Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 7



Áp chế của nham thạch nóng chảy cực nóng đột phá đỉnh núi nham thạch, mảng lớn mảng to phun ra bên ngoài, đồng thời theo sơn thể lan tràn. Cũng may bản thân Tuyệt Linh Sơn chính là một nơi ngăn cách linh khí, cũng không có quá nhiều chim muông cá trùng ở chỗ này an cư, thậm chí ngay cả một số thực vật cũng thật là ít ỏi, cho nên, mặc dù nham thạch nóng chảy này phun trào thoạt nhìn kinh thiên động địa, lại cũng chỉ là cho linh khí khắp núi bỏ hoang tới một lần đại dung hợp mà thôi.

Theo lý thuyết, động tĩnh lớn như vậy thế nào cũng sẽ đưa tới đội ngũ khắp nơi tra xét đến tột cùng, cho nên ở một khắc cuối cùng sau khi Phó Tu Vân rèn luyện xong linh căn và thân thể của mình, đã lấy tốc độ nhanh nhất từ trong sơn thể nhanh chóng đi ra ngoài, y thuận tiện ở nơi tiến vào Tuyệt Linh Sơn tìm được một trường sam bản thân đã sớm chôn sẵn.

Nói như thế nào y cũng là người mười sáu tuổi rồi, chạy trần truồng gì đó tuyệt đối không thể.

Phó Tu Vân sau khi đi ra đã bắt đầu hết sức đề phòng nhìn bốn phía, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào trong một bụi cây nhỏ, ở trong tưởng tượng của y, lúc này bên ngoài núi coi như là không có bốn năm người tu giả ở cấp bậc Kim Đan, khẳng định cũng có rất nhiều Ngưng Mạch, kỳ Trúc Cơ, dù sao y làm ra động tĩnh thật sự là quá lớn... Mẹ kiếp!

Bầu trời là cái quỷ gì?!

Phó Tu Vân còn chưa kịp cảm thán bản thân làm ra động tĩnh có bao cmn nhiêu, đã bị hình ảnh của bầu trời làm cho chấn động mịa rồi.

Y nhiều lắm là làm một ngọn núi lửa phun trào mà thôi, nhưng hiện giờ, toàn bộ bầu trời giống như bị cháy, hơn nữa có phải còn có mưa cầu lửa nện xuống tới hay không, nếu so với núi lửa phun trào của y, trời cháy gì đó, chính là tận thế đó!

"... Làm cái gì hả? Đây là ngày tận thế sao?" Phó Tu Vân nhìn một cầu lửa thẳng tắp hướng về phía mình rơi xuống, cũng không kịp tránh.

Chẳng qua lửa này tuy rằng khí thế náo nhiệt, nhưng lúc đập phải trên người Phó Tu Vân lại hoàn toàn không cháy tới y cái gì. Dường như coi Phó Tu Vân không tồn tại. Mà ở phía sau, Phó Tu Vân chợt nghe bên cạnh cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu lên không thể tin được.

Trong nháy mắt Phó Tu Vân quay đầu nhìn sang, đập vào mắt chính một người run rẩy nhu nhược, người này Phó Tu Vân không thể quen thuộc hơn nữa, chính là người giám thị vẫn giám thị y mười năm, người Triệu gia phái tới.

"Ngươi, ngươi! Làm sao có thể! Thiên hoả vừa nãy lại không có trực tiếp đốt chết ngươi?! Ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại đột nhiên biến thành như vậy? Ngươi có đúng hay không ăn trộm thiên tài địa bảo nào đó?! Mau đem bảo bối giao ra đây ta còn có thể tha cho ngươi khỏi chết, không thì ta nhất định sẽ đi chỗ gia chủ báo cáo tình trạng của ngươi, sau đó ngươi sẽ sống không bằng chết!!" Lý Đại thế nào cũng không nghĩ ra, gã mới rời khỏi không được một ngày, phế vật này trước còn lung lay sắp đổ, đi một cũng sẽ thở ba lại trở nên hoàn toàn khác biệt! Thiên hỏa trước khi rơi xuống gã còn không có đụng tới đã cảm nhận được uy lực cực kỳ đáng sợ, đừng nói giống như phế vật này đây vừa nãy bị đập trực tiếp như vậy, nếu như là lời của gã, chỉ sợ đập đến bên cạnh gã, gã cũng phải trọng thương!

Nhưng một tên phế vật vừa mới bị nện trực tiếp! Một tên Ngũ linh căn căn bản không thể tu luyện! Lại cũng không có chuyện gì!! Điều này làm cho Lý Đại đã phẫn nộ, lại nhịn không được lộ ra vẻ tham lam.

Một người là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ có thay đổi lớn, mà ở trong thế giới tu tiên này, phần lớn nguyên do có thể đưa tới thay đổi như vậy đa số đều là khả năng "Trọng bảo".

Cho nên Lý Đại rất dễ sẽ suy đoán Phó Tu Vân tuyệt đối là sử dụng trọng bảo nào đó, sẽ làm y không sợ hãi lực lượng của Thiên hỏa. Sau đó Lý Đại nghĩ điều này thật sự là rất không công bằng cũng quá hoang đường.

"Mau đem bảo bối giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết đồng thời thả ngươi rời đi nơi này, chính ngươi cũng nên biết ngươi là loại phế vật gì chứ! Loại phế vật giống như ngươi đây, bất kể bảo bối gì cho ngươi đó cũng là lãng phí! Còn không bằng đem bảo bối giao cho ta, chờ ta sau này trở thành đại năng Kim Đan, nói không chừng còn có thể che chở ngươi!"

Lý Đại nói như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn của nhất định phải được, ai có thể nghĩ đến, giám thị một phế vật còn để gã giám thị ra đến bảo bối đây?

Sau đó, Lý Đại thấy "Phế vật đại thiếu" này đây trong ngày thường ở trước mặt gã cho tới giờ cúi đầu không dám ngẩng đầu bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt kia nhìn gã giống như là đang nhìn vật gì đó ngu xuẩn, chỉ kém cười nhạo trắng trợn.

Biểu tình của Lý Đại trong nháy mắt đã dữ tợn lên: "Thế nào! Lẽ nào ngươi còn muốn phản kháng ta?! Ngươi cũng không tát nước tiểu soi nhìn lại mình một cái! Tu vi của ngươi mới bao nhiêu? Luyện Khí tầng hai chống đỡ tới chết sao? Ha ha, thế nhưng ta là người Luyện Khí tầng năm, mười người ngươi cũng đánh không lại một mình ta!"

Phó Tu Vân nghe nói như thế vẫn như cũ đang cười, y chậm rãi từ trong bụi cây rậm rạp đứng lên, một công tử đoan chính phong lưu như ngọc, chẳng qua rất nhanh, y đã ha ha phá lên cười: "Luyện Khí tầng hai? Đồ ngu, ngươi mở to hai mắt nhìn lại đi?"

Lý Đại hoàn toàn thật không ngờ Phó Tu Vân phế vật này lại cũng sẽ có một ngày khí phách lớn lối như vậy, cả người cũng bởi vì biểu hiện của y mà ngốc lăng vài giây, sau đó giận tím mặt: "Phế vật ngươi đây quả thực muốn chết! Lại dám nói ta là đồ ngu, ngươi, ngươi ngươi ngươi!! Điều này sao có thể! Ngươi vì sao biến thành Luyện Khí tầng năm?!"

Mà trả lời gã chỉ là một tiếng hừ lạnh của Phó Tu Vân: "Vấn đề này, sẽ chờ kiếp sau của ngươi suy nghĩ đi!"

Lý Đại trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng, cho rằng Phó Tu Vân cần pháp thuật công kích gã liên tục không ngừng trong nháy mắt bày xong tư thế phòng ngự, đã bị bầu trời liên tiếp nện xuống ba cầu lửa lớn đốt xương cốt không còn. Cho đến chết, Lý Đại cũng không nghĩ thông suốt, phế vật này là thế nào thay đổi thành như vậy.

Chẳng qua, nếu như Lý Đại biết ba cầu lửa đốt chết gã cũng là Phó Tu Vân mang tới, gã phỏng chừng sẽ trực tiếp kinh ngạc rớt tròng mắt, cũng may gã đã chết.

Lý Đại đã chết, Phó Tu Vân cũng không có nỗi lo về sau gì rồi. Dù sao Lý Đại chết có thể quy kết là "Chút xui xẻo bị Thiên hỏa nện chết", cùng y có thể nói là một chút quan hệ cũng không có, về phần tu vi trên người y bởi vì rèn luyện mà đột nhiên bay lên đến Luyện Khí tầng năm, Phó Tu Vân tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên.

Dựa theo theo như lời phía trên của "Ngũ linh tạo hóa thuật", lúc luyện thể mới thành lập, bởi vì linh căn trong cơ thể lại không trở ngại đồng thời được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ, tốc độ tu luyện của y sẽ tương đối nhanh, có thể không được một năm, y là có thể thành công đi vào Trúc Cơ, sau đó đi qua dung hợp của Thiên hỏa Cửu U Phệ và Hỏa linh căn, tiến vào kỳ Ngưng Mạch. Về phần kỳ Kim Đan sau Ngưng Mạch, thì y cần tìm loại bảo vật bổn mạng tiếp theo.

Tìm không được, y đời này cũng không tiến vào được Kim Đan... Ngẫm lại cũng là rất khổ bức.

Chẳng qua đây còn tốt hơn mười năm trước đã nhiều lắm rồi không phải sao, chí ít y hiện tại có thể bảo chứng, dưới tình huống cấp bậc ngang cấp nhau, không có người so với y hơn cmnr! Ha ha.

Phó Tu Vân nghĩ tới đây đã hơi nở nụ cười, y quyết định từ hôm nay sau này cũng sẽ không mặc quần áo có miếng vá nữa, y sau này đều phải mặc đồ rất đắt tiền!! Ai cũng ngăn không được y!!

À, chẳng qua hiện giờ, thừa dịp tình trạng thiên hạ này đại loạn, y tìm nơi linh khí sung túc đi bế quan tu luyện đi, sau Trúc Cơ, là y có thể quay về cho phụ thân của y chút màu sắc nhìn một chút. Về phần Tứ đại gia tộc, không vội, y cách kỳ Ngưng Mạch cũng không xa.

Vì vậy Phó Tu Vân tâm tình rất tốt dự định xoay người rời khỏi, nhưng đi chưa được mấy bước đã cảm thấy không đúng lắm.

Y quay đầu hướng về phía sau vừa nhìn, khóe miệng cũng giật.

Một chuỗi cầu lửa liên tục kia là chuyện gì xảy ra?! Hoàn toàn là dọc theo quỹ tích đi lại của y nện xuống được không! Mới ngẩng đầu nhìn trời, Phó Tu Vân thiếu chút nữa không giật nữa, cầu lửa của bầu trời xếp thành hàng, dường như sẽ chờ y đi, sau đó giống như được nện xuống!!

Phó Tu Vân nhất thời có chút trầm mặc, cho dù là bản thân y có trí tuệ của hai đời cũng không biết đối mặt loại hình ảnh kỳ ba này như thế nào, khi y xoắn xuýt rốt cuộc muốn đi hay không, bỗng nhiên quyết định bên kia Tuyệt Linh Sơn phát ra một trận nổ kinh thiên, đồng thời có một đường ánh lửa điện loé sáng lên xông thẳng lên trời, vừa nhìn chính là bảo bối!

Nhưng cầu lửa xếp thành hàng này lúc ánh lửa điện loé sáng ở bên kia, đã đứng xếp hàng hướng bên kia vọt tới, khiến Phó Tu Vân cuối cùng là thở dài một hơi, sau đó, lúc chờ Phó Tu Vân xoay người an tâm đi trở về, y đã bị một lực lượng to lớn từ phía sau truyền tới làm cho trực tiếp áp nằm trên đất!

Quần áo mới lại, rách, rồi!! Y lại phải vá!! Y cũng vá mười năm trời rồi!! Đây là người nào nhất định phải đốt chết hắn!!

Đôi mắt phượng của Phó Tu Vân mang theo sắc bén có thể giết người vậy quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa mù rồi.

"... Chời địu..." Vậy mà không chỉ một mình ta chạy trần truồng.

Phó Tu Vân bình tĩnh quay đầu, quyết định làm như không thấy.

Chẳng qua người đè y cũng không nghĩ như vậy, một cánh tay tràn đầy lực lượng và bắp thịt thoáng cái siết cổ của Phó Tu Vân, sau đó một âm thanh trầm thấp lại mang theo vài phần tức giận vang lên:

"Đem bảo bối của ngươi cho ta hết, mang ta đi phòng tu luyệt tốt nhất!"

Lúc Phó Tu Vân nghe nói như thế, vốn trên mặt không biểu tình gì chậm rãi lộ ra một nụ cười.

"Toàn thân ta một bộ y phục này đáng giá nhất, ngươi là dự định để ta cởi y phục cho ngươi, từ ngươi chạy trần truồng biến thành ta chạy trần truồng?"

Lúc Dịch Nhiên nghe nói như thế thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu, "Hãy bớt sàm ngôn đi, không thì đốt chết ngươi!"

Sau đó, Dịch Nhiên đã bị Phó Tu Vân cho một cước đạp đi ra ngoài, còn bị cháy tóc.

"Ngươi hóa thành tro rồi ta cũng sẽ không bị chết cháy!"

Dịch Nhiên cảm nhận được mình bị cháy tóc, con ngươi chợt co rút, có chút khó có thể tin nhìn về phía Phó Tu Vân, nhất thời lại sửng sốt một chút.

Người này... Thoạt nhìn vừa gầy lại nhỏ lại yếu á.

"Ngươi tới nói một chút coi, rốt cuộc ai chết trước?!" Phó Tu Vân cười lạnh nhìn chằm chằm Dịch Nhiên tóc bị đốt trụi, chờ hắn bị chết cháy.

Sau một khắc, Phó Tu Vân trong lòng Sparta rồi. Y hỏi điên cuồng Tiểu Hỏa ở đan điền: Ngươi không phải là cái gì cũng có thể đốt sao? Người này vì sao chỉ đốt lông hắn?!

Tiểu Hỏa cũng có chút kỳ quái, ở trong đan điền của Phó Tu Vân xoay quanh.

Sau cùng, vẫn là Dịch Nhiên phá vỡ cục diện lúng túng này:

"Xin lỗi, người gian ám toán ta thân chịu trọng thương, nếu ngươi có thể cứu ta, nhất định sẽ hậu tạ."

Phó Tu Vân ngẩng đầu: "Cảm tạ cái gì?"

"Mười khối linh thạch thượng phẩm."

"Thành giao!"

Mặc kệ người này tốt hay xấu có phải quả thể hay không, mấu chốt là linh thạch! Linh thạch thượng phẩm! Hắn Phó Tu Vân lớn như vậy ngay cả một viên linh thạch trung phẩm cũng chưa thấy qua đâu!! Có thể mua bao nhiêu y phục tốt chứ!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường.

1, cấp ngang nhau lớn nhất.

Phó Tu Vân: Cấp ngang nhau sẽ không hơn so với ta cmnr!!

Dịch Nhiên: Ta thì cười cười không nói lời nào. Ha ha.

2, miếng vá.

Phó Tu Vân: Bảo bảo vá y phục mười năm, bảo bảo trong lòng khổ nha! Mụ nội nó đồ ngu này lại làm hư y phục mới của ta rồi!!

Dịch Nhiên:... Mua một món nữa là được rồi.

Phó Tu Vân: Đúng nha, ta không cần giả bộ sợ hãi nữa. Đột nhiên như thế thật không quen.

Dịch Nhiên:...

Thế giới cùng bức hắn không hiểu! [cùng: nghèo, bức: dồn ép]

3, quả bôn.

Phó Tu Vân:... Có bị thương phong hoá*. [phong tục và giáo hoá]

Dịch Nhiên: Thì giống như trước khi ngươi không bị thương.

——————————

Ha ha ha ha, cám ơn thân môn nhắn lại mạo phao ~ còn có địa lôi nhiệt tình ~~ moah moah ~ các người đều là động lực gào khóc.

——

Sparta là hình ảnh anh nhân vật chính trong 300 đang gào thét

Qủa bôn có thể hiều nôm na là trái cây chạy, ý chỉ hình ảnh chạy trần truồng lộ mông vậy đó mà.

Còn đoạn đối thoại của 2 bạn trong quả bôn, có thể hiểu là bạn Vân hỏi bạn Nhiên có bị thương cái ấy ấy ko, vì phong hoá ở đây mình tra baidu là không chỉ nói về thời tiết mà còn là thường đề cập đến đạo đức và phong tục cũ, thường đề cập đến chủ đề tình dục. Theo mình hiểu là vậy, ko biết phải ko:v

———

9 -7n$

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.