Năm 1227, Hưng Khánh Phủ, thời khắc cuối cùng của vương triều Tây Hạ, bị kị binh Mông Cổ hùng mạnh nhất thế giới bao vây, nên thành quách đã cô độc vài tháng nay. Thành Cát Tư Hãn oai phong ngạo mạn, ngồi chỉnh tề trong lều, kiểm duyệt đội kị binh đã theo ông quét sạch đại lục Âu Á… Đột nhiên, một thiếu niên áo trắng từ trên trời rơi xuống, tay cầm bảo kiếm, rạch nát lều, tấn công Thành Cát Tư Hãn từ cửa lều. Thành Cát Tư Hãn né người tránh một đao, đang định rút dao phản kích thì thiếu niên này lại bồi thêm một kiếm, đâm thẳng giữa ngực Thành Cát Tư Hãn, kiếm bay vun vút như gió, Thành Cát Tư Hãn không còn chỗ nào để nấp, ngã nhào trong những nhát kiếm. Đợi tới khi các chư hầu đứng ngoài lao vào trong lều thì thiếu niên áo trắng đã cúi rạp người, bay ra khỏi lều, cuốn theo bụi trần… Nhìn lại thì Thành Cát Tư Hãn, bá vương của Âu Á đại lục này đã tắt thở. Chính trong thời khắc mà vị vĩ nhân này mê man lìa đời, ông, Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân, Hãn vương vĩ đại nhất trên thảo nguyên trong lịch sử từ trước tới nay, với tấm thân tàn, lấy danh nghĩa trường sinh thiên chỉ lên trời thề rằng: dĩ tử chi, dĩ diệt chi, dĩ tuyệt chi! Vậy là, ngày đen tối nhất trong lịch sử vương triều Tây Hạ đã đến…
Vào cái đêm Hưng Khánh Phủ thành bị phá vỡ, kị binh Mông Cổ đã tuân theo lời trăn trối trước khi chết của Thành Cát Tư Hãn, triển khai thảm sát đẫm máu người Đảng Hạng, đàn ông đầu lìa khỏi xác, đàn bà thì bị làm nhục. Thiếu niên áo trắng tay giữ bảo kiếm, chỉ lo giết địch, cậu vừa đánh vừa rút lui, lui vào một mảnh sân to trong một ngôi nhà sâu hun hút, nhưng chỉ thấy xác người la liệt, máu chảy thành sông, hai tên lính Mông Cổ đang định hãm hiếp phụ nữ. Thiếu niên áo trắng xông lên, vung kiếm trong tay kết liễu hai tên lính Mông Cổ đó. Thiếu niên hỏi người phụ nữ: “Đây là phủ đệ của gia đình nào vậy?”
Người phụ nữ không trả lời, mà lôi một tay nải từ trong người ra, đưa cho thiếu niên: “Nhanh! Nhanh đưa tay nải này rời khỏi đây!”
“Trong này có gì vậy?” Thiếu niên không hiểu ý của người phụ nữ.
Người phụ nữ kìm nén sự đau đớn uất hận, xé nát tâm can hét lên với thiếu niên áo trắng: “Đây là hy vọng của người Đảng Hạng chúng ta, nhanh đem tay nải này rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt…”
Nói xong, người phụ nữ lao đầu vào cột chết. Thanh niên áo trắng lau khô nước mắt, khoác tay nải, lao ra cửa. Ngoài đó, trừ xác của người Đảng Hạng ra thì chỉ còn lại đám kị binh Mông Cổ giết người tới đỏ cả mắt. Thiếu niên áo trắng vừa xuất hiện trên phố thì đã đụng ngay một kị binh Mông Cổ, hắn múa đao cong vút lao tới. Thiếu niên thấy vậy, nhưng không hoảng loạn, cầm chắc thanh kiếm, chỉ đợi tên kị binh Mông Cổ lao tới đâm mình. Tên kị binh Mông Cổ tiến lại phía cậu mỗi lúc một gần, thiếu niên đã có thể nhìn thấy máu tươi nhỏ từ lưỡi đao xuống. Chính trong giây phút tên kị binh Mông Cổ lao tới trước mặt, thiếu niên liền né người một cái, một ánh đao lóe sáng trên con phố, tên kị binh Mông Cổ ngã ngựa trong tiếng thét gào. Thiếu niên áo trắng chạy nhanh vài bước, bay lên không trung, nhảy lên con hắc mã của tên kị binh Mông Cổ, siết mạnh dây cương, ngựa đen quay đầu, phi thẳng ra khỏi cửa nam của Hưng Khánh Phủ. Trước cổng thành, người Mông Cổ bắn tên như mưa, thiếu niên áo trắng rạp người xuống lưng ngựa, lao qua vòng vây.
Hắc mã phi vun vút trên đường, qua thảo nguyên, sa mạc, hoang mạc, vách núi, rừng sâu. Thiếu niên cũng không biết mình đã đi được bao xa, cũng không biết con hắc mã này muốn đưa mình tới đâu, bởi chỉ có tiếng gió vun vút bên tai cậu… Đột nhiên, hắc mã hí lên một tràng dài, hai chân trước chồm lên cao, rồi khựng lại không chịu bước tiếp. Thiếu niên áo trắng kinh ngạc, tập trung quan sát, lúc này mới phát hiện ra phía trước chính là dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp nguy nga đang chặn đứng đường đi của mình! Còn phía sau, cậu đã nghe thấy tiếng vó ngựa của kị binh truy đuổi. Quay ngựa đại chiến một trận với truy binh, hay là vượt qua núi tuyết? Truy binh phía sau càng lúc càng gần, núi tuyết phía trước cao vút chạm mây, đi đâu về đâu? Đây thực là một vùng đất chết…
2
“Vùng đất chết! Tôi phải làm thế nào? Làm thế nào đây?” Đường Phong sau khi hét lên một tiếng thất thanh, rút cuộc đã tỉnh dậy, anh phát hiện xung quanh chẳng có truy binh nào cả, cũng chẳng có tuyết sơn, chỉ có một đám hành khách đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Không có gì, ban nãy nằm mơ thấy ác mộng.” Nói xong, Đường Phong lại đổ người lên lưng ghế. Anh lau vệt mồ hôi trên trán, quay mặt đi, nhìn thấy tầng mây bên ngoài cửa máy bay, cuối cùng anh cũng nhớ ra, mình đang trên chuyến bay bay tới Thành Đô.
Mục tiêu hành động lần này của anh và Hàn Giang là tới vùng phía tây Tứ Xuyên, Cam Nam và khu vực Đông bắc Thanh Hải để tìm các kệ tranh ngọc khác. Nhưng khu vực này vắt ngang ba tỉnh Tứ Xuyên, Cam Túc, Thanh Hải, nối liền mấy chục ki lô mét vuông của mười mấy dân tộc Hán, Tạng, Khương, Hồi… Trên diện tích lãnh thổ rộng lớn như vậy, trong môi trường phức tạp như vậy, mà tìm kiếm một kệ tranh ngọc bé xíu, thì cũng đủ tưởng tượng ra sẽ khó khăn đến mức nào. Nhưng hiện giờ họ chỉ có một manh mối duy nhất, chính là “Hắc Đầu Thạch Thất” mà giáo sư La đã suy đoán ra từ những ghi chép ngắn gọn của nhà thám hiểm Rock.
Trong hai tháng qua, Đường Phong đã phải chịu đựng sự huấn luyện quá tải: hàng ngày dậy từ lúc 6 giờ sáng, cùng Triệu Vĩnh đeo đồ nặng chạy năm cây số, ăn sáng xong, vẫn còn cả một đống bài tập thể lực, tiếp theo đó Hàn Giang sẽ giới thiệu giảng giải cho Đường Phong về nguyên lý của các loại súng máy; ăn xong bữa trưa thì thực hành bắn súng; ba giờ chiều, Triệu Vĩnh giảng dạy dã ngoại sinh tồn, bao gồm cả việc làm thế nào để tồn tại trong điều kiện hoang dã không có thực phẩm và thuốc men. Nhưng điều khổ sở nhất mà anh phải làm là học cách ăn thịt sống. Mùi vị của thức ăn sống nơi hoang dã đã khiến Đường Phong thực sự không dám nếm thử. Triệu Vĩnh từng bắt ép Đường Phong ăn nguyên cả một con rắn sống, và chính vì con rắn này mà Đường Phong đã nôn mửa cả ngày. Triệu Vĩnh đành phải bó tay từ bỏ ý định huấn luyện Đường Phong trở thành người nhái hải quân lục chiến.
Từng đấy vẫn chưa thấm vào đâu. Buổi sáng, Đường Phong còn phải theo giáo sư La học văn tự Tây Hạ. Đối mặt với những văn tự đã biến mất 700 năm nay, Đường Phong vốn cho rằng mình có chút tài năng ngôn ngữ bẩm sinh nhưng giờ đều không có tác dụng gì cả. Hai tháng dạy như nhồi vịt với cường độ cao, Đường Phong cũng chỉ nắm được một vài từ vựng thường dùng. Chính sau hai tháng huấn luyện đặc biệt này, Đường Phong và Hàn Giang đã cùng nhau đáp chuyến bay từ Bắc Kinh tới Thành Đô.
Trước khi lên máy bay, Đường Phong đã thắc mắc với Hàn Giang: “Sao lần này chỉ có hai chúng ta, khu vực rộng lớn như vậy thì phải tìm tới bao giờ. Chúng ta hoàn toàn có thể điều động cả một đội quân để cùng tìm kiếm kệ tranh ngọc mà? Tại sao chúng ta phải đi máy bay dân dụng, sử dụng máy bay quân đội không phải càng an toàn và tiện lợi hay sao?”
Hàn Giang lắc lắc đầu, than thở: “Tiểu tử, cậu dù sao cũng không hợp với cái ngành này, thiếu nhiệt lắm! Cậu nghĩ xem, từ hành động thời gian trước của chúng ta cho thấy, đối thủ của chúng ta thực lực không hề tầm thường, nên phần lớn hành động của chúng ta đều không lọt qua được mắt chúng. Bởi vậy, hai chúng ta sẽ giống như những khách thông thường đến du lịch, đó mới là cách tìm kiếm kệ tranh ngọc tốt nhất; vì động tĩnh càng ít chúng ta càng an toàn. Hơn nữa, thực tế có kệ tranh ngọc hay không thì vẫn chưa dám khẳng định, chỉ là suy đoán của giáo sư La, cấp trên sẽ không phê chuẩn điều động nhiều nhân lực như vậy đâu.”
“Bởi vậy lần này chúng ta đi, ngoài một vài trang bị cho du lịch lữ hành thì không mang theo thứ gì khác cả. Bắt tôi tập bắn súng mãi như thế, mà kết quả lần này cũng không cho tôi mang súng theo.”
Hàn Giang nhìn Đường Phong một cái, cười nói: “Đâu chỉ mỗi cậu không mang súng, tôi cũng có mang theo đâu.”
“Cái gì? Anh không mang súng theo!” Đường Phong kinh ngạc, “Vậy ngộ nhỡ chúng ta gặp phải bọn tội phạm thì làm thế nào?”
“Đường Phong, cậu phải biết rằng, đặc công giỏi thật sự không cần phải mang theo bất cứ thứ vũ khí gì. Khi nào cần vũ khí, bất cứ thứ gì cũng có thể là vũ khí của chúng ta, kể cả một con dao gọt hoa quả. Hơn nữa cậu cũng có thể dùng vũ khí của kẻ địch. Bởi vậy nhân viên đặc công chúng tôi khi tập luyện không chỉ biết sử dụng mỗi loại súng máy chuyên dụng mà tất cả các loại súng của các quốc gia bọn tôi đều phải biết dùng.”
“Thảo nào anh và Triệu Vĩnh đều nắm rõ các loại súng như lòng bàn tay.”
“Thực tế lần này hành động cậu không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng ở trong nước, đám tội phạm đó cũng không đến mức quá ngạo mạn. Hơn nữa, lúc nào ta cũng có thể yêu cầu sự chi viện của công an địa phương và Cơ quan an ninh quốc gia, bao gồm cả chi viện vũ khí. Bởi vậy lần này chúng ta sẽ đến đó giống như những người yêu thích du lịch lữ hành thực sự, nào cậu cứ thư giãn chút đi.”
“Mong là như thế, nếu như lần này quả thật là một chuyến du lịch vui vẻ thì tốt biết mấy!”
3
Đường Phong nhìn chằm chằm hồi lâu làm mây khói bên ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên anh quay mặt lại, khẽ ca thán: “Quả thực thời điểm này không phải là lúc thời tiết đẹp để đi du lịch, tháng Mười mà lại tới vùng núi cao...”
Hàn Giang trợn mắt, nói nhỏ: “Đúng vậy, hiện giờ quả thực không phải là mùa đẹp nhất để đi du lịch, nhưng may mà lúc này vẫn chưa tới mùa đông, thế nên chúng ta phải đến đó trước khi mùa đông tới, hoàn thành…”
Hàn Giang vẫn chưa nói hết câu đã liền im bặt, Đường Phong ngạc nhiên quay lại nhìn Hàn Giang, chỉ thấy Hàn Giang đang nhìn chằm chằm về hàng ghế phía trước bên trái anh. “Sao thế?” Đường Phong tò mò hỏi.
Đường Phong nhìn lên hàng ghế trước mặt, đó là hai người nước ngoài. Một ông già tóc bạc xám, nhìn tuổi tác cũng ngoài 60 tuổi, có lẽ cũng phải tới 70 tuổi, nhưng vai rộng lưng thẳng, thần thái vẫn rất trẻ trung. Người còn lại là một phụ nữ tóc ngắn màu nâu; người phụ nữ này khoảng ngoài 30 tuổi, phong thái duyên dáng, đang tập trung xem tạp chí.
“Sao thế? Anh phải lòng mỹ nữ đó rồi sao?” Đường Phong nửa đùa nửa thật.
“Nói thật với cậu nhé, tôi thấy hai người nước ngoài đó không giống người bình thường?”
“Có gì đặc biệt? Không phải là hai người tới Trung Quốc du lịch sao?”
“Giống như ban nãy cậu nói, hiện tại không phải là mùa du lịch.”
“Có khi người ta không đến vùng núi cao như chúng ta, mà chỉ loanh quanh gần Tứ Xuyên, Thanh Thành Sơn, Lạc Sơn Đại Phật chẳng hạn!”
“Dù thế nào thì tôi cũng thấy hai người này không đơn giản, cậu phải tin vào trực giác của tôi.”
Hàn Giang và Đường Phong thì thầm to nhỏ, hình như đã đánh động tới mỹ nữ người nước ngoài ở hàng ghế trên. Người đẹp mặt vô cảm quay lại mắt đối mắt với Hàn Giang. Hàn Giang vừa nhìn thấy ánh mắt của người đẹp liền hấp tấp thu lại ánh nhìn. Anh không hiểu tại sao mình lại như vậy, ánh mắt luôn tự tin như chim ưng từng khiến anh tự hào, nhưng hôm nay lại… Hàn Giang quay đầu ra hướng khác, đột nhiên, một hình dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt anh. “Lương Viện?!” Hàn Giang giật mình kêu lên.
Nghe Hàn Giang thảng thốt, Đường Phong cũng nhảy dựng lên, nhìn theo ánh mắt của Hàn Giang. Quả nhiên, Lương Viện chậm rãi từ đầu lối đi tiến lại. Đường Phong rõ ràng không dám tin vào mắt mình, anh ra sức dụi mắt, không sai, chính là Lương Viện. Lúc này, Lương Viện ăn vận giống như một khách du lịch, khoác chiếc ba lô to màu xanh bước tới trước mặt Hàn Giang và Đường Phong, chưa kịp để hai người mở miệng, Lương Viện đã cười với Đường Phong: “Sao thế? Đường Phong, tôi nói rồi, trên thế giới này không ai có thể ngăn cản được bổn cô nương mà.”
“Cô… sao cô lại lên được đây?” Đường Phong lắp ba lắp bắp hỏi.
“Tôi đã lên đây như thế này đây!” Lương Viện đầy vẻ ngây thơ nói.
Đường Phong và Hàn Giang bốn mắt nhìn nhau, đối diện với cô tiểu thư Lương Viện này, hai người họ cũng hết cách. Hàn Giang nhìn Lương Viện gỡ ba lô xuống, hỏi: “Bên trong dày cồm cộm, đựng cái gì vậy?”
“Đều là những vật thiết yếu, còn có một vật quan trọng...” Lương Viện đáp.
“Vật quan trọng?”
“Kệ tranh ngọc.” Lương Viện nói nhỏ.
“Cái gì? Sao cô lại đem kệ…” Đường Phong ngạc nhiên tới nỗi hét thành tiếng, may mà bị Hàn Giang bịt ngay miệng lại mới không bật ra ngoài.
“Sao cô lại đem kệ tranh ngọc theo làm gì chứ?” Đường Phong hạ giọng khẽ chất vấn Lương Viện.
“Ờ, kệ tranh ngọc là do ông nội tôi mua về, tôi thích thì mang theo, ảnh hưởng gì tới anh.” Lương Viện hùng hồn trả lời Đường Phong.
Đường Phong chán nản lắc lắc đầu, đáp: “Kệ tranh ngọc là của gia đình cô, nhưng hiện giờ nó đã không thuộc về riêng gia đình cô nữa, bởi vì nó còn mang những giá trị lớn hơn, giá trị thật sự của nó không chỉ có mười triệu tệ.”
“Được rồi! Được rồi! Đùa với anh thôi, xem anh căng thẳng chưa kìa, kệ tranh ngọc là tôi đem theo, nhưng đấy không phải là ý của tôi, tôi chẳng to gan thế đâu, tôi hiểu tầm quan trọng của kệ tranh ngọc. Là giáo sư La bảo tôi đem theo, giáo sư La nói rằng các anh trên đường thám hiểm, rất có khả năng cần tới kệ tranh ngọc. Cũng không phải tôi lén lút chạy tới đây mà là do giáo sư La bảo tôi đưa kệ tranh ngọc theo, không biết chừng lại thật sự có giá trị đấy!”
“Giáo sư La này, nhất định là trúng kế của cô nhóc lừa đảo này rồi!” Hàn Giang cười, nói.
“Còn lâu ý! Giáo sư La chẳng ngăn cản gì tôi đến đây cả!” Lương Viện vẫn muốn tranh cãi.
Đầu óc Đường Phong lúc này lại căng lên như dây đàn, chuyến đi này vẫn còn chưa biết sẽ gặp phải gian khó hiểm nguy gì, giờ lại thêm vướng chân, thật là… Đường Phong vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền rối như tơ vò, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Lương Viện, lại không nỡ nói thêm điều gì.
Hàn Giang cũng trong bộ dạng bó tay, anh nhìn Đường Phong lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, rồi từ từ, anh nhắm mắt lại. Cũng không biết là qua bao lâu sau, đột nhiên, máy bay bỗng lắc lư dữ dội, Hàn Giang lập tức mở trừng mắt, anh nhìn Đường Phong và Lương Viện bên cạnh đang hốt hoảng, rồi lại nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: một động cơ bên trái máy bay đã không biết biến đâu mất, một động cơ khác cũng đã ngừng hoạt động, cánh trái máy bay rạch nát nền trời xanh, kéo theo vệt khói đen dài tít tắp…
4
“Chuyện gì thế này?” Đường Phong hoảng hốt hỏi Hàn Giang.
“Máy bay xảy ra sự cố rồi!” Hàn Giang lo lắng đáp.
“Xảy ra chuyện? Sự cố kỹ thuật? Hay là…?” Đường Phong quá đỗi kinh ngạc.
“Không biết! Đừng hỏi tôi, tôi không phải là phi công!”
Trong khoang máy bay, tình hình bỗng trở nên hỗn loạn, cho dù là tiếp viên hàng không cố trấn tĩnh, duy trì nét mặt tươi cười đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể an ủi những hành khách đang hốt hoảng thất kinh, bởi tất cả mọi người đều cảm nhận được máy bay đang vù vù lao xuống. Hàn Giang di chuyển ánh mắt về phía cửa buồng lái, không biết phi công trong đó có thể ứng phó nổi với tình huống này hay không. Anh đột nhiên muốn manh động xông vào buồng lái. Anh tin rằng vào thời khắc này, trong số tất cả những người ở đây, mình chính là người có kinh nghiệm ứng phó với tình hình nguy hiểm này nhất.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Rõ ràng là Đường Phong chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.
“Không thể ngồi nhìn máy bay rơi xuống thế này được, tôi nghĩ chúng ta có thể làm điều gì đó.” Hàn Giang vừa nói, vừa đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh tới buồng lái. Đường Phong cũng lắc lắc lư lư đứng dậy, đi theo Hàn Giang vào trong đó.
Máy bay vẫn đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, Hàn Giang đưa thẻ cho tiếp viên đứng ngoài cửa buồng lái, sau đó nói: “Để tôi thử xem sao, biết đâu lại hữu dụng.” Vậy là, tiếp viên dẫn Hàn Giang và Đường Phong vào buồng lái, trong buồng lái, cơ trưởng và phi công đang rối tung cả lên, thử mọi cách để khống chế máy bay.
Máy bay đã mất liên lạc với trung tâm chỉ huy, mặc cho cơ trưởng kêu gọi thế nào đi chăng nữa cũng không có bất cứ tín hiệu gì. Máy bay hiện giờ chỉ còn một bên động cơ đang hoạt động, nên không ngừng lao xuống vun vút. Vẻ mặt của cơ trưởng và phi công vô cùng lo lắng, Hàn Giang nói với cơ trưởng: “Tôi đã từng lái máy bay, có lẽ tôi có thể giúp các anh.”
Hàn Giang vẫn giữ được sự bình tĩnh trên nét mặt, nhưng sau khi anh ngồi lên vị trí cơ trưởng, chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra rằng chút kinh nghiệm lái máy bay của mình cơ bản không đủ để ứng phó với tình huống đặc biệt này. Mấy phút sau, trên trán Hàn Giang đã đọng vệt mồ hôi…
“Để tôi thử xem sao!” Sau lưng Hàn Giang bỗng vang lên một giọng nói lơ lớ, Hàn Giang, Đường Phong, cơ trưởng và phi công cùng nhau quay đầu lại nhìn: trước cửa buồng lái là ông lão người nước ngoài tóc bạc xám, phía sau ông lão còn có một phụ nữ tóc ngắn màu nâu. Hàn Giang và Đường Phong nhận ra ngay hai người nước ngoài ban nãy trong khoang máy bay. Hàn Giang và ông lão đó bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy ông lão trước mặt mũi cao mắt sâu, tóc bạc xám, xem ra tuổi tác không thể dưới 70, nhưng hai mắt lại rực lên như hai ngọn đuốc, cơ thể tráng kiện rắn rỏi. Một câu tiếng Trung lơ lớ, không giống thỉnh cầu, mà giống mệnh lệnh không dễ hoài nghi hơn. “Người này quả nhiên không hề tầm thường!” Hàn Giang thêm bước nữa chứng thực cho phán đoán trước đây của bản thân.
Khi Hàn Giang vẫn còn đang chần chừ, ông lão người nước ngoài đó liền móc ra hộ chiếu của mình, giới thiệu với mọi người: “Trước đây khi phục vụ trong quân đội, tôi lái máy bay và cũng từng gặp phải sự cố này, các anh hãy để tôi thử xem sao.”
Đường Phong chú ý tới thông tin trên hộ chiếu của ông lão nước ngoài này: “Ivan Petrovich Makarov, người Nga…”
Hàn Giang quệt vệt mồ hôi trên trán, nhìn Makarov, anh đang khẩn trương phán đoán, giao máy bay cho một người nước ngoài khống chế?... Tuy bản thân từng được học qua kỹ năng lái máy bay, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, anh quay lại nhìn cơ trưởng, vị cơ trưởng trẻ tuổi này e rằng cũng chưa từng gặp phải tình huống nào nguy hiểm như vậy, xem ra đành phải mạo hiểm thôi. Nghĩ tới đây, Hàn Giang hạ quyết tâm, nhường vị trí cơ trưởng và quay sang ông lão Makarov nước ngoài này, nói: “Tiếp theo phải trông cậy vào ngài rồi!”
Hàn Giang ngồi vào vị trí phụ lái, quay lại nói với mọi người: “Các anh hãy ra ngoài trấn an hành khách để yên tâm trước đã, chúng ta sẽ không sao cả.”
Đường Phong cùng mọi người lui hết ra khỏi buồng lái, trong buồng lái chỉ còn lại Makarov và Hàn Giang. Lúc này, chiếc máy bay trong trạng thái mất kiểm soát, đã hoàn toàn xa rời đường bay, rơi chếch xuống hướng tây bắc…
Makarov sau khi tìm hiểu độ cao và các loại tham số của máy bay, quả quyết nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, không có sân bay để có thể hạ cánh, đành phải tìm chỗ nào đó hạ cánh gấp vậy.”
“Tìm chỗ nào đó? Ông có biết chúng ta hiện đang ở đâu không?” Hàn Giang cảm thấy ý kiến của Makarov hoàn toàn không ăn khớp với thực tế.
Makarov nhìn Hàn Giang một cái rồi đáp: “Đương nhiên là tôi biết, phía dưới chúng ta là núi non trùng điệp, ở đây núi non dựng đứng hiểm trở, vực sâu thăm thẳm, hang động ngang dọc, thực tế rất khó tìm thấy một vùng đất bằng phẳng thích hợp để hạ cánh, nhưng dùng một câu tục ngữ của người Trung Quốc các bạn là: Thế gian không có con đường cùng.”
“Vậy ông có cách gì?”
“Phải khống chế được máy bay trước đã, bay về hướng tây bắc, ở đó chắc sẽ có chỗ thích hợp để hạ cánh.”
Hàn Giang lắc lắc đầu, cũng chỉ thế thôi, một phút, hai phút, ba phút… năm phút sau, cuối cùng Makarov và Hàn Giang đã lại khống chế chiếc máy bay như một kỳ tích, tốc độ rơi xuống của máy bay rõ ràng đang giảm, nhưng họ biết máy bay không thể chống cự được quá lâu, họ bắt buộc phải lập tức tìm thấy vùng đất thích hợp để hạ cánh.
5
Máy bay tiếp tục rơi xuống, 3800 mét, 3700 mét, 3600 mét, 3500 mét, 3400 mét… máy bay xuyên qua tầng mây, đột nhiên, Hàn Giang trợn trừng mắt, nói: “Trước mặt có một ngọn núi, mau, mau kéo lên, kéo lên!”
Makarov gần như cùng lúc cũng nhìn thấy đỉnh núi phía trước, ông kéo mạnh cần điều khiển, một bên cánh máy bay và quạt đuôi máy bay điều chỉnh phương hướng, thân máy bay lệch sang bên trái, gần như áp vào sườn núi, vụt qua mỏm núi.
Makarov không nói gì, vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng, Hàn Giang đã nhìn thấy vệt mồ hôi ướt đẫm trên trán ông. Đột nhiên, Makarov cười khan hai tiếng kỳ dị, Hàn Giang không hiểu: “Ông cười gì vậy?”
“Tôi đã nói rồi, thế gian không có con đường cùng, cậu xem trước mặt là cái gì?”
Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay - đồng cỏ trên núi cao! Anh lập tức hiểu ra ý của Makarov: “Ông chuẩn bị hạ cánh xuống đây?”
“Còn có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này sao?” Makarov vặn lại.
Hàn Giang gật đầu: “Đúng vậy, ở đây có thể hạ cánh, chỉ có điều…”
“Gì vậy?”
“Chỉ có điều… ông có để ý thấy không, từ góc độ của chúng ta nhìn ra, đồng cỏ trên núi cao này phía trước thì cao phía sau thì thấp, đằng sau lại toàn là bụi rậm, phía sau nữa lại là rừng rậm nguyên sơ. Nếu như chúng ta hạ cánh xuống đồng cỏ, rất có khả năng sẽ lao vào trong rừng rậm, nếu như không khống chế được, đâm vào cây to, hậu quả sẽ…”
“Hiện giờ không quan tâm được nhiều như thế đâu, nhiên liệu sắp hết rồi, đành phải mạo hiểm thôi, anh đi gọi cơ trưởng và mọi người giúp đỡ hành khách thực hiện phương án phòng hộ, ba phút sau, bắt đầu hạ cánh.”
Cơ trưởng dẫn tổ tiếp viên giúp đỡ hành khách chuẩn bị các phương pháp phòng hộ, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Makarov dán mắt về đồng cỏ trên núi cao phía trước, ông quyết định không thả bánh xe máy bay xuống mà, trực tiếp hạ cánh bằng bụng máy bay. Làm như vậy, có hai nguyên nhân: một là bởi vì bánh xe bên trái đã bị hỏng, chỉ dùng hai bánh xe còn lại hạ cánh thì máy bay sẽ không vững; hai là để tăng độ ma sát, cố gắng hết sức khẩn cấp hạ cánh thành công trong cự ly ngắn, tránh cho máy bay lao vào rừng rậm.
Hàn Giang tính toán qua một chút, cự ly hạ cánh thích hợp của đồng cỏ chỉ chưa đầy 200 mét, tiếp theo đó là dãy bụi rậm hơn 100 mét, sau đó là đến rừng rậm rồi. Makarov điều khiển máy bay hạ cánh chuẩn xác trên đồng cỏ địa hình đổ dốc này, “Xẹt…..két… két!” bụng máy bay cọ xát mạnh vào đồng cỏ, may mà trên đồng cỏ có chút ẩm ướt, tránh khỏi ma sát kịch liệt dẫn đến khả năng tóe lửa.
Nhưng, đồng cỏ vẫn quá trơn, mà chỉ dài không tới 200 mét nên cơ bản không thể khiến máy bay dừng lại được. Máy bay lao thẳng vào bụi rậm, cát bụi, đất đá, củi khô, cành cây cùng lúc cuộn cả lại. Những bụi rậm thấp lè tè đã làm giảm tốc độ của máy bay, nhưng đồng thời cũng cọ vào bụng máy bay làm tóe lửa. Cánh bên trái máy bay nặng trình trịch, một tiếng nổ lớn phát ra, cánh bên trái đứt lìa, thân máy bay đột nhiên nghiêng hẳn sang bên trái, hành khách trong khoang máy bị lắc mạnh văng ra tứ phía, tiếng kêu thét thất thanh, tiếng gào khóc rền rĩ vang lên.
Trong buồng lái, Hàn Giang đã làm theo yêu cầu của Makarov bò rạp người xuống. Makarov ngồi trên ghế cơ trưởng vẫn ra sức khống chế máy bay, hy vọng máy bay không lao vào rừng rậm. Tốc độ của máy bay càng lúc càng chậm lại, nhưng cách rừng rậm cũng càng lúc càng gần rồi. Makarov trợn trừng mắt, con ngươi của ông đang mở to hết cỡ, ông đã có thể nhìn rõ cây đại thụ chọc trời ngay trước mặt…
“Rầm…!” Lại thêm một tiếng nổ lớn, máy bay vẫn không tránh khỏi việc đâm sầm vào cây đại thụ đó, may mà tốc độ lúc này đã chậm lại rất nhiều, sau khi đâm vào thân cây đại thụ, cuối cùng máy bay đã dừng lại. Chính trong giây phút máy bay đâm vào cây đại thụ, một cành cây khô có đường kính to bằng miệng bát, đã đâm vỡ cửa kính máy bay, chọc thẳng vào Makarov, Makarov không kịp né người, bị cành cây khô rạch rách vai, máu chảy đầm đìa.
Mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, tiếng động cơ máy, tiếng ma sát giữa bụng máy bay và mặt đất, tiếng gào thét thất kinh, lúc này đều đã biến mất, trong khu rừng rậm nguyên sơ hoang vu này, chỉ còn lại tiếng khóc lóc và tiếng rên rỉ vọng ra từ khoang máy bay.
Hàn Giang lảo đảo nhoài người dậy, cánh tay trái của anh bị một vết rách, nhưng anh không buồn để ý tới điều đó mà lao ngay tới bên cạnh Makarov, hô lên: “Ông không sao chứ?”
Makarov khó nhọc mở to mắt, cố nở một nụ cười: “Tôi vẫn sống,” nói xong ông lại ngất lịm đi.
Hàn Giang thở phào một cái, nhưng ngay lập tức anh phát hiện ra máu vẫn đang tuôn xối xả trên vai của Makarov, anh nói: “Ông đừng cử động, để tôi ra ngoài tìm thuốc cho ông.”
Cú va đập mạnh khiến cho cửa khoang buồng lái đã hoàn toàn bị biến dạng, Hàn Giang mất rất nhiều sức lực, khó khăn lắm mới đạp được cửa ra ngoài. Mọi người trong khoang hành khách đổ nghiêng đổ ngả, người thì đang rên rỉ, người thì đang khóc lóc, chỉ có Đường Phong và tổ tiếp viên, và cả người đẹp cùng đi với Makarov là đã bò dậy. Hàn Giang tìm một chiếc rìu, bổ mạnh vào cửa máy bay, cửa bật ra, một luồng không khí tươi mới lạnh buốt xuyên thấu vào khoang máy bay, đem lại tia hy vọng mới cho tất cả mọi người đang tuyệt vọng trước cái chết.
Hàn Giang là người đầu tiên bò ra khỏi khoang máy bay, trước mắt anh là một vùng rừng rậm âm u. Đối diện với vùng rừng rậm tối đen này, Hàn Giang không biết điều gì đang chờ đợi họ phía trước. Hy vọng được sống sót trở về hay là lại tiếp diễn những ác mộng đáng sợ đây?
6
Tất cả hành khách đều được đưa ra khỏi máy bay, cơ trưởng đếm số người, cộng thêm cả tổ phi công và tiếp viên, tổng cộng có 48 người, không ai thiệt mạng. Đây cũng có thể coi là một kỳ tích không lớn cũng không nhỏ trong lịch sử ngành hàng không rồi, nhưng có mười mấy hành khách bị thương cũng nghiêm trọng, nếu không kịp thời cứu chữa khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Dưới sự giúp đỡ của Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện, người đẹp tóc nâu dìu Makarov đang hôn mê ra khỏi buồng máy, đặt ông dưới một gốc thông khuất gió. Makarov mở mắt, nhìn Hàn Giang và Đường Phong, rồi lại quay sang người đẹp tóc nâu, miệng lắp bắp: “Yelena, cha không sao đâu, con đừng quá đau buồn.”
Yelena nghe những lời Makarov nói, gật gật đầu, quệt lệ nơi khóe mắt, quay lại máy bay, lấy thuốc và băng gạc ra lau rửa vết thương cho Makarov, sau đó lại băng bó lại. Hàn Giang và Đường Phong cũng túc trực bên cạnh Makarov, nhặt nhạnh cành cây, nhóm một đống lửa, nhiệt độ trên núi chỉ khoảng 4 đến 5 độ, nên chỉ có đống lửa mới có thể đem lại chút hơi ấm cho ông ấy. Chờ Yelena băng bó vết thương cho Makarov xong, Hàn Giang thử hỏi cô ta bằng tiếng Anh: “Cô là bác sỹ à?”
Yelena nhìn Hàn Giang, không trả lời, Hàn Giang tưởng rằng cô gái xinh đẹp lạnh lùng này không biết tiếng Anh, vậy là anh quay sang Đường Phong. Đường Phong hiểu ý, hỏi lại lần nữa bằng tiếng Pháp.
Đường Phong hỏi xong, vẫn chưa thấy Yelena đáp lại, đang định mở miệng hỏi thêm lần nữa thì Yelena liền trả lời bằng thứ tiếng Hán rất trôi chảy: “Đúng vậy, tôi là bác sỹ.”
Hàn Giang và Đường Phong vô cùng bất ngờ, gần như cùng lúc nói: “Cô nói tiếng Trung giỏi vậy sao?”
“Hai anh làm gì vậy?” Yalena hỏi lại.
Hàn Giang cướp lời tự mình giới thiệu trước: “Tôi là Hàn Giang, nghề nghiệp cảnh sát.” Sau đó chỉ Đường Phong: “Anh ấy là Đường Phong, là giảng viên đại học, bạn của tôi, hai chúng tôi tới Tứ Xuyên du lịch.”
“Ồ? Cảnh sát biết lái máy bay? Cảnh sát Trung Quốc các anh đều giỏi vậy sao?” Yelena có vẻ không hề tin vào lời giới thiệu của Hàn Giang.
Hàn Giang thầm tự trách mình, bình thường vốn đầu óc phản ứng nhanh nhạy, nhưng dường như trước người đẹp này anh lại bị mất hồn, sao lại nói làm cảnh sát chứ, ban nãy cứ nói là phi công của công ty hàng không thì có hơn không. Giờ đã đâm lao thì đành phải theo lao, anh cố gắng giải thích: “Trước đây tôi từng phục vụ trong quân đội.”
“Không quân?”
“Không! Hải quân.”
“Hải quân không chiến ư?”
“Ừm! đúng vậy.” Hàn Giang càng giải thích càng không bình thường. Anh bắt đầu nghi ngờ đầu óc của mình, hay là lúc hạ cánh đập vào đâu nên có vấn đề nhỉ?
Hàn Giang ra sức che giấu thân phận của mình, anh đứng thẳng đơ trước mặt Yelena, giống như đứng trước kẻ địch, sợ rằng người đẹp ngoại quốc đứng trước mặt anh lại đặt ra câu hỏi moi móc gì đó, vạch trần thân phận thật sự của anh.
“Cởi áo ra đi.” Yelena đột nhiên ra lệnh.
“Cái gì?” Hàn Giang giật mình không tin vào tai mình.
“Tôi bảo anh cởi áo khoác ra, để tôi băng lại vết thương cho.”
Hàn Giang lúc này mới tỉnh lại, anh cởi áo khoác, để lộ ra cơ bắp rắn chắc, rồi ngồi yên cho Yelena sát trùng, lau rửa, băng bó vết thương trên cánh tay trái. Đường Phong đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý, Hàn Giang nghe vậy ngoái đầu, hậm hực lườm Đường Phong một cái.
7
“Cô Yelena, tôi mạo muội xin hỏi cô là người nước nào vậy?” Hàn Giang mở lời.
Lúc này, Yelena đã băng bó vết thương cho Hàn Giang xong, nghe Hàn Giang hỏi, cô kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh, hỏi ngược lại: “Ngài cảnh sát tiên sinh, ngài muốn kiểm tra hộ chiếu của tôi sao?”
“Không…” không để Hàn Giang nói hết, Yelena liền lôi cuốn hộ chiếu trong chiếc túi nhỏ mang bên mình ra, “bộp” một cái, cuốn hộ chiếu đã nằm gọn trong tay Hàn Giang. Hàn Giang không ngờ Yelena lại dùng chiêu này, anh hơi sững sờ, nhưng vẫn mở cuốn hộ chiếu của Yelena ra - Yelena Yiluovanuna Makarov, người Nga, nhập cảnh ba ngày trước tại Bắc Kinh.
Nhìn họ tên và tuổi tác, Yelena có vẻ như là con gái của Makarov, Hàn Giang gập hộ chiếu lại, trả cho Yelena rồi hỏi: “Ông lão đó là gì của cô?”
Yelena tỏ ra rất khó chịu với câu hỏi này của Hàn Giang, vẫn với vẻ ngạo mạn, cô nhìn chằm chằm Hàn Giang một cái. Lúc này Makarov đang nằm dưới gốc cây kế bên đã tỉnh lại, thần thái của ông xem ra đã tốt hơn ban nãy rất nhiều. Makarov vươn vươn vai, nói với Hàn Giang và Đường Phong: “Các cậu cứ gọi tôi là Makarov, Ivan Petrovich Makarov, theo thói quen của người Trung Quốc, các cậu cũng có thể gọi tôi là ông Mã, đây là con gái út Yelena của tôi.”
“Makarov tiên sinh, lần này mắc nợ ngài nhiều quá, nếu như không có ngài, hậu quả thật sẽ không thể tưởng tượng nổi.” Hàn Giang cảm kích nói.
Makarov hất hất tay: “Tôi cả đời làm việc trong quân đội đã từng trải qua tình huống như thế này, không ngờ lần này về hưu rồi mà vẫn gặp phải.”
“Ngài cũng từng phục vụ trong quân đội sao?” Hàn Giang hỏi.
“Đúng vậy, tôi phục vụ cho quốc gia 40 năm, cho tới khi về hưu.”
“Trong không quân?”
“Đúng vậy, không quân, phi công, phi công công huân.”
“Vậy thì ngài nhất định đã từng lái chiếc Su-27 rồi?” Đường Phong tò mò hỏi.
“Khà khà, chàng thanh niên, Su-27, Mi-29, hầu hết tất cả những máy bay của gia tộc Mi và gia tộc Sukhoi tôi đều đã lái qua, còn cả máy bay ném bom chiến lược Tu-160, cảm giác đó quả thật quá tuyệt.”
“Ngài cừ quá, từng lái nhiều máy bay như vậy! Thảo nào có thể hạ cánh thành công!” Đường Phong ca ngợi.
“Thế vẫn chưa là gì đâu, tôi còn đã từng lái máy bay của Mỹ nữa!” Makarov chìm đắm trong hồi ức về những ngày tháng huy hoàng đã qua.
“Vậy thì theo ngài, tại sao máy bay của chúng ta sao lại xảy ra sự cố?” Hàn Giang thỉnh giáo, làm đứt quãng hồi ức của Makarov.
“Xem ra có vẻ như là sự cố máy móc dẫn đến động cơ ngừng hoạt động trên không trung, nhưng cũng không thể ngoại trừ khả năng khác.” Makarov phán đoán.
“Khả năng khác?” Đường Phong kinh ngạc.
“Ý ngài là khả năng có người phá hoại?” Hàn Giang hạ giọng nói.
“Không! Tôi chỉ nói không loại trừ bất cứ khả năng nào, nguyên nhân chính dẫn đến máy bay hạ cánh khẩn cấp thì chỉ có đợi ban ngành hữu quan sau khi kiểm tra mới biết được.”
“Nếu như có người phá hoại thì đáng sợ quá!” Lương Viện hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đường Phong cũng nhìn xung quanh, đột nhiên anh phát hiện ra cách chỗ họ không xa lắm có hai người đàn ông uể oải đang nằm bò dưới gốc cây thông, Đường Phong tiến lên phía trước hỏi: “Các anh không sao chứ?”
Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, xem ra thần sắc vẫn khá ổn, đang nhàn hạ hút thuốc bằng ống tẩu, nghe thấy vậy liền đứng dậy nói với Đường Phong: “Tôi vẫn ổn, chỉ có vị này là rơi từ trên ghế ngồi xuống lúc máy bay hạ cánh.”
“Hai anh đi cùng nhau sao?” Hàn Giang cũng bước lên.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Tôi quen anh ấy trên máy bay, ghế của chúng tôi cạnh nhau, anh ấy tên là Stephen, từ Mỹ tới, còn tôi, đây là danh thiếp của tôi, mong nhận được sự quan tâm!”
Nói xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra một xấp danh thiếp, kính cẩn đưa cho Đường Phong và Hàn Giang. Đường Phong vừa nhìn thấy tấm danh thiếp này liền chau mày, chỉ thấy tấm danh thiếp to hơn hẳn những danh thiếp thông thường này có in: Tiến sỹ khoa học - Đại học Oxford, tiến sỹ công trình học - Học viện Imperial, tiến sỹ lịch sử học - Đại học Yale, tiến sỹ quản trị kinh doanh - Đại học Columbia, tiến sỹ giáo dục học - Đại học Mátxcơva…
8
Đường Phong cầm danh thiếp, đọc tới nỗi hoa cả mắt, lòng nhủ thầm: kỳ tài vậy sao, mà sao mình từ trước tới nay chưa từng nghe danh nhỉ? Anh đưa mắt chuyển tới dòng cuối cùng của loạt chữ này, “Từ Nhân Vũ? Tiến sỹ Từ?” Đường Phong lẩm bẩm đọc dòng họ tên sau dòng chức danh.
“Chính là tại hạ.” Từ Nhân Vũ tươi cười rạng rỡ nói. Nhưng anh ta lập tức phát hiện ra có chỗ nào đó không bình thường, nên vội vàng móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đường Phong, bối rối giải thích: “Ồ! Tấm ban nãy là danh thiếp trước đây của tôi, khoe khoang quá, khoe khoang quá, bởi vì lúc đó tôi không hiểu một đạo lý rằng, làm người nên khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn.”
Đường Phong đón lấy tấm danh thiếp mới từ tay Từ Nhân Vũ, thấy trên danh thiếp chỉ còn lại dòng tiêu đề: Tổng giám đốc công ty quốc phòng Tần Bình - tiến sỹ Từ Nhân Vũ.
“Công ty quốc phòng Tần Bình? Chế tạo vũ khí sao?” Hàn Giang hỏi.
“Không! Không! Chỉ là mấy thứ cò con, vớ vẩn thôi, đạn cao su, đạn hơi cay, có lúc cũng sản xuất một ít súng máy các loại. Đối tượng phục vụ của chúng tôi chủ yếu là công ty bảo vệ và phía cảnh sát.” Từ Nhân Vũ giải thích.
“Nói như vậy thì tôi chính là đối tượng phục vụ của anh rồi. Biết chơi súng không?” Hàn Giang cười hỏi Từ Nhân Vũ.
“Biết chút ít, chỉ có điều chơi không giỏi lắm, tôi chủ yếu phụ trách nghiên cứu chế tạo sản phẩm.”
“Tiến sỹ, hình như ở nước ta vẫn chưa có công ty nào như vậy thì phải?” Đường Phong hỏi lại Từ Nhân Vũ.
“Bởi thế nên công ty chúng tôi mới đăng ký ở Mỹ, có văn phòng đại diện tại Singapore, khà khà!” Từ Nhân Vũ giải thích.
“Thế lần này anh tới để…” do tình huống bất ngờ lần này nên với bất kỳ ai Hàn Giang cũng đều đề cao cảnh giác.
“Lần này tôi đến Thành Đô chủ yếu để thăm vài người bạn, không ngờ đến đây… thì xảy ra chuyện! Anh xem, bây giờ điện thoại cũng không gọi được, mấy người bạn của tôi còn chuẩn bị đón tiếp tẩy rửa bụi trần cho tôi nữa đấy!” Từ Nhân Vũ sốt sắng phân trần.
“Đón tiếp tẩy rửa bụi trần? Lùi lại vài ngày cũng không muộn, ít nhất anh cũng giữ được mạng sống của mình rồi!” Hàn Giang nói xong, cúi người xuống xem tình hình vết thương của Stephen. Stephen cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi hột, nhưng sau khi Hàn Giang kiểm tra thì kết luận vết thương của Stephen không quá nghiêm trọng, trừ một số vết thương ngoài da, thì có cánh tay trái bị trật khớp. Hàn Giang cười, nói với Stephen: “Tôi thấy anh giống người Trung Quốc, sao lại lấy tên người nước ngoài vậy?”
Vừa hỏi, Hàn Giang vừa thừa lúc Stephen không để ý liền dồn sức, “rắc” một cái, cánh tay trái trật khớp của Stephen đã trở lại bình thường. Hàn Giang đứng dậy, phủi phủi tay nói: “Không sao nữa rồi, đứng dậy đi đi. Nhìn anh là biết thiếu luyện tập thể thao, chút chấn thương này mà cũng đau đến thế sao?”
Stephen dường như không buồn ghi nhận sự giúp đỡ của Hàn Giang, anh ta nhìn chằm chằm Hàn Giang một lúc rồi mới chống cánh tay phải ngồi dậy, mở miệng nói: “Stephen Mã, người Mỹ gốc Hoa,” nói xong câu này, anh ta liền tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại, không để ý đến mọi người nữa.
“Người Mỹ gốc Hoa, như vậy nghĩa là anh ta họ Mã?” Đường Phong rì rầm nói nhỏ với Hàn Giang.
Hàn Giang không nói gì cả, anh lại nhìn Stephen một cái rồi cùng Đường Phong quay lại bên cạnh Makarov và Yelena. Lúc này, Lương Viện khó khăn lắm mới tìm thấy ba lô và hành lý của mình trong bộ khung tàn của máy bay, Đường Phong nhìn bộ dạng kéo ba lô và hành lý lôi thôi lếch thếch của Lương Viện liền cười, nói: “Bảo cô đừng có đi, cô lại đòi đi cho bằng được, giờ thì hối hận rồi chứ?”
“Tôi thèm vào hối hận! Bổn cô nương không phải vẫn khỏe mạnh đây sao! Anh đúng là đồ xấu xa, đến mức này rồi mà còn nhiếc móc tôi…” Tuy Lương Viện đã kìm nén, nhưng vừa nói cái đã bật khóc.
Đường Phong nhìn bộ dạng Lương Viện, bỗng nhớ tới lời dặn dò gửi gắm của Lương Dũng Tuyền, thấy có chút ái ngại, anh vội vàng giúp Lương Viện lau nước mắt trên má, và nói: “Đừng buồn nữa, ban nãy tôi chỉ định đùa cô chút thôi, chủ yếu là tôi lo lắng cho thứ trong túi cô kia.”
Đất cát và nước mắt trên mặt Lương Viện đã khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô trở nên nhem nhuốc. Sau khi cùng Đường Phong kiểm tra kệ tranh ngọc trong túi xong, cô mới yên tâm trở lại, vừa cười vừa quệt nước mũi.
Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện, Makarov và Yelena năm người chụm lại quanh đống lửa. Đường Phong gọi Từ Nhân Vũ và Stephen lại; Từ Nhân Vũ rất phấn khởi định lao tới nhưng Stephen lại không muốn đi, ngồi im lìm dưới gốc cây. Từ Nhân Vũ bước đi vài bước, quay đầu lại phát hiện ra Stephen vẫn chưa buồn nhúc nhích, đành phải bối rối hất hất tay về phía Đường Phong rồi quay lại bên cạnh Stephen. Stephen và Từ Nhân Vũ cũng nhóm một đống lửa nhỏ, đối diện nhưng cách nhóm của Đường Phong một khoảng xa xa.
“Đúng là đồ dị hợm.” Lương Viện khẽ oán thán.
“Mỗi người đều có cách nghĩ riêng của họ, không nên bắt ép.” Đường Phong nói.
“Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết được, phải nghĩ cách để nhanh chóng thoát ra ngoài thôi!” Hàn Giang đột nhiên nói.
Lời của Hàn Giang khiến mọi người cùng chìm trong im lặng. Mọi người không ai bảo ai mà đều cùng lúc hướng mắt nhìn ra xung quanh, xung quanh ngoài rừng rậm thì chỉ có rừng rậm… Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời sắp tối rồi, tầng mây rất thấp, xem ra đêm nay sẽ có mưa, anh bắt đầu hối hận về sự tự tin thái quá của mình. Quả thật, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng nên nghe lời Đường Phong mang theo vũ khí mới phải.
9
Màn đêm đáng sợ kéo đến, nhiệt độ trên núi cao nhanh chóng tụt xuống xấp xỉ 0 độ C, hầu hết hành khách đều mệt mỏi rã rời, họ ngồi quây quanh đống lửa ngủ gà ngủ gật. Đường Phong nhìn Hàn Giang và Lương Viện bên cạnh, hai người đang thở đều đều, hai cha con người Nga dường như cũng đã ngủ say. Đường Phong vươn vai, nhìn về phía Từ Nhân Vũ và Stephen, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một đống lửa bập bùng, không thấy rõ Từ Nhân Vũ và Stephen. Anh muốn đi tới đó xem sao, nhưng chợt nghĩ lại, hà tất đi làm phiền người khác, vậy là, anh lại tựa vào thân cây phía sau. Anh nhớ lại chuyện ban sáng, thật không ngờ vừa mới xuất phát đã phải trải qua việc đáng sợ đến vậy. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng Đường Phong cũng từ từ nhắm mắt lại... đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng động. “Soạt... soạt… soạt!” Anh cảnh giác ngồi dậy, mở to mắt, nhìn xung quanh, hóa ra là một con sóc không an phận đã làm kinh động không gian.
Cử động của anh làm Hàn Giang bên cạnh tỉnh giấc, “Anh không ngủ được à?” Đường Phong hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang cười đau khổ một tiếng, đáp: “Sao tôi có thể ngủ được lúc này.”
“Tôi cũng mãi không ngủ được...” Đường Phong dụi dụi mắt nói.
“Suỵt!” Hàn Giang lấy tay ra hiệu cho Đường Phong im lặng, ra dấu bảo anh theo mình tới chỗ trũng trên ngọn núi nhỏ bên cạnh để nói chuyện, tránh làm người khác bị thức giấc. Vậy là, hai người đứng dậy, rón ra rón rén đi tới chỗ trũng trên núi.
Đến chỗ trũng đó, Đường Phong mở miệng trước: “Anh thấy tai nạn máy bay ban sáng thế nào?”
“Tai nạn? Cái này thì có gì để nói, động cơ máy bay xảy ra sự cố, kết quả thì đã hạ cánh rồi mà!” Hàn Giang ban ngày chỉ lo cứu người, vốn chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều.
“Lẽ nào chỉ đơn giản như vậy sao?”
“Ý cậu là sao? Lẽ nào cậu nghi ngờ có người phá hoại?”
“Tôi không biết, nhưng tôi có một dự cảm không lành.” Nói xong, Đường Phong nhìn nhìn về phía Makarov và Yelena.
“Dự cảm không lành? Tôi thấy cậu bây giờ còn đa nghi hơn cả tôi đấy.” Hàn Giang lắc đầu nói.
“Thì đành chịu, ai bảo tại tôi đi cùng anh mà! Anh xem lại xem những hành khách trên chuyến bay này, ai ai lai lịch cũng khác thường!” Đường Phong lại nhìn về phía Stephen và Từ Nhân Vũ, nhưng chỗ họ đứng vốn không nhìn thấy Stephen và Từ Nhân Vũ.
“Ý cậu nói tới Makarov và Yelena?”
“Còn cả tên Stephen đó nữa, tôi ghét nhất người Trung Quốc mà lại lấy tên tây.”
“Người ta từ bé đã là người Mỹ rồi mà!”
“Ngoài ra, cái tên Từ Nhân Vũ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy giống tên buôn lậu vũ khí!”
“Được rồi, đừng nói về họ nữa, hay là chúng ta bàn bạc bước tiếp theo nên làm thế nào đi?” Hàn Giang ngắt lời Đường Phong.
Hàn Giang lấy bản đồ quân dụng tỉ lệ 1:50000 mang theo người ra, dùng luồng ánh sáng từ đèn pin chỉ lên một khu vực nhỏ trên bản đồ, nói: “Trước tiên, chúng ta phải xác định vị trí hiện tại cái đã, theo như kinh độ và vĩ độ của GPS hiển thị, hiện giờ chúng ta đang ở trong vùng khu vực này.”
Đường Phong nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin, tìm thấy vị trí mà Hàn Giang đánh dấu - gần kề Tùng Phan thuộc phía tây bắc Tứ Xuyên, ở đây toàn là núi cao ba bốn nghìn mét, rừng rậm bao phủ, vách núi ngang dọc, dân cư thưa thớt. Đường Phong nhìn vào điện thoại của mình, kể từ sau khi hạ cánh cho tới giờ đều không có tín hiệu, càng đáng sợ hơn nữa là nhiệt độ trên núi vẫn đang tiếp tục giảm, Đường Phong rùng mình một cái, nói: “Phía bắc Tứ Xuyên, Tùng Phan, ở đây là khu vực ngụ cư của người Khương cổ đại, giới sử gia đều cho rằng, tổ tiên của người Đảng Hạng chính là từ đây di cư tới phương bắc.”
“Ừm, đây đúng là khu vực mà chúng ta tìm kiếm, rút cuộc máy bay lại hạ cánh xuống đây, đúng là số phận an bài.” Hàn Giang thở dài, nói tiếp: “Hiện giờ, hai chúng ta đợi ở đây không phải là ý hay, phải ra khỏi đây, rời khỏi chỗ này đã.”
“Rời khỏi đây? Sau khi máy bay xảy ra chuyện đã phát đi tín hiệu kêu cứu rồi, tại sao không đợi người tới cứu viện?”
“Đợi người tới cứu viện? Không sai, máy bay đã phát đi tín hiệu kêu cứu, nhưng ở đây đều là núi non trùng điệp, cậu nhìn xem với thời tiết này, tầng mây dày như vậy, một khi trời đổ mưa, chắc chắn mây trên núi sẽ tụ lại dày đặc, thì nhân viên cứu viện khó có thể phát hiện ra chúng ta. Mười mấy người trong số hành khách bị thương cũng khá nặng, nhiệt độ trên núi lại thấp như vậy, thiếu thốn thuốc men, bác sỹ, tôi không dám tưởng tượng, nếu như chờ thêm vài ngày thì hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào, bởi vậy hai chúng ta phải ra khỏi đây trước, để báo cáo với thế giới bên ngoài tình hình ở đây. Ngoài ra, để hoàn thành kế hoạch, chúng ta cũng cần phải nhanh chóng ra khỏi vùng núi này.”
Đường Phong hoàn toàn đồng ý với phân tích của Hàn Giang, nhưng anh vẫn phân vân: “Nhưng chúng ta phải đi theo hướng nào đây? Xung quanh toàn là rừng rậm nguyên sơ mênh mông, ngộ nhỡ chúng ta lạc mất phương hướng trong núi…”
Hàn Giang chau mày, im lặng ngẫm nghĩ, đáp: “Chúng ta đi về hướng đông, chắc là có thể tìm thấy đường xe chạy. Không phải lo lắng quá, chúng ta có bản đồ và GPS trong tay, nhất định sẽ tìm thấy đường.”
Hàn Giang và Đường Phong quay lại bên đống lửa, thấy Makarov và Yelena vẫn đang ngủ say nên không đánh động họ mà chỉ khẽ khàng đánh thức Lương Viện, sau đó ba người tới cạnh xác máy bay tìm cơ trưởng. Hàn Giang thuật lại cho cơ trưởng biết về kế hoạch của họ, rồi bàn giao lại cho cơ trưởng các thủ tục. Hàn Giang yêu cầu cơ trưởng tạm thời bảo mật việc ba người họ bỏ đi, tổ chức tốt hành khách trong khi chờ cứu viện, đợi ngày mai khi trời sáng mới tuyên bố với tất cả hành khách tin tức họ đi khỏi đây để tìm kiếm cứu viện.
Giao phó mọi việc cho cơ trưởng xong, Hàn Giang nói với Đường Phong: “Để tất cả những đồ không dùng đến trong túi lại, chỉ mang theo GPS, bản đồ, đèn pin, la bàn và điện thoại.”
Đường Phong chần chừ nói: “Lẽ nào không mang chút đồ ăn gì sao?”
“Không mang, để tất cả thực phẩm và thuốc men lại cho những hành khách khác.”
“Vậy thì chắc cũng phải mang theo một chai nước chứ?”
“Không, khát thì uống nước suối.” Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
Đường Phong vừa nghe thấy vậy, suýt nữa lăn ra ngất: “Nhưng muốn tồn tại ở nơi hoang vu thế này cũng phải có vũ khí chứ!”
Hàn Giang vẫn chưa trả lời thì cơ trưởng đã bước tới, đưa cho Hàn Giang một “cậu chàng” bằng sắt đen sì sì, hóa ra là một khẩu súng ngắn kiểu 84 cỡ đạn 7,62 ly, cơ trưởng giải thích: “Đây là súng của cảnh sát hàng không, chuyên dùng để đối phó phần tử khủng bố trên máy bay, chưa chắc đã hợp với các anh, nhưng tôi nghĩ có thể các anh sẽ cần dùng tới nó, trong băng đạn chỉ có 6 viên, nên các anh hãy dùng tiết kiệm chút.”
Hàn Giang vốn định nói với cơ trưởng giữ súng lại để ứng phó tình huống đột xuất phát sinh, nhưng lời vừa đến miệng, anh đã nuốt lại, bởi bản thân anh hiểu rõ rằng, đoạn đường tiếp đây của anh và Đường Phong khả năng còn nguy hiểm hơn nhiều lần.
10
Sớm tinh mơ, trên núi có sương rơi, Đường Phong, Lương Viện và Hàn Giang thu dọn xong xuôi, bắt đầu tiến vào màn sương mù, nương tựa vào bóng đêm che chở, tiến về phía đông bắc. Họ phải vượt qua những dãy núi trùng điệp phía trước, sau đó gắng hết sức nhanh chóng tìm ra bất cứ một điểm dân cư nào, hoặc là tìm ra đường quốc lộ gần nhất.
Núi non hùng vĩ sâu thẳm tối đen, thêm cả sương mù dày đặc, trong rừng cây lại không có lấy một tia ánh sáng, ba người chỉ có thể dựa vào GPS và phương hướng của la bàn. Xuyên qua rừng rậm nguyên thủy không một bóng người, không có đường đi quả vô cùng khó khăn. Gió lạnh, hơi ẩm bao trùm lấy ba người, và cả đói khát cùng sự khủng hoảng trong lòng... chỉ có tiếng chim hót thỉnh thoảng lại văng vẳng khiến họ vẫn còn cảm nhận được chút hơi thở nhân gian.
Không biết đi được bao lâu, phía trước đột nhiên vang lên những tiếng động, Đường Phong và Hàn Giang lập tức kéo Lương Viện cúi người xuống, nấp sát vào thân cây, “Đó là cái gì vậy?” Lương Viện sợ hãi hỏi.
Đường Phong cũng không nhìn rõ phía trước: “Không biết, có lẽ là động vật hoang dã.” Ba người nấp sau gốc cây hồi lâu thì chỉ thấy một con gấu ngựa lực lưỡng xuyên qua sương mù, từ từ xuất hiện trước mặt họ. Cả ba đều nín thở, không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ kinh động đến gấu ngựa. Một con, hai con, ba con, bốn con, ngay phía sau lại xuất hiện thêm ba con gấu ngựa một to hai nhỏ nữa. Con gấu ngựa đầu đàn nhìn ngang ngó dọc, thận trọng quan sát xung quanh, cuối cùng, nó chọn một lối nhỏ được tạo thành bởi những dấu chân trước đó để đi xuống núi.
“Hóa ra là bốn con trong gia đình nhà gấu!” Lương Viện thở phào.
“Gấu ngựa ư, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy con còn đang sống thế này, nó là động vật cần được bảo hộ cấp hai của quốc gia đấy. Vùng núi rộng lớn này chính là thiên đường của các loài động vật hoang dã, ở đây có hàng chục động vật hoang dã quý hiếm sinh sống.” Đường Phong giới thiệu.
“Mọi người xem, ở đây có con đường mòn đi xuống núi.” Hàn Giang chỉ vào con đường gấu ngựa vừa đi ban nãy nói.
Đường Phong quan sát một lúc, nói: “Tôi thấy con đường mòn này không giống lối đi do con người tạo ra, mà có vẻ như bị những động vật hoang dã này giẫm nhiều mà thành. Con đường mòn này dẫn xuống núi, hai ngọn núi ở đây đối diện nhau, dưới núi thường là khe núi và suối nước, khả năng mấy con gấu ngựa này xuống núi uống nước. Hiện giờ trời sắp sáng rồi, vừa vặn là lúc động vật hoang dã xuống núi uống nước.”
Hàn Giang nhìn lên bầu trời, tuy xung quanh vẫn còn sương mù dày đặc, nhưng sắc trời đã sáng dần, họ đã đi được bốn năm tiếng đồng hồ mà không hề hay biết.
“Gấu ngựa đã xuống núi uống nước, vậy thì chúng ta cũng đi uống chút nước thôi!” Lương Viện đề nghị.
Đường Phong xem xét phương hướng, gật đầu đồng ý, vậy là ba người đi theo con đường mòn trong núi, mà gấu ngựa đi qua, từ từ xuống núi. Khoảng 20 phút sau, Đường Phong nghe thấy tiếng nước chảy, dưới chân núi quả nhiên có một dòng suối chảy từ trên núi xuống, tiếng nước róc rách,
Đường Phong lúc này đã quá đói khát đến mức không chịu nổi, nhìn thấy nước suối liền muốn lao ngay xuống, Hàn Giang kéo ngay anh lại: “Cậu quên mất nguyên tắc dã ngoại sinh tồn rồi à?”
“Chưa quên, nước suối này chắc không có vấn đề đâu, anh xem, mấy con gấu ngựa đó vừa uống ở đây xong, chúng chẳng sao cả nên chúng ta cũng có thể uống được mà.” Đường Phong chỉ vào những vết dấu chân động vật hỗn loạn bên bờ suối nói.
Hàn Giang nhìn mấy vết chân, quả thực là dấu chân của gấu ngựa, anh bước lên phía trước, hứng nước suối lên, cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc đó mới cùng Đường Phong và Lương Viện phấn khởi uống lấy uống để.
Sau khi uống đã rồi, Đường Phong mới cảm thán: “Ây! Nước suối ngọt lịm thế này, nếu mà có thêm chút hương vị hoang dã nữa thì tuyệt.”
“Cậu nghĩ hay thật đấy! Nghỉ ngơi một lúc, lập tức tiếp tục lên đường.” Nói xong, Hàn Giang cầm bản đồ vừa xem vừa than thở: “Ở đây toàn là núi non hiểm trở, nhìn trên bản đồ thấy một đoạn đường chẳng bao xa, nhưng khi đi thì lại phải vượt qua mấy ngọn núi to.”
“Đúng vậy, thế nên chúng ta muốn thoát ra ngoài được, chắc chắn không phải là chuyện dễ.” Đường Phong than thở.
Hàn Giang lại lôi GPS và la bàn ra, đối chiếu với bản đồ: “May mà con đường chúng ta đang đi này, phương hướng cũng được coi là đúng...” Hàn Giang mới nói được một nửa, đột nhiên khựng lại, Đường Phong ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”
Hàn Giang chau mày, lẩm bẩm: “Thế này là thế nào nhỉ? Thiết bị GPS ở đây hóa ra lại không nhận được tín hiệu.”
“Sao lại thế được? GPS nhận tín hiệu vệ tinh, vốn không chịu ảnh hưởng của địa hình.” Đường Phong phản bác.
“Thật là kỳ lạ, nhưng quả thật là không nhận được tín hiệu vệ tinh.”
“Vậy chúng ta không phải toi rồi sao, lạc đường trong ngọn núi to thế này, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.” Lương Viện nhìn núi non trùng điệp xung quanh và từng đám sương mù bay lên trên núi, tuyệt vọng nói.
“Đừng nói linh tinh, phương hướng mà chúng ta đi chắc là đúng đấy, GPS ban nãy vẫn còn tín hiệu.” Hàn Giang nói tới câu này, nhưng bản thân cũng không tin tưởng chút nào cả. Tuy anh đã từng gặp rất nhiều kẻ thù lớn mạnh, trải qua bao hoàn cảnh khó khăn phức tạp, nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, GPS không nhận được tín hiệu, quả là lần đầu tiên anh gặp phải.
“Nhưng mong là la bàn vẫn có tác dụng!” Đường Phong đặt hết mọi hy vọng vào chiếc la bàn.
Hàn Giang nhìn chiếc la bàn, nói: “Không sai, phương hướng chúng ta đi không sai, theo như hiển thị của la bàn, thượng lưu của dòng suối là hướng tây nam, hạ lưu của dòng suối là hướng đông bắc, chúng ta chỉ cần đi men theo con suối này là có thể ra ngoài được.”
“Đành phải vậy thôi, ít nhất đi men theo suối còn có nước uống.” Đường Phong đồng ý với ý kiến của Hàn Giang, vậy là, ba người tiếp tục đi về phía hạ lưu của dòng suối...