Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 66



Chương 66:

"Đã nửa tháng trôi qua, nhưng chúng ta vẫn không tìm thấy Vũ Linh"

Vào tửu lâu, Hình Liệt Phong ngồi xuống ghế thở dài nói, Tiêu Diễm cũng phiền muộn uống cạn trà trong tay.

"Nha đầu đó, ngay cả truyền tin ngọc giản cùng truyền tin phù đều không thể liên lạc được, nếu không phải xác nhận hồn đèn của nàng còn cháy, ta còn tưởng nha đầu đã thăng thiên đây. Rốt cuộc thì nha đầu đó đã đi đến nơi quái quỷ gì mà ngay cả Định Quan Trận cũng không tìm thấy?"

"Là lỗi của ta, nếu ta không để nàng ở lại, như vậy..."

"Tuyết Dao, không cần tự trách mình, chúng ta chỉ cần chờ đợi tin tức là được"

Tuyết Phàm nhìn Tuyết Dao, hiếm thấy mở miệng trấn an. Ngồi đối diện Tiêu Diễm khinh xuy cười nhạt.

"Ngồi chờ tin tức? Chúng ta đã chờ hơn nửa tháng rồi đấy, ai sẽ biết được mấy tên ma đầu đó sẽ làm gì, mà nha đầu đó đến giờ còn chưa chết là may mắn lắm rồi."

"Ta..."

Tuyết Dao mở miệng muốn nói gì lại ngưng nghẹn không nói thành lời, quả thật bọn họ không thể tìm thấy Vũ Linh, với thủ đoạn của ma tộc, bằng chừng ấy thời gian Vũ Linh dù có trăm cái mạng cũng sống không nổi.

"Xin lỗi, là chúng ta thất trách"

Tuyết Phàm rũ mắt, thở dài nói. Tiêu Diễm bĩu môi.

"Ngươi chỉ biết nói câu này thôi sao? Ta đã nghe chán lắm rồi."

Tuyết Dao mím môi nhìn Tiêu Diễm không ngừng châm chọc, ngay ở nàng sắp chịu không nổi đứng ra phản bác, thì lại bị Tuyết Phàm trừng mắt cảnh cáo.

Nén giận quay mặt ra chỗ khác, đúng là những con em đại gia tộc như Tiêu Diễm, bọn họ thật là không thể đắc tội, thế nên Tuyết Dao mới cảm thấy chán ghét những người có gia thế lại hay chèn ép người khác như Tiêu Diễm.

Hình Liệt Phong thở dài đụng lấy Tiêu Diễm, nếu không nhắc nhở tên này thu liễm, không khéo lại gây bất hòa nội bộ thì mệt.

Tiêu Diễm nhất định là bị bức đến phát điên rồi, Hình Liệt Phong có nghe nói 'nữ nhân đó' lại đến tìm Tiêu Diễm, khiến cho tên này chịu không nổi mà phải chạy tới đây, nào ngờ gặp phải chuyện Vũ Linh khiến Tiêu Diễm càng thêm thấy bực tức nên khiến tính cách táo bạo hẳn ra.

"Các ngươi không cần để ý đến hắn, tên này đến thời kỳ đặc biệt nên tính cách mới---"

Hình Liệt Phong còn chưa nói hết thì đã bị Tiêu Diễm dùng nước trà tạt vào mặt, cười rực rỡ.

"Nước trà uống rất tốt, ngươi thấy sao?"

May mắn đây là phòng riêng, bằng không nhất định mọi người sẽ bị nụ cười này giây sát, kể cả còn đang bực tức Tuyết Dao cũng bị ngưng mắt nhìn ngây ra, Tuyết Phàm khẽ ho khan một tiếng mới làm Tuyết Dao phục hồi tinh thần mà lúng túng dời đi tầm mắt.

Hình Liệt Phong dùng linh lực xóa đi nước trà trên người, nhìn Tiêu Diễm tràn đầy bất mãn.

"Ta nói này Tiêu đại nhân, dù ngươi có bực tức thế nào cũng không nên động thủ như thế chứ"

"Hừ, ai kêu ngươi lắm lời"

Tiêu Diễm hời hợt liếc mắt, Hình Liệt Phong thở dài không cùng tên nhỏ mọn này chấp nhặt.

"Hửm, gì thế?"

Hình Liệt Phong kinh ngạc nhìn ra cửa sổ, ngồi cạnh cửa Tuyết Phàm cũng phối hợp đứng dậy mở ra cửa sổ.

Lập tức một tờ giấy mỏng màu vàng bay vào lơ lửng trước mặt Tuyết Dao, Tuyết Dao kinh ngạc xem truyền tin phù, mở ra.

"Tuyết Dao, ta là Vũ Linh, hiện tại ta đã an toàn, giờ ta đang ở Dung Thành, không cần lo lắng"

Truyền tin phù biến mất ánh sáng nghiên ngả rơi xuống mặt bàn, bốn người im lặng không ai lên tiếng.

Rắc---

Chun trà trong tay Tiêu Diễm vỡ nát thành tám mảnh, Tiêu Diễm nắm chặt tay, cười gằng.

"Không cần lo lắng? Nha đầu chết tiệt đó lại dám chạy đến Dung Thành hại chúng ta lo lắng suốt cả nửa tháng trời? Giờ còn dám nói không cần lo lắng? Đáng chết!!!!"

"Khụ, xem đến Vũ Linh đã thoát khỏi đám ma tộc, nếu Vũ Linh đã an toàn thì chúng ta cũng có thể yên tâm."

Hình Liệt Phong che tay ho khan nói.

"Hừ, yên tâm cái rắm, khiến bản thiếu gia chạy ngược chạy xuôi bấy lâu, xem ta gặp được nha đầu đó sẽ khiến nàng trả giá"

Tiêu Diễm phẫn uất nói, nhưng bên trong tức giận lại nhiều hơn thoải mái, Hình Liệt Phong nhún vai không chen vào, lại mở miệng.

"Được rồi, ngươi muốn thế nào thì cũng đợi đến lúc gặp Vũ Linh rồi hãy tính, từ đây đến Dung Thành mất hai ngày đường, chúng ta cũng tranh thủ lên đường luôn thôi"

"Tốt"

Hai người Tuyết Dao Tuyết Phàm gật đầu đồng ý, Tiêu Diễm phe phẩy chiếc phiến dẫn đầu đứng dậy hướng ra lối đi.

"Đi thôi"

--- --- --- ---

Vũ Linh bước chậm trên đường, nhìn xung quanh nhộn nhịp đường phố, cảm thấy mình như vừa cách mấy đời mới nhìn lại khung cảnh này.

Có thể toàn mạng mà đi dạo phố thế này, giờ nghĩ lại Vũ Linh cũng thấy lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhớ tới Hồng Điệp liền sẽ nghĩ đến Lý Tâm Nhi, đợi chợ đen giao dịch hội kết thúc, Vũ Linh nhất định sẽ trở về Hà Thụ Thôn xem một lần, từ khi gặp Lý Tâm Nhi khiến Vũ Linh có chút lo lắng, dù sao nơi đó cũng có cha mẹ của thân thể này, trở về trả ân cũng là chuyện sớm muộn cần làm.

Nhìn lại thì nơi này quả nhiên là khu vực gần sát biên giới Ma Vực, chỉ thoáng qua thì Vũ Linh đã thấy không ít ma tu, bọn họ dù là ma tu nhưng cũng sẽ không dám gây loạn trong đây nên có thể thả tâm.

Nhưng Vũ Linh cũng không dám loạn đi mà chỉ giả trang thành một tán tu mua một ít phù lục cùng đan dược cần thiết, tất nhiên không thể thiếu các loại thảo dược, nơi đây có không ít loại linh thảo đặc trưng ở ma vực, khiến Vũ Linh rất háo hức muốn ra tay luyện chúng thành đan dược.

"Tất cả là 216 hạ phẩm linh thạch"

Tiểu đồng của Ngọc Thảo Đường đưa cho Vũ Linh số linh thảo đã mua, Vũ Linh đưa ra linh thạch mắt lại nhìn chăm chăm vào một góc xó cạnh đống rác.

"Tiểu đạo hữu, đám cỏ này là gì?"

"À, đó là cỏ dại trộn lẫn vào, không đáng quan tâm"

Tiểu đồng nhìn đám cỏ nằm trơ trọi dưới đất, hời hợt nói.

Vũ Linh im lặng, nếu không phải từng đọc qua nguyên tác Vũ Linh cũng không biết, thứ được gọi là cỏ dại có màu đen dạng như rong biển kia là một loại linh thảo chỉ mọc ở rìa của Ma Vực tên là Hắc Tảo Sơn, tên nghe có vẻ lạ nhưng loại linh thảo này sống ở vách núi, nếu có thể loại bỏ ma khí tích tụ thành độc bên trong, thì dùng chúng làm thuốc dẫn rất tốt, đặc biệt là nhưỡng rượu rất ngon.

"Vậy nhường cho ta đi, ba linh thạch cho tất cả những đống này, thế nào?"

Vũ Linh mỉm cười ra giá, tiểu đồng kinh ngạc nhìn Vũ Linh, như có chút do dự, Vũ Linh thấy thế liền nói thêm.

"Tiểu đạo hữu, dù sao mấy đống cỏ này ngươi cũng bỏ, bán lại cho ta ít nhất ngươi cũng được lời vài linh thạch bỏ túi, thấy thế nào?"

"Được...được rồi, nhưng ngươi không được nói co ai biết đấy."

Tiểu đồng gật đầu, có chút lo lắng nhắc nhở, Vũ Linh nháy mắt cười đáp.

"Tất nhiên"

Lưu Thẩm Nhã chính là dùng thứ này nhưỡng rượu mà được cả Tu Chân Giới hoan nghênh, vì loại rượu này nếu uống có thể thanh lọc ma khí, khi diễn ra giao tranh giữa tu sĩ cùng ma tộc, loại rượu này phát huy tác dụng cực lớn, vừa thanh lọc ma khí lại bổ sung linh lực, Vũ Linh còn từng phỉ nhổ tác giả khai bàn tay vàng quá lố.

Bởi vì, không biết tác giả khi ấy não có bị úng nước hay không, mà cho Lưu Thẩm Nhã hành động như thánh mẫu bạch liên hoa, loại rượu quý thế này mà lại phát miễn phí cho tất cả mọi người, dù biết làm điều này là đúng, không những được thanh danh lan rộng còn lấy được không ít hảo cảm từ các tu sĩ, nhưng trong mắt Vũ Linh điều đó thật ngu xuẩn.

Đó là hàng vạn linh thạch a, là hàng vạn đấy.

Nếu là Vũ Linh, Vũ Linh đưa cho tông môn bán ra, sau đó đợi thời điểm nhu cầu lên cao, lấy danh nghĩa vì chính đạo, Vũ Linh sẽ bung hàng ra với phân nửa giá, vừa kiếm được tiền vừa có danh tiếng lại được tông môn ủng hộ, không lo mình bị người dòm ngó.

Vũ Linh không tin việc tặng đồ cho không thế này sẽ đem lại kết quả tốt, ngược lại dùng giao dịch sòng phẳng mới không để người khác bắt bẻ cho là mình yếu thế dễ bị người nuốt trọn, dù rằng cái không gian có thể chạy nhanh hay chậm hơn năm lần so với bên ngoài kia của Lưu Thẩm Nhã khiến Vũ Linh phát thèm, nhưng ai kêu mệnh nữ xứng như chỉ treo chuông, Vũ Linh không có bàn tay vàng khai lớn như nữ chủ thì phải suy tính thiệt hơn nhiều thứ.

Quay trở lại vấn đề, sau khi đi lại tất cả các cửa hàng dược liệu ở quanh đây mua về thật nhiều Hắc Tảo Sơn, Vũ Linh hài lòng vỗ vỗ túi trữ vật đã được chứa đầy, khi về dùng thêm vài loại thảo dược ngâm thành rượu, Vũ Linh như thấy trước mắt mình chất chồng cả núi linh thạch.

Vũ Linh vừa đi vừa đắc ý cười khiến xung người đi đường nhìn Vũ Linh như tên bệnh thần kinh, ý thức được mình hơi quá lố, Vũ Linh ho khan bước nhanh trở về tửu lâu.

Vừa bước lên lầu, Vũ Linh liền nhìn ra ngoài đường và thấy hai người cực kỳ đặc biệt, người này không hề xinh đẹp gì, ngược lại rất xấu, vóc dáng cao lớn chừng hai mét bốn, gương mặt thô lỗ đầy sẹo, cơ ngực cuồng cuộng trông rất thô bạo, người này có mái tóc màu rám nắng, trên ngực có các hoa văn kỳ dị, vừa bước vào tửu lâu đã khiến cho mọi người e ngại tránh xa, đúng là khí tràng rất nghiền ép.

"Hai người đó...Chẳng lẽ, bọn là...yêu thú?"

Vũ Linh kinh ngạc dừng chân, mắt nhìn chằm vào ngực của nam nhân đó, đừng hiểu lầm, cái Vũ Linh nhìn là hoa văn xăm trên ngực kia, nếu đoán không sai, người này là một yêu thú đã hóa hình, thực lực ít nhất cũng dạt tới nguyên anh trở lên, Vũ Linh chỉ dừng lại nhìn một chút liền dời tầm mắt.

Nhưng một thành thị nhỏ thế này mà lại đến nhân vật đặc biệt như thế thì đúng là hơi kỳ quái, nếu là ma tộc thì có thể hiểu, nhưng Yêu Vực cách đây rất rất xa, bình thường sẽ rất ít chứng kiến yêu thú đã hóa hình xuất hiện ở khu vực này, chưa kể đến ước định giữa tu sĩ và yêu tộc nên yêu thú đã hóa hình trừ khi có việc trong người, bằng không rất ít ai rời khỏi yêu vực, đặc biệt còn là nơi gần với Ma Vực thế này.

Có thể nói, so với tu sĩ, mối thù của ma tộc và yêu tộc không sâu đậm nhiều nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không đến nỗi gặp nhau là giết nhưng cũng chẳng hòa thuận gì, này một phần cũng vì Ma Vực và Yêu Vực cách nhau cực kỳ xa nên va chạm không nhiều dẫn đến ít có xung đột, bằng không dựa vào hai chủng tộc mạnh mẽ này tranh đấu, thì tu chân giới nhất định không yên bình, thế nên có rất ít yêu thú mạnh mẽ ở gần đây, nhưng không hẳn là không có chỉ là càng đến gần biên giới của Ma Vực thì yêu thú càng ít, bên Ma Vực hoàn toàn không có bóng dáng yêu thú nhưng ở đó lại có ma thú, nhưng ma thú so yêu thú còn hung tàn hơn.

Lại nói, cách đây hai trăm dặm có một thành thị lớn hơn Dung Thành này, nơi đó cách cửa vào của Ám Huyễn Mê Sâm gần nhất, nên so với thành thị này thì nơi đó rộng lớn và náo nhiệt hơn, thực lực của các tu sĩ cũng cao hơn rất nhiều, có thể vào đến gần cấm địa thì nào phải dạng tầm thường, mà thành thị này cách Ám Huyễn Mê Lâm xa nhất, yêu thú gần đây cũng không mạnh nên tu sĩ ở đây cũng có tu vi không cao, vật chất cùng tư nguyên lại càng không bằng một góc thành thị kia, Vũ Linh đi dạo cả ngày biết ở đây tu sĩ có tu vi cao nhất là nguyên anh viên mãn, cũng chính là thành chủ ở đây, còn bình thường thì trúc cơ và luyện khí kỳ là nhiều nhất, thế nên Vũ Linh rất thoải mái khi đi vòng quanh nơi này.

Vũ Linh nghĩ, việc xuất hiện của hai người gây ra không ít xôn xao cho thành thị này, nhạy cảm trực giác cho thấy có một luồng thần thức đang quan sát tình hình nơi đây, hay nói đúng hơn là lặng lẽ theo dõi động tĩnh của hai người, có lẽ đó là vị nguyên anh kỳ viên mãn kia mà mọi người đã nói, chắc người đó cũng nhận ra nguy hiểm từ hai vị khách phương xa này.

Hầu như hai người này đi đến đâu thì sẽ gây chú ý đến đó, Vũ Linh thấy bọn họ vẻ mặt tự nhiên đi vào tửu lâu, liền nghĩ nhìn hai người này hẳn là có thân phận không tầm thường, không biết họ thuộc tộc gì?, mà thôi đó cũng không phải là chuyện Vũ Linh cần quan tâm .

Chỉ là ngoại trừ người nam nhân kia khiến Vũ Linh chú ý ra, thì tiểu cô nương chừng mười tuổi đi theo bên cạnh càng khiến Vũ Linh cảm thấy hứng thú.

Tóc nâu mắt đỏ, tổng thể mà nói tiểu cô nương này thật đáng yêu, Vũ Linh đoán tiểu cô nương này vừa hóa hình không lâu, vì theo tiểu cô nương lắc lư, Vũ Linh nhìn thấy dưới mũ trùm có hai cục u đang động đậy.

Đó có phải là tai?

Tu vi của tiểu cô nương này cũng chỉ là trúc cơ trung kỳ, theo lý sẽ không thể hóa hình, vậy thì chỉ còn cách dùng Hóa Hình Thảo mà thôi, nhưng chỉ nhìn tiểu cô nương này một lúc mà Vũ Linh đã cảm thấy lạnh cả người, nguyên nhân là do vị đi cùng kia, không phải chỉ có Vũ Linh bị dọa mà tất cả mọi người xung quanh đều có chung cảm giác, có thể thấy vị đại nhân kia không phải là hạn dễ đối phó, thế nên không ai lại dám chú ý hai người, tất cả đều len lén nhìn trộm từ xa, từ khi hai người này vào, không khí của tửu lâu trở nên im lặng dị thường.

Tuy nhiên, nhìn tiểu cô nương kia dù đáng yêu thật, nhưng người ta là hàng thật giá thật trúc cơ trung kỳ yêu thú, muốn dòm ngó cũng xem đến có bản lĩnh hay không, đó là chưa nói đến vị khủng bố đang đi cùng kia, chỉ là Vũ Linh cảm thấy tiểu cô nương đó có gì đó rất quen thuộc, giống như một người Vũ Linh từng quen, mà thôi, có lẽ chỉ là ảo giác, nghĩ vậy Vũ Linh bước chân đi thẳng lên lầu về phòng của mình.

"Ta thực đói muôn chết đi được, Kiều Ân, mau gọi món đi."

Ngồi xuống bàn, tiểu cô nương ngẩn đầu nhìn đại hán đi cùng, kéo kéo góc áo, cao giọng nói.

"Vâng, xin chờ một lát, tiểu thư"

Khác với vẻ ngoài thô bạo dữ tợn của mình, giọng của đại hán trả lời tiểu cô nương cực kỳ ôn hòa lễ độ, nhưng khi quay sang tiểu nhị gọi món, thái độ liền trở nên trái ngược, khiến cho vị tiểu nhị không khỏi run rẩy không dám nhìn thẳng.

"Ta muốn ngươi mang tất cả các món ngon nhất ở đây"

Đại hán nhìn tiểu nhị đang run cầm cập như sợ hắn tùy thời đều có thể nhảy ra xé xác, khiến cho hắn có phần không thích, nghe đại hán khe hừ lạnh, tiểu nhị đánh cái rùng mình liền nhanh chóng nói.

"Xin hai vị chờ một lát"

Nói xong liền nhanh chân chạy nhanh đi vào, trưởng quỹ đứng xa xa nhìn cũng thầm than một tiếng, cầu mong hai vị đại thần này nhanh chóng ăn xong liền rời đi, mọi người trong quán đều bị hai người này dọa sợ mà tránh xa, như thế thì tửu lâu này sẽ rất khó làm ăn a.

"Kiều Ân, ta nghĩ lại rồi, ta thật nuốt không trôi"

Rất nhanh chóng, thức ăn được dọn đầy trên bàn, nhưng tiểu cô nương lại dùng đũa chọc chọc thức ăn, chống một tay lên má khó chịu nói, nghe thế liền đại hán lo lắng quay sang hỏi thăm.

"Có phải thức ăn không hợp khẩu vị? Để ta gọi tiểu nhị đổi món"

Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy hai người tỏ vẻ không hài lòng, sau lưng mồ hôi lạnh nhanh chóng úa ra , mặt cũng tái nhợt đi, thấy đại hán quay mặt lại trừng mắt nhìn mình, cơ hồ đều muốn ném đồ bỏ chạy, ai ngờ tiểu cô nương lại dặt tay vỗ mạnh xuống bàn làm cho mọi người đang lặng lẽ quan sát đều giật cả mình.

"Ah! Ta thật cảm thấy khó chịu quá đi, cứ nghĩ đến cái đám lão quái vật đó ta liền cảm thấy tức đến ăn không vô, hừ, lại dám tùy tiện sắp đặt cho ta, mỗi lần nghĩ đến là muốn phát điên"

Tiêu cô nương ôm đầu kêu rên, đại hán bất đắc dĩ thở dài khuyên nhủ.

"Tiểu thư, không nên suy nghĩ nhiều làm gì, như thế sẽ có hại cho thân thể, thay vì tức giận, cô nên ăn nhiều vào"-Vừa nói, đại hán vừa dùng đũa gắp thức ăn vào bát của tiểu cô nương.

"Nhưng mà....!!!"

Tiêu cô nương phồng phá tỏ vẻ không cam lòng, nhưng lại nghĩ đến điều gì liền vui sướng cười híp mắt.

"Kiều Ân, ta muốn đi Trung Châu"

"Không được"

Đại hán trả lời dứt khoác,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.