Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 47: Yêu Cầu Khắc Nghiệt



Chương 47: Yêu Cầu Khắc Nghiệt

"Giết hắn-"

Vũ Linh ngây người, sững ra xem Mộ Thần Hy, lại cười nói.

"Sư thúc, ngươi đang nói đùa sao?"

"Ngươi chưa từng giết người lần nào, đúng chứ?"

Mộ Thần Hy nâng mắt nhìn Vũ Linh, tuy là đang hỏi nhưng lại như trần thuật.

"Đúng, đúng vậy, quả thật ta chưa từng giết ai, bởi vì ta thấy họ không đáng phải chết, dù sao đó cũng là một con người đang sống..."

Vũ Linh thấp rũ mắt, gật đầu trả lời.

Những kẻ tìm nàng phiền toái cũng không có mấy, đa số đều bị Vũ Linh trừng phạt thích đáng, huống chi thay vì giết người Vũ Linh bày tỏ, có chuột bạch tự dâng lên cửa, ngu mới không dùng.

Vũ Linh cũng không là người tốt lành gì, tuy nhiên muốn nàng giết người, Vũ Linh lại thấy không đáng, bởi họ chưa chạm tới Vũ Linh ranh giới, cho nên nàng vẫn chưa giết một ai.

"Nông cạn, ngươi cho rằng giết hắn là không đáng? Thế nên ngươi định thả hổ về rừng, để hắn tự mình trở về cho ngươi tìm phiền toái? "

Mộ Thần Hy nghiêm khắc nói, Vũ Linh cảm nhận rõ thấy Mộ Thần Hy hoàn toàn nghiêm túc, Mộ Thần Hy quả thật muốn Vũ Linh giết người.

Mộ Thần Hy nói không sai, Vũ Linh để người đi như thế chẳng khác gì thả hổ về rừng, dù biết nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.

Trước đến nay Vũ Linh ỷ vào mình dịch dung nên không sợ kẻ thù nhớ mặt, ai nói bộ dạng thật của nàng chỉ có tám chín tuổi, rất có lừa gạt tính, bởi thế nàng mới thấy giết người là không cần thiết.

"Bây giờ hắn đã nhìn thấy ngươi chân thật dung mạo, ngươi còn muốn thả người?"

Như nhìn thấu Vũ Linh suy nghĩ, Mộ Thần Hy lạnh mắt cắt đứt nàng viễn vong tư tưởng.

Vũ Linh ngưng ế, chợt nhớ bản thân đã bỏ đi ngụy trang vì Mộ Thần Hy yêu cầu, giờ thì tên mặt dài đã thấy nàng bộ dạng thật, nếu thả hắn rời đi rồi tìm đến đồng bọn tới trả thù thì sao?

Sau chuyện vừa rồi, Vũ Linh rõ ràng nhận ra Mộ Thần Hy sẽ không giúp đỡ mình, huống hồ đây còn là mình tự tìm phiền toái, với lại Mộ Thần Hy từ đầu cũng đã nói, lần lịch lãm này chính là để rèn luyện Vũ Linh.

Dám cá nếu Vũ Linh thật thả ra tên mặt dài, sau đó bị người tìm đến trả thù, Mộ Thần Hy nhất định sẽ hoàn toàn không nhúng tay, mà dù bản thân có thoát nạn, thì phía sau cũng không tránh khỏi Mộ Thần Hy ma quỷ dạy dỗ.

Tin chắc luôn!

"Cái này, ta..."

Vũ Linh rối rắm, giờ không biết nên làm gì, giết cũng không được, không giết cũng không được.

Làm gì đây a!!!!

"Linh Nhi, đây là lệnh"

Lần đầu tiên Mộ Thần Hy trực tiếp nói ra mệnh lệnh với Vũ Linh, Vũ Linh có phần không kịp phản ứng.

Dù nàng biết sẽ có một ngày mình ra tay giết người, nhưng Vũ Linh không nghĩ nó lại đến sớm như thế.

"Ta..."

"Thật ra ngươi đang sợ hãi điều gì?"

Mộ Thần Hy cau mi, hắn đã không ít lần nói với Vũ Linh về tương lai nàng phải đối diện máu tươi rửa tội, lúc đó nhìn nàng rất bình tĩnh gật đầu chấp nhận, nhưng giờ thì...

Vũ Linh còn khúc mắc, Mộ Thần Hy tất nhiên nhận ra, hắn không ngờ rằng sau khi ngộ hiểu nàng vẫn còn giữ lại, tâm kết của Vũ Linh rốt cuộc sâu bao nhiêu?

Hắn đã xem qua Vũ Linh lớn lên hoàn cảnh, nhưng đến hiện tại hắn vẫn không xem thấu hết nàng suy nghĩ, bề ngoài chỉ là một tiểu nha đầu bình thường hoạt bát, nhưng đôi lúc lại có những suy nghĩ biểu hiện kỳ quái không hợp với nàng lứa tuổi.

Mộ Thần Hy thường không thích quá xoáy sâu đi đoán tâm tư người khác, ai cũng có mình bí mật, hắn cũng là, nhưng Vũ Linh lại khiến Mộ Thần Hy không thể không bận tâm.

Hắn muốn ở Vũ Linh xác nhận một điều.

"Sợ hãi...sao?"

Vũ Linh sửng sốt, ký ức tưởng chừng như phủ đầy bụi mờ nay lại hiện lên, hóa ra Vũ Linh vẫn không thể vượt qua chướng ngại đó.

Kiếp trước, không, hẳn là phải nói đúng một tháng trước khi Vũ Linh xuyên qua, vì thành tích tốt nên Vũ Linh được giao nhận làm phụ tá trong một ca mổ lớn, bệnh nhân là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, mắc phải một căn bệnh ác tính, tuy nhiên nếu phẫu thuật thành công, ông ấy vẫn có thể khỏe mạnh mà sống thêm ít nhất mười năm, tỉ lệ thành công là bốn mươi phần trăm, khá cao đối với một căn bệnh ác tính.

Nhưng khi đang đến giai đoạn quan trọng, bệnh nhân đột nhiên co giật, điều này vô tình khiến cho bác sĩ đang tiến hành cắt lấy khối u, bỗng bị trượt tay nên cắt phải một động mạch lớn gần đó, lần này bệnh nhân bắt đầu lên cơn co giật dữ dội, làm vết cắt lan rộng ra, máu từ đó bắn phá ra khắp nơi, mọi người bị tình hình bất ngờ ập đến, làm họ hoàn toàn sửng sờ không kịp phản ứng.

Cảm nhận trên mặt dòng máu ấm nóng, vì đứng kề cận nên Vũ Linh ánh mắt gần như bị một màu đỏ che khuất, mũi quanh quẩn một mùi tanh nồng ghỉ sét của máu pha lẫn cùng mùi thuốc khử trùng.

Đảo mắt nhìn lại, không biết khi nào bệnh nhân vì đau đớn mà mở mắt tỉnh lại, Vũ Linh thấy trong miệng người mấp mấy lên ba từ.

Giết. Tôi. Đi.

Trong quá khứ khi mà Vũ Linh còn học tại Anh, có một giáo sư từng nói với nàng một điều, khi bước vào nghề này, phải chuẩn bị tinh thần để giết và bị giết.

Vũ Linh không hiểu lắm, nàng biết 'bị giết' tức là có thể hi sinh cả mạng mình chỉ vì cứu người, chẳng hạn như chủ động đi vào nơi có dịch bệnh hay những nơi ô nhiễm đầy chất phóng xạ để cứu người.

Còn về 'giết', Vũ Linh lại hoàn toàn không rõ, nhưng giờ thì nàng đã hiểu, chính vì đã hiểu nên Vũ Linh hành động.

Lại vì hành động của mình, Vũ Linh đã kết thúc mạng sống của người mà nàng lẽ ra phải cứu, chuyện của Vũ Linh đã gây ra xôn xao không ít, Vũ Linh cũng không tiếp tục đến bệnh viện làm việc, bệnh viện cho phép nàng tạm ngưng việc một thời gian.

Hành động của Vũ Linh phải trải quả không ít cuộc họp để tìm ra hướng xử trí, may mắn là người nhà bệnh nhân không truy cứu, có lẽ là do họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hoặc cũng là bởi vì biểu hiện cuối cùng mà bệnh nhân hiện lên trên gương mặt.

Là giải thoát, một nụ cười giải thoát nhẹ nhõm, sau đó trải qua khám nghiệm cùng với lời khai từ những người có mặt trong ca mổ, phán xét đưa ra đó là trường hợp đặc biệt, dù nàng không ra tay thì bệnh nhân cũng chết do mất máu quá nhiều, sẽ không kịp truyền máu vì thời gian không cho phép, hoặc giả là ca mổ này vốn sẽ không thành công.

Đáng mừng là Vũ Linh hành động sẽ không bị lui bằng nhưng lại bị đình chỉ nửa năm, và nàng phải đền bù cho nạn nhân một khoảng tiền bồi thường.

Hiển nhiên vị bác sĩ phụ trách ca mổ cũng phải chịu trách nhiệm, vì đã không xem xét kỹ tình hình bệnh nhân trước khi tiến hành phẫu thuật.

Nếu quay ngược lại lần nữa, Vũ Linh cũng sẽ tiếp tục ra tay như thế, tuy nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cũng như sự nghiệp của nàng, Vũ Linh cũng bất chấp tất cả tiến hành.

Bởi như vị giáo sư ấy đã nói, nàng đã chuẩn bị tinh thần để 'giết và bị giết', nếu bắt Vũ Linh chứng kiến bệnh nhân của mình đau đớn mà chết, nàng thà tự tay giết họ, ít ra cũng khiến bệnh nhân của nàng không phải chịu đau đớn giày vò.

Chỉ là sau một tháng kể từ ngày việc đó sảy ra, Vũ Linh vì không cần phải đi làm nên ngâm mình tại nhà, không ít người tìm đến an ủi và cũng có người truy vấn, Vũ Linh trả lời trấn an vài người quen thuộc rồi dứt khoát cắt hết liên lạc.

Tiếp đến để tránh ồn ào Vũ Linh quyết định đi du lịch giảm áp lực, vì nàng nhận ra mình tuy rằng trả lời không sao cả, nhưng thực chất Vũ Linh luôn bị ám ảnh.

Giết người, thật khó chịu.

Để quên đi ký ức không tốt đẹp đó, Vũ Linh thường xem tiểu thuyết chơi game để giết thời gian, chính vì thế mới khiến nàng có dịp xem lại quyển này hố văn tiểu thuyết, ai mà ngờ xem xong liền xuyên qua.

Vũ Linh thở dài, thầm cười khổ, mấy năm qua đi đến thế giới này, thích ứng thế giới này quy tắt, nàng tưởng rằng mình đã có thể đối mặt với việc giết người, nhưng còn là chưa a.

"Sư thúc, giết người cảm giác thế nào?"

Vũ Linh thấp giọng hỏi, nàng biết mình phải đối mặt với việc này, nếu để như thế tiếp tục kéo dài, đó không còn là vấn đề giết hay không giết, bởi vì người chết sẽ là nàng.

Nhưng Vũ Linh vẫn còn do dự, giáo dục hơn hai mươi năm về sinh mạng con người là quý giá cần bảo vệ, thêm vào công việc đặc thù nên muốn Vũ Linh giết người mà không chướng ngại, Vũ Linh còn chưa thể làm được.

Nàng muốn hỏi Mộ Thần Hy, một người sống trong thế giới này, cũng là một người mà Vũ Linh ở hiện tại thấy tin tưởng, qua đó biết đâu có thể hóa giải khúc mắt của mình.

"Không có cảm giác"

Mộ Thần Hy lạnh tanh trả lời, người chết trong tay hắn không ít, bởi kiếm ý của hắn có loại là dùng sát ý mà ngộ ra-Diệt Tuyệt kiếm ý.

Thế nên Mộ Thần Hy đã giết rất nhiều người, nhiều đến nỗi hắn gần như đã quên mất cảm giác lần đầu giết người của mình là như thế nào, tuy vậy Mộ Thần Hy không giết người vô cớ, cho nên nghiệp lực của hắn không nặng.

Vũ Linh nhìn Mộ Thần Hy mặt bình tĩnh như không, im lặng dời đi tầm mắt, à, có lẽ niềm tin của nàng đặt sai chỗ rồi.

Nói đến Vũ Linh đối với việc thích nghi cũng như chấp nhận thế giới này, đến nay vẫn chưa thể dung nhập cũng như chấp nhận mình là một phần của thế giới này, đó là lý do vì sao nàng còn quá nhiều mâu thuẫn mà Mộ Thần Hy không hiểu được.

Trong thâm tâm, Vũ Linh tuy không có nhiều ký ức đẹp đối với thế giới cũ, nhưng những mối quan hệ, những gương mặt nàng khắc sâu ấn tượng, đôi lúc chúng lần lượt hiện ra như muốn nhắc nhở nàng, nếu chấp nhận thế giới này Vũ Linh sẽ không thể quay trở về.

Ký ức...

Gương mặt...

Chợt, Vũ Linh ngây ra khi nhận thức một điều đáng sợ, vì chứng mặt manh của mình Vũ Linh đã không còn nhớ đến gương mặt người mà nàng đã giết kia, âm thanh của người đó nàng cũng không rõ, bởi vì khi ấy nàng chỉ thấy ông ấy mấp mấy môi phát ra khẩu hình, cho nên...

Vũ Linh hoàn toàn quên đi người mình đã giết!

Mộ Thần Hy nhìn kỹ, thấy tay Vũ Linh khẽ run lên, mắt cũng hiện ra tan rã thần thái, kinh ngạc hai giây, Mộ Thần Hy thở dài, cũng không ép buộc nàng, có lẽ vấn đề Vũ Linh không thể vội vàng giải quyết.

Vốn định nhân cơ hội này rèn luyện Vũ Linh thực chiến, tương lai sau này với thân phận hiện tại của Vũ Linh, nàng phải gặp không ít kẻ thù, việc nhân từ không giết một ai sẽ trở thành trí mạng yếu điểm, hắn muốn Vũ Linh quen với Tu Chân Giới quy tắc, nhưng xem ra trước mắt còn chưa thể.

"Được rồi, ngươi không cần..."

"Quên mất...ta đã quên mất..."

"Quên mất?"

Mộ Thần Hy định buông tha không ép Vũ Linh giết người, nhưng Vũ Linh lại mở kiêng miệng hốt hoảng nói rằng mình quên mất, Mộ Thần Hy cảm thấy không ổn muốn đánh thức Vũ Linh, khí tức trên người Vũ Linh bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng chính lúc này....

Vũ Linh chưa nói hết nàng liền ngưng bặt, cúi xuống xem ngực áo lan ra máu đỏ, Vũ Linh quay đầu thấy tên mặt dài không biết từ lúc nào đã ra tay đánh lén.

Tên này có thể ra tay mà cả Mộ Thần Hy cũng không phát hiện, Vũ Linh ôm lấy vết thương đau đớn rên nhẹ, quả nhiên, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân.

"Vũ Linh..."

Trơ mắt nhìn này một màn diễn ra, Mộ Thần Hy khí thế bắt đầu thay đổi, trở nên tàn nhẫn lạnh lẽo, Vũ Linh ở trước mắt mình bị người đánh lén, kiêu ngạo như Mộ Thần Hy không tức giận cũng lạ.

Sở dĩ Mộ Thần Hy sơ xuất như thế, là bởi hắn thương tích từ lúc chiến đấu với Lý Kha vẫn còn, điều này làm cho Mộ Thần Hy chậm phản ứng.

Cũng vì điều này mà khi nãy Mộ Thần Hy không ra tay giúp Vũ Linh, một phần Mộ Thần Hy cũng là muốn xem Vũ Linh một tháng qua thu hoạch.

Nhưng không ngờ, do quá chú ý đến Vũ Linh trạng huống, hắn đã quên mất cảnh giác tên kia để hắn thành công đánh lén Vũ Linh

"Để ta."

Vũ Linh đưa tay ngăn trở Mộ Thần Hy tiến lên giết người hành động, Mộ Thần Hy liền nghe Vũ Linh bình tĩnh âm thanh vang lên.

Thanh kiếm lạnh lẽo xuyên phá vào cơ thể, ấm nóng máu đỏ không ngừng chảy dài, cảm giác này rất giống với cảm giác khi Nhị Nha bị yêu thú đánh vào ngực.

Nàng quên mất, thế giới này không là địa cầu hai mươi mốt thế kỷ, con người nơi đây không bị quán thâu về sinh mạng là trân quý không thể tùy tiện loại bỏ, nơi này là Tu Chân Giới, một thế giới mà sinh mạng rẻ mạc đến không đáng nhìn.

Nàng nhân từ sao?

Không, Vũ Linh chưa hề nhân từ với bất cứ ai, kể cả chính nàng, nhưng Vũ Linh lại bị nguyên tắc mình đặt ra ràng buộc nàng.

Là sai sao?

Nếu bỏ qua những nguyên tắc kia, Vũ Linh sẽ không phải chịu dày vò đến suýt mất mạng thế này, chỉ là...

"Được sao?"

Mộ Thần Hy mắt hiếm thấy lộ ra quan tâm, Vũ Linh cầm lên Mạc Tà Kiếm, chậm rãi bước lên, mái tóc rối bời che đi biểu cảm, Vũ Linh không nhiều lời, chỉ nhẹ điểm đầu chân vẫn giữ vững cước bộ.

"Ân"

"..."

Mộ Thần Hy nhìn Vũ Linh đi phía trước, muốn mở miệng khuyên nàng nên dùng bồi huyết đan để ngưng máu, nhưng không hiểu sao trực giác nhắc nhở hắn không nên tiến lên.

Cảm giác rằng nếu hắn tiến lên sẽ cắt đứt Vũ Linh hiếm thấy quyết tâm, đến đó hắn chỉ sợ Vũ Linh lần nữa đánh mất dũng khí, cuối cùng lại mất nhiều hơn được.

Mộ Thần Hy cũng nhìn qua, xác nhận vết thương tuy sâu nhưng lại không trúng chỗ nguy hại, Vũ Linh có Hồi Huyền Đan hắn đưa, chỉ cần còn giữ lấy một hơi thở, dùng vào nhất định sẽ không chết.

Năm xưa Mộ Thần Hy được Tử Dận rèn luyện, so Vũ Linh còn khắc nghiệt gấp mười lần, nếu không phải ý chí hắn ngoan cường, có lẽ đã bị Tử Dận dày vò đến chết.

Đây là lần đầu Mộ Thần Hy mang người, kinh nghiệm cực ít nên chỉ có thể áp dụng cách của Tử Dận, nghĩ đến Vũ Linh là nữ nhi thân phận, sức chịu đựng so hắn kém thêm vào tính nàng khá lười, nên Mộ Thần Hy cũng không ép buộc nàng chịu như mình năm xưa rèn luyện.

Gặp nhóm người này vừa vặn đưa lên, nên Mộ Thần Hy mượn nước đẩy thuyền sẵn đây rèn luyện cho Vũ Linh, tuy Mộ Thần Hy chịu thương trong người, nhưng với một tên tán tu luyện khí tám tầng này, hắn vẫn đủ sức bảo vệ nàng không chết.

Chỉ vì Mộ Thần Hy tự tin với bản thân thực lực, cho nên mới có một thoáng lơ là, dẫn đến Vũ Linh bị đánh lén, nếu như thần hồn của hắn không tổn hại, có lẽ Mộ Thần Hy đã phát hiện sớm hơn.

Nhưng Vũ Linh lại muốn tự mình giải quyết, Mộ Thần Hy tuy khó chịu nhưng cũng tôn trọng nàng quyết định, đây là trận chiến của Vũ Linh, hắn chỉ cần quan sát đảm bảo nàng không chết là được.

Có Hồi Huyền Đan, chỉ cần Vũ Linh còn một hơi thở, nàng vẫn có thể sống.

Quay trở lại, tên mặt dài sau khi thành công đắc thủ lại muốn bỏ chạy, hắn e sợ Mộ Thần Hy vừa rồi phóng ra sát ý, cũng hiểu rõ mình đánh không lại người này.

Mộ Thần Hy thấy tên mặt dài chạy đi, không ngăn cản nhưng tay lại nhặt lên một mảnh vỡ của thanh chủy thủ, quán chú linh lức bắn mảnh vỡ phóng đi, mảnh vỡ lao thẳng dần hạ thấp xuống lại lệch qua trái tạo thành một vòng cung, mảnh vở nhẹ nhàng lướt ngang thành công xuyên qua giày cắt phá gân chân của tên mặt dài.

Tên mặt dài cảm thấy chân mình đau đớn, vừa đạp xuống mặt đất liền cảm thấy chân yếu ớt vô lực, mất trọng tâm nên hắn ngã nhào ra phía trước, hắn quay đầu lại nhận ra chân trái của mình đã bị đứt gân.

Lại ngước nhìn lên, liền thấy không biết lúc nào đã đứng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.