Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 1: Kiếp trước theo gió mà biến mất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Binh! Binh! Binh! Bang!

Vào một buổi trưa đầu thu, tiết trời có chút mát mẻ, gió nhẹ mây bay, bầu trời trong xanh như được gột tẩy.

Phía đông bên dưới đỉnh núi Phù Lô, giữa những tán cây rậm rạp thi thoảng có tiếng kim loại vang lại.

Tô Thiếu Bạch đang nằm trong bụi cây cũng bị âm thanh này đánh thức, luận về độ phiền nhiễu, thì âm thanh máy khoan điện phát ra từ nhà hàng xóm lúc tu sửa cũng không có phiền đến mức này. Cậu nhíu chặt mày, miễn cưỡng mở mắt, trong đầu loạn cào cào đến mức mơ hồ. Thứ đầu tiên đập vào tầm mắt cậu chính là bầu trời xanh lam cùng với màu xanh của lá cây trên đầu.

Đây là đâu vậy? Cậu nhớ rõ là sáng sớm nay mình và một cô nàng lên núi Liên Hoa, không cẩn thận hụt chân đạp trúng khoảng không... Hình như trên người không có chỗ nào đau cả, mà độ cao này hình như cũng không giống nốt? Vừa quay đầu qua nhìn nơi phát tiếng động, Tô Thiếu Bạch nhịn không được trợn trừng cả hai mắt.

Trong rừng cách đó chưa tới trăm mét, có hai người bịt mặt mặc áo đen cùng với một lão giả tóc trắng xóa đứng đối diện nhau, phía trên đầu ba người, có hai thanh trường kiếm lóe ra kim quang và một cây phất trần đang quần ẩu với nhau, trong khi đánh thi thoảng còn phát ra âm thanh sắc bén.

Chuyện gì thế này? Gần đây có người dùng Hoàng sơn quay ngoại cảnh à? Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm mấy thứ đang lơ lửng trên không trung kia, hình như không có thấy dây cáp và máy quay phim mà.

Cây phất trần nọ hiển nhiên đã như nỏ mạnh hết đà, dưới lực công kích của hai thanh kiếm kia đã xuất hiện nhiều vết nứt, ánh sáng càng lúc càng yếu.

"Họ Kỳ kia, ngươi càng vận công, độc tính phát tác càng nhanh, thức thời thì đem Vọng Nguyệt phổ giao ra đây!" Thanh âm kiêu ngạo của nam tử mặc áo đen có vóc dáng cao vang lên, vừa nghe qua là biết chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Lão giả cắn chặt răng đau đớn chống đỡ, mắt trừng hai người đối diện đến mức muốn nứt ra, "Mơ đi, Bác Sơn phái các ngươi làm ra chuyện bại hoại như vậy quả thật là nhục nhã mà!"

"Lão thất phu, ngươi muốn chết rồi!" Tay phải thanh niên nọ khẽ chuyển, hai ngón tay cũng khép lại hướng lên trời, một thanh trường kiếm trong đó đột nhiên phóng ra mười đạo kiếm khí kim sắc mỗi đạo dài như một bàn tay, xông thẳng về phía lão giả.

Cây phất trần vội vã đuổi theo sau, dự định ngăn cản kiếm khí kia, thì lại bị thanh kiếm còn lại thừa dịp chặn ngang chém đứt, vỡ thành hai đoạn.

"Phụt!" Mặt lão giả xám như tro tàn, phun ra một ngụm máu đen. Sau đó, mười đạo kiếm khí kim sắc đâm thủng mười lỗ trên người lão giả, lão giả run rẩy, té trên mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Hai thanh trường kiếm trên không trung thu lại hào quang, quang mang kim sắc dần biến mất, bay trở về sau lưng hai người đang đứng trên mặt đất.

Thanh niên vừa mới nói chuyện đánh ra một trảo cách không, khí hải của lão giả nằm trên mặt đất tỏa ra ánh vàng mỏng manh, một hạt ngọc nhỏ sắc vàng lơ lửng trên không trung, "Rắc" một tiếng hạt ngọc liền vỡ thành bụi phấn, tản mát bay mất trong gió.

"Sư huynh, làm như vậy có phải là quá độc ác không?" Thanh niên thấp hơn nhịn không được nhíu mày, đáy mắt lóe một tia tinh quang.

"Hắn đã nhận ra thân phận của chúng ta, phải diệt cỏ tận gốc thôi. Việc chúng ta cướp lấy Vọng Nguyệt phổ này tuyệt không được để cho người khác biết!" Người cao hơn nhìn người bên cạnh, thấy người thấp hơn cúi đầu không nói nữa, thì mới ngồi xổm xuống lục tìm trên người lão giả kia.

Đúng lúc này, chợt phát sinh biến, người thấp hơn cầm trong tay một đoản kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, mạnh mẽ đâm vào sau lưng người đang ngồi xổm tìm đồ trên người lão giả.

Vị sư huynh kinh ngạc nhìn lưỡi kiếm nhọn hoắt dính đầy máu trên ngực mình vì không hề phòng bị mà bị đối phương đâm một nhát, đang muốn quay đầu lại, người thấp hơn bỗng rút thanh đoản kiếm ra, lại đâm thêm một nhát.

Nhát kiếm sắc bén này cắm trên người hắn cũng giống như con cá bị chặt đầu, lảo đảo ngã về phía trước, hai mắt trừng thật lớn, chết không nhắm mắt.

"Không có ngươi, ta sẽ là đệ nhất Hoàng phẩm đệ tử, diệt cỏ tận gốc, sư huynh, là ngươi mới dạy ta đó." Thanh niên lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất nói, không lâu sau thì từ trên người lão giả lấy ra một cuộn thẻ viết được làm bằng ngọc, nhét vào trong người.

Tô Thiếu Bạch ngồi xổm trong lùm cây, nghe thấy bốn chữ âm lãnh "diệt cỏ tận gốc" của thanh niên nọ không nhịn được rét run một trận, cắn chặt răng, thầm khẩn cầu cái cậu thanh niên thủ đoạn độc ác kia mau chóng rời đi giùm cái. Hai chân cậu đã sớm tê dại cả rồi, cả ho hay thở mạnh cũng không dám. Mà nhìn tràng cảnh máu me bên đó, chỉ cần thấy máu chảy đầm đìa từ mấy cái lỗ thủng trên người lão giả kia cũng đủ cho cậu biết, thứ trước mặt là thật, tuyệt đối không phải là mấy người đi chụp ảnh quay phim tiên hiệp gì hết! Cậu vừa mới chứng kiến một cảnh giết người cướp của rồi! Nếu bị phát hiện, tuyệt đối sẽ giống y như hai vị kia, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Thanh niên nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền lấy đi trường kiếm sau lưng của thanh niên đã chết kia. Lại từ trong người lấy ra hai cái bình, rắc lên hai thi thể, lúc này mới cưỡi kiếm bay lên không rời đi.

"Ôi!" Thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, Tô Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể tê dại ngồi bệt trên mặt đất, đùi phải bị tê đến mức giống như bị kim châm, lại qua một lúc, cho dù mà không mất mạng ở đây, thì cũng phải rời khỏi nơi này mới được!

Đứng lên rồi cậu mới phát hiện, trên người đang mặc một loại y phục thô ráp kỳ lạ, là một bộ quần áo ngắn tay màu thiên thanh giống như trong mấy phim cổ trang thường thấy, là loại dành cho dân thường mặc. Kích cỡ có hơi lớn, tay áo phải xắn tận hai vòng mới miễn cưỡng chạm đến phần cổ tay, lộ ra một cánh mảnh khảnh như que củi, lại còn rất trắng. Này là thế nào? Hình như cậu bị thấp đi thì phải?

Nhìn lại bốn phía, mới nhận ra cái ba lô 50L* trước đó nay đã không thấy đâu, cách đó không xa còn có một bao quần áo bằng da mỏng màu xanh thẫm nằm trên đất, khom người nhặt lên, thì thấy vật này nhẹ như không. Lại nhìn hai thi thể phía xa ban nãy một chút, không ngờ là bây giờ đã biến thành hai vũng nước, Tô Thiếu Bạch cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, trong lòng sợ hãi, nắm chặt bọc quần áo trong tay, không dám nhìn kỹ, mặc kệ là trông nó ra sao, trước tiên vẫn phải rời khỏi nơi đáng sợ này đã.

*ba lô 50L: là loại ba lô có thể tích 50 lít dành cho nhừng người đi phượt

Mãi đến khi trời ngả về tây, tay chân mới có thể cử động được, Tô Thiếu Bạch miễn cưỡng ra khỏi khu rừng nọ, tìm được một khe suối. Sau một ngày phơi nắng thì rửa mặt sạch sẽ là một chuyện vô cùng thoải mái, chỉ là nhìn hình phản phản chiếu dưới làn nước trong xanh kia khiến cậu hoàn toàn sửng sốt, ai đây?

Nhìn bóng người phản chiếu dưới nước, mới xem qua thì e là chỉ mới có mười tuổi đầu thôi. Mày dài hơi xếch, sắc đen như mực, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, sóng mắt lay động, con ngươi sáng lấp lánh hơn cả trân châu nằm dưới đáy nước, sáng chói rực rỡ [1], đuôi mắt tựa như mang linh khí, làn da trắng trẻo mềm mại, khóe môi khẽ nhếch, nếu không phải gương mặt còn mang nét trẻ con, thì quả thật chỉ có thể dùng từ phong lưu tuấn tú mà miêu tả chính xác nhất.

Lại đưa mắt nhìn quanh, trời dần tối đi, chim bay về rừng [2], ráng chiều phía trời tây tựa như ngọn lửa hừng hực cháy. Rừng núi phía xa san sát nhau, mây mù dày đặc, nhưng rõ ràng không phải là Hoàng sơn. Tô Thiếu Bạch ngồi cạnh bờ suối hoang mang nghĩ ngợi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Vài giờ trước, cậu vẫn còn là một sinh viên mới ra trường, hai mươi hai tuổi, hừng hực khí thế làm một quản lý hành chính của một khách sạn năm sao nổi tiếng thế giới. Thích đi du lịch, thích chơi đá banh, thích lên diễn đàn Lư Hữu vào những ngày nghỉ kết bạn để đi leo núi, đương nhiên, cũng rất thích mấy cô nàng xinh đẹp ngực bự. Theo như điều kiện của cậu thì, "cao phú suất"* chí ít cũng phải có hai cái, ấy thế mà lại không có được một cô bạn gái, à xin đính chính lại, là chưa có bạn gái, chuyện này đừng nói là người nước ngoài, đến cả bản thân cậu cũng nghĩ không ra.

* cao phú suất: cao ráo + giàu có + xinh đẹp

Bảy tháng trước lúc nhận việc, cấp trên yêu cầu cậu chuyển xuống phòng ban bên dưới thực tập, luân chuyển giữa bộ phận F&B và bộ phận buồng phòng [3] mỗi bên ba tháng, tổng cộng nửa năm. Làm việc trong phòng làm món Trung được hai tháng, cậu vậy mà lại trở nên hứng thú với đồ ăn, tự mình âm thầm học cách nấu ăn, gặp phải vấn đề, lại tìm một đầu bếp nhờ chỉ dẫn một chút. Ban đầu thì cậu chỉ biết cách xử lý trứng mà thôi, sau dần cũng có thể tự tay nấu được vài món ăn ngoại khá ngon, sắc hương vị cũng xem như có chút thành tựu đi, mà cậu cũng chỉ là muốn lúc mừng năm mới trở về thăm bà thì còn có thể thể hiện tài năng một phen.

Tiếc là, kỹ thuật tỉa rau của cậu bắt đầu được bếp trưởng khen ngợi, rồi lại được chuyển sang học nghề trong tổ nấu món Âu, ma mới thì chỉ có thể mặc cho cấp trên muốn điều đi đâu thì đi, đâu thể từ chối, hiện giờ còn học cả việc làm thế nào để trở thành một người nhào bánh chuyên nghiệp.

Giữa tháng chín, có một em gái trên diễn đàn Lư Hữu rủ rê lên Hoàng sơn chơi ba ngày nhân dịp lễ Quốc Khánh. Cậu vốn cũng không muốn đi, Hoàng sơn cậu đi mấy lần rồi, đã quá rành mấy chỗ vui chơi trên đó. Nhưng mà em gái này trong bài post thứ hai đã phô ngay đống ảnh màu, tóc dài mắt to, dáng người tươi mát, chân dài miên man, xinh đẹp đến nỗi không dám nhìn thẳng. Thật sự là cực phẩm trong mắt đám đàn ông trong diễn đàn mà!

Dưới sự mong chờ của cô em đó, chưa đến hai giờ sau, một đám trai tân quẳng hết tiết tháo* lập đoàn mười lăm người, đương nhiên trong đó có cả bạn Tô Thiếu Bạch đây.

*tiết tháo: nghĩa đen là khố, còn nghĩa bóng là danh dự

Sau khi hội họp tại thị trấn ở Hoàng sơn, Tô Thiếu Bạch thân cao 1m82 cộng thêm cái mặt đẹp trai lai láng lập tức được cô em cho ngay vào tầm ngắm. Cuối cùng thì lần này thần tình yêu cũng bắn cho cậu một mũi tên rồi! Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của em gái, lòng cậu như mở cờ, quyết định phải biểu hiện thật tốt, hỗ trợ vác ba lô, hạ trại, lo lắng trước sau thật là tỉ mỉ. Cuối cùng, cô nàng thẹn thùng tỏ ý muốn cùng cậu leo lên núi Liên Hoa ngắm mặt trời mọc. Nghĩ đến hình ảnh hai người gắn bó trên đỉnh núi thật là kiều diễm làm sao, tên lang sói Tô Thiếu Bạch nào đó lăn lộn mãi không ngủ được.

Rồi sau đó, là đoạn cậu vừa bò lên đỉnh Liên Hoa thì bị trượt chân quẳng xuống đây.

Ra quân chưa thắng thân đã thác, mãi khiến anh hùng lệ xót xa [4]. Con bà nó, rõ ràng đến cả cái tay của em gái kia cậu còn chưa đụng qua mà!

Thở dài một hơi, Tô Thiếu Bạch tự tin bản thân vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện trước kia, gồm cả cách nhào bánh công phu, hơn nữa bếp trưởng ở chỗ cậu nghỉ lúc trước mới chỉ cậu phương pháp làm bánh macaron [5]. Cúi đầu nhìn nhìn rồi nắn nắn cánh tay mình, thấy cái dạng da bọc xương này, cậu đành bỏ cuộc, chỉ có thể nhéo nhéo cái má thoạt nhìn còn có chút thịt kia, xúc cảm còn tốt lắm, cảm giác rất đau. Không phải nằm mơ rồi.

Mà trong lòng cậu cũng nặng trĩu cả lên, nếu nói vừa rồi dọc đường cậu còn có thể liều mạng thôi miên chính mình, cái gì mà phi kiếm, rồi cái gì mà giết người cướp của, đều là mình hoa mắt thôi, ra khỏi khu rừng quỷ quái này tìm được ai đó giúp đỡ là mình có thể về nhà rồi. Chỉ là lúc này, cậu không thể không đối diện với một hiện thực là cậu đã đi đến một cái thế giới xa lạ, thậm chí thân thể này cũng không phải là của mình! Con người sống tại thế giới này rõ ràng là dữ tợn đến mức không bình thường mà, nào là bay lên trời, rồi thì giết người không chớp mắt. Ngoại trừ cậu.

Vậy nên, đây chính là xuyên không trong truyền thuyết sao? Chính là cái thể loại tiểu thuyết mà Lydia làm trong bộ phận buồng phòng thích đọc nhất sao?

Yêu qua mạng cũng thịnh hành, mà thể loại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cũng rất phổ biến, mà sao cậu lại gặp phải cái thể loại xuyên không này thế hả!

Gương mặt phản chiếu dưới nước trở nên phẫn nộ, cậu bất mãn nhíu mày, nam sinh giống nữ [6], nữ nhân có dáng vẻ xinh đẹp cũng không nhất định là hạnh phúc, huồng hồ chi lại còn là nam nhân? Khó trách đây mạng ngắn như vậy!

Nương theo động tác cậu, gương mặt nhỏ phản chiếu dưới mặt nước lập tức mang theo vài phần lạnh lẽo, xóa bỏ vài phần hồn nhiên tài hoa vốn có của thiếu niên. Xem ra không ai có thể giúp đỡ ngoại trừ chính mình, Tô Thiếu Bạch thở dài, cậu đời này, không, là đời trước, ghét nhất là ẻo lả.

Lại nhìn thân thể nhỏ nhắn này, Tô Thiếu Bạch thật muốn nôn hết cả ra, bảo là gầy yếu thì thôi đi, trông gầy như cái que củi ấy, có khi toàn thân cũng chẳng được đến hai ba lạng thịt luôn, mà một hai lạng đã cảm nhận qua rồi. Chẳng lẽ đứa bé này cũng là bị người vừa rồi truy sát? Ngay cả một vết thương cũng bị hủy thi diệt tích mà! Tô Thiếu Bạch kiên trì tin rằng chủ cũ của cái thân thể này đã chết, cũng không muốn nghĩ đến cái người đã thay thế cậu bay đến thế kỷ hai mươi mốt hú hí với em gái kia.

Điều duy nhất đáng mừng chính là, cậu vẫn còn là nam nhân. (Khiết: ờ thì còn là nam nhân nhưng vẫn là vợ nhỏ nhà người ta =))))))))))))))))

Trong túi tiền giắt bên hông chỉ có hai hạt trân châu, chắc là tiền tệ ở chỗ này rồi. Bên mắt cá chân phải có đeo một cái vòng đeo chân màu bạc, lấp lánh ánh trắng, không có hoa văn, có gắn một cái chuông hình tam giác, quả lắc bên trong chuông hình như đã bị bỏ đi, nên cho dù có động thế nào cũng không phát ra âm thanh, chỉ có bên trong có in chữ "Tô" theo kiểu phồn thể. Rất có khả năng là chủ cũ của thân thể này cũng họ Tô. Trong bọc quần áo trên mặt đất cũng chỉ có một quyển sách buộc chỉ thô sơ và nửa miếng bánh nướng to bằng bàn tay người lớn.

Bên trên quyển sách vàng nhạt buộc chỉ có viết ba chữ phồn thể "Luyện Chú phổ". Cậu lật vài trang, có thể nhận ra mặt chữ như "Kim hỏa", "Địa hỏa", "Lục phẩm", "Linh lực", nhưng kể cả có viết cùng một chỗ thì cũng xem chẳng hiểu gì sất, đành chán nản đóng sách lại. Không hiểu cũng không sao, chỉ là muốn xem chữ viết ở chỗ này có khác lạ hay không, tốt xấu gì cũng không thể bị biến thành mù chữ, Tô Thiếu Bạch lạc quan tự động viên tinh thần. Còn cái miếng bánh nướng kia, ngay cả một miếng mè cũng không có, cậu thử cắn một miếng, ờ, xem ra răng mình còn tốt lắm. Nói cho văn vẻ thì chủ cũ của thân thể này là trong người không có vật gì đắt tiền, mà nói đơn giản thì là bị phá sản, nghèo rớt mồng tơi luôn.

oOo

Chú thích:

[1] sáng chói rực rỡ: nguyên văn là "cố phán thần phi", là một thành ngữ, có nghĩa là đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ, trong câu này vì đã miêu tả đôi mắt trong vế phía trước, nên thành ngữ này xem như là mỹ hóa thêm đôi mắt này, ý nói đôi mắt hoa đào này xinh đẹp lại có thần thái trong sáng, sáng chói rực rỡ, bla bla bla, túm lại là miêu tả đôi mắt này rất rất rất là đẹp =)))

[2] chim bay về rừng: nguyên văn là "quyện điểu đầu lâm", là một thành ngữ, nhưng trong trường hợp này thì có thể hiểu theo nghĩa đen

[3] bộ phận F&B và bộ phận buồng phòng: là 2 bộ phận quản lý trong cơ cấu của một khách sạn, bộ phận F&B là bộ phận quản lý nguồn cung thức ăn và nước uống, còn bộ phận buồng phòng là bộ phận dọn dẹp phòng khách sạn

[4] Ra quân chưa thắng thân đã thác, mãi khiến anh hùng lệ xót xa: nguyên văn là "Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm". Đây là một câu trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ. Ngạn đưa ra 2 bản dịch, một là của Trần Trọng Kim, hai là của Trần Trọng San, tuy nhiên Ngạn chọn hai câu dịch của Trần Trọng San để dùng trong trường hợp này, đơn giản là vì câu này nghe hài hước hơn bản dịch u buồn của Trần Trọng Kim.

Nguyên văn bài thơ:

蜀相

丞相祠堂何處尋,

錦官城外柏森森。

映階碧草自春色,

隔葉黃鸝空好音。

三顧頻煩天下計,

兩朝開濟老臣心。

出師未捷身先死,

長使英雄淚滿襟

Hán Việt:

Thục tướng

Thục tướng từ đường hà xứ tầm?

Cẩm Quan thành ngoại bách sâm sâm.

Ánh giai bích thảo tự xuân sắc,

Cách diệp hoàng ly không hảo âm.

Tam cố tần phiền thiên hạ kế,

Lưỡng triều khai tế lão thần tâm.

Xuất sư vi tiệp thân tiên tử,

Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.

Dịch nghĩa:

Thục tướng

Tìm ở nơi nào thấy đền thờ của thừa tướng?

Chính là ở ngoài thành Cẩm Quan, nơi có hàng cây bách um tùm.

Soi sáng thềm, cỏ xanh vẫn có màu vẻ xuân,

Bên kia lá cây, chim oanh vàng vẫn cất tiếng hót hay.

Ba lần đến thăm làm cho ngài phải bận tâm với kế sách bình định thiên hạ,

Ngài đã có công mở nước và giúp rập hai triều, hết lòng bậc lão thần.

Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác,

Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.

Điển cố:

(Năm 760)

Thục tướng chỉ Gia Cát Lượng (Khổng Minh), thừa tướng nước Thục thời Tam Quốc. Gia Cát Lượng là một thư sinh ở Long Trung, phía tây thành Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc, được Lưu Bị là tôn thất nhà Hán ba lần đến thảo lư mời ra giúp việc. Cảm ơn tri ngộ ấy, Khổng Minh ra giúp Lưu Bị lập nên nước Thục. Khi Thục tiên chúa mất, ông lại hết lòng phò tá Hậu chúa cho đến khi tạ thế. Đền thờ ông ở phía tây miếu Chiêu Liệt (thờ Lưu Bị).

Bản dịch của Trần Trọng Kim:

Đền thừa tướng ở đâu đây

Mé ngoài thành Cẩm mấy cây bách già

Cỏ xuân ánh mặt thềm hoa

Oanh vàng trong lá hững hờ véo von

Vì dân ba lượt tìm luôn

Hai triều giúp rập tấc son lão thần

Quân chưa thắng đã từ trần

Anh hùng nhớ đến lệ tràn thấm khăn

Bản dịch của Trần Trọng San:

Biết đâu tìm đến đền Thục tướng

Phía ngoài thành Cẩm bách rườm rà

Soi thềm cỏ biếc luôn tươi thắm

Bên lá oanh vàng vẫn hát ca

Ba lượt ân cần ơn chúa nặng

Hai triều giúp rập bụng tôi già

Ra quân chưa thắng thân đà thác

Mãi khiến anh hùng lệ xót xa.

[5] bánh macaron: là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Hình ảnh minh họa ở bên dưới.

Còn đây là link tham khảo cách làm bánh macaron:Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư - Chương 1: Kiếp trước theo gió mà biến mất

[6] nam sinh giống nữ: nguyên gốc là nam sinh nữ tướng, ý chỉ những người con trai sinh ra trông giống nữ hơn là nam


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.