Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 34



Lúc Dịch Nhiên nói ra một câu nói này, không chỉ khiến cả người Phó Tu Vân ngốc lăng ngay tại chỗ, ngay cả bản thân hắn cũng thấy được vẻ mặt ngu ngốc của bản thân. Nhất thời trên mặt mở ra mặt liệt lộ ra vẻ mặt buồn bực, yên lặng quay đầu không nói gì nữa.

"Ờm... Cảm tình của bá phụ và bá mẫu nhất định rất tốt." Phó Tu Vân ấp a ấp úng nửa ngày cũng chỉ ấp ra một câu nói này.

Mặt Dịch Nhiên không thay đổi ờ một tiếng, có thể không tốt sao, phụ thân hắn mỗi ngày bị mẫu thân tu lý chết cũng cũng không hối cải mà tiếp tục gây chuyện thôi. Hắn làm con trai nhìn mệt lòng thay mẫu thân mình.

"Nhưng mà hiện giờ việc kia không phải trọng điểm, trọng điểm là giờ tại sao người phải biến thành dáng vẻ này? Bộ dạng như vậy giống như là bị người quần đấu, một điểm cũng không có khốc huyễn suất* như ở thành Vận trước đó biết không." Phó Tu Vân rất nhanh thì tìm về trọng điểm: "Trước ngươi nói với ta cũng không phải như thế!" [rất đẹp trai loá mắt]

Dịch Nhiên cố gắng muốn giả bộ đáng thương một chút, thế nhưng cuộc sống trong gần trăm năm cũng không có từng làm qua như vậy, sau cùng chỉ có thể hòa tan một chút mặt băng sơn với Phó Tu Vân, nhìn Phó Tu Vân khóe miệng hơi giật.

"Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào là có thể lừa dối qua cửa, ngươi như vậy thật sự là quá phận, nếu không phải ta nhìn thấy ngươi dự định vẫn lừa dối tiếp nữa? Quên đi, sau này sẽ cùng ngươi tính sổ, thân thể ngươi giờ như thế nào?"

Nghe được Phó Tu Vân biểu thị muốn sau này thu tính sổ, Dịch Nhiên luôn cảm thấy muốn cho mình một ngọn nến mới an tâm, chẳng qua ít ra hiện giờ không có vấn đề gì lớn rồi, Dịch Nhiên liền đem tình huống thân thể của mình hồi báo ra, "Không có việc gì lớn, chỉ là trong vòng thời gian rất lâu ta không thể bảo hộ ngươi."

Lời này thoáng cái khiến Phó Tu Vân không biết nói gì cho phải, muốn bỏ qua cho hắn lại cảm thấy không cam lòng, "Nói điểm chính."

Dịch Nhiên ở trong lòng chậc một tiếng, những lời này phụ thân ở chỗ mẫu thân dùng rất tốt, vì sao hắn ứng dụng cho Phó Tu Vân không tác dụng? "Ta cưỡng ép vận dụng Huyết Mạch Chi Lực, coi như là bị trọng thương, tuy rằng tu vi không có giảm xuống thế nhưng trong vòng một tháng cũng không thể làm bừa linh lực rồi, còn có..."

"Còn có ngươi còn trúng độc nữa! Một tháng không thể vận dụng linh lực, độc tố trong người ngươi trực tiếp sẽ bạo tăng, trước đốt độc cho ngươi hơn nửa năm tất cả đều lãng, phí, rồi!!" Phó Tu Vân nói xong lời cuối cùng biểu tình đã là nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết Dịch Nhiên, Dịch kiếm tu không sợ trời không sợ đất buồn bực không lên tiếng mà giả chết, nghe phụ thân nói như vậy ít ra sẽ không tăng khả năng nổi giận đánh đập.

Phó Tu Vân vốn có một bụng hoả khí, nhưng thấy dáng vẻ của Dịch Nhiên đáng thương sinh ra không được yêu thương, lại nghĩ đến hắn là vì để cho mình an toàn mới lại biến thành dáng vẻ này, sau cùng cơn tức đã đốt ở trong lòng mình rồi. Quên đi, không phải là chiếu cố tàn phế một tháng sao! Dù sao so với chăm sóc tàn phế bại liệt tốt hơn!

"Được rồi đừng giả bộ chết, chúng ta phải nhanh tìm một chỗ đi ẩn nấp, còn nửa tháng nữa Hồ Bạch sẽ đi thành Vận rồi, thế nhưng nơi đó đối với ngươi hiện giờ mà nói có chút nguy hiểm, đến lúc đó ta phụ trách đi liên lạc hắn, ngươi sao, tìm một chỗ thật tốt đào hầm luyện kiếm đi."

Phó Tu Vân độc miệng, băng sơn cũng có chút chịu không nổi. Dịch Nhiên hơi giật khoé miệng, dù sao hắn có thể tĩnh tọa củng cố đạo tâm hoặc... Được rồi, vẫn là luyện kiếm.

"Tất cả nghe theo ngươi." Dịch Nhiên chuẩn bị đem quy tắc phụ thân ứng đối vận dụng đến cùng, kết quả cũng là khiến người ta mừng rỡ, ít ra sau khi hắn nói xong bốn chữ này, Phó Tu Vân vốn tâm tình còn không muốn phản ứng với hắn biến thành liếc trắng mắt đầy tức giận.

Cũng may Tuyệt Linh Sơn cách thành Vận đã là nơi khá xa rồi, Dịch Nhiên có thể thuấn di qua đây là thiên phú, mà Phó Tu Vân dùng Đào Mệnh Phi Thảm trước đó của lão nhân Đỗ Y tàng trữ sang đây cũng dùng gần hai canh giờ. Cho nên, ở chỗ này ít nhất hai ba ngày là rất an toàn, mà ở trong vòng hai ba ngày này tìm được một nơi ẩn thân có linh khí tốt, là thành chuyện tương đối quan trọng.

Hiện giờ trời còn đen, nhưng tiếp qua nửa canh giờ cũng phải sắp sáng rồi, Phó Tu Vân suy nghĩ một chút quyết định không cần Phi Thảm và linh thuật, trực tiếp đỡ Dịch Nhiên đi thành Triệu gia trước.

Thành Triệu gia danh như ý nghĩa chính là một tòa thành thị thuộc về Triệu gia. Tòa thành trì này lệ thuộc Triệu gia một trong Tứ đại thế gia, thành trì bởi vì gần một linh hà* [sông], linh khí ngược lại cũng dồi dào, chẳng qua vẫn là không thể so sánh với Ngũ Đại thành trì. Chủ nhân tòa thành trì này là cữu cữu của Triệu Kiến Chương tiện nghi của Phó Tu Vân, dù sao Triệu Trung Thiên còn phải phụ trách trấn bảng hiệu và tu luyện, không có thời gian xử lý thành trì. Chẳng qua lúc này Triệu Kiến Chương đã bị Phó Tu Vân cho bỏ độc sống không bằng chết rồi, Phó Tu Vân có chút muốn biết, hiện giờ ai sẽ xử lý thành trì này? Chẳng lẽ là kế mẫu tiện nghi của y? Vị kia nhưng cũng là một người không chịu nhàn rỗi.

Đợi được thời điểm trời sáng choang, Phó Tu Vân ngay cả lôi túm kéo Phi Thảm mà cuối cùng đem Dịch Nhiên bán tàn phế không thể sử dụng linh lực dẫn tới ngoài cửa thành thành Triệu gia. Ở đây Phó Tu Vân chỉ ghé qua một lần, lần kia còn bị không ít lăn qua lăn lại, khiến y đối với toàn bộ thành trì này cũng không thể nào thích, nhưng mà ở đây cũng là nơi gần linh lực nhất lại an toàn, lại ẩn với chợ, ai cũng sẽ không nghĩ tới y và Dịch Nhiên sẽ chạy đến nơi đây đi? Chớ nói chi là trên người bọn họ còn có mười viên đan Hoán Dung đây.

Chẳng qua, đan Hoán Dung cũng chỉ dùng năm ngày, đây chính là vấn đề. Đan Hoán Dung loại linh đan Ngũ phẩm này một viên sẽ bằng một viên linh thạch trung phẩm, coi như là tác dụng chỉ có thể duy trì liên tục một ngày tương đối kê lặc*, nhưng thuộc về linh đan phẩm cấp tương đối cao, y đã đem đan Hoán Dung của thành Vận mua không sai biệt lắm, nhưng linh đan cao cấp có ở Ngũ Đại thành trì ngoài ra hầu như không có bán, lẽ nào sau này phải tự luyện?

[ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì]

Phó Tu Vân chợt nghĩ đến phế đan đầy đất, vội vàng lắc đầu, vẫn là nghĩ biện pháp khác đi, thực sự không được... Không phải là tiêu hao vật liệu hơi nhiều sao, hắn nhịn!

"Người thường vào thành phải ở chỗ này ghi vào tên họ của mình và lấy máu làm khế, người không ghi danh không được vào thành!"

Bên cạnh cổng lúc này đang có người đứng xếp hàng đợi vào thành, mà bên cạnh cổng còn không có thủ vệ thiên môn, chẳng những không có người thủ vệ còn mở rộng không đóng cửa.

Người thường không hề muốn viết khế ước nhìn thiên môn không ai trong coi còn thỉnh thoảng có hai ba người tự do ra vào, liền rộ lên tâm tư lén lút đi vòng qua muốn nhặt tiện nghi. Nào ngờ hành động của gã khiến không ít người nhìn ở trong mắt, sau đó ở trong lòng cảm thấy ngu xuẩn cười nhạo gã.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, người thường này muốn trộm lén vào trong nháy mắt đã muốn đi qua thiên môn, phát ra một tiếng hét thảm thoáng cái bay ra rất xa!

"A ——!"

Âm thanh kia không ít người nghe được cũng có chút ê răng.

Dịch Nhiên nhìn tình huống kia nhíu mày, "Linh Khí Chướng?"

Phó Tu Vân gật đầu cười nhạt, "Còn có thể có cái gì? Cũng chỉ có Triệu gia loại nhàm chán này, mới có thể không có một chút nhắc nhở mà hãm hại người thường như thế. Chẳng qua, cũng là hắn tự tìm. Chúng ta vào đi thôi, nơi này trước đây có tiền là có thể làm việc, giờ Triệu Kiến Chương tàn phế, cũng không biết có thể thay đổi hay không."

Dịch Nhiên nghĩ đến nguyên nhân Triệu Kiến Chương tàn lụi, nhất thời nhịn không được ho khan vài tiếng.

Hai người đều là tu giả, linh khí quanh thân sung túc, Linh Khí Chướng tự nhiên sẽ không bắn ngược bọn họ, sau khi vào thành Phó Tu Vân rốt cuộc tương đối thuần thục mà tìm được một nơi cung cấp thuê linh phòng, tốn mười viên linh thạch trung phẩm, mướn một toà tiểu viện một tháng gần dòng sông trong thành luỹ phía Tây.

Sau khi đem Dịch tàn phế thu xếp tốt, Phó Tu Vân đã ném hắn tự mình một người ở trong tiểu viện đào hầm luyện kiếm, mình thì chạy đến trên đường đi dạo hỏi thăm tin tức.

Dịch Nhiên nhìn bóng lưng không lưu luyến chút nào của Phó Tu Vân, diện tích bóng ma trong lòng không nhỏ, hận hận bắt đầu huy kiếm. Hắn phát hiện lời của phụ thân nói cũng không hoàn toàn đúng, không riêng gì nữ nhân, nam nhân cũng có dùng qua liền ném!

Phó Tu Vân bị thổ tào lúc này ngồi ở trong một tửu gia linh thực ăn Tiểu Sao Sơn Linh Kê Nhục [1], uống Tam Sắc Quả Tửu [2], tâm tình đã vui vẻ lại có chút khó chịu. Vui mừng là Triệu gia đời thứ hai Triệu Kiến Chương lúc này còn đang chịu đựng thống khổ sống không bằng chết, coi như là Bành gia cũng không có biện pháp cứu hắn ~ khó chịu là, y đoán có một phần là đúng, mà phần không đúng cũng không thể khiến người ta vui vẻ ——

Hiện tại người quản lý của thành Triệu gia cũng không phải Triệu Hoa Dung kế mẫu tiện nghi kia của y, càng không phải là Phó Thiên Hải hơi tiện nghi của y, mà là biểu đệ tiện nghi của y, Triệu Cẩm Vinh. Triệu Cẩm Vinh là nhi tử Triệu Kiến Chương, chẳng qua bởi vì đoạt mỹ nhân nhà lành ép buộc mỹ nhân sinh con, lúc Triệu Cẩm Vinh sinh ra sau đó mỹ nhân liền chết. Cho nên Triệu Kiến Chương tuy rằng không thành thân, nhưng đã có con trai.

Đứa con trai này theo lý thuyết nên hận chính cha ruột, nhưng vấn đề là hắn vừa sinh ra đã bị Triệu Hoa Dung ôm đi nuôi, bảo là muốn bồi Phó Điềm Điềm cũng chính là em gái lớn của Phó Tu Vân, kỳ thực rốt cuộc là tâm tư gì ai cũng không biết. Bị Triệu Hoa Dung dưỡng dục vậy tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, từ điểm ấy trên tâm tư của Triệu Cẩm Vinh cũng dối trá, hung ác là có thể nhìn ra. Ở trong vòng mười năm Phó Tu Vân giả trang nhu nhược phế sài, Phó gia khi dễ y hạ thủ tối đa đen nhất không phải Phó Điềm Điềm miệng tiện không có thực lực gì, cũng không phải Phó Cẩm Long tự cho là thiên tài chẳng đáng cùng y so đo, ngược lại là biểu đệ Triệu Cẩm Vinh này.

Phó Tu Vân thường xuyên nghĩ, nếu không phải tính cách và chỉ số thông minh y tự thành thục, phỏng chừng không cần Triệu Hoa Dung hạ độc cho y, chỉ là Triệu Cẩm Vinh cũng có thể hại chết y. Ngày Phó Tu Vân rèn luyện thành công rời nhà, người hầu kia nói "Vinh thiếu" chính là Triệu Cẩm Vinh.

Nhưng Phó Tu Vân thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân hãm hại tuy rằng gài bẫy Triệu Kiến Chương, nhưng hình như lại tiện nghi Triệu Cẩm Vinh và Triệu Hoa Dung, loại cảm giác vội vàng toi công một trận, thật đúng là một chút cũng không tiện.

"... Nếu đã phế đi một, lại phế mấy người cũng là cực tốt đi."

Phó Tu Vân một ngụm đem quả tửu uống xong, nhìn trên đường phố dưới lầu có người đang kêu gào, "Qua hai ngày chính là sinh nhật hai trăm tuổi của Triệu phu nhân nha, có kỳ trân dị bảo gì đều hiến đến đây đi, chỉ cần được Thiếu thành chủ và Phó thiếu gia chọn trúng, tất có trọng thưởng đó!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Lời của phụ thân không chính xác.

Dịch Nhiên: Lời của phụ thân làm sao không đúng! Vì sao nam nhân cũng dùng qua liền ném?!

Dịch phụ cười nhạt: Thiếu niên, con quá ngây thơ, ta chỉ nữ nhân đặc biệt là mẹ con, con hiểu chứ?

Dịch Nhiên:...

Dịch phụ: Chính là lão bà! Bạn lữ! Đạo lữ!!

Dịch Nhiên: A? A!

Bề ngoài như có chút đã hiểu, nói như vậy, có vẻ như lời của phụ thân không sai?

———

[1]

[2] Tam Sắc Quả Tựu: rượu trái cây ba màu.

Đào Mệnh Phi Thảm: thảm bay chạy trốn.

p����h��

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.