Ba người di chuyển về hướng Tù Chương thành, Quân Trì đưa hai đoạn sừng yêu linh cho Doãn Lưu Cảnh cầm chơi, Doãn Lưu Cảnh sờ tới sờ lui rồi nói, “Trơn trơn mịn mịn, cảm xúc so với ấm ngọc còn tốt hơn, đã vậy còn toả nhiệt âm ấm mãi mà không tan, thứ này dùng để điêu thành mặt dây chuyền đeo thì tốt biết bao nhiêu. Ngươi thích hình gì, ta điêu cho ngươi nha?”
Y vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Quân Trì đang dắt mình, Quân Trì cười mắng, “Ngươi bảo muốn phi thăng thành tiên mà, lại không phải tiểu thợ mộc, điêu cái gì mà điêu. Còn nữa, vật này là hai yêu linh dùng để đổi mạng, sao có thể tuỳ tiện điêu này nọ được. Mà cho dù không dùng để đổi mạng yêu linh thì hai đoạn sừng này vẫn có tác dụng khác tốt hơn nhiều so với lấy điêu khắc.”
Doãn Lưu Cảnh bị Quân Trì nói là tiểu thợ mộc, lòng lại không vui, nhưng vẫn vì câu ‘tác dụng khác tốt hơn’ mà tò mò, vì thể liền hỏi, “Tác dụng gì thế?”
Quân Trì không đáp, Doãn Lưu Cảnh càng không vui, “Ngươi lại trêu ta đúng không?”
Quân Trì ôm vai y, Doãn Lưu Cảnh tuổi còn nhỏ nên chỉ cao tới bả vai Quân Trì, hắn trả lời, “Ngươi chỉ là nhóc con, không nói ngươi nghe.”
Doãn Lưu Cảnh cau mày, “Ta là sư phó ngươi đấy, không cho phép gọi nhóc con.”
Quân Trì nói, “Sừng yêu linh có công dụng tráng dương rất hiệu quả, hơn nữa hai yêu linh này còn cắn nuốt Cửu Thiên Huyền Hoả khiến cho công dụng vượng hoả càng thêm mạnh mẽ. Nếu người nào ở phương diện kia không tốt lắm có thể dùng ngâm rượu hay hầm canh ăn đều sẽ cải thiện.”
Doãn Lưu Cảnh nghe xong liền sửng sốt, “Phương diện kia là cái gì?”
Quân Trì, “…”
Sau một lúc câm nín, Quân Trì chỉ lắc đầu, “Nhóc con thì không nên hỏi nhiều như thế.” Quân Yến còn không hiếu kỳ như ngươi đâu, nhưng mà nếu là Quân Yến, mình không nói y chắc chắn sẽ chạy đi nơi khác tìm đáp án cho bằng được.
Quân Trì nghĩ thầm, không lẽ mình mới chính là kẻ dạy hư mầm non.
Doãn Lưu Cảnh không thích hắn gọi mình nhóc con này nhóc con nọ, nói chung là đang giận, lại quay sang hỏi Xương Gia chân quân, “Xương Gia, ngươi nói xem là gì?”
Xương Gia chân quân mặt lạnh, “Sư tôn sẽ biết.”
Quân Trì lè lưỡi, biết thì biết, làm sao.
Doãn Lưu Cảnh không hiểu hỏi lại, “Tại sao người đó lại biết còn ta không biết.”
Quân Trì cười, “Thế về sau ngươi sẽ biết.”
Bấy giờ Doãn Lưu Cảnh mới không xoắn xuýt nữa.
Ba người đi thêm hai canh giờ nữa, Doãn Lưu Cảnh liền than đói bụng, nhưng không phải than bình thường mà là thêm vào rất nhiều sự uất ức, “Ta đói hết chịu nổi rồi!”
Quân Trì đưa Tích Cốc đan cho y, “Ăn Tích Cốc đan đi, ăn rồi suốt nửa tháng sẽ không thấy đói nữa.”
Thứ này là Quân Trì đổi từ lão bản khách điếm.
Doãn Lưu Cảnh lắc đầu, “Ta không ăn, thứ này rất vô vị.”
Quân Trì gõ đầu y, “Hồi ngươi ở Doãn gia tính khí cũng như vậy sao?” Khó trách không ai thương ngươi.
Doãn Lưu Cảnh mặt thâm sâu, “Hai ngươi chả phải đồ đệ ta sao, hầu hạ sư phó là chuyện nên làm.”
Quân Trì đoán trước kia y ở Doãn gia chịu không ít tủi nhục ăn không ít đắng cay, giờ tự dưng xuất hiện hai vị ‘đồ đệ’ khiến y cảm thấy mới lạ, vì thế muốn một lần hưởng thụ tất cả đãi ngộ mà y chưa từng trải qua.
Nghĩ thế, Quân Trì lại thấy thương thương Doãn Lưu Cảnh, đứa nhỏ này cũng quá khổ rồi.
Như những gì Xương Gia chân quân nói trước kia, việc Ninh Phong tiên quân miễn cương phân thần hồn khiến Thiên Đạo bài xích, không thể luân hồi, không những không thể sống lâu mà còn không thể kết nối với những người xung quanh, tức là cho dù có được sinh ra thì ngay cả cha mẹ thân sinh cũng không có cảm tình sâu đậm với y.
Nếu khi ấy Quân Yến sinh ra, mà không có mình hay người trực tiếp có liên hệ nhân quả với Ninh Phong bên cạnh, lấy tính cách y, khó mà thân thiết được với những người xung quanh, nói không chừng cũng khổ như Doãn Lưu Cảnh, mơ mơ hồ hồ lưu lạc, bị người người chèn ép…
Nghĩ tới đây mà muốn ứa nước mắt, Quân Trì lập tức bùng nổ tình thương.
Xương Gia chân quân như đoán được điều gì, “Sư đệ, chớ chiều y, cứ nhét Tích Cốc đan vào miệng y rồi tiếp tục lên đường.”
Quân Trì cười lấy lòng, “Ninh Phong đang bế quan, cũng không phải gấp lắm… Chúng ta dừng lại cho y ăn tí cũng không tốn nhiều thời gian đâu.”
Sau đó lại như vừa thấu ra điều gì đó, “Nè sư huynh, ngươi ngẫm lại xem, sao mấy chuyện đắc tội Doãn Lưu Cảnh đều là ta làm, còn ngươi thì sao?”
Xương Gia chân quân mặt không chút hổ thẹn, nghiêm chỉnh nói, “Trước giờ có khi nào ngươi không nói chuyện lỗ mãng với sư tôn đâu, y không những không trách tội ngươi còn thu ngươi làm đồ đệ, thêm mấy việc này dù về sau sư tôn biết cũng không quan trọng mấy.”
Quân Trì trề môi, “Ngươi rõ ràng ở bên cạnh Ninh Phong lâu hơn ta, khẳng định càng hiểu tính cách y hơn ai hết, biết chắc y sẽ tức giận nên mới không dám chọc y thì có.”
Xương Gia chân quân bị chọt trúng âm mưu, “…”
Doãn Lưu Cảnh dù gì cũng là phàm nhân, y không chịu ăn Tích Cốc đan, bọn họ cũng không muốn y phải chịu đói, vì thế đành phi độn xuống đất, dừng ở một nơi đất đá bằng phẳng.
Trước đó Xương Gia chân quân có giết một yêu thú khá mập mạp, thế nhưng Doãn Lưu Cảnh không thể ăn yêu thú cấp cao, lực lượng trong thịt quá lớn chỉ sợ ngược lại gây hại cho cơ thể y.
Vì thế Quân Trì đành tự xuất ngựa, đi săn một số động vật bình thường, cùng lắm là yêu thú cấp một.
Doãn Lưu Cảnh từ khi sinh ra đã bị nhốt ở Doãn gia, chưa từng ra ngoài chơi, bây giờ được giải thoát, cảm giác như người mới thoát khỏi ngục giam muốn được phóng túng vài lần, vì thế cũng đòi theo Quân Trì “săn thú”.
Quân Trì bó tay, thầm nghĩ nhóc con không thấy đường thì săn thú kiểu gì.
Nhưng mà hắn cũng không muốn chọc vào nỗi đau y, vì thế chỉ nắm tay Doãn Lưu Cảnh, “Đi thôi.”
Xương Gia ngồi trên tảng đá đả toạ, dần dần có suy nghĩ không phải y “đói hết chịu nổi” mà là y muốn đi chơi mà thôi.
Không khỏi nghĩ tiếp, trước khi sư tôn chưa trọng tố tiên thể trời sinh chuyển sang kiếp khác, khi y còn nhỏ có phải cũng nghịch ngợm mê chơi như vậy?
Quả là đứa nhỏ khiến gia trưởng đau đầu không thôi.
Bất quá lại nghĩ Ninh Phong vốn không có người nhà, nên chưa có cơ hội tra tấn gia trưởng, giờ đây lại phát tác trên người Quân Trì.
Bộ dáng Doãn Lưu Cảnh ngạo nghễ như kiểu không hề quan tâm nhưng kỳ thật nhìn thôi cũng biết y vui muốn chết rồi, nhảy chân sáo chạy đằng sau Quân Trì, mấy lần mém vấp té, may mà nhờ Quân Trì đỡ kịp lúc.
Quân Trì bắt được yêu thú cấp thấp, tìm một chỗ khá sạch sẽ hạ dao, mỗi miếng cắt ra đều mỏng như cánh ve, sau đó rắc một ít gia vị mang theo, dùng lửa hơ qua, miếng thịt liền săn lại, mỡ màng, mùi thịt thơm phức.
Hai người vui vẻ ăn thịt nướng, quên trời quên đất, Quân Trì còn lấy linh quả nướng cho Doãn Lưu Cảnh ăn để đỡ ngán, Xương Gia chân quân ngồi đả toạ ngửi mùi thịt cũng chịu không nổi, nhưng đợi mãi mà không thấy Quân Trì gọi mình sang ăn.
Vì thế hắn mặt cứng đơ đi qua chỗ họ, “Ta tới ăn thử.”
Quân Trì một bên đưa cho hắn một bên cười nghịch ngợm, “Ta thấy huynh tu luyện chuyên tâm nên mới không muốn làm phiền huynh.”
Xương Gia chân quân nhướng mày, “Trước kia ta tu luyện toàn bị ngươi tới làm phiền đấy thôi, hiện tại khẳng định là cố ý.”
Nhưng cũng chân thành tán thưởng, “Lửa Chu Tước dùng thật thuần thục, nướng thịt không tồi tí nào.”
Quân Trì ngẩng đầu cao ngạo, “Đương nhiên, nếu ta mở quán ăn khẳng định đông khách.”
Doãn Lưu Cảnh ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, mặt mày đỏ ửng vừa nhai vừa phụ hoạ theo, “Ngày nào ta cũng tới ăn.”
Quân Trì lấy một cái khăn lau miệng cho y, “Nhưng nếu ngươi không có linh thạch trả ta sẽ không cho ngươi vào đâu.”
Doãn Lưu Cảnh không cho là đúng, “Hầu hạ sư phó là chuyện nên làm.”
Quân Trì hung hăng nhéo má y, “Chưa thấy ai mặt dày như ngươi.”
Doãn Lưu Cảnh buồn bực xoa xoa mặt bị nhéo đau, “Da mặt ta mới không dày.”
Lúc Quân Trì và Doãn Lưu Cảnh còn nháo tới nháo lui, Xương Gia chân quân như cảm nhận được gì đó lập tức bật dậy, Quân Trì sửng sốt cũng đứng theo.
Chỉ có Doãn Lưu Cảnh không biết gì vẫn còn ngồi ăn, mãi một lúc sau mới phát hiện không khí không thích hợp, hắn mở đôi mắt vô hồn nhìn về hướng Đông, nói, “Âm khí và mùi máu thật nặng.”
Khi hướng Đông xuất hiện một cỗ lực lượng kì lạ, vẫn là Xương Gia chân quân tu vi thâm hậu nhất phát hiện trước, nhưng mà lúc đó vẫn chưa xác định được có mang ác ý hay không, cũng có thể là đi ngang qua.
Bất qua về sau càng ngày càng tiếp cận chính xác vị trí ba người, Xương Gia chân quân tất nhiên đoán được đây không phải vô tình, dặn dò Quân Trì, “Sư đệ, bảo hộ tốt Doãn Lưu Cảnh.”
Quân Trì nhanh chóng hành động, vừa giơ tay, Doãn Lưu Cảnh từ tư thế ngồi lập tức bay vào vòng tay Quân Trì, hắn nghiêm trọng nói, “Chúng ta gặp nguy hiểm.”
Chỉ trong chớp mắt, đám tu sĩ ở xa đã nhanh chóng xuất hiện trước bọn họ.
Sáu tu sĩ đều là Nguyên Anh trở lên, trong số đó có hai Hoá Thần kỳ.
Bọn chúng đều là ma tu, đúng như lời Doãn Lưu Cảnh mô tả, mùi âm khí và máu tươi thật nặng.
Trong mắt Doãn Lưu Cảnh hiện tại, hướng Đông như bị bao trùm bởi huyết khí và âm khí đậm đặc, ép y đến mức không thể thở nổi, so với gã ma tu ở Doãn gia lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu trước kia âm khí gã ma tu chỉ tựa một bóng cây rậm rạp thì lúc này, huyết khí và âm khí đã tràn lan lơ lửng thành một đám mây mịt mù.
Thật ra Doãn Lưu Cảnh không phải sợ hãi, chỉ là không biết tại sao lòng lại bất an, lại giống như hoảng hốt, y chôn mặt trong lòng Quân Trì, thấp giọng nói, “Họ khiến ta khó chịu quá Quân Trì.”
Áp lực ma tu mang lại ngay cả Quân Trì cũng cảm thấy nghẹt thở, bị uy áp bọn họ áp chế, Quân Trì căng thẳng càng thêm ôm chặt Doãn Lưu Cảnh, không trả lời y.
Xương Gia chân quân vốn là kiểu nghiêm cẩn túc mục tiên khí, rất khó để đoán được tính công kích của hắn ở mức độ nào, cả khí thế hắn cũng thu liễm đến mức hoàn hảo không chút sơ hở, chưa từng thể hiện ra bên ngoài, khiến người khác đắn đo không biết hắn có thật sự lợi hại như lời đồn hay không.
Nhưng ngay lúc này, khí thế Xương Gia chân quân đột nhiên biến đổi.
Khi Quân Trì nhìn hắn, kỳ diệu cảm thấy Xương Gia trở nên cao lớn hơn hẳn bình thường, cả người tỏa ra ánh hào quang thâm trầm như ánh sao trên trời, như có như không nhưng lại tùy thời bùng nổ, lực lượng mạnh mẽ dễ dàng phá nát cả thiên địa, mọi thứ xung quanh như thể xem hắn là trung tâm vận hành.
Lần đầu tiên Quân Trì chứng kiến, không khỏi thốt câu danh bất hư truyền.
Một thế giới cá lớn nuốt cá bé, có thể nổi danh, khẳng định không phải hư danh.