Tô Thiếu Bạch nhanh chóng gật đầu, đến xếp hàng ở chỗ lá cờ có viết chữ "Thu" bên kia, giờ đang là thời gian nấy thợ mỏ đã rời động tập trung lại, xếp thành hai hàng dài bên góc bàn phía nam, mấy người mặc đồ ngắn tay màu nâu đầu quấn khăn đã không còn dáng vẻ lười biếng trước đó nữa, ai nấy đều đang bận rộn luôn tay.
Chiều dài hai hàng cũng không chênh lệch mấy, Tô Thiếu Bạch tùy tiện chọn hàng ngoài cùng đến đứng sau chót. Vốn cuối hàng có một người con trai quay đầu qua lại, cứ liên tục nhìn sang chỗ cậu, thấy Tô Thiếu Bạch nhìn mình, liền vui vẻ mỉm cười nói, "Ta là Triệu Lôi, người thôn Triệu."
Vóc dáng Triệu Lôi rất cao, người cũng rất gầy, mặc quần áo cứ như là cọc tre vậy, vốn dáng vẻ có thể xem như là thanh tú, tiếc là hai bên gương mặt có chút tàn nhang, làm giảm không ít khí chất.
"Tô Thiếu Bạch, thôn Thái Bình." Thiếu niên đứng cuối hàng cũng mỉm cười đáp lời đối phương.
"Trước đây chưa thấy cậu bao giờ, người mới à?"
"Phải."
"Lần này ta đào được ba khối, còn cậu thì sao?" Thấy cậu bằng lòng nói chuyện tiếp, Triệu Lôi lập tức tràn đầy phấn khởi mở miệng hỏi. Đứng xếp hàng thế này thật sự là chán quá rồi.
"Ba khối."
"Người mới mà có thể đào được ba khối, cậu giỏi thật!" Hắn vô cùng kinh ngạc hâm mộ nhìn Tô Thiếu Bạch.
"Mặc dù là ba khối, nhưng mà đều rất nhỏ, sức ta yếu, nên không thể đào cái lớn được."
"À~"Triệu Lôi gật đầu, đã nói mà, một người mơi làm sao lại có thể lợi hại đến vậy. Hắn vào hầm mỏ nửa năm rồi, nhưng mà lần nào cũng chỉ đào được trung bình tối đa là ba khối viêm thạch khoảng một cân mà thôi. "Hôm nay ta đào được khối lớn nè!"
Dáng vẻ Triệu Lôi lôi túi Khôn ra cứ như muốn dâng hiến của quý của mình vậy, đưa đến trước mặt Tô Thiếu Bạch. Quả nhiên, khôi viêm thạch ở giữa lớn hơn so với hai khối lớn hai bên, ước chừng cũng phải nặng gần hai cân, không chỉ thế, khối viêm thạch lớn nhất kia, màu trắng cũng đậm hơn nhiều so với hai cái còn lại. Tô Thiếu Bạch muốn tự mình kiểm nghiệm thử nhan sắc viêm thạch và suy ra đẳng cấp của nó, định bụng chút nữa nhìn kỹ một chút.
Chốc lát sau, liền đến phiên Triệu Lôi, "Boong!" Bàn đá kiểm nghiệm vang lên một tiếng, khối thứ nhất là viêm thạch Bạch phẩm, hạ đẳng, một cân hai lượng.
Khối thứ hai cũng là viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng, chín lượng hai chỉ.
Khối thứ ba cũng chính là khối viêm thạch Bạch phẩm lớn nhất được đặt lên bàn đá kiểm nghiệm, Tô Thiếu Bạch ngừng thở, dựa theo suy đoán của cậu, khối viêm thạch này có lẽ là có đẳng cấp cao hơn.
"Boong! Boong!" Bàn đá kiểm nghiệm vang liên tục hai tiếng. Viêm thạch Bạch phẩm, trung đẳng, hai cân bốn lượng. Người mặc áo nâu bó sát cười nói với Triệu Lôi, tiểu tử này, vận khí không tệ.
Triệu Lôi hưng phấn quay đầu vui vẻ nói với Tô Thiếu Bạch, "Trung đẳng, vậy mà lại là trung đẳng!"
"Ừ!" Tô Thiếu Bạch cũng kích động gật đầu theo, nhưng hắn kích động là bởi vì suy đoán của mình rất có khả năng là đúng rồi.
Đến phiên Tô Thiếu Bạch, đầu tiên cậu đặt khối đá có màu trắng nhạt nhất lên bàn đá kiểm nghiệm, "Bang!" Bàn đá kiểm nghiệm phát ra một tiếng rồi sau đó không có bất cứ động tĩnh nào, không ngoài dự liệu, quả nhiên là Bạch phẩm hạ đẳng, bốn lượng năm chỉ.
"Boong! Boong!" Khối thứ hai là Bạch phẩm trung đẳng, năm lượng tròn.
"Boong! Boong! Boong!" Bàn đá kiểm nghiệm vang liên tục ba tiếng, thượng đẳng! Ngay cả người đứng sau bàn cũng đều kinh ngạc, rồi lại cẩn thận xem lại, chỉ tiếc là nhỏ quá, chỉ có bốn lượng mà thôi.
"Vậy mà lại là thượng đẳng!" Triệu Lôi ôm túi Khôn của mình đứng ở bên cạnh không chịu đi, giờ nghe thấy người ta thông báo thu hoạch của Tô Thiếu Bạch, hâm mộ cực luôn, giọng cũng có chút ghen tị.
"Nhưng mà đều nhẹ quá." Tô Thiếu Bạch thở dài, giả vờ tiếc nuối nói. Nhưng mà trong lòng lại đang run rẩy kích động, cậu vui mừng muốn chết luôn ấy. Đúng như cậu đoán, toàn bộ mấy cái này đều dựa vào độ đậm nhạt trong màu sắc của viêm thạch, từ đó mà phân ra từng loại đẳng cấp khác nhau. Sau này tối thiểu cũng có thể đào đước viêm thạch Bạch phẩm thượng đẳng rồi! Coi như là mỗi lần chỉ đào được một cân rưỡi Bạch phẩm thượng đẳng, thì cũng đủ trả tiền thuê nhà hằng tháng rồi, cậu cũng không còn phải lo lắng nữa!
"Đúng rồi, tiếc là nhẹ quá!" Giọng nói của Triệu Lôi nghe qua dường như có chút vui vẻ. Nói tóm lại thì mình vẫn đào được nhiều hơn.
Sau khi kiểm trai hết viêm thạch, có thể chọn gửi lại hoặc là mang đi, Tô Thiếu Bạch chọn gửi, chung quy vẫn là phải giao ra thôi, cứ mang đi mang lại, phiền lắm. Người làm tìm thấy tên cậu trong danh sách, giúp cậu ghi chép lại rồi đưa sổ qua.
Tổng cộng theo lượng Bạch phẩm hạ đẳng thì là năm cân bốn lượng năm chỉ. Tô Thiếu Bạch xác nhận không sai trọng lượng, rồi dùng ấn dấu vân tay của mình lên.
Triệu Lôi và Tô Thiếu Bạch cùng đi đến chỗ lá cờ hình con dao có chữ "Vào" trả dụng cụ, sau khi cả hai trở lại chỗ xe Hạc thì tạm bên nhau, mỗi người tự trèo lên xe Hạc trở lại thôn của mình. Mười hai người còn lại trong xe đều đã đến đủ, Tô Thiếu Bạch là người cuối cùng. Cậu ngại ngừng đứng ở cửa xin lỗi mấy người lớn kia một chút, rồi chạy đến ngồi tại hàng ghế gỗ sau chót.
Đỗ Lượng lắc đầu cười nói, "Ngồi cho vững." rồi tự tay đem linh thạch bỏ vào trong chỗ lõm, phát động trận pháp, xe Hạc chậm rãi đứng lên. Bạch quang lấp lóe, xe Hạc của từng thôn đều lần lượt bay đi, khoảnh sân trên núi lại yên tĩnh lần nữa, tiếp tục đợi cho đến sáng hôm sau lại ồn ào một phen.
Đến lúc Tô Thiếu Bạch trở về nhà thì hai con mắt đã không mở lên được rồi, mẹ Tưởng sớm đã quen nên đã chuẩn bị xong nước nóng. Cậu gắng mở mắt, rửa mặt rồi tắm rửa lau người cho sạch rồi liền ngã xuống giường vùi đầu vào chăn, niềm vui được ngủ thật là tuyệt, ngủ mãi cho đến xế chiều mới chậm rãi tỉnh lại.
Lại lăn qua lăn lại một hồi mới miễn cưỡng cột tóc lại, nếu nói có chuyện gì khổ nhất từ sau khi xuyên không đến nơi này thì Tô Thiếu Bạch sẽ nói chính là chuyện cột tóc. Một thằng đàn ông mà lại phải đi chải mái tóc dài, là sao chứ? Thiệt là vô lý mà, từ nhỏ cậu có học qua cái chuyện này bao giờ đâu! Thiệt tình!
Ra gian ngoài, mẹ Tưởng đang ngồi thêu trong sân, Tưởng Mạc Ngọc thì ngồi trên băng ghế nhỏ giúp bà để ý mấy sợi chỉ.
"Tỉnh rồi à? Có đói chưa, đồ ăn trên bàn là cho con cả đấy."
Mẹ Tưởng dùng kim thêu cọ xát trên tóc vài cái, rồi tiếp tục thêu trên đóa hoa màu hồng trên trên cái khăn, Tô Thiếu Bạch liếc một cái, trông hình dáng hoa này hình như hơi giống hoa thược dược màu hồng [1].
"Chút nữa con ăn cũng được. Dì à, lần này con đào được năm cân bốn lượng viêm thạch đó!" Cậu hào hứng báo, tuy đến tận bây giờ bà vẫn chưa hỏi, nhưng Tô Thiếu Bạch biết trong lòng mẹ Tưởng chắc chắn rất lo lắng. Hôm nay đã là mười bảy, cuối tháng không nộp mười lăm cân viêm thạch, bọn họ phải giao căn nhà này ra, hai gã đàn ông kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mẹ Tưởng kinh ngạc ngừng kim thêu trên tay, ngón tay cầm kia của mình có chút run rẩy, "Nhiều như vậy sao?" Trước đây mỗi lần ba Tưởng làm việc cũng chỉ có thể đào được khoảng ba cân, đã hơn một năm nay, số lần đào được hơn năm cân viêm thạch cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đứa trẻ này, chẳng lẽ thật sự là do ông trời phái đến cứu bà trong lúc nguy khốn sao?
Tưởng Mạc Ngọc quay lại gian ngoài lấy băng ghế nhỏ cho Tô Thiếu Bạch, đặt cạnh băng ghế nhỏ của mình, sau khi Tô Thiếu Bạch ngồi xuống, lại lót tót chạy đi pha hai chén nước bưng ra cho cậu và mẹ Tưởng.
Tô Thiếu Bạch nhận chén trà màu nâu bằng sứ kia, trong lòng ấm áp, tiểu loli nhà mình thực sự là tri kỷ mà. Sau này phải nhiều thương bé nhiều thật nhiều mới được.
"Vốn là có thể nhiều hơn vậy nữa." Ngữ điệu của Tô Thiếu Bạch không kiềm chế được có chút kiêu ngạo, yên lặng trừng tay trái của mình. Nếu không phải cái tên phá gia chi tử này, tiền thuê nhà mười mấy năm sau nói không chừng đều cũng trả được luôn rồi.
"Không cần ham nhiều, vậy là tốt rồi, con mới bắt đầu làm việc thôi, sức khỏe quan trọng hơn." Mẹ Tưởng quay đầu nhìn viêm thạch Bạch phẩm bên kia bức tường thấp, cắn răng nói, "Nếu thực sự không được, đến lúc đó đem khối trong nhà này nộp lên cũng được."
Tô Thiếu Bạch cười đáp, "Dì, dì yên tâm đi, con làm được mà." Khối viêm thạch trong nhà, vẫn là để lại là đồ kỷ niệm cho mẹ Tưởng cũng được.
"Được rồi, con đoán xem thịt thỏ và thịt dê lần này bán được bao nhiêu tiền?" Mẹ Tưởng buông đồ trên tay, đứng dậy trở vào nhà, thuận tiện khoe một chút.
Tô Thiếu Bạch sửng sốt, bốn con thỏ, nửa con dê, một con gà rừng, chắc chắn là khoảng bảy tám trăm đồng tệ mà, sao lại có thể khiến mẹ Tưởng hài lòng như thế, chẳng lẽ còn nhiều hơn vậy sao?
Mẹ Tưởng từ trong nhà lấy một cái túi vải nhỏ nặng trịch, đặt vào lòng cậu, "Chín trăm hai mươi hai đồng tệ!"
"Nhiều vậy sao?" Lần trước bán cá được 370 đồng tệ, trong cùng một ngày đã bị cậu tiêu hết sạch, giờ lại nhìn cái túi vải căng phồng này, cậu cuối cùng cũng có được cảm giác kiếm được chút tiền rồi. Bất luận là lúc nào, tiền vẫn khiến người ta có cảm giác thực tế nhất.
Mẹ Tưởng oán trách nhìn cậu, giải thích, "Chỗ này còn đưa cho cái ông bán thịt xử lý giúp phần thịt dê hết năm mươi đồng tệ. Nếu không thì Nếu không thì chín trăm bảy mươi hai đồng tệ rồi."
"Dì, dì cứ cầm trước đi, sau này con sẽ kiếm nhiều tiền hơn!" Tô Thiếu Bạch đem túi vải đặt lại vào lòng mẹ Tưởng, mười phần tin tưởng nói. Hiện tại cậu đã chắc chắn mình có thể nhìn được đẳng cấp viêm thạch, mỗi lần dưới hầm lại đào một cân rưỡi viêm thạch thượng phẩm, trừ vào tiền thuê nhà, mỗi tháng bọn họ còn có thể dành dụm được khoảng từ 4000 đến 5000 đồng tệ. Nếu như lại làm thêm công việc khác, đến khi có giường cao gối êm, thịt cá đầy đủ thì đã không còn là mơ rồi!
"Con không tự giữ lại sao?"
"Dì, dì giữ đi, khi cần con sẽ nói với dì."
"Được, khi nào con muốn lấy về thì cứ trực tiếp nói với dì." Mẹ Tưởng cũng không nhăn mặt, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng coi như biến mất. Bà đưa tiền cho Tô Thiếu Bạch chính là muốn xem ý tứ của cậu, cũng có lo lắng đứa trẻ này xài tiền hoang phí, nhưng dù sao cũng là do thằng bé kiếm được, hiện tại nếu giao cho mình giữ giúp tức cũng có nghĩ là thật tâm xem bà như trưởng bối rồi. "Còn có cái bánh mì kẹp thịt lần trước con làm ấy, chồng bà Lý khi đó vội vã chưa ăn cơm, lúc ngồi trên xe lừa dì có đưa một cái cho hắn, thì được nghe là ăn còn ngon hơn so với bánh bao nhân thịt 150 thiết tệ bán trên chợ nữa. Dì đang nghĩ, hay là lần tới chúng ta có thể thử làm một chút đem lên chợ bán đi?"
Mẹ Tưởng vừa nói xong, Tô Thiếu Bạch liền nở nụ cười, suy nghĩ của hai người có thể nói là không hẹn mà hợp. Cậu cũng rất xem trọng mức độ phổ biến của bánh mì kẹp thịt, nhưng mà, bánh mì kẹp thịt này vẫn ngon nhất là khi ăn nóng. Có điều, việc nướng bánh hiện tại tốn thời gian lại tốn công, rồi cả tiền mua nguyên vật liệu và nồi chảo này nọ, cả việc mua rồi vận chuyển cũng rất phiền toái. Trong nhà lại không có người trai tráng khỏe mạnh, chỉ sợ là tạm thời không làm nổi một cái sạp cho chợ sớm. Chuyện bán cái này e là vẫn nên chờ một khoảng thời gian nữa đã. Cậu nói băn khoăn của mình cho mẹ Tưởng, bà cũng thở dài, vẫn là đứa trẻ này nghĩ chu toàn hơn.
Thế nhưng, mẹ Tưởng lại gợi ý cậu, bằng không lần sau mang theo một ít thức ăn lúc đi chợ sớm bán một chút đi? Trước mắt cứ thử vận may một chút, kiếm được chút đỉnh cũng tốt. Mà du có muốn bán cái gì, cũng phải đợi phiên chợ nhỏ bốn ngày sau mới được, cậu cũng có đủ thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Xế chiều hôm nay cậu còn có dự tính riêng, định bụng huấn luyện Thần hỏa.
Ăn xong cơm trưa, nghĩ đến vấn đề phòng cháy chữa cháy an toàn, vì muốn tránh gây hỏa hoạn, Tô Thiếu Bạch quyết định đến bên dòng suối nhỏ tiến hành khóa huấn luyện giao tiếp. Phòng ở là của là tiên chủ đại nhân, lỡ như bị cậu đốt một cái, có khi nào người ta bắt mình bán thân trả nợ không? Tưởng Mạc Ngọc ở nhà học thêu thùa với mẹ Tưởng, vừa lúc cậu cũng có thể chuyên tâm tập giao tiếp với Thần hỏa.
Ra khỏi khu vực mà bọn trẻ con thường hay chơi trong thôn, Tô Thiếu Bạch đi ngược dòng suối lên trên, tìm một tảng đá bên dòng suối nhỏ ngồi xuống, mở tay trái ra, "Nè, ra ngoài!"
Một đốm lửa đỏ lớn như quả quýt xuất hiện từ lòng bàn tay cậu. Tô Thiếu Bạch khẽ nhoẻn miệng, tốt, vô cùng tố, ít nhất thì hiện tại cậu đã không còn vướng phải trở ngại gì mà có thể gọi Thần hỏa ra vào rồi.
"Cứ gọi mi là "Nè" hoài cũng không tiện, ta đặt cho mi cái tên vậy, trông mi mập phì như vậy, gọi là "Pudding" thì sao?" Tô Thiếu Bạch vĩnh viễn sẽ không nói cho Thần hỏa, trước đây cậu vẫn muốn nuôi một con chó lông vàng, tên cũng đã đặt luôn cả rồi, là Pudding đó.
Thần hỏa lơ lửng trong lòng bàn tay câu, từ chối cho ý kiến, "Nè" hay "Pudding" với nó chẳng khác gì cả.
"Pudding."
. . .
"Pudding~"
. . .
"Pudding!"
Nếu mình không phản ứng cho người ta biết thì chắc cái kiểu dằn vặt này chắc sẽ không bao giờ kết thúc đâu, Thần hỏa chậm chạp quay vài vòng trong lòng bàn tay Tô Thiếu Bạch, miễn cưỡng nhận cái tên này cho rồi.
.
oOo
Chú thích:
[1] hoa thược dược màu hồng: