Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 8



Cả người Quân Yến rất bẩn, đó do linh khí gột rửa bài trừ các tạp chất ra khỏi cơ thể, y ngồi bên trong bồn tắm, mặc Quân Trì ra sức tắm rửa cho y.

Y dường như không biết sáng nay mình vừa tạo ra một kỷ lục, chỉ ngồi yên trong bồn tắm, mang vẻ mặt sắp chán chết nhìn Quân Trì.

Quân Trì cũng không biết đệ đệ hắn tạo kỷ lục gì đó, chỉ chú tâm chà chà trước ngực y, muốn tắm rửa y thật sạch sẽ, hắn kéo tay áo nói: “Xoay người, để ta chà lưng cho.”

Quân Yến liền ngoan ngoãn đứng trong bồn tắm xoay người, để Quân Trì chà xát phần lưng mình.

Quân Trì một bên tắm một bên nói, “Ngươi tự chà chân cho mình được không, coi ngươi lớn cỡ nào rồi, chuyện gì cũng đòi ta tới chiếu cố.”

Quân Yến rầu rĩ nói: “Ta đang đói bụng, chưa ăn cơm nữa mà.”

Quân Trì nói: “Bảo ngươi ăn Tích Cốc đan, ngươi lại chê hương vị kém không chịu ăn, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, ta biết đến nơi nào tìm đồ ăn cho ngươi đây. Ngươi lại còn kén ăn, ở đây không phải ở nhà, không có tinh thần chịu khó chịu khổ gì cả, về sau không có ta bên cạnh, ngươi phải làm sao đây.”

Quân Trì cảm thấy mình y như mẹ già, làm cũng giống, cách nói cũng giống, hắn thở dài trong lòng, gặp một đệ đệ như vậy, hắn ngoại trừ làm mẹ già thì có thể thế nào chứ?

Không ngờ lời này chọc phải Quân Yến, Quân Yến lập tức quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Vì sao ngươi không ở bên cạnh ta?”

Quân Trì buồn cười trả lời: “Vì sao lại muốn ta phải ở bên cạnh ngươi, ngươi có con đường của ngươi, ta có con đường của ta, luôn có lúc không thể ở chung một chỗ.”

Quân Yến mất hứng nói: “Muốn ở một chỗ cơ.”

Quân Trì vất vả rửa sạch lưng cho y, rồi tiếp tục chà chà cánh tay, “Lỡ như ta chết trước, vẫn muốn ở cùng một chỗ sao?”

Quân Yến nhíu mày, mặc dù y vẫn tỏ vẻ ngốc nghếch, nhưng đó là vì y không muốn để ý tới người khác, hơn nữa chỉ thích hành động theo suy nghĩ bản thân, chứ không phải y ngốc, y không ngốc, đương nhiên biết chết nghĩa là gì, chỉ trầm mặc không nói gì nữa.

Quân Trì rửa sạch cánh tay, lại mò xuống chân bắt đầu rửa, phát hiện Quân Yến một mực nhíu mày không đáp, liền giơ tay nhéo cái má bóng loáng ôn nhuận như ngọc, “Này sao thế, giận à?”

Quân Yến không nói lời nào, tự rửa ngón tay của mình, Quân Trì rửa sạch chân y rồi, phát hiện y vẫn buồn bực im lặng, lại hỏi một câu: “Giận thật rồi?”

Lúc này Quân Yến mới lắc đầu nói: “Không có. Không muốn ca ca chết.”

Quân Trì vì lời nói ngốc nghếch của y mà cười rộ, cười một hồi mới cảm thấy rất cảm động, ra vẻ mắng: “Tiểu tử ngốc.”

Quân Yến nói, “Ta không ngốc.”

Quân Trì vỗ vỗ cái đầu ướt sũng của y, “Được rồi, ngươi không ngốc, mau tự rửa mông đi, lớn thế rồi, không còn giống như lúc bé nữa.”

Quân Trì lại đi ra xách nước, nhờ Liễu Chân Mính có chút năng lực dùng pháp quyết đun nóng nước, đun xong hai thùng nước nóng rồi xách vào đổi nước cho Quân Yến, giúp y tắm thêm một lần.

Thùng nước tắm thứ nhất quả thực đen như nước bùn, thùng thứ hai mới đỡ hơn một tí, Quân Trì bảo Quân Yến tự tắm lại, rồi đi tìm quần áo cho y, giúp y mặc đồ, Quân Trì nói: “Đệ tu luyện rất tốt, tốt hơn so với ta, về sau khẳng định vượt xa hơn, chờ ngươi có thể dùng các lại phù lục hoặc pháp quyển tẩy trừ tinh lọc, ngươi không cần tắm rửa phiền toái như vậy nữa, chúng ta đều bớt việc.”

Quân Yến không trả lời, chỉ cúi thấp đầu.

Quân Yến không ăn Tích Cốc đan, Quân Trì mặc dù hờn dỗi nói sẽ không cho Quân Yến ăn gì hết, nhưng lát sau hắn vẫn mềm lòng, chạy đi tìm Liễu Chân Mính xin chút thức ăn.

Liễu Ấn tu luyện mười phần khắc khổ, hầu như không trở về Mậu Hào viện, đều tu luyện ở chỗ Vi Chân trưởng lão, bởi thế Liễu Chân Mính cực rảnh chuyện, ngoại trừ tu luyện, thì rất nhàn nhã.

Thấy Quân Trì tìm hắn đòi thức ăn, hắn nói: “Ta không có thức ăn, chỉ còn mấy thứ linh cốc bình thường thôi. Tại sao không cho đệ đệ ngươi ăn Tích Cốc đan, Tích Cốc đan rất tốt đó.”

Quân Trì thở dài, “Ta cũng đưa y ăn, nhưng y không ăn, ta nào có biện pháp. Chân Mính ca, ngươi cứ mang chỗ linh cốc kia cho ta, giờ ta đi nấu một chén cháo, nếu y còn không ăn thì cho chết đói luôn.”

Quân Trì giỏi nói ngọt, Liễu Chân Mính cơ hồ coi hắn là đệ đệ ruột của mình, nghe hắn nói như vậy thì cười to, “Ngươi ngoài miệng nói khó nghe thế thôi, nhưng chỉ cần đệ đệ ngươi có chuyện, ngươi liền đau lòng một trận.”

Liễu Chân Mính không chỉ đưa linh cốc cho, mà còn dùng linh lực ít ỏi của mình giúp Quân Trì đun nóng, tuy Liễu Chân Mính là nô bộc trong Mậu Hào viện, kỳ thực hắn cũng là tu sĩ thuộc tính Hỏa, chẳng qua là Tứ linh căn, Hỏa linh căn đậm màu hơn, khó khăn lắm mới lên Luyện Khí tầng một, bất quá bởi vì tu luyện ở Liễu gia đã lâu, cũng biết một ít công pháp nhỏ, tựa như pháp quyết đun nóng này, không thể dùng đánh địch, nhưng để nấu nước thì rất hữu ích.

Quân Trì nhìn hắn dùng pháp quyết nấu cháo, cũng rất hâm mộ nói: “Hi vọng sau này ta cũng học được.”

Liễu Chân Mính nói: “Ngươi đương nhiên tốt hơn ta rồi, hơn nữa đệ đệ ngươi là Hỏa Linh Căn mấy trăm năm, thậm chí là một ngàn năm hiếm thấy, tiên đồ không thể lường trước, về sau tất nhiên sẽ giúp ngươi, chẳng qua đến lúc đó ngươi chớ quên ta.” Nói đến đây, Liễu Chân Mính thoáng lúng túng, bảo: “Khi Liễu Vi thiếu gia tu tới Luyện Khí tầng ba, có thể dùng thuật Hỏa Cầu, thoáng cái đã thiêu hủy một căn phòng.”

Đầu tiên Quân Trì cảm tạ Liễu Chân Mính, sau đó tỏ vẻ ngưỡng mộ Liễu Vi rồi nói sang chuyện khác, tuy bảo nói sang chuyện khác, kỳ thật bên trong vẫn phi thường ngưỡng mộ.

Dù hắn đã đến thế giới tu tiên đã lâu, kỳ thực vẫn chưa chứng kiến thuật pháp lợi hại nào, cho nên vừa nghe thuật Hỏa Cầu đã cảm thấy lợi hại không gì sánh được.

Khi Quân Trì cầm một chén cháo linh cốc đưa cho Quân Yến, Quân Yến đang ngồi trên giường, thấy hắn trở về liền hỏi: “Sao ngươi lại đi lâu vậy?”

Quân Trì nói: “Mau tranh thủ đến ăn đi, ngươi cho rằng nấu cháo không cần thời gian sao?”

Quân Yến từ trên giường đi qua, ngồi ở bên cạnh bàn, nhận chén cháo xong thì nhanh chóng ăn hết, cũng không sợ bị phỏng.

Quân Trì thầm nói: “Chưa thấy ai kỳ quái hơn ngươi, ta muốn ăn Tích Cốc đan mà không có, ngươi có mà lại không ăn.”

Quân Yến liếc mắt nhìn hắn nói: “Thứ đó ngươi ăn đi, dù sao ta cũng không ăn.”

Quân Trì mất hứng bảo: “Miệng ngươi thật tùy tiện, không biết tốt xấu. Bộ đưa đan dược cho ta là ta dùng sao, ta đâu phải loại người đó?”

Quân Yến ngước gương mặt bánh bao non nớt lên: “Dù sao ta cũng không ăn mấy thứ đó.”

Quân Trì không tranh chấp với y, mấy tài nguyên của Quân Yến, hắn sẽ không đụng tới, đều giữ lại bỏ vào trong cái bình.

Đến khi hai huynh đệ đi nghỉ ngơi, Quân Trì ngồi xếp bằng trên giường, không muốn lãng phí thời gian đi ngủ, Quân Yến mất hứng, cũng như lúc ở nhà, muốn Quân Trì ôm mình ngủ.

Trước nay Quân Trì đều thích ôm y ngủ, bởi vì Quân Yến thực ấm, nhưng nay lấy tu vi làm đầu, không còn như trước kia nữa, điều này khiến Quân Yến vô cùng khó chịu, nhất định kéo vai Quân Trì xuống đi ngủ, Quân Trì quả thực muốn đánh y một trận, cuối cùng chỉ đành nhịn, thầm nói một câu “Khi nào ngươi mới biết sống độc lập đây”, rồi đành nghe theo ý y.

Ngày hôm sau Quân Trì mang theo Quân Yến đến bái kiến Liễu Vi Chân trưởng lão, Liễu Vi Chân ngồi trong tĩnh thất của ông, thấy Quân Yến, lập tức nhìn ra y là Luyện Khí tầng một, không khỏi hết sức kinh ngạc.

Quân Trì kéo Quân Yến hành lễ, Quân Trì nói: “Trưởng lão, hôm qua Quân Yến mới tỉnh lại từ trong nhập định.”

Liễu Vi Chân nhìn Quân Yến, ánh mắt kỳ quái, ông ngẩn ra, rồi cười nói: “Lão phu còn tưởng ngươi ngộ tính không tốt, xem ra tại ta thiển cận. Ngươi đã là Luyện Khí tầng một, tốc độ như vậy, thiên tư như vây, chỉ sợ không ai bằng. Ta dẫn ngươi đi gặp tộc trưởng.”

Ông đứng dậy, muốn kéo Quân Yến đi, Quân Yến liền né sáng bên cạnh, lúc này Liễu Vi Chân không để ý tới sự vô lễ và chướng ngại giao tiếp của Quân Yến, thậm chí lúc nhìn Quân Trì cũng thập phần yêu thích, nói: “Đệ đệ ngươi như vậy, ngươi cũng đi theo đi.”

Quân Trì cũng không từ chối, ước chừng biết ông đối đãi mình không như người bình thường, có lẽ là cho đệ đệ hắn mặt mũi, cho Liễu Huy Hải Hóa Nguyên kỳ mặt mũi, kính trọng phàm nhân như cha hắn cũng là chuyện bình thường.

Tâm tình Liễu Vi Chân hết sức kích động, thậm chí còn không muốn đi bộ tới nơi đó, mà nhấc cả hai huynh đệ lên, dùng Độn Thuật, Quân Trì cảm thấy hoa cả mắt, nhìn sự vật chung quanh bay vèo vèo về phía sau, chỉ lát sau đã đến Hạc Kêu Minh đường, Liễu Vi Chân không đợi người thông báo, trực tiếp mang hai người tiến vào.

Liễu Thắng Hải trong tĩnh thất.

Liễu Thắng Hải thấy Quân Yến tiến cảnh như thế, cũng kinh ngạc kinh hỉ mười phần, cảm thán nói: “Không ngờ huyết thống Liễu gia ở Liễu Thụ Thôn lại tốt như vậy, lúc trước có Liễu Huy Hải, nay có Liễu Quân Yến. Tốc độ như thế chỉ sợ vạn năm tới khó mà gặp.”

Trong mắt ông không chỉ có tán thưởng, mà còn cả ghen ghét, dù sao tốc độ tu luyện của Quân Yến đã vượt xa suy nghĩ đa số người. May mắn ông là tộc trưởng, đã chứng kiến nhiều mặt xã hội, tâm trí kiên định, một tia ghen tỵ trong nội tâm ngay tức khắc bay mất, chỉ còn lại ái mộ người tài, huống chi, y tên Liễu Quân Yến, y có tiền đồ, Liễu gia cũng có chỗ cậy nhờ.

Liễu Quân Yến chỉ nghe không nói một lời, ngược lại Quân Trì hiểu chuyện đáp: “Đều nhờ Quân Yến có thể đến Tông gia, được Tông chủ ngài và trưởng lão coi trọng bồi dưỡng mới có thể tiến cảnh, bằng không bây giờ y vẫn còn trong nhà chơi bùn.”

Liễu Thắng Hải nhìn Liễu Quân Trì nở nụ cười, nói: “Ngươi thật là một cái tiểu nhân* mà.”

(*) ý nói Quân Trì tinh ranh.

Quân Trì cười cười làm lành.

Liễu Thắng Hải lại nói: “Thiên phú Quân Yến như thế, thật khó có được, ở nơi này tu luyện, không chừng lại lãng phí, ta sẽ gửi thư cho Ngọc Đài Môn, nói bá bá các ngươi đến đón y, như vậy đối với y mới tốt.”

Quân Trì nghe ông nói như vậy, tâm thoáng lộp bộp mấy cái, hắn đảo vòng mắt, nói với Liễu Thắng Hải: “Tông chủ, ta nghe trưởng lão nói, trong giai đoạn Luyện Khí, không coi trọng tài nguyên, chỉ nhìn người tu và tâm tính, xem có chăm chỉ hay không. Ta thấy ở giai đoạn này Quân Yến tu ở đâu thì cũng không khác nhau. Hơn nữa Quân Yến còn nhỏ, tính tình mơ hồ ngốc nghếch, nếu đến cái nơi Ngọc Đài Môn đó, chỉ sợ lại không tốt. Kính xin tộc trưởng cho Quân Yến ở lại Liễu gia này.”

Liễu Thắng Hải không ngờ hắn sẽ nói ra những lời này, sau khi liếc nhìn Liễu Vi Chân một cái, ông mới lên tiếng: “Không nghĩ ngươi còn nhỏ, ngược lại biết không ít chuyện.”

Quân Trì đành nói: “Quân Yến còn nhỏ quá, hoàn toàn không biết thế sự, cha bảo ta phải chăm sóc y, ta không thể mặc y được.”

Liễu Thắng Hải nghe hắn nói vậy, bộ dáng ngược lại có chút cảm động, khen: “Ngươi là một hảo ca ca, chẳng qua con đường tu tiên sau này, Quân Yến phải tự mình đi.”

Quân Trì nói: “Chỉ đợi y lớn thêm một chút, hiểu chuyện hơn là được.”

Liễu Thắng Hải châm chước một phen, cũng không nhắc tới chuyện đưa Quân Yến tới Ngọc Đài Môn nữa, chỉ để hai người rời đi.

Chuyện Quân Yến chỉ tốn hai mươi mốt ngày đạt tới Luyện Khí tầng một vốn không phải bí mật gì, rất nhanh Liễu gia từ cao đến thấp ai cũng biết.

Ngay lập tức có rất nhiều người đến nhìn y, thậm chí gồm cả trưởng lão và quản sự, còn có một đám con cưng tâm khí cao ngạo đồng lứa trong Liễu gia, con trai trưởng của Liễu Thắng Hải – Liễu Kiêu thiên tư hơn người cũng tự đến nhìn y, bất quá Quân Yến vẫn cứ ngơ ngác như thế, không khỏi khiến người đến xem cảm thấy thất vọng.

Quân Trì hỏi thăm đệ đệ phương pháp luyện khí, Quân Yến trên phương diện này thì chẳng ngốc tí nào, mang những cái tâm đắc mình lĩnh ngộ nói cho Quân Trì, đúng như dạng mà Quân Trì thấy, rất nhanh sau khi y nhập định, đã có thể hấp dẫn linh khí thuộc tính Hỏa hấp thụ vào cơ thể, chảy vào đan điền, nhưng đan điền không thể tồn trữ linh khí vĩnh cửu, sau khi linh khí tiến vào đan điền thì từ từ tản mất, chẳng qua nếu không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này, linh khí trong đan điền tích tụ ngày càng nhiều, trở nên đậm hơn, sau đó cắm rễ vào bên trong, tới đây đã thành Luyện Khí tầng một rồi.

Quân Trì cố suy nghĩ con đường tu hành của mình, hắn là hậu đại Chu Tước, nở ra khỏi trứng dưới hình thù chim, cho nên tu hành khác với con người, nhưng nay thấy đệ đệ mình cũng là hậu đại Chu Tước, tu hành lại không khác con người mấy, khiến hắn tràn ngập hoài nghi với suy nghĩ của mình.

Vì vậy đối với tu hành hiện giờ của mình, ngoại trừ không ngừng hấp thụ linh khí ngũ hành bên ngoài, quả thật không còn cách nào khác.

Hơn nữa hắn chỉ là một tiểu tạp dịch, không có sư phó cao minh để thỉnh giáo, ngày càng mê man trước con đường tu tiên.

Về sau lại có một quản sự được phái tới quản lý tu hành của hắn, thế nhưng quản sự chỉ mới Luyện Khí tầng ba, không bằng vị biểu tiểu thư ngạo khí Trình Tử Nga Luyện Khí tầng bốn, hắn ngoại trừ chỉ Quân Trì cách nhập khí từ bên ngoài vào, cũng chẳng đưa ra ý kiến gì khác, vì thế Quân Trì vẫn lề mề tại dẫn khí nhập thể, không tìm được con đường tiến vào.

Quân Yến thì một đường vượt qua chông gai, trong vòng ba tháng đã tiến vào Luyện Khí tầng ba, quả thực phá vỡ nhận thức của mọi người, mà Liễu Ấn bên cạnh Liễu Vi Chân trưởng lão đã đột phá Luyện Khí tầng một, hơn nữa con của vợ lẽ  – Liễu Phong cũng đã tiến vào Luyện Khí tầng một, ba người hợp lại như một đám thiên tài chói sáng, rất nhanh đã thành danh ở Liễu gia, khiến Quân Trì đang trong giai đoạn dẫn khí nhập thể không khỏi bồi hồi, bất quá thân là ca ca của Quân Yến nên cũng nổi danh theo.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày mừng thọ lần sáu mươi của tộc trưởng, thế lực Liễu gia ở Khánh Quốc rất lớn, là gia tộc phụ thuộc vào Ngọc Đài Môn, nên người đến chúc mừng đương nhiên rất nhiều, Hạ Nguyên Thành vì thế mà trở nên náo nhiệt.

Hoàn chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.