Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ

Chương 2



“Nhu nhi, canh mấy rồi?” Một tay bám trụ giường, một tay chống thắt lưng ngồi dậy, bụng căng ra nặng trĩu khiến y khó lòng ngủ được, kéo cái bụng đủ tháng chậm chạp đi đến trước bàn, tự rót một ly trà lạnh, ngón tay trắng nõn thon dài cầm chén trà Tử Sa, uống một hơi cạn sạch. Coi như giảm bớt phiền muộn trong lòng và nhịp tim gấp gáp.

“Hồi bẩm công tử, vừa qua canh hai ạ.” Bên ngoài phòng, truyền đến tiếng trả lời nhu thuận của Nhu nhi.”Công tử, ngài vẫn chưa ngủ sao? Chủ tử đã nói, đêm nay phải xử lý công việc ở thư phòng, sáng mai sẽ trở về dùng bữa cùng ngài, ngài hãy nghỉ ngơi đi.”

“Không sao, ta không buồn ngủ.” Không nói thêm gì nữa, chỉ lấy miếng ngọc bội vẫn luôn cất kỹ trong lòng, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm ngọt ngào, nhưng trên khuôn mặt lại tỉ mỉ khắc một nét ưu tư. Khi ấy, Lan U vẻ mặt nhu tình ôm y vào trong ngực, đưa ngọc bội này cho y: “Diêu, từ nhỏ ta đã luôn mang theo ngọc bội kia bên người, hôm nay tặng nó cho ngươi, thấy ngọc như gặp người, như tấm lòng thủy chung của ta dành cho ngươi.”

Diêu Phong thản nhiên nở nụ cười, chưa từng có nhiều kinh ngạc, cũng không có biểu cảm dư thừa. Nhưng mà chỉ là một nụ cười khe khẽ như thế này, cũng đã đủ để trăm hoa héo úa. Thật cẩn thận cất ngọc bội vào trong ngực, coi như trân bảo.

“Nhu nhi, ban đêm rất lạnh, hắn có chịu mặc thêm quần áo không?” Không bao lâu, Diêu Phong lại lo lắng hỏi. Không hiểu sao y tim y chợt đập thình thịch. Cố áp chế nỗi bất an dâng lên trong lòng, y đổ hết cho chuyện bản thân đang chờ mong sự ra đời của sinh mệnh nằm trong bụng.

“Công tử an tâm, chủ tử có Tiểu An hầu hạ, không sao đâu.” Nhu nhi bật cười, người lạnh nhạt như vậy, lại đối với chủ tử quyến luyến lạ lùng.

“Nhu nhi, giúp ta chuẩn bị chút ăn khuya, để ta mang đến thư phòng.” Chống tay lên bàn để đứng dậy, cái bụng đủ tháng nặng nề tụt xuống dưới thắt lưng, cực kỳ không tương xứng với vóc người cao gầy của Diêu Phong.

“Chính là đêm nay sao?” Trong thư phòng truyền ra một giọng nói tao nhã, mang theo ma lực mê hoặc nhân tâm. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, chủ nhân của đôi mắt yêu dã dị thường, mang theo ý cười như có như không kia mang vẻ thâm trầm khiến người ta khó đoán, lông mày sắc như đao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ ra vẻ xa cách. Quần áo hoa phục đỏ tía, thêu hoa văn sắc vàng, hoa lệ như thế, nhưng vẫn chẳng bằng một phần vạn cái yêu dã tà mị của chủ nhân. Nếu như nói Diêu Phong là hoa sen tuyết lạnh lùng thanh cao, thì Lan U lại là mạn châu sa nơi Hoàng tuyền, nguy hiểm nhưng vẫn khiến cho người khác khó lòng kháng cự.

“Hồi bẩm chủ tử, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng. Y đã dùng thuốc kia…” Câu nói tiếp theo không thể nghe rõ, người nói chuyện đã tận lực đè thấp âm thanh.

“Ha hả… Tốt lắm, làm tốt lắm…” Tiếng cười trầm thấp khiến Diêu Phong không tự chủ được mà run rẩy, Lan U này khiến y cảm thấy xa lạ, càng khiến cho hắn sợ hãi.

“Nô tài không dám, được cống hiến cho chủ nhân là phúc của nô tài!” Người tự xưng nô tài kia nói chuyện mang theo sự đắc ý, cứ lập công rồi sẽ có ngày lên được mây xanh.

“Lui ra đi…” Phất tay, để gã lui ra. Nhưng ngay khi người ấy xoay người, một ánh mắt lạnh lẽo hiện ra, vẻ mặt hắn đầy nham hiểm. Chỉ thấy kiếm nhoáng lên một cái, trong chớp mắt người kia đã mất mạng.”Cuồng vọng vô tri, giữ ngươi lại cũng chẳng có ích gì…” Rồi dường như thở dài tiếc nuối, Lan U lau máu đọng trên mũi kiếm, động tác tao nhã tự nhiên như đang lau đi tro bụi.

Đột nhiên, “Ai ở đó?!” Nội lực phá cửa phòng, một kiếm đâm ra. Ngay khi nhìn ra người đứng ngoài cửa là ai, vội vàng thu bớt nội lực tránh gây tổn hại cho Diêu Phong, thế nhưng vẫn cắt qua quần áo y.”Diêu Nhi!” Nội lực phản phệ khiến Lan U phun ra một ngụm máu.

Tùy tiện lau quệt khóe môi đầy máu tươi, khẩn trương xem xét cánh tay Diêu Phong có bị thương hay không. Sau đó kẻ không từ thủ đoạn như Lan U chẳngkịp phân trần đã vọi vã bắt mạch cho y, sâu trong đáy mắt là nồng đậm lo lắng cùng tự trách.

“Ngươi có biết nội lực phản phệ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không, may mà không có việc gì…” Diêu Phong giận dữ chỉ trích, Lan U lại chỉ cười cười.

“Sao ngươi tới đây mà không nói tiếng nào, làm ta sợ muốn chết. Nếu ta thu tay chậm một chút thôi, thì ngươi sẽ mất mạng đấy.” Ôm y vào lòng, miệng nói những lời tâm tình nồng đậm, lại nháy mắt ra hiệu cho Nhu nhi xử lý thi thể và hiện trường sạch sẽ.

“Ta không sao… Người nọ… xảy ra chuyện gì thế?” Nỗi bất an dưới đáy lòng càng thêm dày đặc, người nọ nhắc đến thuốc gì? “Y” mà gã nhắc tới là ai?

“Diêu Nhi, chúng ta đừng đứng đây nữa. Gió cuối thu lạnh lắm, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.” Không đợi y trả lời, hắn đã cúi xuống nhấc bổng y lên, bước nhanh về phía phòng ngủ. Dọc đường Lan U không nói gì, mà Diêu Phong cũng chỉ tựa vào lồng ngực hắn, ôm cái bụng cứ chợt nhói đau, tự trấn an mình. Vì không muốn khiến hắn lo lắng, Diêu Phong không dám rên lên một tiếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.