Phó Tu Vân đã làm xong dự định muốn đem người trực tiếp đốt thành tro, kết quả y chưa nói được câu nào, bên kia Bành Giác Nhiên đã trực tiếp mỉm cười nói, "Ta chỉ chẳng qua đi ra hít thở không khí, thì được ngươi đuổi theo tới, Triệu đạo hữu ánh mắt của ngươi có phần cũng hơi quá nhạy rồi."
Triệu Cẩm Vinh nghe nói như thế không để trong lòng, "Ngươi là thượng khách của nhà chúng ta, nếu để cho ngươi ở nơi này bị ủy khuất gì đó hoặc xảy ra chuyện gì không hay, ta đây có thể ăn nói thế nào? Chẳng qua ngươi và vị này..."
Phó Tu Vân nhìn thoáng qua Bành Giác Nhiên không định đem sự tình nói toạc, mở miệng, "Ta gọi là Tống Ngư, Thiếu thành chủ có thể gọi thẳng tên của ta."
Triệu Cẩm Vinh hơi có chút xấu hổ, "Tống đạo hữu, thời gian khẩn cấp nói chuyện gò bó ta không nhớ tên gọi của đạo hữu, chẳng qua tên này quả thật không tệ."
Phó Tu Vân cười cười, "Ta đi ra lĩnh linh thạch, quay về thì đụng phải Bành đạo hữu, ngược lại khiến ta thụ sủng nhược kinh, cũng không biết hắn muốn nói những gì?"
Bành Giác Nhiên nhìn mặt của Phó Tu Vân hơi dừng lại, lộ ra một biểu tình có cũng được không có cũng được, "Ta chẳng qua là cảm thấy trên người vị đạo hữu này còn có hương hoa Bách Hoan, hoa Bách Hoan thánh phẩm làm bổ dưỡng dung nhan, cảm thấy phương pháp luyện đơn của Trú Nhan tất nhiên sẽ có nó, cho nên nói trước với Tống đạo hữu muốn mua hoa Bách Hoan mà thôi."
Triệu Cẩm Vinh nhất thời buông xuống nghi ngờ trong lòng, "Không hổ là người của Bành gia, đi tới chỗ nào cũng không quên chức vụ của mình." Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Phó Tu Vân, "Tống đạo hữu, nếu Bành huynh đã lên tiếng, vậy Tống đạo hữu còn hoa Bách Hoan, thì mong rằng đừng nên cất giấu á."
Phó Tu Vân trực tiếp ở trong lòng liếc mắt xem thường, cũng không phải ngươi mua ngươi tích cực như vậy làm gì? Hơn nữa mục đích của công tử thế gia Y Dược đối diện kia rốt cuộc là có phải hoa Bách Hoan hay không, vậy cũng hoàn toàn không xác định đâu.
Nhưng mà bản lĩnh của mặt mũi vẫn phải làm.
"Trên người ta lúc này không có đủ hoa Bách Hoan, chẳng qua nếu như Bành thiếu gia muốn, chờ ngày mai ta có thời gian tất nhiên sẽ đưa hoa Bách Hoan cho Bành thiếu gia, có thể kết giao Bành thiếu gia, ta vui cũng không kịp đây chứ đâu phải cần linh thạch?"
Triệu Cẩm Vinh nghĩ Phó Tu Vân tương đối trên thượng đạo liền vỗ vỗ bờ vai của y biểu thị thoả mãn. Mà Bành Giác Nhiên bên kia cũng tự tiếu phi tiếu gật đầu, "Đã như vậy, vậy ngày mai buổi trưa gặp ở Linh Tuyền Cư đi."
Nói xong lời này, Bành Giác Nhiên đã tự mình rời khỏi hoàn toàn không muốn phản ứng sắc mặt của Triệu Cẩm Vinh. Sắc mặt của Triệu Cẩm Vinh ở trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, thế cho nên Phó Tu Vân cũng hơi không biết nên giảng hoà thế nào.
Cũng may Đại tổng quản ở phía sau truyền tới lời nói, nói là Triệu Kiến Chương muốn gặp Triệu Cẩm Vinh, mới khiến tràng diện có hơi hoà hoãn.
"... Khụ, thọ yến mẫu thân vẫn còn tiếp tục, ngươi về trước đi, ta đi một chút sẽ trở lại."
Phó Tu Vân vội vàng gật đầu. Sau đó đi trở về, nếu như không phải thời gian không cho phép, y lúc này nhất định phải đi nhìn, dáng vẻ hiện giờ của Triệu Kiến Chương là dạng gì, y thực sự là muốn thấy khủng khiếp, chẳng qua cũng không nóng nảy trong chốc lát này, buổi tối y sẽ đi nhìn hắn một chút.
Sau cùng thọ yến coi như là kết thúc viên mãn, mọi người ôm tâm tư khác nhau đều tự rời khỏi. Bành Giác Nhiên ở dưới ánh mắt có chút đề phòng của Phó Tu Vân đi tới bên cạnh y, nhẹ nhàng mà nói một tiếng, "Đan Hoán Dung." Sau đó không đợi Phó Tu Vân biến sắc, đã trực tiếp rời khỏi.
Tâm tình của Phó Tu Vân vốn coi như không tệ lúc này rất khó chịu. Mắt của Bành gia có sở trường như thế nào? Thế nào đã nhìn ra y sử dụng đan Hoán Dung?
Chẳng qua hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, lúc đi theo mọi người rời khỏi chủ trạch Triệu gia, Phó Tu Vân thật nhanh tìm một nơi ẩn nấp dùng "Linh Xà Ẩn", đem vòng tay này mang ở trên tay, Phó Tu Vân theo bọn hạ nhân tiễn người sau đó lại quay về, lần thứ hai tiến vào chủ trạch Triệu gia.
Y đầu tiên là ẩn thân hình đem chủ trạch Triệu gia đi bộ hết một lần, toàn bộ hành trình đều là đi theo chân bọn hạ nhân, ngược lại cũng khiến y tránh thoát mấy bộ phận then chốt. Sau khi chờ tra xét hết vị trí phân bố chủ trạch, thời gian đã đến cơm chiều cũng chính là lúc ăn cơm tối, mặc dù tu giả cũng không nhất định ăn cơm, nhưng hôm nay là sinh thần Triệu Hoa Dung, người một nhà Phó gia khẳng định vẫn sẽ tự mình chúc mừng một phen nho nhỏ.
Quả nhiên, ở bên trong đại sảnh, trên bàn một hoa điêu [1] Tử Đàn ngàn năm bày đầy linh thực trân quý, mà năm người ngồi vây quanh cạnh bàn là Phó Thiên Hải, Triệu Hoa Dung, Triệu Cẩm Vinh, Phó Cẩm Long và Phó Điềm Điềm. Ngoại trừ Triệu Cẩm Vinh sắc mặt hơi có chút không tốt, trong mắt Phó Thiên Hải có chút nặng nệ ra, ba người kia ngược lại kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ.
"Phụ thân phụ thân, người không biết luyện khí kia hiến lên Đổn Thổ Hoàn Bát phẩm có bao nhiêu lợi hại! Đó thật đúng là một món bảo bối có thể bảo mệnh đó, Điềm Điềm cũng muốn một cái, phụ thân người nói với người kia một chút, để hắn luyện chế cho Điềm Điềm một cái đi!"
Phó Thiên Hải nghe nói như thế trấn an mà mở miệng, "Điềm Điềm, bảo vật Bát phẩm không phải dễ dàng là có thể luyện chế ra như vậy, nếu như con thực sự muốn, ta tìm người luyện chế cho con một Lục phẩm cũng thoả mãn tu vi của con sử dụng."
Nhưng Phó Điềm Điềm bị cưng chìu thành quen, sau khi nhìn thấy bảo bối Bát phẩm tốt bao nhiêu làm gì chịu Lục phẩm? Mặc dù vật Lục phẩm ở trong mắt tán tu cũng là bảo bổi thật tốt, nhưng nàng là muốn tốt hơn, "Không! Con chỉ muốn Bát phẩm! Phụ thân người nếu như không làm được nói con tìm mẫu thân, mẫu thân có thể lợi hại hơn người!"
Phó Điềm Điềm thốt ra lời này khỏi miệng, sắc mặt của Phó Thiên Hải nhất thời liền trầm xuống, ánh mắt kia như là có thể ăn nàng, đem Phó Điềm Điềm sợ tới trực tiếp trốn phía sau Triệu Hoa Dung, Triệu Hoa Dung cũng biết nữ nhi nói sai, nhưng hôm nay là ngày lành của bà, bà cũng không muốn để tất cả mọi người không vui, vì vậy hoà giải nói, "Điềm Điềm con nói sai, việc phụ thân con không làm được mẫu thân cũng là không làm được, tính tình đừng đùa giỡn."
Phó Điềm Điềm nghe vậy còn muốn bĩu môi, nhưng Phó Thiên Hải đã trực tiếp buông đũa xuống, cười lạnh một tiếng, "Ta muốn bế quan, nếu không có việc lớn đừng tới tìm ta!"
Nổi giận đùng đùng đi ra ngoài như vậy, nhất thời khiến Triệu Hoa Dung cảm thấy nét mặt không ánh sáng, cũng cảm thấy trong lòng tức giận, Phó gia vốn chính là dựa vào Triệu gia bọn họ mới có thể lên, Phó Thiên Hải đối với bà như vậy là có ý gì? Phó Điềm Điềm đến lúc này cuối cùng cũng biết mình nói rước lấy bao nhiêu không hài lòng, nàng cẩn thận nhìn xung quanh một chút, phát hiện bầu không khí tương đối không tốt, nhất thời căng thẳng trong lòng, vành mắt thoáng cái liền đỏ.
"Mẫu thân, con, con cũng là nhất thời nhanh miệng thôi, hơn nữa, rõ ràng mẫu thân và ngoại công lợi hại hơn á. Ngay cả phụ thân cũng không thể để người ta dâng lên bảo bối Bát phẩm đây, mẫu thân ngươi có thể nha."
Triệu Hoa Dung nghe vậy trong lòng hơi ổn định, nhếch nhếch môi nói, "Không sao, cũng là phụ thân con tu vi nhiều năm không tăng trong lòng không hài lòng mà thôi. Con, "
Triệu Hoa Dung lời còn chưa dứt, Phó Điềm Điềm bên này đột nhiên biến sắc, vừa vặn mà bưng bụng của mình thét lên ——
"A ——! A a! Đau, bụng con con đau quá à..."
Người của buổi tiệc nghe nói như thế sắc mặt cũng kinh nghi mà nhìn về phía Phó Điềm Điềm, chỉ thấy nàng lúc này sắc mặt trắng bệch mà ôm bụng, thoáng cái ngồi trên mặt đất hoàn toàn không đứng dậy nổi.
"Chuyện gì xảy ra?!" Triệu Hoa Dung kinh sợ lo lắng, một tay đỡ Phó Điềm Điềm qua, lại bị trong tay nàng truyền tới nhiệt độ nóng liền thu tay về, "Điềm Điềm? Thân thể của con vì sao nóng như thế?!"
Phó Điềm Điềm lúc này sắc mặt đã từ trắng trở nên đỏ, thân thể giống như là bị đặt ở trên lửa than đốt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, âm thanh nàng thét chói tai lúc này đã trở nên có chút run run:
"Mẫu thân, mẫu thân! Đan điền của con đau quá! Hình như muốn nứt ra rồi!!"
Lúc Triệu Hoa Dung còn muốn nói gì đó, Phó Điềm Điềm đã bị nóng chịu không nổi, giống như sắp điên mà chạy ra khỏi nội sảnh, sau đó ở dưới kinh ngạc soi mói của tất cả người hầu bên trong vườn, phù phù một chút đã nhảy vào trong hồ nước, lăn qua lộn lại mấy cái sau đó thì trực tiếp trầm xuống.
"A ——!!"
Một số tỳ nữ nhát gan trực tiếp thét lên, mà lúc này Triệu Hoa Dung tức giận tát một người hầu bên cạnh một cái, "Còn ngớ ra cái gì! Cứu người mau!!"
Cuối cùng vẫn là Phó Cẩm Long tốc độ nhanh nhất mà đem người bắt đầu cấp cứu, khiến người ta an tâm là, vị đại tiểu thư này cuối cùng không chết, chẳng qua chờ Y tu tới, nói ra tin tức lại làm cho sắc mặt của Triệu Hoa Dung trầm xuống.
"Rất đáng tiếc, Phó tiểu thư tu vi đã phế toàn bộ, Hỏa linh căn trong cơ thể dường như phụ tải quá nặng đã hoại tử, hiện giờ chỉ còn lại có Thổ linh căn và Kim linh căn. Nhưng nếu như còn muốn tu hành, chỉ sợ phải nếm chút khổ sở."
Phó Cẩm Long mặt lạnh, "Ngươi nói rõ chút!"
Y tu lau mồ hôi, "Phó tiểu thư cũng không phải không thể tu luyện, chỉ chẳng qua trình độ tu luyện của nàng, cũng gần như phế Ngũ linh mà thôi."
Phó Điềm Điềm lúc này đã tỉnh, nghe nói như thế nhất thời như ngũ lôi oanh lớn tiếng mắng lên:
"Y tu phế vật này! Ngươi nói không đúng! Ta làm sao có thể như tên ngu xuẩn Phó Tu Vân kia, giống phế vật, tiện loại chứ! Ta sau này muốn trở thành tu giả Kim Đan!!"
Mà lúc này Phó Tu Vân ngồi ở trên nóc nhà nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Ngươi không phải luôn chửi ta phế vật tiện loại sao, hôm nay ngươi trở nên giống ta, lại nhìn ngươi sẽ làm sao? Lại nhìn ngươi còn có thể giống trước đây hay không, được người tôn xưng một tiếng "Tiểu thư"?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:
Phế vật.
Phó Điềm Điềm: Ngũ linh căn là phế vật.
Phó Tu Vân: Đây là trời sinh, lỡ như ngươi trở thành Ngũ linh căn thì sao? Cũng là phế vật?
Phó Điềm Điềm: Hừ! Ta làm sao có thể trở thành Ngũ linh căn!
...
Phó Tu Vân: Hiện tại ngươi không phải Ngũ linh căn, nhưng là phế vật.
Không cần cảm ơn.
———
[1] Hoa điêu là rượu hoa điêu, đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.