Chương 43: Bạo Linh Đan
Lý Kha không ngờ, thoạt nhìn hai người bọn họ nhắm tới lại mạnh mẽ đến vậy, không nói tới tiểu oa nhi chỉ luyện khí ba tầng kia, chỉ nói đến tên huyền y nam tử.
Là Lý Kha xem lầm, mãi đến khi tên đó ra tay hạ sát Lý Kiều, Lý Kha mới biết tên này tu vi không phải là trúc cơ trung kỳ như bề ngoài lộ ra, mà giống Lý Kha cũng đã là Kim Đan sơ kỳ, thậm chí lại sắp đạt đến trung kỳ.
Hắn Lý Kha tuy cũng là Kim Đan sơ kỳ, nhưng chỉ đột phá cách đây ba năm, còn cần thêm ít nhất bốn đến năm năm nữa mới may ra đột phá đến sơ kỳ tột cùng, đó tính đến linh thạch và đan dược vừa đủ dùng, ma không tiêu hao ở các trận chiến hay phải chi tiêu mua lấy vài thứ.
Quan trọng hơn, Lý Kha càng cảm thấy kinh ngạc hơn khi biếj tên này là một tên kiếm tu, tu sĩ dùng kiếm có vô số nhưng là chuyên tu về kiếm đạo cũng không có mấy.
Kiếm tu rất hà khắc, càng lên cao đột phá càng khó, yêu cầu về thiên tư cùng năng lực lĩnh ngộ cũng vô cùng cao, nhưng một khi thành công thì sức mạnh vượt xa người thường đồng cấp.
Hơn hết, những tên tu kiếm tất cả hầu như đều là chiến đấu cuồng, rất khó để đối đầu với một địch nhân là kiếm tu, chính vì thế địa vị của Thiên Kiếm Tông không phải ngồi không mà có.
Lý Kha dù là tán tu, nhưng dù sao cũng sống trên trăm năm, khi nhìn đến tên nam nhân kia, trong trực giác hắn biết người này rất mạnh, nhưng trước mặt đám huynh đệ và muội muội cùng với lòng tự cao của mình, Lý Kha đã bỏ qua trong lòng bất thường dự cảm mà tiến lên cùng hai người kia dậy lên giao chiến.
Lý Kha đã nghĩ, dù sao cũng một tám chín tuổi luyện khí ba tầng tiểu oa nhi cùng với trúc cơ trung kỳ trẻ tuổi nam nhân, bọn họ năm người tu vi hoàn toàn áp đảo nên không cần lo lắng nhiều, khi nãy có lẽ là hắn đa tâm.
Nhưng sự thật không là như hắn tưởng, hai huynh đệ và muội muội của hắn đều bị tên nam tử này một kiếm giết chết.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến nổi hắn không thể nào chấp nhận được, Lý Kha cho rằng muội muội hắn Lý Kiều có thể dễ dàng hạ gục tên kia, hắn so ai còn hiểu rõ Lý Kiều thủ đoạn cùng roi pháp, vậy mà Lý Kiều lại bị giết chỉ với một chiêu từ đối phương.
Tên nam nhân đó, hắn sử dụng kiếm ý.
Phải, là kiếm ý.
Còn là trọn vẹn kiếm ý
Lý Kha từng ra mắt một người sử dụng kiếm ý, bình thường chỉ cần ngộ ra kiếm thế đã là nhân tài, kẻ tài giỏi hơn sẽ ngộ đến nửa bước kiếm ý, đạp một chân vào cánh cửa của kiếm ý, những người đó chính là thiên tài.
Từ xưa đến nay người lĩnh ngộ được kiếm ý, ai mà không là cường giả vang danh, nhưng biết bao thiên tài cũng đã phải dừng bước tại đây, bởi kiếm ý chính là bước ngoặc trọng yếu để đi lên kiếm đạo đỉnh cao.
Vị cao nhân mà Lý Kha gặp lĩnh ngộ được kiếm ý, chính là Diệp Tuyết Linh tiên tử của Thủy Linh Tông, kiếm vừa ra đầy trời đều hạ vũ, những giọt nước đang rơi chính là nàng vũ khí, vừa xinh đẹp nhu hòa, lại sắc lạnh kinh người.
Mà tên này, nhìn thế nào cũng thấy tên này còn rất trẻ tuổi, nhất định tu luyện vẫn chưa vượt quá trăm năm, vậy mà với chừng ấy thời gian, không những đạt đến kim đan kỳ mà còn lĩnh ngộ ra kiếm ý.
Tên này, nhất định không phải là tán tu, nhưng hắn là ai, nếu một người trẻ tuổi lại tài giỏi như thế, chắc hẳn sẽ rất được chú ý, vậy làm sao hắn lại không nhận ra chút nào?
Có lẽ lần này bọn họ đá phải thiết bản rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, tên này dám giết người của hắn, còn giết cả muội muội của hắn.
Không thể tha được.
Tuyệt đối! Không thể tha thứ.
Lý Kiều là thân nhân duy nhất của hắn trên thế giới này, vì thế Lý Kha rất bao che bảo vệ nàng, dù cho Lý Kiều tính cách ngang ngược thích thu lấy nam nhân nào mình vừa mắt vào hậu cung của mình, nhưng nàng luôn biết giữ mình đúng mực, chưa bao giờ làm trái ý hắn.
Đối với Lý Kha thì Lý Kiều vẫn mãi là một tiểu muội muội núp dưới cánh của mình, còn hai người kia, họ là những huynh đệ đã cùng Lý Kha vào sinh ra tử, cùng hắn tận hưởng niềm vui đau khổ.
Giờ đây...tất cả đã chết!
Biết rằng trước mắt nam nhân này nắm giữ kiếm ý, lại cùng bản thân đồng cấp, muốn giết chết hắn quả là điều không thể.
Đáng chết! Đúng ra hắn nên ngăn cản mọi người, nếu hắn tin vào trực giác của mình lúc đầu, nếu hắn làm như vậy thì...thì muội muội và hai huynh đệ kia sẽ...
Lặng lẽ từ trong túi trữ vật lấy ra một viên màu tím sậm đan dược, thứ này là hắn một lần từ vài tên tán tu ở Ma Vực đến trao đổi được, một loại đan dược có thể tức thời tăng lên tu vi hai tiểu cấp bậc.
Bạo Linh Đan.
Bằng cách thiêu đốt linh lực, có thể ở một thời gian ngắn tăng lên hai bậc, nhưng tác dụng phụ chính là khi thuốc hết tác dụng, cơ thể sẽ chịu thương tổn nặng nề thọ nguyên hao tổn, thậm chí vĩnh viễn thành phế nhân.
Bóp vỡ viên Bạo Linh Đan thành bụi phấn, dùng linh khí bao vây lại rồi hấp thu vào da, Lý Kha không còn quan tâm mình sau khi phục dụng đan dược sẽ chịu hậu quả gì, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm.
Hắn phải giết chết tên kia!
Bạo Linh Đan dược lực hóa thành ngọn lửa thiêu đốt linh khí, tạo ra một nguồn năng lượng to lớn không ngừng chạy dọc trong cơ thể, ngay lúc này đây Lý Kha cảm thấy vô cùng dồi dào sức mạnh, tựa hồ với sức mạnh này hắn có thể làm mọi thứ kể cả giết tên nam tử trước mắt này, hơn nữa hắn còn có một thứ, một thứ sẽ khiến tên kia lâm vào vạn kiếp bất phục.
"Hahah, tên khốn kia, ngươi nên may mắn vì có thể khiến ta dùng nó, giờ thì chịu chết đi!!!"
Sau khi ném đi Vũ Linh tránh xa nơi giao chiến, Mộ Thần Hy nhíu mi xem tên nam nhân mặt xẹo đang trở nên cuồn cuộn cơ bắp, tu vi người này đột nhiên tăng mạnh lên kim đan hậu kỳ, linh khí trong cơ thể lại cuồng loạn không ổn định.
Dù Vũ Linh không nói, Mộ Thần Hy vẫn đoán được tên này là dùng ngoại vật tăng lên tu vi nhất thời, hắn từng đọc cũng như chứng kiến không ít người dùng các thứ tăng lên tu vi trong thời gian ngắn như thế, quả thật với việc tăng mạnh tu vi có thể giúp ít rất lớn trong chiến đấu.
Thế nhưng thời gian duy trì tình trạng này rất ngắn, sau khi hết thời hạn cho phép, cơ thể phải chịu gánh nặng từ việc tăng mạnh tu vi, đến khi đó nếu ngưng ngay giữa trận đấu, vậy chẳng khác nào cá trên thớt mặc người xẻ thịt.
Xưa nay Mộ Thần Hy luôn tuân theo quy tắc của chính mình, tuyệt đối không muốn nương nhờ vào bất kỳ ngoại lực để tăng nhanh tu vi, cho nên linh khí trong cơ thể rất tinh thuần ít tạp chất, căn cơ càng là vững như bàn thạch.
Thân là kiếm tu, còn là biến dị linh căn thiên tài, nổi trội với lôi linh căn mạnh về lực công kích, Mộ Thần Hy có thể ở nguyên anh sơ kỳ tu sĩ công kích dưới dễ dàng tránh thoát.
Mà nam nhân mặt sẹo trước mắt tuy rằng cao hơn Mộ Thần Hy hai bậc, nhưng Mộ Thần Hy vẫn đủ tự tin rằng mình có thể hạ gục hắn, huống chi người này chỉ là tu vi ảo không là chân chính kim đan hậu kỳ, muốn đánh ngã hắn cũng không khó khăn.
Điều kiến Mộ Thần Hy xem chừng đó chính là trên tay tên nam nhân mặt xẹo có một loại pháp khí, một thứ đúng ra chỉ ma tu mới có.
Hạ phẩm ma khí-Đoạt Hồn Đao.
Dùng một trăm linh hồn để tế luyện suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, dùng lửa trong núi lửa nơi âm sát chi mạch, vừa có âm vừa có dương hai bên giao hợp mà luyện, lấy máu của bé gái sinh vào ngày âm tháng âm, ở trăng tròn nhất thả vào làm môi giới, lại tế luyện thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày mới hoàn thành.
Đây chỉ là cách luyện chế pháp khí đơn giản nhất của ma tu, Mộ Thần Hy sinh ra trong luyện khí thế gia, có rất mạnh luyện khí thiên phú, vừa liếc mắt là có thể nhận ra thứ trên tay tên nam nhân mặt sẹo chính là hạ phẩm ma khí.
Lý Kha cầm chặc trường đao màu đỏ, giống như đan dược thanh trường đao này cũng là hắn từ Ma Vực lấy tới, phải mất phần lớn tài sản mới lấy được, bình thường rất ít khi dám lấy ra dùng, bởi vì ma tính quá mạnh nên dễ mất khống chế cũng như việc bị tu sĩ khác phát hiện, chờ hắn sẽ là vạn người công địch.
Xưa nay phàm là tu sĩ cấu kết với ma tu đều được xem là những tên phản bội, Lý Kha ham thích trường đao nhưng không có nghĩa là hắn muốn cả đời bị truy sát, vì thế dù có được thanh đao này nhưng Lý Kha cũng chưa dùng lần nào.
Đây là lần đầu Lý Kha dùng thanh trường đao này.
Lý Kha tiên phát chế nhân phóng tới Mộ Thần Hy, ma khí trên trường đao có thể gây ra ảo giác nên Lý Kha thả ra ma khí nhằm mê hoặc Mộ Thần Hy, đến đó Mộ Thần Hy chẳng khác nào ngồi im mặc hắn tiêu diệt.
Ngay lúc ma khí sắp đánh tới, cảm nhận hơi thở âm u lạnh lẽo, tựa như lâm vào biển lửa nơi cot hàng trăm linh hồn đang gào thét đòi mạng, không thể nghi ngờ nếu một người tâm chí không kiên định, chắc chắn sẽ bị ma khí làm tiêu tán tinh thần chiến đấu, Mộ Thần Hy nắm Lôi Hoa Kiếm, sử xuất ra một chiêu kiếm trong Vô Cực Kiếm Pháp, đệ nhất thức.
Hành Vân Lưu Thủy.
Kiếm chiêu phá tan ma khí đang bao vây tới, thấy ma khí dễ dàng bị phá vỡ, Lý Kha cảm thấy mình quả nhiên vẫn là xem thường tên này, ở hắn dùng kim đan hậu kỳ thực lực công kích dưới, thế mà hắn vẫn không bị ảnh hưởng.
Lý Kha biết nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ thua dưới đan dược khi mất tác dụng, Lý Kha phun ra một bãi nước bọt, la lớn một tiếng rồi đạp mạnh chân lao tới.
Mộ Thần Hy dùng Lôi Hoa Kiếm ngăn chặn trường đao của Lý Kha, sức mạnh của Lý Kha giờ đã tăng lên mức cực hạn, vì thế Lý Kha đang dần có xu hướng chèn ép sang Mộ Thần Hy.
"Tên tiểu tử nhà ngươi khá lắm, ép ta đi đến nước này, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi, nào, hãy đền mạng cho muội muội của ta đi"
Lý Kha lợi dụng Mộ Thần Hy đang chậc vật chống đỡ, giơ chân lên đá mạnh vào bụng Mộ Thần Hy, Mộ Thần Hy dù biết hắn ra chiêu, nhưng lại không thể phân tâm tránh thoát, ma khí trên trường đao đang không ngừng hướng hắn xâm lấn, Mộ Thần Hy không thể chống cự nên bị Lý Kha đá bay đập vào gốc cây gần đó.
Lý Kha nắm chặc trường đao, bước tới gần Mộ Thần Hy, trên mặt nở nụ cười điên cuồng, tay lại đặt trường đao chỉ vào mi tâm Mộ Thần Hy.
"Hahahah, tên khốn nhà ngươi có kiếm ý thì đã sao? Cuối cùng cũng gục trước ta, ta mặc kệ thân phận thật sự của ngươi là gì, dám giết người của ta thì ngươi phải đền mạng.
Yên tâm đi, sau khi ngươi chết linh hồn ngươi sẽ bị Đoạt Hồn Đao cắn nuốt, ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm, hahahahah "
"..."
Trên trường đao màu đen ma khí bao bọc quanh quẩn dọc theo thân kiếm, ánh lửa chiếu gọi khiến nó hiện lên vẻ âm tà sắc lạnh, Lý Kha giơ lên trường đao, Mộ Thần Hy vẫn cúi đầu ngồi im dưới đất, Lý Kha thấy Mộ Thần Hy đã vô lực phản kháng càng ra sức cười càng rỡ, trên tay trường đao hạ xuống phát ra tiếng xé gió.
"CHẾT ĐI!!!!"
---
Vũ Linh xoa xoa mông nhỏ, cắn răng phẫn hận thầm nguyền rủa Mộ Thần Hy, ném nàng xa còn cao tới thế, thật là một tên đầu gỗ không biết thương hoa tiết ngọc.
Khi nãy Vũ Linh có nói mình không muốn rời đi đâu, nàng còn hiểu rõ mình mà ở đó chính là chịu chết, vì đứng xa nên Vũ Linh quan sát rất kỹ, thấy tên nam nhân mặt sẹo dù làm rất kín đáo nhưng Vũ Linh vẫn thấy hắn dưới tay đang làm gì đó động tác.
Lúc đầu Vũ Linh cũng không để ý, nhưng sau khi tên nam nhân mặt sẹo trở nên tăng mạnh tu vi, Vũ Linh lại nhớ đến Tiêu Diễm từng nói với mình.
Ở Tu Chân Giới có rất nhiều loại đan dược kỳ lạ, trong đó cũng có vài loại có thể trong thời gian ngắn đẩy mạnh tu vi, nhưng tác dụng phụ cũng ảnh hưởng rất lớn.
Hơn hết, không phải loại đan dược nào cũng phải hấp thu khi nuốt vào bụng, của Vũ Linh thuốc phấn hấp thụ qua da nhờ nhiệt độ cơ thể là ví dụ điển hình, cho nên suy xét đến hành động lén lút khi nãy của tên nam nhân mặt sẹo, Vũ Linh liền đoán có thể hắn đã dùng một loại đan dược hấp thu qua da để tăng lên tu vi mà không bị ai phát hiện.
Không biết Mộ Thần Hy thế nào, bình thường tu vi của Mộ Thần Hy và tên nam nhân mặt sẹo là ngang nhau, nhưng giờ tên kia lại tăng lên hơn cả Mộ Thần Hy, Vũ Linh thật lòng có chút lo lắng.
Mà, nam chủ dù sao cũng là nam chủ, có nam chủ quang hoàn đặt đó muốn chết cũng khó, huống chi tên này cũng rất âm hiểm luôn thích ra chiêu ở phút cuối, mà tu vi của hắn đối phó với cả nguyên anh tu sĩ còn không lo, cho nên có thể yên tâm.
Nhìn lại xung quanh, Vũ Linh chống hông thở dài, rừng không đen mịt thế này, Vũ Linh cảm thấy không thích, âm sầm cùng ẩm thấp mà bản thân lại như một con thú nhỏ yếu ớt chờ đợi bị bóng tối nuốt chửng.
"Ai???"
Vũ Linh nhạy cảm phát giác xung quanh có rung động hơi thở, cảnh giác mở miệng, thân thể cũng làm ra phòng bị tư thái.
Chẳng lẽ là yêu thú?
Không, yêu thú hơi thở khác xa hơi thở thế này, nhất định không phải là yêu thú, hoặc là khi nãy dư âm trận chiến đã thu hút đám tu sĩ xung quanh tìm đến?
"Tiểu nha đầu, trực giác tốt đấy, hắc hắc"
Vũ Linh quay ngoắc nhìn chằm chằm về phía âm thanh phát ra, từ trong bóng tối khuất sau thân cây to lớn, một nam nhân mặc màu nâu võ phục bước ra.
"Là ngươi!"
Người này chính là tên có tu vi thấp nhất trong năm người kia, hắn đã theo Vũ Linh tới đây.
"Khukhukhu, giờ thì chỉ còn ngươi, tên đi chung ngươi giết chết hai huynh đệ của ta cùng Lý Kiều, có trách thì hắn ta quá mạnh nên ta chỉ có thể tìm ngươi trả thù...."
Tên này tu vi, là luyện khí tám tầng viên mãn.
Đối đầu với hắn, Vũ Linh chỉ có bốn mươi phần trăm cơ hội chiến thắng, Vũ Linh giấu trong tay áo nắm chặc thành đấm bàn tay.
Lại một lần nữa, ở Mộc U Cốc bí cảnh cũng thế, ở đây cũng vậy, Vũ Linh tu vi quá yếu ớt, chính vì tu vi quá yếu thế này nên nàng luôn e ngại khi chiến đấu, từ lúc ra khỏi Lăng Tiêu Phong, chưa lần nào Vũ Linh chiến đấu bằng chính sức mình, sau tất cả nàng chỉ dùng biến dị thuốc cùng phù lục để giành chiến thắng.
Đáng nói là trước đó, Mộ Thần Hy đã phong bế không cho phép Vũ Linh sử dụng băng linh căn để hi triển pháp thuật, để tránh hữu tâm nhân nhìn thấy phát hiện nàng thân phận, giờ thì Vũ Linh chỉ có thể dùng kiếm thức cơ bản cùng với vài gân gà thuật pháp.
Trước còn còn có Tiết Hoài Lâm cùng biến dị đan dược hỗ trợ, nhưng giờ thì túi trữ vật của Vũ Linh tạm thời bị Mộ Thần Hy tịch thu, hiện tại thì Vũ Linh trên người chỉ có một thanh chủy thủ mà khi nãy nàng cắt thịt...
(⊙Д⊙)┻━┻
Kêu nàng đánh thế nào a!!!
(Chưa xong còn tiếp)
---End chap---