Cuối cùng Liễu Quy Hải cũng mang Chúng Sinh đan cho đứa con nhỏ ăn, không biết có phải Chúng Sinh đan rất bổ hay không, mà Liễu Quân Yến ăn xong thì không hề nhiễm bệnh, chẳng qua mặt mày thêm hồng hào, lớn lên béo mũm mỉm, trong mắt tuy có linh tính, nhưng lại vô cùng lười biếng, không hoạt động quá nhiều cũng ít khi nói chuyện, giống như bị nuôi bổ quá nên có chút ngốc ngốc.
Bởi vì đã đưa Chúng Sinh đan cho y ăn, nên Liễu Quy Hải luôn cảm thấy có lỗi với đứa con lớn, thường xuyên nhờ quản sự đến Hạ Nguyên thành của Bổn gia đổi lấy các loại linh quả, linh trà, linh thực bồi bổ cho con lớn, mặc dù Liễu Quân Trì thấy mấy vật này ăn rất ngon, nhưng vẫn nghĩ cha không một lời nuông chiều đứa con thành cái dạng này sẽ khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Toàn thân Liễu Quân Trì xám xịt, lông vũ có nhiều chỗ vẫn còn màu thâm đen, nói thật, nhìn không được đẹp mắt cho lắm.
Nó thường cảm thấy cả người rét run, cũng may có thể cảm nhận được ngọn lửa bên trong mình, dùng ngọn lửa trung hòa hàn khí thân thể.
Mà nó cũng thích đến gần Liễu Quân Yến, bởi vì Liễu Quân Yến thường hay tỏa ra ngọn lửa Chu Tước, ấm vù vù, khiến nó rất thoải mái.
Lại thêm hai năm trôi qua.
Liễu Quy Hải rất sốt ruột vì Liễu Quân Trì vẫn chưa trưởng thành, thoát khỏi hình dạng con gà tro, Liễu Quân Trì cũng rất sốt ruột, dù nó đã suy nghĩ nhiều biện pháp nhưng không có cách nào biến thành người, thiệt là hết cách mà.
Mặc dù Liễu gia là một đại gia tộc có tu sĩ, nên Liễu Quy Hải có thể tiếp xúc với một ít chuyện tình giới tu chân, nhưng hắn chẳng qua chỉ là phàm nhân, dù hắn có tìm biện pháp giúp Liễu Quân Trì biến hình, cũng chẳng đáng tin cậy mười phần, tỷ như có một tu sĩ nói rằng, Liễu Quân Trì phải tu luyện tới trình độ lão tổ Nguyên Anh kỳ thì mới có thể hóa phép thành người, cũng có tu sĩ nói, nên cho ăn Hóa Hình đan, ở đây yêu cầu yêu thú phải đạt tới Trúc Cơ mới có thể, bây giờ Liễu Quân Trì chỉ có cái thân màu tro, mấy phương pháp này hiển nhiên không thể dùng.
Cho nên cha con hai người chỉ có thể thầm than thở trong lòng.
Liễu Quân Yến vểnh cặp mông trắng nằm lỳ trên giường nhìn Liễu Quân Trì, đầu tiên Liễu Quân Trì dùng cánh phải quẹt quẹt miệng y, sau đó lại dùng cánh trái vuốt vuốt cái mặt mềm mềm của Liễu Quân Yến, Liễu Quân Yến đánh một cái hắt xì, khiến lông vũ rối tung trên người Liễu Quân Trì bị thổi vù vù về phía sau.
Liễu Quân Yến nhìn bộ dáng đó của nó, nhoẻn miệng cười, y đã hơn hai tuổi, gần ba tuổi rồi, nhưng lại rất ít khi cười.
Lúc Liễu Quân Trì định đi trêu trọc đệ đệ mình, Liễu Quân Yến bỗng bò xuống giường, Liễu Quân Trì mười phần kinh ngạc nhìn, nó biết đệ đệ có thể tự di chuyển, nhưng không ngờ y lại đi lưu loát như vậy.
Bởi có Liễu Quân Trì ở bên trong, nên Liễu Quy Hải không phép người tùy tiện tiến vào cái sân nhỏ này, vú em không ở, Liễu Quân Yến bò xuống giường cũng không ai quản, Liễu Quân Trì bay xuống mặt đất, đến trước mặt Liễu Quân Yến hỏi: “Nè, Quân Yến, ngươi định đi đâu thế?”
Quân Yến cử động đôi chân mũm mỉm, nhìn nhìn nó, rồi hướng ra bên ngoài cửa phòng.
Y bình thường nhìn ngốc vô cùng, không ngờ lại biết mở cửa nữa, bước ra khỏi cửa, y đi dọc theo hành lang, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn y vậy.
Liễu Quân Trì đành phải vẫy cánh bay theo sau, không biết có phải dạo này do ăn nhiều mà lại ít vận động hay không, mà nó bay như vậy một hồi thì vô lực, nên đành đáp xuống đất dùng đôi chân ngắn ngũn đuổi theo Liễu Quân Yến, miệng vội vàng gọi: “Quân Yến, ngươi muốn đi đâu vậy, mau trở lại đi.”
Lúc nó vẫn còn chậm chạp đi, Liễu Quân Yến đã chạy tới cái sân nhỏ sau hành lang gấp khúc, hơn nữa còn bò xuống bậc thang, tiến vào trong vườn, bây giờ là đầu hè, thực vật tươi tốt, có cả núi giả ao nước, Liễu Quân Trì sợ đệ đệ không cẩn thận đuối nước, đành phải dùng sức bay, hướng về phía y, muốn kéo y về.
Nó bay tới bả vai Liễu Quân Yến, muốn nắm áo y kéo về, không nhớ tới chuyện Liễu Quân Yến có thể ăn có thể uống, cả người mập đô đô, khí lực của nó không có cách nào đả động y.
Còn đang giằng co, ngọn núi giả bên cạnh truyền ra âm thanh xột xoạt, Liễu Quân Trì tranh thủ thời gian quay đầu nhìn, chỉ thấy một con đại xà miệng to cỡ cái chén, cả người mang màu lửa đỏ, còn có sừng thịt nhỏ trên đầu, nhìn là biết sinh vật có độc rất nguy hiểm, Liễu Quân Trì sợ tới mức toàn thân thoáng cứng ngắc, không ngừng bay lên lên muốn kéo đệ đệ đi, nhưng lại bất lực, đệ đệ lớn lên mập quá.
Ánh mắt đại xà lạnh tanh, nhìn chằm chằm đôi huynh đệ một người một chim, giống như đang suy xét cái gì, cũng không có động thái.
Liễu Quân Yến mặc một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, tóc mọc hơi dài bị buộc lại, nhìn thập phần ngọc tuyết đáng yêu, Liễu Quân Trì hô to nói với tiểu ngốc nghếch này: “Quân Yến, mau tranh thủ thời gian chạy đi.”
Nhưng Quân Yến vẫn không nhúc nhích, ngốc hồ hồ nhìn chằm chằm đại xà, hơn nữa trong đôi mắt kia, dường như không mang theo chút sợ sệt nào, giống như chỉ xem đại xà như một món đồ chơi.
Liễu Quân Trì thầm hô “Thôi vậy”, nhưng trong lòng vẫn không thể thôi vậy được, chứng kiến đại xà hướng Quân Yến há miệng cắn thật nhanh, nó chỉ đành bay nhanh tới, muốn đi mổ mắt đại xà.
Dù sao Liễu Quân Trì cũng là Chu Tước, không phải một con gà tro bình thường, tốc độ bạo phát đương nhiên không chậm, cư nhiên chiếm được tiên cơ, dùng mỏ mổ mù mắt đại xà, đại xà màu đỏ tê một tiếng đau đớn, hất Liễu Quân Trì sang một bên, dùng đuôi cuốn lấy nó, há to miệng vồ tới, lúc này Liễu Quân Yến đang đứng đợi, nhanh chóng ào tới muốn bắt lây đuôi đại xà, Liễu Quân Trì thấy y sắp đến, trong lòng mắng thật ngốc, ngoài miệng hô to: “Quân Yến, mau chạy đi.”
Liễu Quân Yến lẩm bẩm “Ca ca”, chẳng qua còn chưa kịp bắt lấy thì đuôi con xà lập tức bổ tới, đẩy Liễu Quân Yến sang một bên, đụng trúng thân cây, tán cây phát ra tiếng xào xạt, sau đó Liễu Quân Yến oa một tiếng té xuống đất, mà đại xà lại hướng Liễu Quân Trì há miệng cắn.
Liễu Quân Trì muốn bay lên, nhưng vừa rồi đã dùng hết sức lực, nhất thời lại bị xà quấn lấy, căn bản không bay nổi, cứ như vậy bị xà một họng đớp tới.
Liễu Quân Trì bị cảm giác dính nhớp bao quanh, biết mình đã bị xà nuốt vào bụng, khi cảm giác khó thở truyền tới, nó không thể không cảm thấy khủng hoảng, nó không muốn chết vì bị xà ăn như vậy, hơn nữa xà ăn nó rồi chắc chắn không bỏ qua, nhất định sẽ ăn luôn cả đệ đệ nữa, trong lòng nó đột nhiên dâng lên cảm giác vô cùng lo lắng, khiến tất khó chịu, bị giày vò bởi cảm giác lo lắng, toàn thân nó bắt đầu tỏa ra hỏa diễm màu đỏ thẩm.
Một con gà tro Liễu Quân Trì thật sự quá nhỏ, đại xà ăn nó xong vẫn chưa đủ nhét kẽ răng, vì vậy xoay người trườn tới chỗ Liễu Quân Yến muốn cắn, đúng lúc đó, nó đột nhiên cảm thấy cả người trì trệ, lăn lộn dưới đất, khiến cho cây cối xung quanh bị đụng ngã, thậm chí ngọn núi giả bị đuôi nó hất trúng cũng vỡ nát, có thể thấy được sức lực to lớn nhường nào.
Bên trong vườn phát ra âm thanh cực lớn hấp dẫn người bên ngoài, vú em cùng Liễu Quy Hải và mấy người hầu đều chạy lại đây, chứng kiến Liễu Quân Yến mơ màng nằm trên mặt đất, một con đại xà màu đỏ cách đó không xa vẫn còn động đậy, khiến tất cả mọi người hết sức kinh sợ, Liễu Quy Hải nhanh chóng bế Liễu Quân Yến lên, vội vàng gọi mọi người tới đánh xà.
Con xà này không phải xà bình thường, cho dù Liễu Quy Hải kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy bao giờ.
Lúc người làm đang hoảng hốt khẩn trương tiến tới định đánh nó, con xà đột nhiên giật giật, đầu ngã ầm xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa, chỉ thấy bụng nó có một lỗ rách lớn, giống như bị lửa đốt cháy thành vậy, da thịt bên trong biến mất không thấy, một đứa nhỏ đầy bụi bẩn leo từ bên trong ra.
Liễu Quân Yến nằm trong lòng Liễu Quy Hải quay đầu lại, hướng đứa nhỏ kia kêu to: “Ca ca, ca ca ơi…”
Liễu Quy Hải bị lời đứa con nhỏ làm kinh ngạc mười phần, giao đứa con nhỏ cho vú em sắc mặt trắng bệch bên cạnh, không để ý tới người xung quanh bế đứa nhỏ đầy bụi bẩn kia ra khỏi bụng xà.
Cả người Liễu Quân Trì khó chịu, ho khan hai tiếng, nhìn thoáng qua Liễu Quy Hải, yếu ớt nói: “Cha, người đến rồi sao.”
Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Muốn hảo hảo tắm sạch Liễu Quân Trì một phen, Liễu Quy Hải tự tay tắm cho hắn, phát hiện vô luận mình tắm thế nào thì da hắn vẫn là màu đen nhạt, căn bản không rửa sạch được, nghĩ tới chuyện hắn vốn là một con Chu Tước màu xám, nên đành từ bỏ ý định tắm rửa hắn sạch sẽ.
Liễu Quân Yến ghé vào cạnh bồn tắm, nhìn chằm chằm Liễu Quân Trì bên trong, gọi nhỏ: “Ca ca.”
Liễu Quân Yến chỉ biết gọi mỗi ca ca, còn lại thì không, Liễu Quân Trì trong họa gặp phúc, hóa thành hình người, hắn cũng đã năm tuổi, cho nên bộ dáng cũng là một đứa bé cỡ năm tuổi, chẳng qua toàn thân đen sẫm, đặc biệt là trên mặt, có một ấn ký màu đen hơn hẳn so với những nơi khác, trông như một đứa con hoang, lớn lên không đẹp lắm, bất quá Quân Trì cũng không quan tâm mấy chuyện này, chuyện hóa thành hình người đã khiến hắn tiêu hao không ít thời gian tiêu hóa.
Liễu Quy Hải nói: “Không hiểu tại sao trong sân lại có một con đại xà, con có thể hóa thành người là chuyện tốt, bất quá có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Mẹ các con đã dặn, nếu có chỗ nào không khỏe, thì tắm trong hỏa bồn ấy, nó có tác dụng chữa thương.”
Liễu Quân Trì nói: “Cha, con không sao hết, chỉ hơi mệt thôi.”
Liễu Quy Hải nói: “Vậy ta ôm con đi ngủ một giấc.”
Liễu Quân Trì vội từ chối: “Cha ơi, con đã hóa thành người rồi, có thể tự lên giường, con muốn ngủ với đệ đệ.”
Liễu Quy Hải gật đầu đáp, cầm quần áo đưa qua cho hắn, quần áo này là của Liễu Quân Yến, dáng dấp y mập mạp, hay thay đổi, nên Liễu Quân Trì mặc vẫn vừa.
Liễu Quy Hải đang định giúp đứa con lớn mặc quần áo, không nghĩ rằng Liễu Quân Trì đã quy củ mặc xong, sau khi mặc xong, hắn lại kéo Quân Yến lên giường, nói với Liễu Quy Hải: “Cha, con đại xà kia nhìn cũng biết không phải dạng xà bình thường, hẳn có chút tác dụng, chuyện hôm nay tốt nhất không nên để người bên ngoài biết.”
Liễu Quy Hải gật đầu bảo: “Quân Trì, con nói rất phải.”
Dù Liễu Quân Trì mới năm tuổi, nhưng nói chuyện đạo lý rõ ràng, Liễu Quy Hải nghĩ lúc hắn làm gà tro đã biết nói chuyện, do Chu Tước sinh ra, vốn đã khác biệt rồi, cho nên không phát hiện ra đứa con trai nhỏ nói chuyện thành thục như vậy có chỗ nào không đúng.
Liễu Quân Trì cùng Liễu Quân Yến ngủ chung một giường, đến khi tỉnh lại, con xà kia đã bị xử trí, thịt rắn thì không dám ăn, sợ có độc, nhưng bên trong lại có một viên yêu đan, Liễu Quy Hải vội cầm yêu đan nhỏ màu đỏ tới cho Liễu Quân Trì nhìn, nói: “Cái này lấy ra từ trong cơ thể con xà, căn cứ theo sách ghi chép, đây là yêu đan của nó, có thể thấy con xà kia là yêu thú, hơn nữa đã Trúc Cơ, cho nên mới có yêu đan.”
Lúc nói điều này, giọng Liễu Quy Hải nghe rất trịnh trọng, Liễu Quân Trì cũng nghe hiểu ý Liễu Quy Hải, nói: “Cha, người muốn nói là con đã giết một yêu thú Trúc Cơ à?”
Liễu Quy Hải gật đầu: “Đúng là vậy, lúc đó trên người con xảy ra chuyện gì, còn nhớ rõ không?”
Liễu Quân Trì suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ là có lửa thiêu, cảm giác như bị đốt cháy vậy, sau đó con liền chui ra khỏi bụng rắn.”
Liễu Quy Hải gật đầu không hỏi nữa, chỉ nói: “Nơi này là Liễu Thụ Thôn, linh khí ở đây rất mỏng manh, lại có trận pháp bảo hộ, chưa từng xảy ra tranh chấp gì, không ngờ lại có yêu thú mò tới.”
Liễu Quân Trì nhìn hắn nói: “Nó do Liễu Quân Yến phát hiện ra, y tự mình đi ra ngoài.”
Liễu Quy Hải liền nhìn Liễu Quân Yến, vừa nhìn liền sợ hết hồn, nguyên lai y đang cầm miếng yêu đan tỏa ra ánh đỏ, gặm gặm một bên, Liễu Quân Yến vừa thấy đã mò mẫm, lấy bỏ vào trong miệng, Liễu Quy Hải muốn giựt trở về nhưng không kịp, trơ mắt nhìn y ăn hết yêu đan.
Liễu Quân Trì cũng bị dọa hết hồn, mặc dù hắn sống ở thế giới tu chân, nhưng có nhiều phương diện ở thế giới này hắn không hiểu, tư duy cố hữu rất khó bỏ, thấy đệ đệ mình ăn hết yêu đan, chỉ sợ y xảy ra chuyện gì mà thôi.
Liễu Quy Hải bóp miệng Liễu Quân Yến muốn móc thứ bên trong ra, không ngờ tới Liễu Quân Yến sống chết không mở miệng, hơn nữa không khóc cũng chẳng nháo, chỉ hung hăng ngậm chặt miệng.
Liêu Quân Trì đành tới khuyên Liễu Quy Hải: “Cha, người xem bộ dạng Liễu Quân Yến kìa, y dường như rất yêu thích cái yêu đan đó, nếu đã ăn hết rồi thì thôi. Lúc trước ở sân nhỏ, y có vẻ hứng thú với con đại xà, cũng không sợ nó.”
Liễu Quy Hải bán tín bán nghi, bí mật quan sát Liễu Quân Yến, thấy đứa con không có chuyện gì, nên mới cho qua.
Liễu Quy Hải đè chuyện đại xà xuất hiện trong phủ xuống, sau đó giới thiệu Liễu Quân Trì cho mọi người biết, nói đây là đứa con lớn của mình, trong phủ nổi lên nghị luận, nhưng về sau cũng dần bị dẹp loạn.
Liễu Quy Hải tìm phu tử dạy học cho hai đứa con trai, Liễu Quân Trì thông minh khéo hiểu lòng người, mà Liễu Quân Yến lại nửa tỉnh nửa mê, giống như không thông nổi thần trí.
Liễu Quy Hải vội tìm một ít sách Tu Chân giới đến cho Liễu Quân Trì xem, có thể nhìn ra, hắn hạ quyết muốn đạp hai đứa con trai bước chân vào con đường tu tiên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn năm sau Liễu Quân Trì đã thành một đứa nhóc chín tuổi đen sì, có một ngày nọ hắn vừa kết thúc tiết học, đang nắm tay đệ đệ đáng yêu trở về, lúc dừng chân bên sân nhỏ, thì có nha hoàn coi sóc bọn họ chạy tới nói: “Lão gia gọi hai vị thiếu gia đến thư phòng ạ.”