Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 141: | Chân tướng



"Hai ngươi..." Tên đứng trước quay đầu lại nhìn hai kẻ đằng sau, rồi liếc sang yêu bài trong tay Tô Thiếu Bạch, cuối cùng cúi thấp đầu giữa những tiếng xì xào của quần chúng. Giờ gã có lấp liếm cũng vô dụng cả, thái độ của hai tên đứng sau đã đủ để chứng minh tất cả.

"Thật đúng là giả mạo à?"

"Thật là vô liêm sỉ, không thể tha cho chúng!"

"Ngươi tham gia làm cái gì, hóng chuyện là được rồi."

"Đầu năm nay, liêm sỉ của đạo tu rớt hết rồi à!"

"Chậc, ta đã nói người đứng ngoài cửa mới là thật mà, ngươi xem khí chất của người ta kìa!"

...

Quần chúng tu sĩ bàn tán ồn ào, càng nói càng lớn, phần lớn là khinh thường, chê ghét và cười nhạo. Ba kẻ nọ tất nhiên cũng nghe được.

"Xin lỗi, xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đi ngay." Tên quỳ xuống đầu tiên đứng dậy, cuống cuồng kéo hai người bên cạnh muốn rời đi.

Tôn Chí hùng hổ giơ tay cản chúng lại, "Đợi đã, các ngươi định để chuyện này như thế thôi à?" Muốn chạy hả, sao có chuyện dễ như vậy được!

"Xin lỗi, sư..." Kẻ nọ thấy Tôn Chí không cho qua, vội vã quay sang xin Tô Thiếu Bạch tha lỗi, hai chữ sư huynh suýt thốt ra.

"Nếu mấy người là ta thì có chịu thả người đi không? Bằng không chúng ta cứ vào trong trò chuyện đi ha?" Chuyện vạch trần kẻ mạo danh trước mặt quần chúng, lấy lại danh tiếng cho mình đã xong, nhưng những chuyện còn lại liên quan đến danh dự sư môn, tất nhiên không thể đứng đây nói cặn kẽ được. Vả lại, đợi thêm lát nữa thì sẽ càng nhiều tu sĩ xúm lại, họ cũng khó mà thoát ra ngoài. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Vì vậy, Tô Thiếu Bạch bèn ngắt ngang cái câu mà kẻ nọ suýt nữa đã bật thốt hai chữ sư huynh ấy, rồi chỉ vào trong cửa phòng. Tu vi Chú Kiếm sư Thanh phẩm của cậu đặt trước mặt Kiếm tu chẳng là gì, nhưng trước các đồng môn Chú Kiếm sư, sự áp lực cũng đủ khiến chúng rét run.

[...]

"Vì gây họa cho Tiểu Bạch, cái vị Hách Liên trưởng lão này thật đúng là nhọc lòng!" Phượng Nhị cười lạnh, khép quạt ngọc đập mạnh lên tay mình, "Còn cái tên Lâm Bái kia nữa, chết sớm như vậy thì đúng là hời cho gã!"

Tô Thiếu Bạch thì hơi trầm mặc, cảm xúc phức tạp ngổn ngang, sau khi Lâm Bái bị Hứa trưởng lão dẫn đi, cậu không không cố gắng dò hỏi tung tích sau cùng của gã. Đối với kẻ đã từng ra tay giết mình, cậu không thể rộng lượng tha thứ được, chỉ đơn giản là tin vào sự công bằng của môn quy Bác Sơn phái. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Nhưng giờ nhìn lại, chuyện này đã để lại mối họa ngầm, dù bạn không xem đối phương là kẻ thù, nhưng đối phương luôn luôn nghĩ cách hãm hại bạn đến chết mới thôi. Nhân từ nương tay, đôi khi lại là dung túng kẻ ác, Lâm Bái đã cho cậu thêm một bài học.

"Xem ra chúng ta phải mang ba cái vị trong động đến Bác Sơn phái tìm Chưởng môn tâm sự mới được." Nam Cung Hạo nhướng mày kiếm, lạnh lùng nói. Chuyện đã rõ như ban ngày, cũng đúng lúc tìm Hách Liên trưởng lão kết sổ mọi chuyện. Dám bắt nạt đầu bếp nhỏ, một tên y cũng không bỏ qua!

Tháng ba cuối xuân, gió ấm phất qua, cỏ mọc chim bay. Mây mờ lượn quanh núi Phù Lô, sắc xuân tươi tốt tràn ngập khắp môn phái.

Giữa cảnh xuân tươi đẹp đó, bầu không khí tại sơn môn Bác Sơn phái là lại tương phản hoàn toàn.

Đầu tiên là lúc thấy Tô Thiếu Bạch cột yêu bài màu lục bên hông đứng trên phi khí màu đen có hình dáng như quái ngư, đệ tử ngoại sự phụ trách canh cổng của Bác Sơn phái mừng rỡ vô cùng, về rồi, đã về rồi! Sư huynh Lục phẩm của họ bình an vô sự! Nhưng sao mặt mũi sư huynh hình như không vui lắm? Mà thanh niên mặc cẩm bào màu đỏ đang phe phẩy quạt bên cạnh cười tới mức u ám luôn á!

Xa xa đằng sau, là ba vị Kiếm tu áo lam của Thiên Kỳ môn và một vị Kiếm tu Kinh Loan phái đội mão đen, xách theo ba Chú Kiếm sư của Bác Sơn phái, hùng hổ nhảy xuống khỏi phi kiếm. Đi đầu là Kiếm tu thiên tài Nam Cung Hạo. Mặt mày y lạnh lẽo mở miệng đòi gặp Hứa trưởng lão và Chưởng môn, nhìn thế nào cũng thấy giống cái kiểu người đến chả có ý tốt. Bữa nay xảy ra chuyện gì ế, sao cả đám Kiếm tu đại nhân Thiên Kỳ môn đều dắt nhau tới đây vậy.

"Ờm thì, Kiếm tu đại nhân, hay là ngài buông mấy vị đồng môn của bọn ta xuống trước đi?" Đệ tử ngoại sự Thính Phong Các của núi Hoa Đình đón tiếp đoàn người thấy mấy sư huynh Xích phẩm bị người ta xách như xách Liệt Điểu, mặt mũi đỏ bừng, thảm thương vùng vẫy, bèn dè dặt cẩn thận cố gắng xin tha. Đó giờ Kiếm tu đại nhân luôn rất lễ độ với Chú Kiếm sư bọn họ, mấy cái người này đã gây họa lớn tới mức nào mới thành ra tình trạng như thế này đây.

"Bọn chúng không mệt." Nam Cung Hạo lạnh tanh đáp.

Đệ tử ngoại sự:...

"Sư huynh về là tốt rồi, Văn trưởng lão và hai vị Kiếm tu đại nhân của Thiên Kỳ môn đang ở Thính Phong Các." Đệ tử ngoại sự vấp phải cây đinh bèn quay sang bẩm báo với Tô Thiếu Bạch, hắn nghe thấy hai vị Kiếm tu đại nhân đó và Văn trưởng lão muốn đi tìm người gì đó.

"Sư tôn nhà ta xuất quan rồi?" Tô Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn hắn.

"Chúc mừng sư huynh, mấy hôm trước Văn trưởng lão đã ngày hôm trước xuất, chính thức đột phá lên Lục phẩm." Ngữ điệu của đệ tử ngoại sự rất kích động, toàn bộ đệ tử Bác Sơn phái mấy hôm nay đều sung sướng không thôi, hai đó, giờ Bác Sơn phái họ đã có hai Chú Kiếm sư Lục phẩm! Biết đâu chừng mình sẽ là người thứ ba thì sao!

"Thật ư!" Tô Thiếu Bạch ù tai, kích động chộp lấy tay vị đệ tử ngoại sự nọ, đột phá rồi? Sư tôn thật sự đã đột phá? Giống như vị tiền bối trong Bà Sa Kính Thiên đó?

"Sư đệ không dám nói dối." Đệ tử ngoại sự chỉ về phía Thính Phong Các, mặt mũi nhăn như cái bánh bao, lực tay của sư huynh mạnh quá đi, muốn bẻ gãy tay hắn luôn rồi này.

"Thằng nhóc thối này, mau lại đây cho ta xem nào." Đúng lúc này, còn chưa thấy mặt mũi Liên Vi Sơn đâu, giọng nói của hắn đã truyền tới trước, ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Một thanh phi kiếm đỏ rực như lửa bay tới, trên đó có ba người là Văn đại trưởng lão, Liên Vi Sơn và Kỳ Mặc.

Văn trưởng lão thành công đột phá lên Lục phẩm, đương nhiên từ trên xuống dưới Bác Sơn phái mừng rỡ cực kỳ, toàn bộ môn phái chỉ có hai Chú Kiếm sư Lục phẩm, đều ra lò từ núi Thám Nguyệt. Thân phận của hắn trong nội môn cũng lên theo, cực kỳ tôn quý. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Nghe nói bốn năm trước đồ đệ nhỏ bị bắt cóc, không rõ tung tích, nghe đâu tên đệ tử cấu kết với Ma tu có liên quan tới núi Lạc Hà, Nam Cung Hạo đuổi theo, bốn năm nay không có lấy một tin tức. Văn trưởng lão dĩ nhiên không chịu để yên, muốn tra xét thật rõ, vì thế mới mời Liên Vi Sơn đến đây hôm nay cùng xử lý chuyện này. Khéo thay, không ngờ là họ chỉ mới phái người đi mới Hách Liên trưởng lão thì có đệ tử ngoại sự canh gác sơn môn báo, Nam Cung Hạo yêu cầu gặp Hứa trưởng lão.

Nghe thấy tin Nam Cung Hạo yêu cầu gặp người, Liên Vi Sơn ngồi trong sảnh phụ Thính Phong Các tức khắc đứng dậy, trở lại rồi? Là một người hay là hai người? Văn trưởng lão cũng không kiên nhẫn được, cả đám bèn chạy vội qua đây.

Nhìn thấy Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo, hai vị sư tôn mừng rỡ vô cùng.

"Hai đứa không sao chứ?" Vừa mới đáp xuống đất, Liên Vi Sơn muốn nhào tới chỗ đồ đệ nhỏ nhà mình. Nửa đường bị Kỳ Mặc ngăn lại, nhẹ ho, "Chốn đông người, sư tôn chú ý nghi lễ nào."

Liên Vi Sơn hậm hực đứng lại, "Rồi, vào trong rồi nói."

Vào sảnh phụ rồi, hai vị sư tôn mới cẩn thận quan sát đồ đệ mình mấy lần, nhận ra hai đứa nhỏ này chẳng những không sao mà tu vi còn tăng cao, mới nhẹ nhõm.

"Thằng nhóc thối này, phúc duyên của con tốt ghê!" Liên Vi Sơn cảm thán nói.

"Sao sư tôn lại ở đây?" Lần này không chỉ là phúc duyên, y còn kết thành đạo lữ với Tiểu Bạch, nhưng mấy chuyện đó giờ không tiện kể ra, Nam Cung Hạo đành chọn nói chuyện chính trước, mấy cái kia có thể bẩm lại sau.

Mấy tên đệ tử bị ném xuống bên cạnh, mặt mày hốt hoảng, Hứa trưởng lão vừa nhìn qua đã ngầm hiểu có chuyện không bình thường.

Nghe nói mọi người đều đang đợi Hách Liên trưởng lão, Nam Cung Hạo cong môi nói, "Thật khéo, bọn ta cũng muốn tới kết sổ với Hách Liên trưởng lão một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.