Quân Yến dần bị vây giữa trung gian, mà lúc này, Quân Trì cũng phát hiện vấn đề, hắn phát hiện Quân Yến không ngừng di động ở trung gian, chứ không phải bị mấy cái cây đó ép di động.
Theo quan sát của Quân Trì, gốc cây bị kiếm khí gây thương tích chỉ có mười, nhưng nhìn thần sắc không được tự nhiên của y, rất giống đã tiêu hao chân khí quá độ.
Thấy Quân Yến bị kẹt giữa trung gian, chân nguyên hình như đã tiêu hao hết, bóng dáng Huyền Thương dần dần xuất hiện trong một gốc cây khác.
Gốc cây Kim Cương mộc vừa vươn một nhánh ra, hắn lập tức xuất hiện phía trên, đứng trên cao cúi đầu nhìn Quân Yến, nói: “Ngươi còn không đầu hàng?”
Quân Yến ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Là ngươi thua.”
Y vừa dứt lời, liền nâng tay trái không cầm kiếm, đánh ra một tiếng vang.
Âm thanh kia thoạt nghe rất nhỏ, nhưng khi đến, lại phát ra một tiếng nổ mạnh mãnh liệt, vô số gốc cây ở trung gian cũng bị nổ, sau đó bốc cháy.
Cây cối bị thiêu đốt bốc lên giữa đài cao, hình thành một biển lửa, càng đi sâu về phía trung gian, ngọn lửa càng mạnh mẽ hơn.
Quân Yến bấy giờ không hề thả lỏng, tay cầm trường kiếm bắn thẳng về phía Huyền Thương.
Bản mạng chi mộc của Huyền Thương bị thiêu đốt, hắn hiển nhiên bị trọng thương, nay Quân Yến đánh thẳng tới đây, hắn nhất thời vô phương trốn thoát, đành lớn tiếng nói: “Ta nhận thua.”
Trường kiếm trong tay Quân Yến hơi trật một chút, quẹt sát bên cạnh Huyền Thương, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng không nhịn được nhiễu ít máu, có thể thấy chiêu này của Quân Yến đã thương tổn hắn đến cỡ nào.
Thăng Tương thông báo: “Liễu Quân Yến thắng.”
Sau đó mới phất tay tiêu diệt ngọn lửa trên đài cao.
Bởi vì bản mạng chi mộc đã bị ngọn lửa thiêu cháy, nên Huyền Thương không thể triệu hồi chúng nó về đan điền, chỉ đành đem mấy cây chưa bị đốt gọi về.
Huyền Thương trăm tư không lời giải, trước lúc Quân Yến nhảy xuống đài, không thể không hỏi: “Ngươi đã làm cách nào?”
Quân Yến đáp: “Trước đó ta đã từng nói rồi, ta là Chu Tước, trong thiên hạ này, không có gì mà ta không thể đốt diệt.”
Nói xong, y liền ngự kiếm phi hành xuống thuyền ngọc bích, thi lễ với Thăng Tương: “Sư phó, đệ tử không làm nhục sứ mệnh.”
Thăng Tương gật đầu với y, “Khá lắm.”
Bích Tiêu đứng phía sau Vân Chi, lén liếc nhìn Quân Yến một cái, kỳ thật y cũng không hiểu Quân Yến đã làm thế nào.
Quân Yến không định đứng kế bên Thăng Tương, vì vậy nói: “Sự phó, đệ tử sang chỗ ca ca được không?”
Thăng Tương biết lòng y chỉ có Quân Trì, bất mãn phất phất tay, Quân Yến thi lễ rồi ngự kiếm phi hành đến nơi Hoàn Vũ ngồi.
Cục bông Quân Trì lập tức từ trên vai Nhạc Ly đập cánh bay lên vai Quân Yến, nói: “Quân Yến, đệ thật giỏi.”
Cả Hoàn Vũ cũng gật đầu khen, Nguyên Tiêu cũng nói: “Quân Yến, một chiêu này, trừ ngươi ra, chỉ sợ không ai có thể phá giải.”
Kỳ thật Nguyên Tiêu nhìn xem cũng không hiểu lắm, nhưng giờ đã tới cuộc so đấu giữa y và Bích Tiêu.
Linh bảo đài cao lúc nãy giờ đã khôi phục lại nguyên trạng, mặt sân chứa đầy cây cối cũng sạch sẽ chẳng còn lại gì.
Nguyên Tiêu đáp Quân Trì một tiếng sau đó nhảy vọt lên đài.
Mà Bích Tiêu ở trên thuyền ngọc bích, vẫn đang hỏi sư phó mình cách thức Quân Yến đã làm.
Vân Chi giải thích: “Ban đầu Quân Yến dùng ngọn lửa phổ thông của kiếm ý, cho nên không thể đốt cháy Kim Cương mộc của Huyền Thương, điều này khiến Huyền Thương tự mãn, cho rằng y không thể thiêu cháy Kim Cương mộc của mình, nên đã dùng cây vây bít đường y. Về sau Liễu Quân Yến cố ý tỏ vẻ mình dần dần kiệt sức không thể đánh gãy Kim Cương mộc nữa, lại lén dùng kiếm ý lạnh lẽo bao phủ ngọn lửa Chu Tước, kiếm ý đâm vào Kim Cương mộc, không hề bắn ra mà kẹt ở bên trong. Bởi vì ngọn lửa Chu Tước bị kiếm ý lạnh băng bao phủ, cho nên Huyền Thương không hề phát hiện bên trong có vấn đề.
Chu Tước chi hỏa là ngọn lửa nóng nhất thế gian, hơn nữa y còn là tu sĩ thuộc tính Hỏa, theo lý không thể sử dụng kiếm ý lạnh lẽo như thế, chỗ ảo diệu này chính là nhờ phương pháp tu hành hai cực Âm Dương của Thăng Tương, muốn từ cực lạnh tu luyện ra cực nhiệt, lạnh nhiệt luân phiên, sẽ phát ra lực lượng vô cùng lớn. Liễu Quân Yến đã mượn chỗ ảo diệu đó, cho nên mới có thể sử dụng kiếm ý hàn băng.
Huyền Thương sai ở chỗ chủ quan, cho rằng Quân Yến là Chu Tước, nên nhất định là tu sĩ thuộc tính Hỏa, không thể nào luyện được kiếm ý hàn băng, nghĩ rằng thứ kiếm ý lạnh lẽo đó là biểu hiện kiệt sức của Quân Yến, không thể sử dụng lửa được nữa.
Mà kiếm ý hàn băng cũng không thể giam cầm ngọn lửa Chu Tước, thời gian trôi qua, Chu Tước chi hỏa nhất định sẽ đột phá kiếm ý hàn băng, kiếm ý nằm trong thân Kim Cương mộc sẽ phát nổ, ngọn lửa Chu Tước sẽ theo đó mà bùng lên.
Huống chi Kim Cương mộc tuy có lớp da cứng rắn bên ngoài, nhưng thực chất bên trong cũng chỉ là gỗ mà thôi.”
Nguyên Tiêu nghe xong, cảm thấy xem thế là đủ.
Có thể tu luyện kiếm ý bao vây bên ngoài ngọn lửa bổn mạng của mình, còn tính toán thời gian chuẩn xác để kiếm ý bị Chu Tước chi hỏa phá vỡ sau khi bắn vào Kim Cương mộc, đây là điều yêu tu bình thường không thể so sánh.
Bích Tiêu âm thầm cảm thán, mình ở trước mặt Quân Yến nói không chừng cũng chẳng chiếm được thượng phong, y liếc về phía thiên tài kiếm tu, chỉ thấy Quân Yến đang phủng cục bông xù Quân Trì trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông hắn, còn vị Chu Tước kia thì đang thở hổn hển giãy dụa.
Bích Tiêu quay đầu nói với Vân Chi: “Sư phó, đệ tử đi đây.”
Vân Chi hơi hơi gật đầu, y lập tức phi độn lên đài cao so tài.
Quân Trì bị Quân Yến nắm trong tay, dùng thần thức nói chuyện với nhau: “Vừa rồi đệ đã làm thế nào vậy? Sao có thể để Chu Tước chi hỏa xâm nhập Kim Cương mộc – bổn mạng của Huyền Thương mà không bị hắn phát hiện?”
Quân Yến ngồi xếp bằng, vừa rồi y tiêu hao không ít chân nguyên, cầm Quân Trì, cảm nhận lông mao mềm mại và thân hình ấm áp, nhanh chóng giải thích chiến thuật của mình cho hắn.
Quân Trì lắng nghe y nói, từ lúc bắt đầu, mỗi một kiếm đều nằm trong kế hoạch của y, mãi đến cuối cùng cây cối bị nổ tung thiêu cháy, cũng là kết quả y đã nắm trước, bỗng nhiên Quân Trì xuất hiện cảm giác, đệ đệ mình lợi hại đến vậy từ khi nào.
Sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ, mới phát hiện lần nào Quân Yến cũng lợi hại như vậy mà.
Quân Yến không rõ ca ca đang suy nghĩ gì, nói với hắn: “Lần đầu tiên nhìn Huyền Thương, ta chỉ biết đối chiến trực tiếp với hắn, thắng lợi sẽ không dễ dàng. Nhưng hắn lại rất cuồng vọng, muốn một bước bức tử, ngược lại cho ta cơ hội. Cho nên ta mới nghĩ ra cách này.”
Quân Trì nói: “Từ khi nào đệ học được cách dùng kiếm ý bao vây Chu Tước chi hỏa?”
Quân Yến liền đáp, “Ở đại điện thuyền ngọc bích, khi mọi người quan sát Chu Tước chi hỏa, ta bỗng nghĩ ra có thể làm như vậy. Mọi người đều cho rằng Chu Tước chi hỏa là màu vàng, kỳ thật ca ca cũng biết, lợi hại nhất, chính là ngọn lửa màu đen, không gì không thể diệt. Ta khống chế ngọn lửa màu đen vào ngọn lửa khác, vậy tại sao không thể khống chế vào trong kiếm ý, để kiếm ý bao vây bên ngoài.”
Quân Trì cảm thán: “Ngươi suy nghĩ ngay trong đại điện, sau đó lập tức tiến hành. Lỡ như thất bại thì phải làm sao?”
Quân Yến đáp: “Thất bại thì dùng biện pháp khác.”
Quân Trì, “…”
Quân Yến trò chuyện với Quân Trì xong, liền trực tiếp tĩnh tọa, khôi phục chân nguyên trong cơ thể.
Y vừa nhìn đan điền, lập tức thấy ở trung ương có một thanh kiếm, đó chính là Vạn Tương Quy kiếm, bởi vì thanh kiếm bị phong ấn, cho nên không màu sắc, có rất nhiều ký hiệu cấm chế không ngừng xoay tròn quanh nó, mà kiếm linh Hạo Thương đã sớm ngủ say, không hiện ra nữa.
Vạn Tương Quy kiếm bị phong ấn bên trong cơ thể y lúc này, so với lúc phong ấn ở Nịnh Hinh Cung không giống nhau.
Khi nó bị phong ấn ở Nịnh Hinh Cung, là bị trận pháp sở phược, trấn áp oán linh quanh Long Cốt ở Nịnh Hinh Cung, cho nên thập phần tối tăm lạnh lẽo, lúc này nằm trong cơ thể y, tuy rằng cũng bị phong ấn, nhưng được chăm sóc ân cần, Quân Yến thân là bán Chu Tước, thuộc chí dương, vừa hợp nuôi dưỡng Vạn Tương Quy kiếm, lúc này nó không còn lạnh băng tối tăm như trước, ngược lại hiện ra một loại trắng noãn đáng yêu.
Bất quá Quân Yến chả thấy nó đáng yêu chỗ nào, thanh kiếm này hại y rồi ép y từ Luyện Khí viên mãn trở thành Kim Đan kỳ, quá trình phải nói thống khổ không bằng chết, hơn nữa không lúc nào y không cảm nhận được áp lực thanh kiếm gây ra.
Y giống như bị đè ép dưới tòa núi lớn, thập phần khó chịu, nhưng lại không thể không thích nghi.
Thời điểm này, chỉ khi kiểm tra thân thể ấm nóng mềm mại của Quân Trì, mới có thể khiến y thoải mái.
Bởi vì trung gian đan điền bị Vạn Tương Quy liếm chiếm giữ, Kim Đan của y ngược lại bị đẩy vào một xó, mặc dù hào quang Kim Đan chói mắt, nhưng dưới uy áp Vạn Tương Quy kiếm, luôn có cảm giác đang co rúm.
Quân Yến vô cùng bất mãn với điều này, bất quá y vẫn có thể bảo trì tâm tình bình tĩnh, chuyển hóa áp lực thành động lực, cho nên mới không nhập ma.
Trên đài, thuộc tính Bích Tiêu là Thủy Vương xà, Nguyên Tiêu là Hạo Thiên Nguyên Mãng thuộc tính hỏa, thủy khắc hỏa, Bích Tiêu vừa lúc là khắc tinh Nguyên Tiêu.
Quân Trì tuy đã giúp đỡ y, tìm Hoàn Vũ mượn một thanh linh kiếm tốt cho Nguyên Tiêu, nhưng Nguyên Tiêu mới biến hóa không lâu, cả hình người còn khó khống chế, thuật pháp cũng chưa kịp tu luyện, so với Bích Tiêu sớm có sư phó yêu thương, mọi phương diện đều không thể so sánh.
Cho nên chẳng bao lâu sau, Nguyên Tiêu đã thua dưới kiếm Bích Tiêu.
Khi Nguyên Tiêu trở về ngọc thước, Quân Yến còn tĩnh tọa, Quân Trì thì đứng trên vai Nhạc Ly.
Quân Trì dùng thần thức an ủi Nguyên Tiêu, “Từ khi ngươi sinh ra đến nay, hết thảy đều dựa vào bản thân, mới bốn trăm năm đã biến hóa, vậy là khá lắm rồi. Tuổi Bích Tiêu đã hơn ngàn năm, lại có sư phó là tu sĩ cấp cao, biến hóa đã nhiều năm, ngươi thua dưới tay y, không hề oan uổng. Chờ khi ngươi tu luyện nhiều năm như y, tất nhiên sẽ lợi hại hơn.”