Triệu gia hiện giờ quả thực tương đối náo nhiệt, ba gia tộc khác trong Tứ đại gia tộc đã tụ tập toàn bộ tới Triệu gia. Hơn nữa đến không phải gia chủ thì cũng là người cầm quyền thế gia, mục đích bọn họ đến cơ hồ là như nhau, nhưng hiện giờ biểu tình trên mặt bọn họ một so với một còn xấu xí hơn.
"Triệu Trung Thiên! Ngươi đang đùa giỡn ta hay sao?! Chúng ta từ Nguyên gia bị diệt đến giờ đã đợi mười hai năm rồi, thời gian lâu như vậy ngươi cũng đùa giỡn chúng ta sao?! Rèn phổ Phá Vân Thương của Nguyên gia khi đó thế nhưng Triệu gia ngươi phải được lợi nhiều nhất, sau đó ngươi lại cam đoan với chúng ta nhất định sẽ tìm được tin tức và chỗ còn lại của rèn phổ, giờ kết quả ngươi nói cho ta biết, tiểu quỷ mấu chốt nhất kia nó lại chạy?! Ngươi có phải cố ý muốn nuốt một mình phần còn lại của rèn phổ hay không?!" Gia chủ Thiết gia Thiết Trường Phong trong Tứ đại gia tộc kích động nhất, nếu như lúc này không có người ngăn, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người, hắn nhất định sẽ nhịn không được đánh nhau một trận với Triệu Trung Thiên phát tiết cơn giận của mình.
Triệu Trung Thiên đối mặt với chất vấn và hoài nghi như vậy, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, chỉ là cuối cùng trực tiếp cười lạnh nói một tiếng, "Nếu như ta thật muốn nuốt một mình, có mấy trăm loại cách làm để câm miệng không biết chuyện gì, còn phải ở chỗ này chịu đựng ồn ào của ngươi?"
"Triệu Trung Thiên!" Thiết Trường Phong tức giận không ngớt.
"Được rồi, giờ đừng ở chỗ này nổi giận trên mặt. Nếu sự tình đã xảy ra chúng ta đây liền phải bổ cứu* thế nào, dù sao chúng ta còn chưa lấy được nửa cuốn rèn phổ Phá Vân Thương, Thiết gia đối với hơn nửa cuốn đã nghiên cứu không sai biệt lắm, giờ thì cần nửa cuốn đến nhanh chóng bổ đủ, như vậy chúng ta mới có thể bảo đảm mỗi gia tộc đều có thể có được thần binh lợi khí. Hơn nữa, Triệu gia chủ, ta cần ngươi nói thật với ta, thằng nhãi con của Phó gia và Nguyên gia nó có biết Nguyên gia bị diệt có liên quan đến Tứ đại gia tộc chúng ta hay không? Mặt khác, tu vi của nó như thế nào? Tính tình lại như thế nào? Mặc dù ta không muốn nghĩ như thế, thế nhưng nếu như đây là một đứa trẻ thiên phú tính cách lại cao lại kiên nhẫn, giờ nó không còn nắm trong lòng bàn tay của chúng ta ít nhiều gì có chút bận tâm." Nói lời này chính là gia chủ Bành gia Bành Dược Xử, người này ở trong mọi người thoạt nhìn là một người tiên phong đạo cốt nhất, mọi cử động của lão tựa hồ có chứa một phần ngạo nghễ cao quý, ngay cả tướng mạo lão cũng là trẻ tuổi nhất trong những người này, mặc dù tuổi tác của lão, trên thực tế cũng lớn nhất.
[*dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng]
Triệu Trung Thiên nghe nói như thế trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh. Những thứ khác không nói, nhưng vấn đề Bành Dược Xử hỏi cũng là một vấn đề mấu chốt nhất, lão biết, nếu như vấn đề này lão không thể trả lời thật tốt, chỉ sợ Bành gia sẽ ở trên chuyện này trực tiếp không liên quan mình mà rời xa. A, Bành gia chính là cỏ đầu tường* ai cũng không đắc tội, chẳng qua cây cỏ đầu tường này năm đó vẫn đứng ở bên cạnh bọn họ, cung cấp đầy đủ đan dược cho bọn họ. [chỉ người không có cá tính, trôi dạt, không có gì quyết đoán, hầu hết muốn trong cuộc sống là cuộc sống, không có gì thú vị, không có cơn bão. Yêu hoà bình ghét chiến tranh:v]
"Nếu như là việc này, Bành huynh ngươi hoàn toàn không cần lo lắng. Thằng nhãi con kia hoàn toàn không biết Nguyên gia và mẫu thân nó mất thế nào, huống chi cho dù nó nhận ra được một ít manh mối cũng vô dụng, bởi vì nó là một phế vật Ngũ linh căn triệt triệt để để. Hai năm trước lúc nó rời đi tu vi cũng mới Luyện Khí tầng hai."
Rất rõ ràng, lúc Triệu Trung Thiên nói xong câu đó bầu không khí trong đại sảnh vốn buộc chặt đều trở nên buông lỏng một ít, nếu như đối thủ của bọn họ chỉ là một phế vật không hề ảnh hưởng, vậy cho dù hắn chạy thoát, chạy rồi, bắt hắn trở lại một lần nữa khống chế được hắn cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Có điều ở trong đại sảnh biểu tình trên mặt của gia chủ Chu gia cùng gia chủ Bành gia vẫn như cũ không thể nào nhẹ nhõm, gia chủ Chu gia trực tiếp nghĩ tới chuyện đã hơn một năm trước của con trai thứ hai lão và Triệu Kiến Chương bị mưu hại, nếu như người kia thực sự bắt dễ như vậy, bọn họ cũng đã ở trong thời gian hơn một năm đem người kia bắt trở lại rồi, tuyệt đối sẽ không một chút tin tức cũng không chỉ có thể lo lắng suông. Gia chủ Bành gia thì có chút lưu ý phế vật Ngũ linh căn mà thôi, mặc dù đây là phế vật của Tu Chân giới công nhận, nhưng lão biết đến vẫn có một ít linh đan nghịch thiên có thể bù đắp loại chưa đủ này.
"Được rồi, nếu đó là một tiểu lâu la vô cùng dễ đối phó, xem ra có vẻ Triệu huynh ngươi đã có dự tính ở trong lòng, Triệu huynh ngươi mau nói nhanh chút cách nhãi con thành niên cũng chỉ còn không tới một tháng, hiện giờ nó ẩn núp ở bên ngoài, chúng ta thế nào mới có thể tìm được nó đem nó bắt được đây? Triệu huynh cũng đừng nói bản thân không có cách nào, không thì giao tình này của chúng ta thật đúng là phải bị tổn thương." Thiết Trường Phong hừ một tiếng.
Triệu Trung Thiên gật đầu, mãi đến lúc này Phó Thiên Hải một mực phía sau lão làm nền, cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nói lời nào mới vội vàng tiến lên một bước, "Việc này các vị tiền bối không cần lo lắng, ta và Hoa Dung đã xử lý thi thể tổ trạch Nguyên gia thời điểm thiêu huỷ thi thể một nhà Nguyên lão đầu Nguyên lão thái và con của bọn họ. Vốn lúc đó muốn trực tiếp mặc cho gió thổi mất, chẳng qua vẫn là Dung Nhi thận trọng, đem tro cốt chia ra đặt ở trong ba hủ tro cốt. Chúng ta đã thả ra tin tức, nói sẽ ở một ngày thành niên của tiểu tạp chủng đem thi thể ngoại công ngoại mẫu của nó ném vào Vạn Độc Huyết Quật, chỉ cần trong lòng tiểu tạp chủng còn muốn một nhà ngoại công nó, thế nào cũng sẽ trở lại."
Nghe được Phó Thiên Hải nói, trong đại sảnh không ít người đều dùng một loại ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt nhìn về phía hắn. Mặc dù bọn họ đều không phải người tốt lành gì, thế nhưng loại người vô sỉ phản bội vợ cả của bản thân, đoạt bảo bối của người ta, sau cùng còn đốt thi lợi dụng tro cốt, bọn họ vẫn xem thường. Cũng may Triệu gia thế lực khổng lồ vả lại có Triệu Trung Thiên trấn, không thì sau này chờ Phó Thiên Hải lại bị những quý nữ khác coi trọng, kết quả của Nguyên gia sẽ là tấm gương của Triệu gia.
Phó Thiên Hải bị loại ánh mắt này nhìn mình trong lòng cũng tức giận không ngớt, hắn vốn không muốn tới nơi này, chỉ vì bị Triệu Hoa Dung và Triệu Trung Thiên buộc, nếu như không tới nơi này nhất định sẽ bị các loại chèn ép và sửa chữa, hắn đang ở bước ngoặt quan trọng trùng kích Kim Đan, tuyệt đối không thể ở chỗ này thất bại trong gang tấc. Nhưng mà Phó Thiên Hải từ trong lòng đã bắt đầu chán ghét Triệu gia và Triệu Hoa Dung rồi. Năm đó rõ ràng là Triệu Hoa Dung câu dẫn hắn trước, sau cùng còn cưỡng ép để người của Phó gia đều biết, làm cho hắn không có cách nào ăn nói với thê tử của chính mình, mới bị xuống tay độc ác, mấy năm nay cũng đều là Triệu Hoa Dung quản Phó Tu Vân tên tiểu tạp chủng kia, một chút liên quan với hắn cũng không có, tiểu tạp chủng chạy lại vẫn biến thành hắn có lỗi. Quan trọng nhất là, trước đây hắn cảm thấy Triệu Hoa Dung thế nào cũng là một vị mỹ nhân cảm kích biết điều, nhưng gần đây một năm này không biết xảy ra chuyện gì, tính tình Triệu Hoa Dung càng ngày càng táo bạo, việc nhỏ có thể để cho bà tức giận gào to gọi lớn, quả thực giống như một bà điên không lý trí chút nào. Nhìn cũng khiến người phiền chán.
Phó Thiên Hải cúi đầu làm ra một dáng vẻ đàng hoàng, nhưng ở trong nội tâm đã nghiến răng nghiến lợi với Triệu gia.
"Được, đương nhiên các ngươi đã nói như vậy, chúng ta đây liền tạm thời tin các ngươi một lần. Chờ đến ngày ấy tất cả chúng ta cùng với các ngươi đi Vạn Độc Huyết Quật, bày thiên la địa võng nhìn tiểu tử kia rốt cuộc đến hay không đến. Chỉ cần nó tới tất nhiên để nó mọc cánh khó thoát!" Tay phải Thiết Trường Phong chậm rãi nắm quyền, trên mặt lộ ra nụ cười nhất định phải được lại dữ tợn.
Mà lúc này, tên tiểu tử kia bị bọn họ thảo luận đã hướng về bọn họ mà đến. Bốn ngày sau, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đi tới thành Triệu gia. Lúc này Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đã lần thứ hai nuốt vào đan Hoán Dung, biến thành hai người qua đường tướng mạo thường thường. Phó Tu Vân dùng hai ngày đầu tiên luyện chế được một phi thảm "Thiên khoa" cấp tốc vô cùng, sau đó lại tốn hai ngày đi vài đại thành trì mua tròn một trăm viên đan Hoán Dung, mới đến thành Triệu gia.
Ở trong thời gian một tháng kế tiếp, y phải cẩn thận thám thính một chút tất cả tin tức của Triệu gia. Cho nên, lúc này đây Phó Tu Vân mướn tiểu viện ở có thể dùng để tu luyện cách Triệu gia vô cùng gần, chỉ cách một con đường là có thể thấy tường bảo vệ của Triệu gia. Mặc dù cách rất gần dễ bị phát hiện, nhưng Phó Tu Vân đã nghĩ tới phải đi thám thính tin tức thế nào rồi. Y có hai trợ thủ tìm hiểu tin tức tinh khiết thiên nhiên không phải sao?
Dịch Nhiên và Thạch Hâm phân ra thành thành thật thật đều tự ở trong phòng đả tọa, sau khi chờ Phó Tu Vân xác định thi thể ở nơi nào, hai người kia đi Vạn Độc Huyết Quật trước hay là trực tiếp giúp y chặn hậu mới có tính toán. Đầu tiên chuyện quan trọng nhất là thám thính Triệu gia thả ra tin tức là thật hay không.
Phó Tu Vân nhìn Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô trước mắt, trong lòng mặc dù rất tin tưởng chúng nó, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút lo lắng. Đây đã là lời nói thành khẩn lần thứ ba y nhắc nhở:
"Lúc các ngươi đi nghìn vạn lần không nên ham nghe nhiều tin tức liền đem mình bại lộ, bất kể như thế nào, sự an toàn của các ngươi đều là quan trọng nhất! Chúng ta còn một tháng, chỉ cần canh giữ ở xung quanh Triệu Hoa Dung và Phó Thiên Hải, luôn có thể đủ thám thính được tin tức. Tiểu Sỏa Đản tối đa chỉ có thể phân ra ba con kiến lửa, bằng không đối với lực khống chế của bản thân sẽ quá nhỏ ngộ nhỡ điều khiển không tốt cũng sẽ bị hoài nghi và sát hại, về phần Tiểu Hồ Lô ngươi thì nằm vùng hoa viên và nơi có thực vật ở nhà bọn họ, theo dõi tình hình chung là được. Nhớ kỹ! Chuyện quan trọng nhất là các ngươi nhất định không nên bị phát hiện, có điều toàn bộ thần thức của ta cũng sẽ chia làm hai bộ phận cùng các ngươi cùng một chỗ, cũng không có vấn đề."
Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô lúc này có chút ỉu xìu nằm ở trước mặt Phó Tu Vân, chủ nhân của bọn nó thực sự là dong dong dài dài lải lải nhải nhải không ngừng, làm cho chúng nó cũng phiền! Kỳ thực chỉ cần thần thức chủ nhân ở, có rất nhiều chuyện cũng là y khống chế, tại sao phải nhắc nhở chúng nó, phải nhắc nhở chính y cẩn thận mới đúng.
"Được rồi, giờ chúng ta liền bắt đầu hành động đi, chúng ta từ ban ngày chờ đến tối lúc này chính là thời gian tốt nhất lẻn vào!"
Vì vậy, Tiểu Sỏa Đản tách ra thành ba con kiến và Tiểu Hồ Lô biến thành một gốc cây hồ lô đằng lén lén lút lút thừa dịp đêm, chậm rãi đi qua nhánh trường nhai*, nghênh ngang từ khe cửa Triệu gia, và trên vách tường tiến nhập Triệu gia, không gây nên bất kỳ chú ý của kẻ nào. [trường/dài, nhai/đường phố]
Phó Tu Vân nhắm chặc hai mắt, y mượn linh thức ở trên người Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô "nhìn" tình huống Triệu gia. Lúc này, bên phải Triệu gia là độc viện* [sân riêng] bên trong phòng vẫn sáng ngọn đèn, tiếng nói sắc nhọn lại điên cuồng thuộc về Triệu Hoa Dung, mặc dù là cách một tiểu viện cũng có thể nghe được rõ ràng.
Trong lòng Phó Tu Vân cười lạnh một tiếng. Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô liền hướng về độc viện kia leo vào. Y tất nhiên có thể nghe được tin tức gì khiến người ta cao hứng —— chỉ cần là Triệu Hoa Dung mất hứng, y nhất định sẽ thật cao hứng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai, cảm ơn các bạn nhắn lại ném lôi nha ~ moa ah.