Con Tuyết Lang đã chết trong không gian gió lốc, Quân Trì không biết Tư Mã Hoài kéo nó lên làm gì nữa, hơn nữa cũng không tiện hỏi thăm.
Quân Yến vận chuyển linh lực, hong khô quần áo trên người, lại cởi mái tóc lộn xộn, tùy ý xõa ra.
Sau đó y nửa quỳ trên tảng đá trước mặt Quân Trì, yên lặng vươn tay giúp hắn hong khô xiêm y.
Khi y định hong khô cả tóc hắn, Quân Trì nói: “Ta tự mình làm được mà, ngươi bị thương không nhẹ, mau nhanh chóng chữa thương đi.”
Quân Yến nhẹ gật đầu, ngồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển linh lực chữa thương.
Quân Trì thì tự lau đầu, sau đó búi tóc lại, ngồi bên cạnh Quân Yến quan sát bốn phía.
Phong cảnh nơi này thập phần xinh đẹp, xa xa có ngọn núi tuyết cao, gần thì cây cối xanh tươi, từng dòng nước nhỏ hội tụ đến cái hồ xanh biếc trước mặt bọn họ, sau đó chảy theo dòng sông về hướng phương xa.
Chim chóc tự do bay lượn trên bầu trời, trong hồ có đàn cá vui đùa bơi lội.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng ôn hòa soi chiếu đại địa.
Nơi này rất yên tĩnh, nhưng khó mà đoán được có gì bên trong.
Là địa phương nào đó trong Cửu Linh Sơn ư, dường như không giống lắm.
Quân Trì nhìn Tư Mã Hoài cách đó không xa, Tư Mã Hoài thật có năng lực, mang theo hai người tha du bình* bọn xuyên qua vết nứt không gian, lại không cần ngồi xuống chữa thương giống Quân Yến, xem ra, có lẽ hắn không bị thương gì.
(*) con ghẻ ký sinh (?)
Quân Trì ở hình người, căn bản không nhìn ra tu vi hắn cao bao nhiêu, nhưng thông qua cảm giác, cũng biết hắn không tầm thường, ít nhất so với Liễu Kiêu thì cao hơn nhiều.
Quân Trì nghĩ, khó trách Tư Mã gia có thể đứng đầu Lục đại thế gia, người Tư Mã gia thật sự bất phàm.
Chỉ qua cái người bất phàm này, rất nhanh phá vỡ hình tượng đẹp đẽ trong lòng Quân Trì.
Hắn như người phàm nhân cởi quần áo ra, thoát khỏi cái tinh quang đó, sau đó nhảy vào trong hồ tắm rửa một phen, còn sờ soạng mấy con cá rồi thảy lên bờ.
Phát hiện Quân Trì đang nhìn mình, hắn đứng trong nước vẫy vẫy tay với Quân Trì, nói: “Này, tiểu huynh đệ, ngươi có muốn tắm rửa hay không?”
Quân Trì lắc đầu, thầm nghĩ đây chính là tu sĩ tu vi cao thâm sao. Thật sự khó tin nổi.
May mắn, rất nhanh Tư Mã Hoài leo lên bờ, hắn không thèm mặc xiêm y, cả người trần truồng cầm một cây đao, bay vọt lên, lơ lửng giữa không trung, như đang khiêu vũ chém nhiều nhát về phía xác Tuyết Lang, sau đó đáp xuống.
“Bành” một tiếng, thanh âm nổ tung vang lên.
Sau tiếng đó, thân thể Tuyết Lang liền tung ra, bị chia thành nhiều mảnh, rơi trên mặt đất.
Mùi máu tươi đập vào mặt, Quân Trì nhìn, ngồi một chỗ không nhúc nhích, hắn vẫn chưa nghĩ ra Tư Mã Hoài muốn làm gì.
Lại thêm một hồi, Tư Mã Hoài cuối cùng cũng mặc thêm cái quần, sau đó đốt lửa, thanh lý cá, rồi lấy một cái khoan sắt đặc chế, bắt đầu nướng xâu cá và khối thịt Tuyết Lang, chỉ chốc lát sau, mùi thơm xông thẳng lên mũi.
Mặc Dù Quân Trì đã ăn Tích Cốc Đan, không hề cảm thấy đói bụng tí nào, nhưng vẫn bị mùi thơm hấp dẫn, chọc cho thèm ăn.
Hắn nhìn Quân Yến, thấy Quân Yến không có động tĩnh, vẫn còn đang chữa thương.
Quân Trì đành phải tiếp tục ngồi bên cạnh trông nom y.
Tư Mã Hoài hô với Quân Trì: “Này, tiểu gia hỏa, muốn qua đây ăn chút không?”
Quân Trì nói: “Đa tạ ngươi, ta phải trông coi đệ đệ.”
Tư Mã Hoài nói: “Ngươi không có tu vi, canh giữ bên đó cũng vô dụng, không bằng đến đây ăn gì đó.”
Quân Trì như cũ lắc đầu.
Tư Mã Hoài ngược lại bội phục hắn, không gọi nữa.
Một lát sau, hắn ăn no rồi, mặc xong quần áo, rửa sạch tay, rồi đi tới nói với Quân Trì: “Ta thấy, chung quanh tạm thời không có nguy hiểm, hai người các ngươi chờ ở đây, ta điều tra bốn phía trước đã, nhìn xem đây là đâu, rồi trở về.”
Quân Trì gật đầu đáp ứng, Tư Mã Hoài lập vài cái cấm chế cho Quân Trì Quân Yến, sau đó Phi Kiếm đột ngột xuất hiện, hắn leo lên phóng về phía núi tuyết.
Quân Trì nhìn hắn bay xa, mới nói với Nguyên Tiêu trên cổ tay: “Nếu ngươi đói bụng, thì bơi vô nước tìm cá ăn đi, lúc nãy Tư Mã Hoài ở bên trong, không thấy có nguy hiểm.”
Nguyên Tiêu từ cổ tay hắn bò xuống đất, thân hình lớn hơn một chút, nó thăm dò bốn phía, giống như ngửi được khí tức gì đó, trầm mặc một hồi, rồi nói với Quân Trì: “Chủ nhân, ở đây có khí tức Long.”
Quân Trì sửng sờ một lát: “Khí tức Long?”
Nguyên Tiêu nói: “Vâng, nơi này có khí tức Long.”
Quân Trì chỉ chỉ mặt hồ, Nguyên Tiêu nói: “Trong hồ không có. Mà là tràn khắp nơi này, hơi thở đó thập phần cường đại, ngươi không cảm giác được sao?”
Quân Trì lắc đầu, hỏi: “Vậy khí tức Long xuất phát từ nơi nào?”
Nguyên Tiêu bốn phương tám hướng thăm dò cảm thụ một phen, sau đó nói: “Không biết, vạn vật khắp nơi đều chìm trong hơi thở này. Không chắc lắm, đây rất có thể là Thần Long Chi Uyên. Không phải nói rằng Thần Long từng xuất hiện ở Cửu Linh Sơn ấy ư, có lẽ Cửu Linh Sơn chính là con đường thông qua Thần Long Chi Uyên. Chúng ta bây giờ đang ở Thần Long Chi Uyên!”
Nguyên Tiêu vốn rất ổn trọng, nhưng giọng nói lúc này mang theo kích động.
Quân Trì rất trấn định, dù nghe được tin tức như vậy, thần sắc không hề thay đổi, nói: “Ta nhớ ngươi từng nói, nếu có được Thần Long chi thủy, sẽ hóa thành hình Rồng, bây giờ chúng ta đang ở Thần Long Chi Uyên, có thể lấy được Thần Long chi thủy sao?”
Nguyên Tiêu trả lời: “Đúng vậy, nhưng thiên đạo vô lường, không có chuyện dễ dàng đạt được, nếu nơi này là Thần Long Chi Uyên, chủ nhân, ta phải tu luyện bên trong, trước hết hóa thành Giao Long, sau đó mượn Thần Long chi thủy trợ lực, tu luyện thành hình Rồng. Chủ nhân, nếu ta ở lại nơi này, về sau e rằng không thể theo bên cạnh ngươi rồi.”
Quân Trì chưa từng nghĩ qua sẽ có ai mãi mãi ở bên cạnh hắn, kiếp trước là người bình thường, ban đầu Quân Trì cũng từng cho rằng cha mẹ huynh đệ sẽ ở bên cạnh hắn không thay đổi, thế nhưng sau khi tử vong cướp mất họ, hắn đã nhận ra rằng, không có ai vĩnh viễn ở bên cạnh hắn cả.
Cho nên, dù duyên phận giữa hắn và Nguyên Tiêu cạn như thế, nhưng lúc này, hắn không hề cảm thấy khổ sở.
Hắn đưa tay sờ sờ thân thể bóng loáng của Nguyên Tiêu, nói: “Cũng may lần này có ngươi tương trợ, ngươi cũng đã trả ân ta không giết ngươi rồi. Nếu nơi này là Thần Long Chi Uyên, ngươi cứ lưu lại đi. Ấn ký ta lưu trên yêu đan, bây giờ ta sẽ giải trừ.”
Nguyên Tiêu vô cùng cảm động, nói: “Chủ nhân, bây giờ vẫn chưa xác định đây có phải là Thần Long Chi Uyên hay không. Hơn nữa, dù ta có lưu ở đây, vẫn là tôi tớ của ngươi. Nếu đã lập lời thề, vốn mang trong mình huyết mạch Long tộc, thì sao có thể vi phạm chứ?”
Quân Trì nói: “Nếu như ngươi muốn như vậy. Thế chúng ta cứ tách ra, đợi khi nào ngươi trở thành Thần Long, ngày đó hãy đến tìm ta.”
Hai người vừa nói xong, Quân Yến liền mở mắt ra, lúc này sắc trời đã gần tối, mặt trời sắp xuống núi, bầu trời phía Tây mang theo ánh chiều hoa mỹ.
Quân Trì thấy y tỉnh, giống như lúc còn ở Liễu gia, lấy lược chải tóc cho y rồi cột lên, cả hai đều không nói gì, hào quang trời chiều chiếu lên bóng dáng hai người, bình đạm, an tĩnh, xa xưa, tường hòa.
Quân Yến biết, mâu thuẫn giữa hai người đã được cởi bỏ.
Quân Yến nhìn mấy xiên thịt nướng Tư Mã Hoài lưu lại đằng xa, nói với Quân Trì: “Ca ca, ta muốn ăn.”
Quân Trì nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy chúng ta đến ăn mấy miếng thịt còn dư đi.”
Quân Trì vẫn phiền não việc thế giới quan của Quân Yến có vấn đề, nhưng hắn cũng minh bạch, Quân Yến không thể thay đổi chỉ trong một giờ nửa khắc được, xem chừng đành chậm rãi mà thôi.
Nguyên Tiêu hóa thành đại xà nhảy vào trong nước, trên người nó mang theo huyết mạch Thần Long Nhất Tộc, nên rất thích nước.
Quân Trì so với thao tác hào phóng của Tư Mã Hoài, thì tinh tế hơn nhiều, hắn chọn phần thịt ngon nhất của Tuyết Lang, cắt thành mảnh nhỏ rồi bỏ vào không ít gia vị tự mang theo, sau đó xiên chuỗi nướng trên khoan sắt, về sau Nguyên Tiêu bơi trong hồ còn ném lên mấy con cá trông có vẻ ngon lành lên.
Khi Tư Mã Hoài xem xét bốn phía rồi trở lại bên hồ, trên bầu trời chỉ còn lại đám mây cuối cùng bị nhuộm đỏ, ở địa phương khác, là một mảnh lưu ly sắc, trời đã sắp tối.
Nhóm lửa bên cạnh hồ, Quân Trì ngồi trước đống lửa nướng đồ ăn, mà bên kia bày biện ghế và bàn, Quân Yến ngồi trên ghế, cầm một xâu thịt nướng đặt trên cái khay ăn.
Hương vị thịt nướng, chỉ với thao tác nướng thịt thô sơ của Tư Mã Hoài thì hoàn toàn không thể sánh được.
Tư Mã Hoài không mời mà đến, tự tiện cầm xâu thịt nướng ăn, vừa ăn vừa nói: “Ồ, mùi vị thật không tệ.”
Quân Trì đang nướng thịt, quay lại nói với hắn: “Tiền bối, chúng ta sử dụng số thịt ngươi dùng còn dư lại, mong ngươi thông cảm.”
Tư Mã Hoài nói: “Không sao, ngươi cứ dùng a. Trù nghệ ngươi xem như không tệ, chuyện nấu ăn sau này, phải giao cho ngươi rồi.”
Quân Trì khó hiểu hỏi: “Ngươi không mang Tích Cốc Đan sao?”
Tư Mã Hoài nói: “Ta ghét nhất phải ăn thứ đó, mặc dù đã no nê đầy đủ, nhưng vẫn thấy thèm ăn.”
Quân Trì im lặng, nghĩ thầm lại là một quái thái giống Quân Yến.
Một lát sau, Quân Trì ngồi lên ghế, hỏi Tư Mã Hoài: “Tiền bối, ngươi đi ra ngoài, thu hoạch được gì không?”
Tư Mã Hoài trả lời: “Nơi này có một cỗ khí tức vô cùng cường đại, nhưng kiến thức ta nông cạn, thật sự không biết đây là khí tức gì. Trừ khí tức này ra, ta quan sát chung quanh, không gì đặc biệt. Hơn nữa trên đường đi hoàn toàn không thấy yêu thú cường đại, rõ ràng linh khí nơi này mười phần nồng đậm, lẽ ra phải tồn rất nhiều yêu thú mới đúng. Bất quá ước chừng bị khí tức cường đại kia áp chế, cho nên yêu thú không dám đến đây. Phàm nhân hay tu sĩ khác, thì càng không gặp được. Ta vội vàng trở về, vẫn chưa đi quá xa, ngày mai ba người chúng ta cùng một chỗ, đến nơi khác xem thử.”
Quân Trì nghe hắn nói có một cỗ khí tức vô cùng cường đại, liền nghĩ tới khí tức Long mà Nguyên Tiêu nói, kỳ thực hắn không cảm giác được, chỉ cảm thấy nơi này khiến tâm tình người ta thư sướng.
Hắn nhìn Quân Yến, Quân Yến cũng nói: “Đích thật có cỗ khí tức cường đại, nhưng khí tức này không mang tích công kích, có vẻ như đang ngủ say.”
Quân Trì liền hỏi: “Thế thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tư Mã Hoài nói: “Chúng ta phải tìm biện pháp trở về.”
Quân Trì nói: “Ngươi có chủ ý gì sao?”
Tư Mã Hoài thoáng cười với hắn, “Còn không?”
Hắn nhìn cái khay trên bàn chỉ còn mỗi xâu cá nướng cuối cùng, nhanh một bước cướp của Quân Yến, vừa ăn vừa nói: “Ta còn chưa hỏi tục danh các ngươi, các ngươi trước tiên nên báo gia môn đi a. Ta là Tư Mã Hoài, là đệ tử Tông gia Tư Mã gia.”
Quân Yến nhìn chằm chằm xâu cá nướng bị hắn cướp đoạt, bộ dáng có vẻ tức giận, buông tha xâu cá nướng đó, đi lấy thịt Tuyết Lang ăn.
Nơi này linh khí nồng đậm, cá sống trong hồ, thịt non mềm mịn, hơn nữa có nhiều linh khí, so với phần thịt thô ráp của Tuyết Lang thì ngon hơn nhiều lắm, hơn nữa Tuyết Lang thuộc tính băng hàn, Quân Yến là Hỏa Linh Căn, đối với thịt Tuyết Lang thì không đặc biệt thích, dù hương vị rất ngon.
Thế nên bị Tư Mã Hoài cướp đoạt cá, khiến y rất bất mãn, căn bản không muốn trả lời hắn.
Quân Trì hiểu rõ tính cách đệ đệ, cũng không trông mong gì ở y.
Vì vậy lễ phép chấp tay với Tư Mã Hoài, “Tư Mã tiền bối, vãn bối gọi Liễu Quân Trì, vị này chính là đệ đệ ta Liễu Quân Yến. Chúng ta là đệ tử Liễu gia, thuộc nhánh nhỏ, cảm tạ tiền bối đã cứu mạng hai ta, về sau kính xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”
Tư Mã Hoài nhìn thêm Liễu Quân Yến một cái, “Ngươi chính là Hỏa Linh Căn thiên tài – Liễu Quân Yến?”
Quân Yến không để ý hắn, hết sức chuyên tâm ăn thịt.
Quân Trì đành cười làm lành nói: “Ân, chính là y, bất quá y luôn trầm mặc ít nói, tiểu hài tử không hiểu chuyện ấy mà. Mong tiền bối thông cảm.”
Tư Mã Hoài híp híp hai mắt đào hoa, nói: “Hai huynh đệ các ngươi chẳng giống huynh đệ tí nào, tính cách cũng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.”
Quân Trì chỉ cười cười.
Quân Yến ăn hết mấy miếng thịt nướng, nhìn về phía Quân Trì gọi: “Ca ca, ta muốn ăn cá nướng nữa.”
Quân Trì không trả lời, Tư Mã Hoài không quen nhìn thế, nói: “Ta thấy ngươi còn cao hơn cả ca ca ngươi, sao lại xem ca ca như người hầu mà sai sử.”
Quân Yến rất khó chịu vì Quân Trì cứ cười với Tư Mã Hoài, lúc này trực tiếp đứng dậy, nói chuyện với hắn rất không khách khí: “Hắn là ca ca của ta, không mượn ngươi xen vào.”
Tư Mã Hoài thật muốn dạy dỗ y một trận, nhưng lúc này Quân Trì vội vàng xen vào hòa giải, nói với Tư Mã Hoài: “Xin tiền bối thông cảm, Quân Yến rất bảo vệ ta, chỉ là tính tình hơi kỳ quái.”
Quân Yến bất mãn nói: “Tính tình ta mới không thế.”
Quân Trì vội vàng dụ y đi, Quân Yến bảo Quân Trì ngồi trên tảng đá, còn mình thì nhảy xuống hồ bắt cá.
Y vừa nhảy xuống không lâu, liền phát hiện trong hồ có biến, một con cá cũng không thấy, Nguyên Tiêu vốn đang núp trong hồ đột nhiên phóng ra, bay lên đỉnh đầu Quân Yến, trong nháy mắt, nhanh chóng mang theo y nhảy lên thiên không.
Lập tức, mặt hồ vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng, Tư Mã Hoài cũng phát hiện chỗ bất thường, nhanh chóng điều khiển Phi Kiếm bay tới lôi Quân Trì lên, điều khiển nó bay giữa không trung.
Hắn lại nhìn mãng xà mang theo Quân Yến, phát hiện mãng xà cư nhiên không tổn thương Quân Yến, giống như vẫn luôn ở cùng y, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà bọn họ không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, nước trong hồ lập tức tạo thành vòng xoáy lớn, một phần thì phóng lên cao, phần kia thì co rút xuống dưới, sau đó phần nước phóng lên cao cũng dần dần hạ xuống, trong hồ biến thành nơi khô cạn, một giọt nước cũng không thấy.
Nguyên Tiêu mang theo Quân Yến đến chỗ hai người Tư Mã Hoài và Quân Trì.
Thấy Tư Mã Hoài nhìn Nguyên Tiêu, Quân Trì đành phải giải thích, nói: “Nó là thú cưỡi của Quân Yến.”
Tư Mã Hoài lại nhìn Quân Yến, mang thêm tìm tòi, rồi nói: “Nhìn như vậy, nước giống như bị cái gì đó hút mất rồi.”
Quân Trì hỏi Nguyên Tiêu: “Nguyên Tiêu, ngươi biết chuyện gì xảy ra không?”
Thanh âm Nguyên Tiêu hùng hậu vang lên: “Dưới mặt hồ có khí tức, ban ngày rất yếu, nhưng khi đêm dần đến, khí tức bỗng trở nên cường đại.”
Tư Mã Hoài chỉ là Trúc Cơ kỳ, năng lực cảm giác có hạn, không phát hiện ra khí tức Nguyên Tiêu từng nói, Quân Yến cũng thế.
Tư Mã Hoài đề nghị: “Hay chúng ta xuống xem thử, thế nào?”
Lúc Quân Trì định tán thành, thì thấy hồ nước khô cạn lại xuất hiện biến hóa, mới đầu chỉ văng nước lên, chưa có gì kỳ lạ, nhưng ngay lập tức, nước bỗng bắn thẳng tới nơi bọn họ đang đứng.
Nguyên Tiêu rống to một tiếng, dùng đuôi cuốn Tư Mã Hoài và Quân Trì, cực kỳ nhanh chóng né tránh, nhưng ngay sau đó, có rất nhiều đợt nước bắn về phía bọn họ, cột nước vô cùng to lớn, quả thực như dây roi bị người điều khiển múa may trên không trung, muốn cuốn lấy ba người một xà.
Hơn nữa dưới nước bỗng vang lên một âm thanh: “Là ai quấy rầy giấc ngủ bổn tọa?”
Thanh âm như Hoàng Chung Đại Lữ hùng hậu nghiêm trang vang vọng khắp thiên địa, nghe thấy âm thanh này, động tác tránh né cột nước của Nguyên Tiêu thoáng trì trệ, mà cả Tư Mã Hoài Quân Trì Quân Yến đều bị chấn động lục phủ ngũ tạng, vô cùng khó chịu, giống như thân thể thần hồn sắp bị thanh âm đó làm cho vỡ nát.
Bởi vì động tác bị trì trệ, cột nước bắn trúng cái đuôi Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu đành phải lộn mấy vòng trên không trung, khó khăn tránh được mấy cột nước khác, còn Quân Trì và Tư Mã Hoài thì bị tuột khỏi đuôi nó, trực tiếp ngã xuống.
Quân Yến hô to một tiếng muốn đi cứu Quân Trì, trong lúc Quân Trì rơi xuống lại có mấy cột nước bắn tới hắn, Quân Trì giữa sống chết trong nháy mắt liền biến thành Chu Tước, bay vọt lên né cột nước, Tư Mã Hoài thì không tốt như vậy, lúc nãy hắn bị âm thanh chấn rung nguyên thần, lúc này căn bản chưa kịp lên Phi Kiếm, đã bị một cột nước đập trúng, phun một ngụm máu, cột nước khác chuẩn bị xoắn tới chỗ hắn, dưới lực lượng đối lập, hắn không cách nào phản kháng nổi, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, đúng lúc này một con điểu cấp tốc bay tới chỗ Tư Mã Hoài, móng vuốt chụp lấy hắn, không ngừng né tránh những cột nước như cái xúc tu dài, bay tới chỗ cao tránh xa nơi này.
Bọn họ đi tới một chỗ xa rồi mới dừng lại, những cột nước không bắn tới đây nữa, mà chậm rãi hạ xuống, trong hồ ngập nước trở lại, thậm chí mặt nước cũng rất yên bình.
Quân Trì thả Tư Mã Hoài trên một ngọn núi, Quân Yến cũng nhảy xuống khỏi người Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu lập tức biến thành con rắn nhỏ, sau đó phóng lên cuốn lấy cổ tay Quân Yến.
Quân Trì biến nhỏ thêm chút, dùng miệng rỉa rỉa lông vũ trên đôi cánh, Quân Yến đi qua, thuận tay vuốt ve lông vũ Quân Trì.
Tư Mã Hoài kinh ngạc nhìn con điểu màu xám, khi hắn rơi giữa không trung, thần thức có cảm nhận được quá trình Quân Trì biến thành điểu.
Mặc dù Tư Mã Hoài kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định, ngược lại chắp tay hành lễ với Quân Trì: “Đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”
Quân Trì dùng điểu hình nói với hắn: “Lúc trước ngươi cứu ta và đệ đệ, giờ ta làm thế là việc đương nhiên. Chẳng qua chuyện ta biến hóa thế này, mong ngươi hãy giữ bí mật.”
Tư Mã Hoài biết mình đã thấy chuyện tình cơ mật, định đưa tay lên thề, không ngờ Quân Yến liền nói: “Ca ca, bí mật này chẳng phải chuyện đùa, chớ bỏ qua cho hắn.”
Quân Trì lấy cánh quạt y một cái, không dùng lực, như bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, xem như dạy dỗ, nói với Quân Yến: “Ngươi vẫn cứ thế.”
Tư Mã Hoài nghe y nói vậy, nhưng không sinh khí, ngược lại mỉm cười, nhìn về phía Quân Yến nói: “Bộ ngươi không tin ta sao?”
Quân Yến khiêu mi liếc hắn một cái: “Ta chỉ tin ca ca.”
Tư Mã Hoài lại nhìn Quân Yến, nói: “Nhưng ca ca ngươi tin ta.”
Quân Yến chỉ nhìn hắn, thần sắc lạnh lẽo.
Quân Trì không để ý tới Quân Yến, nói với Tư Mã Hoài: “Mong Tư Mã tiền bối thứ lỗi, ta tin ngươi.”
Mặc dù ở cùng Tư Mã Hoài không quá lâu, nhưng đối với tính cách người này thì hiểu rõ, hắn hào sảng tiêu sái lại có phong thái quân tử.
Tư Mã Hoài nói: “Ngươi đó, bằng hữu này, ta kết giao rồi.”
Quân Trì nhẹ nhàng gật đầu với hắn, sau đó nói: “Ngươi chờ ta một chút, để ta biến về hình người đã.”
Nói xong, hắn liền bay tới một bụi cây, Tư Mã Hoài kinh ngạc hỏi: “Biến về hình người cũng không thể để người khác thấy sao?”
Quân Yến bất mãn nhìn hắn, đi sang một bên ngồi xuống, chốc lát sau, Quân Trì trở lại, mấy người ngồi xuống bàn luận hiểm cảnh vừa trải qua cùng nhau.
Có quyền lên tiếng nhất chính là Nguyên Tiêu, bởi vì kiến thức nó sâu rộng, nó nói: “Thứ vừa lên tiếng là một con Giao Long. Dù cửu giai (cấp chín), nhưng nó che dấu khí tức, khiến ta không phát giác được, về sau nó thả khí tức ra, Giao Long đã sắp tiếp cận với khí tức Thần Long.”
Tư Mã Hoài vô cùng khiếp sợ, “Giao Long cửu giai? Khó tránh dù chỉ nửa tỉnh nửa mê cũng có thể thao túng nước, khiến chúng ta mệt mỏi đối phó. Như vậy, khí tức cường đại bao trùm vạn dặm là từ đâu? Không lẽ là khí tức Thần Long? Nơi này chính là Thần Long Chi Uyên?”
Nguyên Tiêu nhìn Quân Trì một cái, rồi mới đáp: “Chẳng qua là suy đoán. Vẫn chưa xác định.”
Quân Trì hỏi Tư Mã Hoài: “Tiền bối cũng biết Thần Long Chi Uyên?”
Tư Mã Hoài trả lời: “Nếu như đã để ta biết bí mật của ngươi, thì ta cũng chẳng dấu diếm gì. Tư Mã gia chọn thời gian này để các đệ tử đến rèn luyện, là vì mấy trăm năm trước Tư Mã gia chiếm được một cái bản đồ, tấm bản đồ đó rất khó đọc, về sau một vị đại năng – tổ tiên Tư Mã gia đã đọc nó, mới nói rằng bản đồ này giống như bộ dáng khi Cửu Linh Sơn mới rơi vào Thiên Nhất thế giới. Thời gian biến hóa, Cửu Linh Sơn sau khi đến Thiên Nhất thế giới đã có sự thay đổi. Theo như bản đồ nói, trong năm nay sẽ xuất hiện thông đạo dẫn tới thế giới ban đầu của nó, cho nên Tư Mã gia muốn đến một lần, xem thử có cơ duyên hay không. Tiến vào Cửu Linh Sơn, không lâu sau, chúng ta phát hiện toàn bộ Cửu Linh Sơn đã biến thành một trận pháp thật lớn, vào được nhưng không thể ra, không gian bên trong hỗn loạn, chúng ta rõ ràng đang ở ngọn núi này, nhưng chỉ chốc lát sau, lại ở một ngọn núi khác. Ý của trưởng lão Phi Yến là, Cửu Linh Sơn quả thật đã mở ra thông đạo đi đến thế giới khác. Nên khi bị cuốn vào vết nứt không gian, ta chẳng lo lắng lắm. Ban đầu Thần Long xuất hiện ở Cửu Linh Sơn, nhưng ngay sau đó không thấy nữa, nên Tư Mã gia phỏng đoán, có lẽ thông đạo của Cửu Linh Sơn dẫn tới Thần Long Chi Uyên. Lần này chúng ta thật đủ vận khí, không ngờ lại đến được nơi này.”
Quân Yến nhắc nhở Tư Mã Hoài: “Tu vi ngươi không cao, đến đây rồi thì thế nào?”
Quân Trì vội vỗ lên lưng Quân Yến, ý bảo y chớ nói mấy lời thế nữa.
Tư Mã Hoài chỉ lơ đễnh, “Các ngươi không biết Thần Long Chi Uyên đại biểu cho cái gì sao?”
Quân Trì đáp: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
Tư Mã Hoài nói: “Không dám nhận. Tư Mã gia ta lấy Thủy linh căn làm chủ, Thần Long Chi Uyên chính là nơi tu luyện tốt nhất. Vạn năm trước, từng có tiền bối phi thăng, ban đầu ông ấy ở đây, nhờ đạt được cơ duyên đến Thần Long Chi Uyên, ở đây tu hành, về sau có thể phi thăng thành tiên.”
Hơn nữa Tư Mã gia có lưu lại Long Tức công pháp để tu luyện, chẳng qua công pháp này yêu cầu phải ở nơi không đâu không có khí tức Thần Long và dưới áp lực tu hành mới được.
Cho nên Thần Long Chi Uyên đối với Tư Mã gia, mới trọng yếu như vậy.
Nếu như Tư Mã Hoài đến nơi này, đương nhiên không chỉ mình hắn tu luyện, đợi khi hắn có năng lực, sẽ thành lập trận truyền tống với Tư Mã gia.
Điều này đương nhiên không phải chuyện người bình thường có thể làm, bất quá hắn tin vào năng lực và cơ duyên của mình.
Nhưng điều này, Tư Mã Hoài không nói với Quân Trì Quân Yến.
Quân Trì nghe xong, liền nói: “Khó trách Tư Mã gia tìm mọi cách có được Cửu Linh Sơn.”
Tư Mã Hoài xấu hổ cười cười, dù sao Cửu Linh Sơn vốn là của Trình gia, về sau nhà hắn mới ép Trình gia nhượng lại Cửu Linh Sơn.
Hoàn chương 29.
Tác giả có lời muốn nói: Tư Mã Hoài không phải pháo thí công nga~~
Bất quá hảo cơ hữu [1] của Quân Yến (chứ không phải nam bồn hữu [2]) sắp xuất trong bản đồ, sẽ là một sự tồn tại 囧 manh băng sơn.