ Hồng Kông số 679 đường Anh Hoàng, Bắc Giác đảo Hồng Kông. Khi Đường Phong tới nơi, tiền sảnh nhà tang lễ đã đông kín những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, những tinh anh của giới doanh nghiệp, bạn bè thân hữu gần xa tới tham dự tang lễ của Lương Vân Kiệt. Đường Phong không biết mình được coi là gì của Lương Vân Kiệt, vì anh chỉ mới tiếp xúc với ông có vài lần, thời gian gặp mặt cộng lại cũng không quá một tiếng đồng hồ, nhưng lại là người tận mắt chứng kiến ông bị đâm chết trong con ngõ mưa…
Trong Lễ đường Cơ Ân, tiếng nhạc đám ma trầm buồn vang vọng, một bức di ảnh rất lớn của Lương Vân Kiệt treo cao trong điện, Đường Phong theo dòng người chầm chậm tiến vào lễ đường, cúi vái ba vái trước di ảnh. Người nhà của Lương Vân Kiệt đứng bên cạnh cảm tạ, Đường Phong chú ý thấy, người đàn ông trung niên đầu tiên đứng bên trái di ảnh, tuy chít khăn tang, nét mặt u sầu, nhưng không che giấu được sự tinh anh trên khuôn mặt, xem ra quả là một nhân sỹ có sự nghiệp thành đạt. Khỏi phải hỏi, đây chắc chắn là con trai của Lương Vân Kiệt, chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của tập đoàn Tân Sinh Hồng Kông - Lương Dũng Tuyền.
“Xin đừng quá đau buồn!” Đường Phong và Lương Dũng Tuyền bắt tay nhau, đây là một đôi tay rắn chắc nhưng cũng rất thô ráp, Đường Phong trong lòng kinh ngạc, Lương Dũng Tuyền được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ điều kiện, sao lại có đôi tay thô ráp như vậy?
Lương Dũng Tuyền nhìn Đường Phong, vẻ mặt trấn tĩnh, đáp lời cảm ơn. Đường Phong nhanh chóng theo dòng người rời khỏi nhà tang lễ. Ra đến bên ngoài, Đường Phong thở phào một hơi, xem ra cho tới lúc này, hành động của anh cũng được coi là thuận lợi! Đường Phong vừa bước đi vô định trên vỉa hè dành cho người đi bộ, vừa tính toán xem làm cách nào để tới gặp được Lương Dũng Tuyền.
Đương lúc tính toán, Đường Phong bất giác đi vào một con đường nhỏ có phần vắng vẻ, đột nhiên, trước mặt lướt qua một người đàn ông cơ thể tráng kiện mặc bộ vest, đeo kính râm, chặn ngang đường. Người này nói bằng tiếng phổ thông cứng nhắc: “Đường tiên sinh, ông chủ chúng tôi mời ngài đến phủ làm khách, hy vọng ngài có thể ghé qua!”
Đường Phong thấy người này cũng khá khách khí, anh định thần, hỏi lại: “Ông chủ của các anh là ai? Hình như ở Hồng Kông tôi không có người quen.”
“Đi rồi ngài sẽ biết.”
Một chiếc Mercedes lập tức lao tới, đỗ xịch bên cạnh Đường Phong. Hai người đàn ông cao to từ trong xe chui ra, không nói năng gì, xốc nách Đường Phong ấn vào trong xe. Đường Phong ra sức giãy giụa, bỗng thấy một vật lạnh toát, cứng đơ kề sát sau lưng mình, và anh biết đó là một khẩu súng. “Đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh.” Người cầm súng cục cằn đe dọa Đường Phong.
Đường Phong bị kẹp lên xe, chiếc Mercedes lao như bay xuyên qua những con đường lớn nhỏ trên đảo Hồng Kông, chẳng mấy chốc, đã tới núi Thái Bình. Trong vòng bốn ngày, Đường Phong đã bị hai nhóm người ép lên xe, lần trước là hội Triệu Vĩnh, lần này lại là hội nào đây? Là hội đâm chết Lương Vân Kiệt, mưu sát Lâm Hải tại Quảng Châu? Hay là… nếu đúng là hội người đó, mình sẽ rắc rối đây!
Trên đường đi, Đường Phong không rối bời trong những suy nghĩ, mãi cho tới khi chiếc Mercedes dừng lại trước cửa một biệt thự sang trọng trên núi Thái Bình.
2
Mấy người cao to dẫn Đường Phong vào một phòng sách rồi lui ra, Đường Phong tiến lại đẩy cửa phòng để sách đi ra thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa bên ngoài. Đường Phong quay người lại quan sát căn phòng này. Phòng sách rất lớn, trang trí nội thất xa xỉ, tấm rèm cửa dày cộm được kéo lên không để ánh sáng lọt vào, hai chùm đèn soi sáng toàn bộ phòng sách, Đường Phong bước tới cạnh bàn đọc sách, phát hiện trên chiếc bàn sang trọng này, ngoài hai tờ báo của ngày hôm nay ra, chỉ có một khung ảnh. Anh cầm khung ảnh lên chăm chú nhìn, trong khung ảnh là một tấm ảnh thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh khá xinh xắn, điềm tĩnh tự nhiên, nhưng không mất đi vẻ quyến rũ. Đường Phong chăm chú ngắm nhìn cô gái trong ảnh, bất giác tâm trí lơ lửng, bỗng có cảm giác là mình đã từng gặp người con gái này ở đâu.
Đường Phong buông khung ảnh xuống, vén tấm rèm cửa dày cộm lên, giờ mới phát hiện ra, đứng trước tấm cửa kính sát đất khổng lồ này, nhìn xuống có thể bao quát cảnh vật của hơn nửa đảo Hồng Kông. Đường Phong biết rằng, trên núi Thái Bình, giá của những biệt thự hào hoa thế này không thường, chắc chắn không phải là nơi ở của những người giàu có bình thường. Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự sang trọng này là ai nhỉ? - Đường Phong ngẫm nghĩ. Lúc này, cửa phòng sách được mở ra, Đường Phong quay đầu lại nhìn, bước vào là một người phụ nữ giúp việc bưng lên cho Đường Phong một bữa trưa thịnh soạn, Đường Phong không chút hòa khí hỏi sẵng: “Chủ nhân của các người mời tôi tới đây, tại sao lại không tới gặp tôi?... Chủ nhân của các người rút cuộc là ai?”
Người phụ nữ giúp việc không buồn để ý tới câu hỏi của Đường Phong, chỉ lo đặt đồ ăn xong xuôi, sau đó lại lui ra khỏi phòng sách, rồi lại khóa cửa lại. Đường Phong nhìn đồ ăn, đang cơn đói bụng, anh cũng không buồn khách khí làm gì. Rồi như một cơn gió lốc, chẳng mấy chốc anh đã “tiêu diệt” hết thức ăn.
Ăn xong, Đường Phong bước tới trước giá sách. Chủ nhân của phòng sách sưu tập sách rất phong phú, trên giá kín mít những tác phẩm lớn trong nước và nước ngoài, chẳng hạn như: “Hai mươi bốn bộ sử thi”, “Tư trị thông giám”… Đường Phong đọc lướt một lượt từ đầu tới cuối tên những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tầm, các tác phẩm nổi tiếng của nhiều lĩnh vực đều đầy đủ; hơn nữa, còn theo mô hình của thư viện, sắp xếp số thứ tự từ A đến Z, chỉ khác là… trong vô số những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tập, Đường Phong không thấy lấy một cuốn tiểu thuyết nào.
“Có lẽ chủ nhân phòng sách là một vị giáo sư già bác học, không thích đọc tiểu thuyết… nhỉ?” Đường Phong đột nhiên phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết có chút ngả vàng trong một góc khuất trên giá sách. Đầy bụng nghi ngờ, anh nhấc cuốn tiểu thuyết này ra - “Tứ bình ám sự”. Đường Phong biết cuốn này là một trong loạt tiểu thuyết trinh thám “Địch Công kỳ án” của nhà văn Hà Lan Robert Hans Van Gulik, “Địch công kỳ án” viết về câu truyện điều tra phá án của danh tướng Địch Nhân Kiệt thời nhà Đường Trung Quốc, còn “Tứ bình ám sự” chính là cuốn nổi tiếng nhất trong số đó. Trong số sách sưu tập của chủ nhân phòng sách không hề có cuốn tiểu thuyết nào khác, vậy sao lại xuất hiện cuốn “Tứ bình ám sự” này? Nhìn cuốn sách được lật giở tới mức cũ kĩ, nhất định là chủ nhân phải thường xuyên đọc nó. Vậy rút cuộc cuốn “Tứ bình ám sự” này đặc biệt ở chỗ nào?… Đường Phong tỉ mẩn lật giở cuốn sách, nhưng cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt…
Đường Phong ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, đúng lúc này, cánh cửa phòng sách lại được mở ra lần nữa, Đường Phong vội vàng đưa tay đặt cuốn “Tứ bình ám sự” về chỗ cũ, quay đầu lại nhìn, lần này không phải là người phụ nữ giúp việc, người bước vào hóa ra là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tân Sinh mà anh vừa gặp ở nhà tang lễ sáng nay - Lương Dũng Tuyền.
3
“Chào cậu, Đường Phong.” Lương Dũng Tuyền bước vào phòng sách, mở lời trước.
Đường Phong vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi nên sớm nghĩ tới ông, ở Hồng Kông, trừ ông ra thì còn có ai muốn gặp tôi nữa, nhưng ông là chủ tịch của tập đoàn Tân Sinh, lẽ nào lại mời khách theo kiểu này ư?”
Lương Dũng Tuyền không vì lời chất vấn của Đường Phong mà nổi giận, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nói: “Chàng thanh niên, trước khi chúng ta nói chuyện, tôi sẽ đính chính lại một điều sai lầm trong câu nói ban nãy của cậu.”
“Sai lầm?”
“Đúng vậy, sai lầm rất lớn. Tới giờ mà cậu vẫn chưa biết mình đang ở trong vùng nguy hiểm sao?”
“Tôi đương nhiên đang ở trong vùng nguy hiểm rồi, sự nguy hiểm này không phải do ông mang tới cho tôi sao?”
“Không! Không! Không!” Lương Dũng Tuyền ngắt lời Đường Phong, “Chàng thanh niên, cậu nói không đúng, cậu phải biết rằng, ở Hồng Kông, không chỉ có tôi muốn gặp cậu, những người muốn gặp cậu còn rất nhiều đấy!”
Đường Phong ngạc nhiên: “Còn rất nhiều người? Tôi chẳng có người quen nào ở Hồng Kông cả?”
Lương Dũng Tuyền lắc lắc đầu: “Đương nhiên, những người muốn gặp cậu không nhất thiết phải là người Hồng Kông, nhưng họ thực sự đã tới đây, chính trong tang lễ của cha tôi sáng nay, tôi đã ngửi thấy mùi dị thường, bởi vậy tôi mời cậu tới, là để bảo vệ cậu. Nếu như ban nãy thuộc hạ của tôi có gì thất lễ, tôi sẽ bảo họ tới xin lỗi cậu.”
Lương Dũng Tuyền vừa mới dứt lời, cửa phòng sách mở toang, người đàn ông cao to dẫn đầu ban nãy ép Đường Phong lên chiếc Mercedes bước vào phòng sách, bỏ kính râm xuống, xin lỗi Đường Phong: “Đường tiên sinh, ban nãy có gì luống cuống, mong được lượng thứ.”
“Đây là vệ sỹ tráng kiện nhất của tôi, Hoàng Đại Hổ, cậu ấy xuất thân là lính đặc chủng, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, võ nghệ có hạng đấy. Cậu cũng biết giới thương nhân chúng tôi, làm ăn lớn rồi, luôn phải mời vài vệ sỹ.” Lương Dũng Tuyền đứng bên cạnh giới thiệu.
Lúc này, sự phẫn nộ trong lòng Đường Phong đã nguôi ngoai đi rất nhiều, vốn dĩ bản thân muốn đến tìm gặp Lương Dũng Tuyền, nhưng không ngờ lại gặp được Lương Dũng Tuyền theo cách này, nhưng Đường Phong vẫn chưa hiểu Lương Dũng Tuyền vừa nói “những người muốn gặp mình còn rất nhiều” rút cuộc là ai.
Lương Dũng Tuyền như nhìn thấu tâm tư của Đường Phong: “Có thể cậu đang nghĩ những người muốn gặp cậu là ai? Thực ra tôi cũng không biết những người đó từ đâu tới, nhưng tôi biết, họ tới là bởi kệ tranh ngọc.”
“Nhưng kệ tranh ngọc không ở trong tay tôi mà?”
“Nhưng những người đó không nghĩ vậy, họ cho rằng trước khi cha tôi chết, ông đã trao lại kệ tranh ngọc cho cậu, vì thế họ đều muốn mời cậu tới ‘làm khách’, nhưng có điều họ sẽ không đối đãi với cậu thân thiện giống như tôi đâu.”
“Chắc ông cũng nghĩ như vậy hả? Thế nên mới bắt tôi tới đây.” Đường Phong cười lạnh lùng.
Khóe miệng Lương Dũng Tuyền hé cười: “Đường Phong à, trong lòng cậu vẫn có thù ý với tôi, nhưng tôi nói thật lòng với cậu nhé, từ khi cha tôi mua tấm kệ tranh ngọc về, nó luôn được để ở đây, kệ tranh ngọc hiện giờ đang ở trong tay tôi, tôi có lý do gì để nghi ngờ cậu lấy nhỉ?”
“Kệ tranh ngọc quả nhiên ở trong tay ông!” Đường Phong tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không kém phần ngạc nhiên.
Lương Dũng Tuyền gật đầu xác nhận.
Đường Phong vẫn không khỏi thắc mắc: “Vậy tại sao ông lại mời tôi đến đây?”
“Mời cậu tới để nói chuyện, vì dù gì cậu cũng là người cuối cùng tiếp xúc với cha tôi.” Lương Dũng Tuyền quay ngoắt chủ đề, hỏi thẳng Đường Phong.
“Sao vậy, ông cũng nghi ngờ là tôi giết cụ nhà?”
“Tất cả những người đã từng tiếp xúc với ông, tôi đều có lý do để nghi ngờ.” Lương Dũng Tuyền thăm dò Đường Phong bằng ánh mắt đặc biệt.
Đường Phong vừa nghe thấy câu này, nộ khí mới tạm lắng xuống đã lại trào lên lồng ngực, nhưng anh vẫn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, giải thích với Lương Dũng Tuyền: “Tên áo đen giết hại Lương lão tiên sinh đã chết rồi, điều này ông có thể đi hỏi phía cảnh sát.”
“Nhưng sát thủ thực sự phía sau bóng tối thì sao? Cậu không cho rằng tên áo đen đó giết cha tôi là để cướp kệ tranh ngọc chứ?”
“Lẽ nào ông nghi ngờ tôi thông đồng với tên áo đen đó, sau đó lại giết người diệt khẩu? Ông… ông có lý do gì nghi ngờ tôi chứ? Ông nghi ngờ tôi, tôi thì lại nghi ngờ ông đấy?” Đường Phong không kìm nén được sự tức giận trong lòng.
“Ồ! Nghi ngờ tôi? Khà khà, cậu nghi ngờ gì tôi, nói nghe xem nào. Lẽ nào cậu nghi ngờ tôi giết hại cha mình?” Lương Dũng Tuyền bị Đường Phong hỏi vặn mà lại thấy thú vị.
“Từ khi cụ nhà bắt đầu bỏ số tiền giá trên trời ra mua tấm kệ tranh ngọc này, hành động của ông khiến tôi nghi ngờ, còn cả vụ tự sát của chuyên gia đấu giá Tề Ninh. Còn nữa, sau khi cụ nhà bị sát hại tại Quảng Châu, Lương gia các ông tại sao không đợi cảnh sát phá án, mà lại vội vàng đem di thể ông cụ đi hỏa táng?”
Lương Dũng Tuyền nhìn Đường Phong chằm chằm, rất bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì tôi không tin tưởng trong một thời gian ngắn cảnh sát có thể phá án, di thể của cha tôi không thể cứ nằm mãi trong nhà xác chờ đợi đám cảnh sát ngu xuẩn đó từ từ phá án được!”
“Tại sao ông cho rằng trong một thời gian ngắn vụ án này không thể phá nổi? Xem ra Lương tiên sinh còn biết nhiều hơn cả chúng tôi đấy!”
“Không! Đường Phong, tôi không hề biết nhiều hơn cậu. Tôi giống cậu, cho rằng ngay từ ban đầu, sự việc này chính là một âm mưu, một âm mưu to lớn, người dựng nên âm mưu này không phải là cha tôi, cũng không phải là tôi, Lương gia chúng tôi là người bị hại, giống như cậu bị cuốn vào đó, ngâm mình trong đó. Đối diện với âm mưu to lớn này, Đường Phong, cậu cho rằng những cảnh sát đó có thể phá án trong một thời gian ngắn không?”
Đường Phong nghe xong câu này bắt đầu trở nên mơ hồ, lẽ nào bản thân mình thực sự rơi vào một âm mưu to lớn? Anh cúi đầu, suy nghĩ rối bời, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì khác, anh nhìn Lương Dũng Tuyền, chậm rãi hỏi: “Vậy ông cho rằng tất cả những điều này là thế nào? Là ai đã hại cụ nhà? Ai đã dựng nên âm mưu to lớn này?”
Lương Dũng Tuyền vẫn im lặng, từ cửa phòng sách bỗng vang lên một giọng nói: “Anh biết rõ rồi mà sao vẫn cố hỏi nhỉ?”
4
Đường Phong quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng sách và bỗng sững sờ, đó chính là cô gái anh vừa thấy trong bức ảnh ban nãy. Cô gái này chừng 25, 26 tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc dài thướt tha, đôi mắt sáng, răng trắng, dáng người cao ráo, đường cong mỹ miều, nhìn thật quen, hình như đã gặp ở đâu đó, không phải là chỉ trong bức ảnh ban nãy, là tại… trên cầu thang của trung tâm pháp y! Đường Phong đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trên cầu thang trung tâm pháp y, mình đã từng đâm sầm vào cô gái này.
Đường Phong bối rối đứng dậy, vẻ thẫn thờ ngắm cô gái trước mặt, cô gái cũng không tỏ ra yếu thế chằm chằm nhìn Đường Phong, không khí bỗng có phần bối rối. “Để tôi giới thiệu một chút, đây là tiểu nữ Lương Viện.” Lời giới thiệu của Lương Dũng Tuyền phá vỡ bầu không khí bối rối này.
Cô gái trước mặt là con gái của Lương Dũng Tuyền! Tiểu thư con nhà giàu, thảo nào ngạo mạn ngang ngược nhường vậy. Đường Phong vội vàng đưa tay về phía Lương Viện: “Xin lỗi Lương tiểu thư, lần trước ở Quảng Châu tôi không cẩn thận đã đâm vào cô.” Lương Viện khẽ “hứ” một tiếng, nhưng không bắt tay lại.
Đường Phong lại lần nữa lĩnh giáo tính khí của đại tiểu thư Lương Viện, ngại ngùng thu tay về. “Viện Viện, không được bất lịch sự, người ta xin lỗi con kìa.” Lương Dũng Tuyền khẽ trách mắng.
Lương Viện lẩm bẩm phản bác: “Con không bắt tay với kẻ bị tình nghi giết ông nội.”
“Kẻ bị tình nghi?” Đường Phong hỏi mà lòng thầm đau khổ.
“Đúng vậy, cuộc điện thoại cuối cùng là ông nội tôi gọi cho anh, người cuối cùng gặp ông nội tôi gặp cũng là anh, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai, hôm nay vừa hay cha tôi tóm anh tới đây, tôi phải thẩm vấn anh cho kỹ!” Lương Viện đỏ mặt tức tối.
“Nói như vậy, thì người đưa thiệp mời tới phòng tôi cũng chính là cô sao?” Đường Phong hỏi lại.
“Là tôi đưa đấy, cha tôi nói phải mời anh tới, tìm anh nói chuyện, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên tóm lấy anh, sau đó thẩm vấn anh kĩ càng.” Nói xong, Lương Viện quay về phía Hoàng Đại Hổ bên cạnh: “Đại Hổ, tiếp theo phải nhờ anh đấy, nếu anh ta không thành thật, thì dạy cho anh ta một trận.”
Hoàng Đại Hổ không biết phải làm thế nào, quay lại hỏi Lương Dũng Tuyền: “Ông chủ, ngài xem…”
Lúc Đường Phong và Lương Viện nói chuyện với nhau, Lương Dũng Tuyền lặng lẽ quan sát nét mặt, lời ăn tiếng nói, mãi cho tới khi Hoàng Đại Hổ hỏi ông, ông mới ngăn Lương Viện lại: “Viện Viện, không được làm loạn, Đường Phong là khách mà cha mời tới, ban nãy cha đã nói chuyện qua với anh ta rồi…” Lương Dũng Tuyền chưa nói hết câu, đã lại quay ra nói với Đường Phong: “Đường Phong, thực ra tôi chỉ muốn tìm cậu đến để tìm hiểu một chút tình hình, hy vọng cậu có thể cung cấp vài manh mối hữu dụng, giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự đứng sau vụ giết hại cha tôi, ban nãy những lời nói nghi ngờ cậu, đều là tiểu nữ muốn nói để thử cậu, bởi vậy…”
Lương Dũng Tuyền đổ hết trách nhiệm cho Lương Viện, Đường Phong cũng đành phải hòa nhã trở lại, anh nhìn khuôn mặt tức tối của Viện Viện, lại nhớ tới nhiệm vụ tới Hồng Kông của mình, liền hỏi lại Lương Dũng Tuyền: “Tôi nghĩ Lương tiên sinh nhất định đã thử ra kết quả?”
Lương Dũng Tuyền nở một nụ cười: “Đúng vậy, giờ tôi đã tin cậu chắc chắn không phải là sát thủ trong bóng tối đó. Tiểu nữ được tôi nuông chiều từ nhỏ, lại thêm việc ông nội bị hại, tính khí gần đây rất không ổn, mong cậu lượng thứ.”
“Tôi hiểu.” Đường Phong tỏ ra rất rộng lượng, “Vậy ngài cho rằng sát thủ trong bóng tối thực sự là ai?”
“Chính là bọn người mà lúc đầu tôi nói họ cũng muốn gặp cậu, nhưng tôi vẫn chưa biết họ là ai, nhưng… nhưng tôi lo lắng nhất không phải là đám người đó, mà là…”
“Còn có ai nữa? Còn ai muốn đoạt được kệ tranh ngọc?”
5
Lương Dũng Tuyền không trả lời ngay câu hỏi của Đường Phong, mà đứng dậy, mặt hướng về phía cửa kính sát đất, quay lưng lại phía Đường Phong, im lặng hồi lâu. Đường Phong mắt đối mắt với Hoàng Đại Hổ đứng bên cạnh, không biết Lương Dũng Tuyền đang tư lự điều gì… Đột nhiên, Lương Dũng Tuyền quay người lại, nhìn Đường Phong, gần như từng chữ từng chữ một thốt ra từ miệng: “Hay - là - huyết - chú?”
“Huyết chú?” Đường Phong giật bắn mình.
“Đúng vậy, huyết chú! Cha tôi từng kể với tôi rằng, phàm là những người có ý đồ giải mã bí mật của kệ tranh ngọc đều sẽ bị tai họa giáng xuống đầu.”
“Cụ nhà còn nói gì với ngài nữa không?”
“Khi cha tôi mua tấm kệ tranh ngọc về, tôi đã từng hỏi ông việc liên quan tới kệ tranh ngọc, nhưng hình như ông không muốn tôi tham gia vào việc này. Vì tôi hỏi nhiều quá, ông mới nói với tôi rằng đó là huyết chú.”
“Xem ra ông cụ tin rằng có huyết chú tồn tại, thế nên cụ cũng giấu cả ông.”
“Tôi nghĩ thế này, việc này chắc chắn rất nguy hiểm, cho nên cha tôi luôn giữ kín với tôi và Viện Viện. Viện Viện cũng rất tò mò về kệ tranh ngọc, nhưng cha tôi quyết không chịu tiết lộ gì cho nó.”
“Đúng vậy! Ông nội luôn giải đáp mọi thắc mắc của tôi, nhưng lần này ông lại không chịu nói, hơn nữa còn cảnh cáo tôi không được đi tìm hiểu sự việc về kệ tranh ngọc. Lúc đó tôi cảm thấy rất bức bối, giờ nghĩ lại mới thấy ông nội lúc đó chắc là đã cảm nhận được sự nguy hiểm.” Lương Viện đứng bên cạnh nói.
Đường Phong nghe xong lời Lương Viện tường thuật lại, nhìn hai cha con, rồi đột nhiên hỏi Lương Dũng Tuyền: “Ông cũng tin có huyết chú?”
“Tôi vốn không tin, nhưng… cái chết của cha, chuyên gia đấu giá tự sát, còn cả đội thám hiểm bị mất tích năm nào, khiến tôi tin rằng việc này không đơn giản như vậy.” Lương Dũng Tuyền chau mày.
“Bất luận là có huyết chú hay không, chúng ta đều đã bị cuốn vào đó, muốn tóm được sát thủ thực sự trong bóng tối giết hại Lương lão tiên sinh, muốn bóc gỡ được đống bí mật này, hiện tại chỉ có một cách.” Đường Phong kiên định nói.
“Hiện giờ chúng tôi muốn có kệ tranh ngọc đang ở trong tay ông, trước tiên phải giải đáp những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc đã…” Đường Phong kể lại toàn bộ mục đích lần này tới Hồng Kông của anh.
Không ngờ Lương Dũng Tuyền sau khi nghe những lời Đường Phong nói lại bật cười ha hả. Đường Phong chau mày, nhìn ông ta không hiểu. Lương Dũng Tuyền cười xong, nói: “Tôi đoán ngay được tâm ý của cậu.” Tiếp đó lại hỏi Lương Viện: “Viện Viện, đồ đã đem tới chưa?”
Đường Phong lúc này mới chú ý tới chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện. Lương Viện đưa chiếc cặp cho Lương Dũng Tuyền. Lương Dũng Tuyền mở cặp, lấy từ trong đó ra chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tinh xảo. Sau đó, Lương Dũng Tuyền cẩn thận mở chiếc hộp ra, Đường Phong để ý thấy trong giây phút chiếc hộp được mở ra, trong mắt Lương Dũng Tuyền lóe lên một ánh nhìn không dễ thấy rõ, “Đây chính là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ!” Lương Dũng Tuyền cố gắng che giấu sự xúc động trong lòng, đẩy chiếc hộp bằng gỗ tử đàn tới trước mặt Đường Phong.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong được ngắm kệ tranh ngọc này ở một khoảng cách gần như thế. Đây chính là kệ tranh ngọc Tây Hạ mang theo huyết chú sao? Anh cảm nhận được cả nhịp tim mình đang tăng tốc, anh ra sức kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra chạm vào kệ tranh ngọc.
Kệ tranh ngọc dài 30 cm, rộng khoảng 20 cm, dày 3 cm, được tạc thành bởi cả tấm bạch ngọc nephrite vùng Hòa Điền Tân Cương. Trong thời tiết nóng bức dường này, vậy mà bề mặt kệ tranh ngọc lại buốt giá thấu tận xương tủy. Khung kệ tranh ngọc có chạm khắc hai vòng hoa sen, uốn lượn xung quanh bề mặt kệ tranh ngọc. Giữa hai vòng hoa sen lại chạm một hàng ngọc lam, san hô đỏ, còn cả những châu báu mà Đường Phong không biết tên gọi của chúng là gì, tuy vậy bụi trần năm tháng cũng không thể che lấp được vẻ lấp lánh của những châu báu này. Hơn 800 năm qua rồi, vậy mà chúng vẫn long lanh tỏa sáng! Mặt chính của kệ tranh ngọc chạm trổ một số ký hiệu kỳ lạ, đây lẽ nào chính là văn tự Tây Hạ cổ xưa đã chết tự bao giờ? Sự tích lũy từ hàng trăm năm qua đã hình thành ngọc tẩm thấm vào bên trong, cộng thêm sự ăn mòn của thời gian khiến cho những kí hiệu này trở nên mờ ảo…
6
“Sao rồi, đúng nó không?” Lương Dũng Tuyền cắt ngang suy nghĩ của Đường Phong.
“Không sai, chính là nó.” Nói xong, Đường Phong đóng chiếc hộp gỗ tử đàn lại, đẩy chiếc hộp về phía Lương Dũng Tuyền, nhưng không đẩy tới trước mặt ông ta, mà vô tư đẩy chiếc hộp vào vị trí chính giữa bàn sách.
“Đường Phong, cậu cho rằng kệ tranh ngọc này chính là mấu chốt để giải đáp mọi việc hiện giờ?” Lương Dũng Tuyền hỏi.
“Cái này thì phải cần tới sự giúp đỡ của ngài.” Đường Phong chớp lấy cơ hội nói với Lương Dũng Tuyền: “Phía cảnh sát hy vọng Lương tiên sinh có thể giao cho chúng tôi kệ tranh ngọc này, trước tiên phải giải được bí mật của kệ tranh ngọc, chúng tôi sẽ mời những chuyên gia giải mã trong nước và quốc tế xuất sắc nhất tới; hai là vì sự an toàn của ngài, hiện tại nếu kệ tranh ngọc vẫn tiếp tục để lại đây thì sẽ rất không an toàn, ngài và gia đình sẽ đối diện với nguy hiểm. Dù sao thì từ khi kệ tranh ngọc này xuất hiện trong nước, vài người đã phải mất mạng. Vậy nên…”
Đường Phong không nói nữa, bởi bản thân Lương Dũng Tuyền cũng đã đang chìm trong suy tư. Năm phút sau, Lương Dũng Tuyền ngẫm nghĩ chín muồi, rút cuộc cũng gật đầu: “Đường Phong, cậu nói rất có lý, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi đồng ý giao lại kệ tranh ngọc này, hy vọng phía cảnh sát sẽ mau chóng phá án. Nhưng, tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện?” Tinh thần Đường Phong bỗng chùng xuống. Nhưng anh vẫn vờ như trấn tĩnh nói: “Lương tiên sinh, có điều kiện gì xin ngài cứ nói.”
“Điều kiện của tôi thực ra rất đơn giản, kệ tranh ngọc để ở chỗ tôi không an toàn, có thể để các cậu mang đi, nhưng tôi cần phái một người đi theo kệ tranh ngọc, cũng có nghĩa là hy vọng có một người của tôi gia nhập vào nhánh đội ngũ của các cậu. Vì dù sao thì kệ tranh ngọc này cũng là di vật của cha tôi... Hơn nữa, nếu như thực sự có phát hiện gì đáng kinh ngạc, vật này có khả năng còn tăng thêm giá trị đấy!”
“Lương Dũng Tuyền quả đúng là thương nhân”. Đường Phong rủa thầm trong bụng. Nhưng anh vẫn tươi cười: “Xin Lương tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho kệ tranh ngọc, chúng tôi chỉ mượn dùng, sau khi nghiên cứu, nhất định sẽ trả lại. Nhưng điều kiện của ngài, e rằng…”
“Sao, các cậu không đồng ý?”
“Không, chỉ là việc này tôi không quyết được. Ngoài ra, ngài định để ai theo chúng tôi vậy?”
Lương Dũng Tuyền nhìn sang Hoàng Đại Hổ nãy giờ vẫn đứng nghiêm bên cạnh, nói: “Tôi muốn phái anh ta theo cậu, được không?”
Đường Phong quay đầu lại nhìn Hoàng Đại Hổ, Hoàng Đại Hổ không biểu hiện thái độ gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. “Không biết chừng, cậu ta còn có thể giúp đỡ các cậu đấy!” Lương Dũng Tuyền nhấn mạnh với Đường Phong.
Đường Phong chưa kịp trả lời thì Lương Viện đã đột nhiên nói chen vào: “Cha, để con đi cho.”
Lương Dũng Tuyền nổi giận: “Một đứa con gái như con, sao có thể mạo hiểm được!”
“Để tóm được hung thủ sát hại ông nội, bất kể khổ sở đến mức nào, nguy hiểm tới mức nào con cũng chịu!” Lương Viện cố chấp nói.
“Hồ đồ, cha chỉ có mình con, mẹ con mất sớm…” hai cha con Lương Dũng Tuyền và Lương Viện bắt đầu tranh cãi. Đường Phong đứng bên cạnh nghe, lòng nhủ thầm: tốt nhất đừng để đại tiểu thư này đi theo, Hoàng Đại Hổ cũng đừng đi theo là tốt nhất, nhưng nếu bắt buộc phải chọn lựa giữa hai vị này, thì anh thà chọn Hoàng Đại Hổ còn hơn.
Hai cha con Lương Dũng Tuyền và Lương Viện nói qua nói lại mãi không dứt. Lương Dũng Tuyền, đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đa quốc gia lớn, vậy mà cũng không nói nổi con gái. Cuối cùng, Đường Phong đành phá vỡ cuộc tranh cãi của hai cha con họ bằng cách nói với Lương Dũng Tuyền: “Lương tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ông một chút không? Tôi muốn hỏi ý kiến…”
Lương Dũng Tuyền hiểu ý của Đường Phong, không biết làm sao, đành buông tha cho Đường Phong: “Đường Phong, để cậu chê cười rồi, cậu đừng thấy tôi ở ngoài oai phong, việc trong nhà chúng tôi, ồ…” nói xong, Lương Dũng Tuyền kéo Lương Viện và Hoàng Đại Hổ cùng nhau ra khỏi phòng sách.
Đường Phong thấy phòng sách rộng thênh thang chỉ còn lại mình mình, vậy là gọi điện thoại cho Hàn Giang, Hàn Giang nghe xong điều kiện của Lương Dũng Tuyền, do dự hồi lâu rồi mới nói với Đường Phong: “Cậu có thể đồng ý điều kiện của ông ta.”
“Để Hoàng Đại Hổ gia nhập thật sao?”
“Thì giờ không phải hết cách rồi sao! Ngoài ra, cậu phải cẩn thận hơn nữa, chúng ta nhận được một số tin tức rất không tốt, Triệu Vĩnh cũng đã tới Hồng Kông rồi!”
“Ồ! Triệu Vĩnh đến đây làm gì?”
“Cậu ấy có nhiệm vụ của cậu ấy, cậu chỉ cần đem kệ tranh ngọc về là được rồi!”
Sau khi nói chuyện với Hàn Giang xong, Đường Phong trả lời Lương Dũng Tuyền: “Chúng tôi chấp nhận điều kiện của ông, Hoàng Đại Hổ sẽ quay về cùng tôi!”
“Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định bảo đảm an toàn cho kệ tranh ngọc.” Hoàng Đại Hổ lập tức cam kết với Lương Dũng Tuyền.
Lương Dũng Tuyền hài lòng gật gật đầu, nhưng Lương Viện lại bĩu môi, cô ta không hài lòng. Đường Phong cười thầm trong bụng, nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra là không nên ở lại đây lâu, thà đi sớm còn hơn, nên liền đề nghị với Lương Dũng Tuyền: “Lương tiên sinh, nếu đám người đó đã xuất hiện ở Hồng Kông rồi, thì an toàn là ưu tiên hàng đầu, tôi nghĩ đi sớm là tốt nhất.”
Lương Dũng Tuyền gật đầu, nói: “Để Đại Hổ chuẩn bị chút đã, chúng ta ăn xong bữa tối sẽ đi.”
Bữa tối xong xuôi, đợi Hoàng Đại Hổ chuẩn bị xong, Lương Viện nhất quyết muốn tiễn Hoàng Đại Hổ và Đường Phong ra sân bay. Lương Dũng Tuyền cũng bó tay, đành phải đồng ý.
Lương Dũng Tuyền tiễn Đường Phong và Lương Viện tới cổng, giao chiếc cặp khóa mật mã đựng kệ tranh ngọc cho Đường Phong, nhưng Lương Viện cướp ngay lấy chiếc cặp mật mã, ôm khư khư trong lòng.
Lương Dũng Tuyền chán nản lắc đầu với Đường Phong, rồi lại dặn dò Hoàng Đại Hổ: “Cậu phải cẩn thận đấy!”
“Ông chủ, ngài yên tâm.” Hoàng Đại Hổ gật đầu đầy tự tin.
7
Ánh trăng trải thảm trên núi Thái Bình, trên vịnh Victoria, phía xa xa đèn hoa lấp lánh. Trong thời khắc này, cảnh vật quả là đẹp tựa như hoa. Nhưng Đường Phong chẳng còn tâm trí mà để lưu luyến, anh ngả người vào ghế sau chiếc Mercedes, hồi tưởng lại những gì mình gặp phải trong lần tới Hồng Kông này. Ban đầu, vốn chỉ muốn gặp gỡ Lương Dũng Tuyền, hỏi xem kệ tranh ngọc có ở trong tay ông ta không, vậy mà không ngờ, hóa ra lại có thể đưa được kệ tranh ngọc trở về, tuy phải kèm theo một điều kiện, nhưng chuyến đi Hồng Kông này, thật chẳng uổng công!
Nghĩ tới đây, Đường Phong liếc nhìn sang Lương Viện đang ngồi bên cạnh, Lương Viện trợn tròn mắt cũng đang nhìn Đường Phong. Đường Phong không kìm được liền hỏi Lương Viện: “Bây giờ cô không sợ kẻ bị tình nghi là tôi nữa sao?”
“Hừm! Đương nhiên là tôi không sợ anh!”
Đường Phong bó tay lắc lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó: “Tôi nghe cô nói chuyện thấy không giống con gái Hồng Kông lắm.”
“Đúng vậy, hồi nhỏ, cha tôi thường đưa tôi đi du lịch ở đại lục, tôi còn học mấy năm ở Bắc Kinh nữa mà, sau đó mới đi Mỹ du học, vừa mới về nước gần đây thì ông nội đã bị hại rồi…” Lương Viện bất giác rơi lệ.
Giữa lúc hai người nói chuyện, chiếc Mercedes rẽ sang một ngã rẽ trên núi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Toyota Pickup và vài người mặc đồng phục màu vàng cam, chặn ngang phần lớn đường, dáng vẻ như là công nhân thi công đường. Đường Phong lập tức trở nên cảnh giác, con đường này khá heo hút, lại là buổi tối, ngộ nhỡ xảy ra sự cố… Tài xế chầm chầm dừng chiếc Mercedes lại, nhưng tay vẫn nắm chặt vô lăng, đề phòng bất trắc. Hoàng Đại Hổ sờ sờ khẩu súng Luger P89 cỡ đạn 9 ly do Mỹ sản xuất đang nằm dưới lớp vỏ áo vest. Khẩu súng này anh ta được người bạn làm cảnh sát ở Mỹ trước khi chết để lại cho anh nên anh luôn mang theo bên mình phòng thân. Băng đạn đầy ự, tổng cộng có 15 viên, với bản lĩnh của anh, mấy người trước mặt nếu có mưu đồ gì, 15 phát đạn thừa đủ để tiễn họ lên Tây thiên!
Ngồi trên xe quan sát một lúc, không thấy có gì bất thường, mấy người đó quả thật đang thi công, có lẽ mình quá đa nghi rồi. Đường Phong cũng bớt phần cảnh giác, Hoàng Đại Hổ cũng đỡ căng thẳng hơn, anh quay lại nhìn Đường Phong một cái, sau đó nhảy xuống xe, bước lên phía trước, hét lên với mấy công nhân đang thi công: “Có nhầm không đấy hả mà thi công lúc này, mau nhường đường đi!”
Một người trong số đó có vẻ là tổ trưởng, trả lời Hoàng Đại Hổ: “Đợi một chút, xong ngay đây!” Nói xong, anh ta hô hào những người khác nhường đường. Hoàng Đại Hổ càng lơ là cảnh giác, nhưng đột nhiên cảm thấy đâu đó có chút không bình thường… ở đâu không bình thường nhỉ? Hoàng Đại Hổ nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đột nhiên nhận ra - không đúng! Người ban nãy vừa trả lời anh, không phải nói tiếng Quảng Đông, mà lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chính trong giây phút Hoàng Đại Hổ tỉnh ngộ, đám người trước mặt đột nhiên lôi từ chiếc Pickup xuống mấy khẩu súng liên thanh có nòng giảm thanh MP510A3, Hoàng Đại Hổ định rút súng ra nhưng đã quá muộn, “Tạch! Tạch! Tạch! Tạch…” một loạt đạn ồ ạt bắn ra, hơn chục phát đạn găm thẳng vào người Hoàng Đại Hổ, Hoàng Đại Hổ đáng thương chưa kịp rút súng đã bị bắn cho xối xả!
Đường Phong và Lương Viện ngồi trong Mercedes tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vô cùng hoảng hốt. May mà tài xế phản ứng nhanh, vội vàng lùi xe lại. Súng liên thanh lập tức bắn điên cuồng về phía chiếc Mercedes. Đường Phong giữ Lương Viện cúi rạp xuống ghế sau, tài xế gập người xuống, khó nhọc đánh vô lăng. May mà bác tài kỹ năng điêu luyện, khởi động, rẽ ngoặt, quay đầu đều thành công, tiếng phanh xe khốc liệt xé toạc màn đêm yên tĩnh, đúng lúc tài xế quay đầu xe, chuẩn bị dốc hết sức tháo lui về phía sau thì từ đằng sau bỗng xông lên một chiếc BMW màu xanh đậm, chặn ngang đường rút lui của chiếc Mercedes.
Ba người nhảy ra từ trong xe BMW, rút súng bắn liên hồi về phía chiếc Mercedes. Đi kèm tiếng thét thất thanh của Lương Viện, cơ thể và đầu tài xế bị từng viên đạn bắn trúng, máu tươi và óc trắng bắn tung tóe lên tấm kính chắn gió đang vỡ vụn…
Người trong xe BMW từng bước từng bước áp sát chiếc Mercedes, mở cửa sau xe, một tên béo trong số đó tướng mạo dữ tợn, trên mặt có ba vết sẹo cười nham hiểm: “Khà khà, Đường tiên sinh, và cả tiểu thư này nữa, chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy, mau đi theo chúng tôi!” Nói xong, mấy người còn lại liền lôi Đường Phong và Lương Viện đang cứng đờ cả người ra khỏi chiếc Mercedes và định cướp chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện, Lương Viện gào khóc, ra sức giữ chặt chiếc cặp trong lòng.
“Các người là ai?” Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn.
“Ba vết sẹo” cười nhạt: “Là ai? Giống các người, là những người hứng thú với thứ trong chiếc cặp khóa số này.” Nói xong, “ba vết sẹo” bước tới sau lưng Lương Viện vẫn đang gào khóc, vung tay, dùng báng súng CZ75 do Tiệp Khắc chế tạo đập mạnh vào gáy Lương Viện, khiến cô ngất đi, sau đó hắn giật lấy chiếc cặp trong tay Lương Viện, ôm Lương Viện lên chiếc BMW. Đường Phong cũng bị áp giải lên xe, chiếc Pickup đi trước, BMW theo sau, lao vun vút xuống núi.
Mấy phút sau, Đường Phong ngồi trong BMW nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu hú, trong lòng bỗng nhen lên một tia hy vọng, nhưng “ba vết sẹo” lại không hề hoảng hốt, quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang bám đuôi phía sau, cười nhạt hai tiếng, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, hắn ra lệnh cho tài xế vượt mặt chiếc Pickup, sau đó lạnh lùng cười rồi gầm gừ: “Cho chúng mày lên Tây Thiên luôn!”
“Ba vết sẹo” nói xong, Đường Phong liền nghe thấy tiếng nổ ầm ầm phía sau lưng, rung chuyển tới mức đôi tai anh cũng tê cả đi. Anh không biết phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng từ điệu cười nhạt trên mặt “ba vết sẹo” thì có thể nhận ra xe cảnh sát phía sau đã lành ít dữ nhiều.
8
Đường Phong và Lương Viện bị áp giải lên một chiếc tàu chở hàng cũ nát, tàu hàng chầm chậm rời khỏi bến. Cái tên “ba vết sẹo” đó xem ra là thủ lĩnh của đám người này, hắn bố trí xong việc trên boong tàu liền áp giải Đường Phong và Lương Viện chui vào trong khoang, cầm lấy chiếc cặp khóa số, ép hỏi Lương Viện: “Mật mã của chiếc cặp này là bao nhiêu?”
Lương Viện vừa tỉnh lại trước khi lên tàu, mới cử động được cổ và gáy thì đã đau buốt thấu tận tâm can. Cô trợn mắt nhìn gã béo có ba vết sẹo trước mặt, hét lên: “Mật mã? Tôi không biết, ông mau thả chúng tôi ra, nếu không để cha tôi biết, sẽ cho các người chết cũng không yên đâu.”
Đã đến lúc này rồi mà Lương Viện vẫn còn giở tính tiểu thư ra đây, Đường Phong nghe vậy vừa lo vừa tức, lại cũng buồn cười. Anh nhìn sang tên “ba vết sẹo”, mặt hắn lộ rõ vẻ dâm tà: “Em gái mi nhon, em nói sao mà sợ thế! Cha em là ai nhỉ? Có phải Lương Dũng Tuyền không, ha ha, danh tiếng của cha em quả đúng như sấm đánh bên tai, anh thật sự sợ quá đi!” nói xong, “ba vết sẹo” còn thò cả cánh tay béo múp míp sờ nắn khuôn mặt trắng nõn của Lương Viện. Lương Viện nghiến răng, xấu hổ cúi đầu. “Ba vết sẹo” đang định giở trò sàm sỡ cơ thể Lương Viện, thì một tên đồng bọn bỗng hớt hải lao vào khoang tàu: “Đại ca, không ổn rồi, phía sau có thuyền đang đuổi theo chúng ta.”
“Ba vết sẹo” nghe vậy, đẩy Lương Viện lại, gào lên với hai tên cướp trong khoang tàu: “Tao ra ngoài xem sao, chúng mày trông chừng hai đứa nó.” Nói xong, “ba vết sẹo” liền giương thẳng khẩu súng máy AEK999 thông dụng lên, lao ra khỏi khoang tàu.
Đường Phong lại lóe lên tia hy vọng, anh đã có thể nghe rõ tiếng động cơ trực thăng từ phía xa xa, còn có cả tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng chửi mắng của đám cướp trên boong tàu.
“Các người đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ phóng hỏa!...” Phía sau vang lên giọng nói kiên định đầy sức mạnh.
Đường Phong trong khoang tàu nhận ra đây là giọng của Hàn Giang, anh mừng rỡ nói nhỏ với Lương Viện: “Chúng ta sắp được cứu rồi!” Lập tức, họ nghe thấy tiếng hỗn loạn trên sàn tàu, xem ra nhóm cướp đã loạn hết cả lên rồi đây. “Ba vết sẹo” gầm gừ hét lên ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Nhanh! Tăng hết tốc độ chạy trước, chỉ cần tới Công Hải thì sẽ có thuyền tới tiếp ứng cho chúng ta, đến lúc đó, chúng không dám làm gì chúng ta cả!”
Đường Phong nhận thấy tàu chở hàng đang tăng tốc hết sức để tháo chạy. Anh và Lương Viện nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ kế để thoát thân, nhưng khi họ chưa kịp nghĩ ra cách gì thì, “ba vết sẹo” đã đột nhiên lao trở lại khoang tàu, quẳng khẩu súng máy nặng trịch xuống, móc ra khẩu súng cầm tay CZ75, ra lệnh cho một tên cướp khác: “Mày tóm lấy đứa con gái này, theo tao ra ngoài!” Nói xong, “ba vết sẹo” dùng cánh tay trái thô thiển kẹp lấy cổ Đường Phong, tay phải giữ súng gí chặt vào thái dương Đường Phong rồi bước lên sàn tàu, tên cướp kia thì kẹp lấy Lương Viện, cũng theo sau lên sàn tàu. Trên sàn tàu, gió biển vi vu, ở đây đã không còn nhìn thấy đèn đóm trên vịnh Victoria nữa, phía xa xa chỉ có ánh sao thưa thớt tỏa sáng, xem ra chỗ này đã cách Hồng Kông rất xa rồi, chắc là sắp tới Công Hải rồi.
“Ba vết sẹo” đưa Đường Phong tới đuôi thuyền, gào thét về phía chiếc ca nô đang lao tới: “Chúng mày đừng lên đây, trong tay bọn tao có con tin!” Hét xong, “ba vết sẹo” lại lo sợ quay đầu lại nhìn, xem tàu hàng còn cách Công Hải bao xa?
Hàn Giang đứng sau ca nô nhìn thấy Đường Phong và Lương Viện, anh lập tức dùng loa phóng thanh hét lên: “Các người không chạy được nữa đâu, khẩn trương phóng thích con tin! Nếu không thì…”
“Nếu không cái rắm! Mày tưởng tao ngu chắc, phóng thích con tin? Tao bây giờ mà phóng thích con tin, lập tức sẽ bị chúng mày bắn cho thủng lỗ chỗ!”. “Ba vết sẹo” hằn học cướp lời Hàn Giang.
Hàn Giang thấy tình hình như vậy, liền hạ giọng ra lệnh qua máy bộ đàm, mấy xạ thủ bắn tỉa trên ca nô đã nhắm chuẩn vị trí “ba vết sẹo” cùng những tên cướp khác, sẵn sàng chuẩn bị bắn tỉa, đồng thời, một chiếc trực thăng Z-9 tức tốc bay sát xuống mạn tàu hàng. Vài cọng tóc trên đầu “ba vết sẹo” đều đã bị cánh quạt của chiếc trực thăng thổi tung cả lên, bọn cướp hoảng loạn, lần lượt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lo sợ thành viên đội đặc chiến từ trên không trung leo xuống…
“Ba vết sẹo” hoảng hốt nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng trên đỉnh đầu, dồn hết sự tập trung về phía bầu trời, tay phải cầm súng từ từ rời khỏi thái dương của Đường Phong, run lẩy bẩy nhắm lên trời, cánh tay siết cổ Đường Phong cũng không còn thít chặt như trước nữa… Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất! Đường Phong thấy vậy liền quyết định dùng cùi chỏ chọc mạnh vào mạng sườn “ba vết sẹo”, khiến hắn gào rú ầm lên. Đường Phong lại vung tay, hất rơi khẩu súng trong tay “ba vết sẹo”. Rồi Đường Phong nhanh như chớp chộp lấy khẩu súng cầm tay CZ75, nhắm vào tên cướp đang uy hiếp Lương Viện nổ một phát súng. Phát súng này tuy không trúng nhưng lại khiến tên cướp hoảng sợ, thả tay khỏi người Lương Viện. Đường Phong do không bỏ lỡ cơ hội, lao lên ôm chặt lấy Lương Viện, cùng cô nhảy ào xuống biển.
9
Đường Phong ôm Lương Viện từ từ ngoi lên mặt nước, chiếc trực thăng S-76 từ từ bay lơ lửng trên đầu họ, mặt biển bị gió quạt thổi từ chiếc trực thăng làm dậy lên từng lớp sóng khổng lồ, trực thăng thả thang dây xuống, Đường Phong tay phải kéo thang dây, tay trái ôm Lương Viện, khó nhọc leo lên. Trước khi Lương Viện bị uống vài ngụm nước biển mặn chát vốn đã bất tỉnh nhân sự, giờ thì đã tỉnh lại, thấy mình được Đường Phong ôm chặt cứng, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, điệu đà gào lên với Đường Phong: “Anh bỏ tôi ra, đồ tồi, định lợi dụng cơ hội sàm sỡ tôi hả?”
Nhưng Lương Viện càng gào, đôi ngực căng tròn mây mẩy của cô càng áp sát vào lồng ngực rắn rỏi của Đường Phong, khiến cô càng thêm xấu hổ tức giận. Đường Phong lúc này vừa mệt vừa lạnh, làm gì rảnh rỗi mà có hứng sàm sỡ gái đẹp, anh khẽ hét lên với Lương Viện: “Đừng động đậy nữa, nếu còn ngọ nguậy, tôi mà buông tay thật thì cô sẽ rơi xuống biển đấy!”
“Tôi rơi xuống biển cũng không cần anh lo, đồ lưu manh!” Lương Viện vẫn ngoan cố. Đúng lúc này, chiếc trực thăng phía trên không hiểu vì lí do gì đã lắc mạnh một cái, Lương Viện hét toáng lên, lúc này thì hay rồi, Đường Phong không cần phải làm gì, cô ta đã chủ động ôm chặt lấy cổ anh, hơn nữa lại còn ôm rất chặt, tới nỗi Đường Phong không thở được…
Khi Đường Phong và Lương Viện được cứu lên bờ, thì Hàn Giang đã đợi ở trên đó từ rất lâu rồi. Đường Phong mặt trắng bệch, thở hổn hển hỏi Hàn Giang: “Sao anh tới Hồng Kông nhanh vậy?”
“Hừm! Tôi đến muộn một bước, cái mạng quèn của cậu đã nộp lại đây rồi.” Rồi Hàn Giang chững lại một lúc, quay đầu về phía Lương Viện hỏi: “Vị này là... tiểu thư Lương Viện sao?”
“Đúng, cô ta chính là thiên kim Lương Viện - con gái của Lương Dũng Tuyền.” Đường Phong trả lời thay Lương Viện.
“Cô hoảng sợ lắm phải không? Tôi là Hàn Giang, hiện đang phụ trách vụ án của ông nội cô, cũng phụ trách cả sự việc này. Nếu cô có ý kiến, yêu cầu hay là nhớ ra manh mối gì có giá trị về sự việc này đều có thể nói với tôi.” Hàn Giang vừa nói vừa thân thiện bắt bắt tay Lương Viện.
Lương Viện nhìn Hàn Giang, đưa ra yêu cầu của mình: “Yêu cầu duy nhất của tôi chính là cùng hành động với các anh, tóm lấy hung thủ sát hại ông nội tôi.”
“Việc này…” người vốn luôn hành sự quyết đoán như Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên do dự.
“Sao? Anh không đồng ý? Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không giao kệ tranh ngọc cho các anh!” Lương Viện cứng đầu nói.
“Anh thấy rồi đấy, cô tiểu thư này mới là kẻ đeo bám vướng víu!” Đường Phong nói nhỏ bên tai Hàn Giang.
Trong lúc Hàn Giang đang khó xử thì một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống bên cạnh họ. Triệu Vĩnh xách chiếc cặp khóa số nhảy ra khỏi trực thăng, báo cáo với Hàn Giang: “Chiếc cặp đã được tôi giành lại, chỉ có điều không biết vật đó có còn nguyên vẹn hay không?”
“Đúng! Chính là chiếc cặp này!” Không chờ Hàn Giang mở miệng, Đường Phong đã nhận ngay ra chiếc cặp có để kệ tranh ngọc đang ở trong tay Triệu Vĩnh.
Lương Viện giành ngay lấy chiếc cặp khóa số trong tay Triệu Vĩnh, rồi cho tới khi nhìn thấy kệ tranh ngọc còn nguyên vẹn cô mới yên tâm. Đoạn cô lại quay đầu, hỏi Hàn Giang: “Sao rồi, đội trưởng Hàn, suy nghĩ xong chưa? Cho phép tôi tham gia không?”
Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu, nhưng anh không lập tức đồng ý với Lương Viện ngay, mà hỏi lại cô ta: “Lương tiểu thư, cô có biết đám người mưu đồ bắt cóc bọn cô là ai không?”
“Làm sao mà tôi biết được! Có bao nhiêu người hứng thú với kệ tranh ngọc. Nhưng… nhưng tôi nghi ngờ đám người này rất có khả năng chính là đám người đã giết hại ông nội tôi.” Lương Viện suy đoán.
“Làm thế nào mà biết được?”
“Trực giác mách bảo tôi vậy, trực giác của tôi từ trước tới nay đều rất chuẩn.”
“Khà khà, xem ra cô giống hệt tôi, đều rất tin vào trực giác của mình.” Trực giác của Hàn Giang đã từng nhiều lần giúp anh hóa giải hoạn nạn, anh luôn tự hào về điều đó, nhưng lúc này đây anh vẫn muốn tin vào những chứng cứ hơn.
10
Lúc này, một chiếc Mercedes đã dừng lại ngoài đường cảnh giới, Hàn Giang nhìn thấy người đang xuống xe chính là Lương Dũng Tuyền, anh hất hất tay về phía cảnh sát của cảnh giới tuyến, Lương Dũng Tuyền liền vượt qua cảnh giới tuyến, bước về phía họ.
Lương Dũng Tuyền mặt mày sa sầm, sau khi bắt tay Hàn Giang xong liền nhìn chằm chằm Đường Phong và Lương Viện, một lúc sau mới mở miệng nói: “Sao rồi? Đường Phong, tôi đã nói trước rồi, đám người đó sẽ không khách sáo với cậu như tôi đâu, giờ thì cậu đã ý thức rõ ràng về những nguy hiểm mà các cậu phải đối diện rồi chứ?”
“Đúng vậy, nhóm tội phạm này thực sự rất lớn mạnh.” Đường Phong không thể không thừa nhận.
“Còn con nữa, Lương Viện!” Lương Dũng Tuyền quay lại nói với Lương Viện: “Giờ thì chắc con cũng đã biết sự việc này nguy hiểm đến nhường nào rồi, con còn muốn đi cùng nhóm của Đường Phong không?”
“Muốn! Cha, bây giờ Hoàng Đại Hổ đã chết, cha hãy để con đi cùng Đường Phong và các anh ấy, nhất định con sẽ tóm được hung thủ sát hại ông nội.” Lương Viện ngây thơ nhìn Lương Dũng Tuyền.
Lương Dũng Tuyền vừa nghe thấy những lời này, tức giận tới nỗi cứng miệng không thốt nên lời. Ông trợn mắt nhìn Lương Viện, kìm nén mãi, cũng không thốt ra được lấy một câu, rút cuộc, hậm hực lườm Lương Viện một cái rồi bực tức bỏ đi.
Triệu Vĩnh mang chiếc cặp khóa số đựng kệ tranh ngọc nhảy lên trực thăng, trên bờ chỉ còn lại ba người Đường Phong, Lương Viện và Hàn Giang. Cả ba đều đang đăm chiêu suy nghĩ về kế hoạch bước tiếp theo của riêng mình, bỗng Đường Phong đột nhiên hỏi Lương Viện: “Tôi có một câu muốn hỏi cô mãi... Ông nội cô đã từng nói gì với cô trong thời gian sau khi mua kệ tranh ngọc về? Hoặc là… hoặc là có hành động bất thường nào không?”
Lương Viện nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi mua kệ tranh ngọc này về, ông nội thường ở trong phòng, giống như đang nghiên cứu gì đó vậy, có lúc ông nội cũng đi ra ngoài thăm một số người bạn cũ, đều là người quen của ông nội. Còn nữa, ông nội không cho tôi và cha tiếp xúc với kệ tranh ngọc này, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy nó có một lần sau hội chợ đấu giá, ngoài những điều này ra, tôi không thấy ông nội có gì không bình thường.”
“Cô nghĩ tiếp xem, thật sự hết rồi sao?” Đường Phong vẫn hy vọng có thể lấy được một vài manh mối có giá trị từ Lương Viện.
Lương Viện ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, nếu anh không nhắc tôi cũng quên mất, trước khi đi Quảng Châu ông nội tôi có nhận được một bức thư.”
“Thư?” Đường Phong và Hàn Giang đều kinh ngạc.
“Ừm, chính trong sáng hôm đó, tôi phát hiện ra một bức thư trong hòm thư, thư gửi cho ông nội, nhưng trên phong bì lại không đề địa chỉ của người gửi, lúc đó tôi cảm thấy rất lạ, thời buổi này còn có ai viết thư nữa nhỉ? Thêm nữa, còn không có địa chỉ của người gửi, sau đó, tôi đưa thư cho ông nội. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc ông nội đi Quảng Châu chắc là có liên quan rất lớn tới bức thư đó.”
“Bức thư đó bây giờ có còn không?” Đường Phong truy hỏi.
“Ông nội xem xong đã đốt ngay rồi. Tôi hỏi ông nội về nội dung bức thư, ông nội chỉ nói muốn một mình yên tĩnh một lúc, tôi liền rời khỏi phòng sách. Ông nội ở lại một mình trong phòng sách khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đợi tới khi ông ra, thì ông nói với tôi là ông phải đi Quảng Châu một chuyến. Lúc đó tôi nói muốn đi cùng ông, nhưng ông nội không cho và nói hôm sau có thể sẽ quay luôn, nhưng không ngờ…” Lương Viện nói tới đây, đã lại bắt đầu thút thít.
“Đốt rồi?... Xem ra Lương tiên sinh đi Quảng Châu không chỉ vì tìm tôi.” Đường Phong lẩm bẩm.
“Thông tin mà Lương Viện nói cũng rất quan trọng, mục đích mà Lương lão tiên sinh đến Quảng Châu có lẽ là để có được những hồ sơ tài liệu này, sau khi có được những hồ sơ tài liệu này, ông mới đi tìm Đường Phong, sự việc sau đó, chúng ta đều đã biết rồi.” Hàn Giang phân tích.
“Những hồ sơ đó rút cuộc có giá trị gì đối với việc giải mã bí mật của kệ tranh ngọc?” Đường Phong không hiểu nên thắc mắc.
“Vậy thì phải đợi tới khi chúng ta quay lại Bắc Kinh mới biết được.” Hàn Giang nói xong, một cơn gió biển mặn chát thổi tới, tuy là mùa hè, nhưng gió biển lại khiến cả ba người khẽ rùng mình vì lạnh.